Hoa Bàn Nguyệt nàng, đến tột cùng là sống hay đã chết?
Vì sao, nàng cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng, trôi nổi như hư vô? Trước mắt chỉ một màu tối đen không chút ánh sáng nào khiến nàng cảm thấy thật bàng hoàng, cảm thấy bất lực giống như lạc vào giữa nơi vô tận, hỗn độn.
Ngay tại lúc Hoa Bàn Nguyệt cảm thấy như mê, bàng hoàng bỗng nhiên vẳng bên tai truyền đến âm thanh của một nữ tử, là Tử Duyệt:
“ Ngọc công tử, tiểu thư Nguyệt Nha Nhi nhà ta có vấn đề nghiêm trọng hay không?”
Đây, là thanh âm của một nữ tử nàng rất quen thuộc song Hoa Bàn Nguyệt lại không thể nhớ rõ đã nghe qua ở nơi nào. Nhưng nàng nghe được cái tên Nguyệt Nha Nhi này,lòng không khỏi động, đó là khuê danh mà rất nhiều năm rồi, nàng đã không còn dùng nữa
Từ khi nàng được gả đi, làm bạn bên sườn vua, cùng quân chinh chiến khắp thiên hạ, để tỏ khí tiết nghiêm nghị trước chúng tướng đã sủa lại tính danh, trở thành Ngu Cơ nổi danh- Hoa Bàn Nguyệt
Cái tên Nguyệt Nha Nhi này sớm đã bị nàng cất sâu trong trí nhớ, Vậy tại sao, giờ đây chính tai nàng lại nghe có người kêu lại nhũ danh này?
Trong lòng Hoa Bàn Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, lông mi khẽ động đáng tiếc vần không thể mở mắt. Bỗng nhiên bên tai nghe được có người trong phòng cười nói:
“ Vị cô nương này, đừng đứng ở chỗ này hỏi mãi nữa, Ngọc công tủ khi chữa bệnh sẽ không vui khi có người kè kè bên cạnh. Ngươi cùng ta đi ra ngoài nói chuyện tiếp, thế nào?”
“ Nô tì hiểu được, không giám quấy rầy Ngọc công tử chẩn trị. Nô tì xin đi ra ngoài”
Tiếng bước chân hai người dần xa, sau đó là thanh âm đóng cửa phòng.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, thân thể Hoa Bàn Nguyệt dần dần có cảm giác vì thế bắt đầu phỏng đoán chính mình đến tột cùng có thể đang ở nơi nào. Đầu óc suy nghĩ thật nhanh, trong giây lát một vài ý niệm chợt thoảng vay qua trong đầu Hoa Bàn Nguyệt nhưng đề bị nàng hoàn toàn phủ nhận, lòng ẩn ẩn có cảm giác không an toàn.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một đôi bàn tay xa lạ lạnh như băng không hề có báo trước tìm được vạt áo nàng, xong liền nhẹ nhàng mở nút thắt trước ngực
Hoa Bàn Nguyệt cảm thấy trước ngực chợt lạnh, đầu tiên là sửng sốt, sau chợt có cảm giác uất hận. Nàng vừa thẹn vừa giận, thầm nghĩ đến cùng là loại người nào, dám đối đãi với nàng như thế?
Hai ngón tay người kia thon dài như ngọc, trong trẻo mà lạnh lùng linh hoạt cởi bỏ trong y của nàng. Hành động này có khác nào là của một tên đăng đồ tử, thế nhưng lại không mang theo cảm giác đáng khinh nào cả. Hắn cởi bỏ hết, chỉ để lại cho nàng chiếc yếm hoa lại không chú ý, bàn tay phớt qua nhũ hoa mềm mại. Giống hệt như Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong lòng mà không loạn.
Dứng trước trái tim nàng nơi ngực trái, hai ngón tay nhẹ nhàng điểm mạch thượng của nàng, lòng bàn tay cảm nhận được nơi đó đang rung lên
Rồi nhận thấy ngón tay người nọ hơi hơi run lên như cảm nhận thấy cái gì đó. Một mùi thơm ngát tao nhã khẽ lướt qua chót mũi Hoa Bế Nguyệt, theo động tác tay mềm nhẹ của hắn, phiêu đãng trong không trung. Điều đó không khỏi khiến Hoa Bế Nguyệt nhớ tới mùi Doanh hương thường ướt trong ống tay áo, có tác dụng thanh tỉnh tâm hồn, khiến nàng chợt tỉnh táo nhiều.
Trong hư không, Hoa Bế Nguyệt dường như nghe thấy có thanh âm nào đó không ngừng giục giã
Mau tỉnh... mau tỉnh...mau tỉnh lại
Mở mắt ra... mở mắt ra... cuộc đời này chớ lại bỏ lỡ
Kỳ quái là lời nói ấy khiến lòng nàng chợt rung động mãnh liệt, vì thế Hoa Bế Nguyệt cố gắng thử mở to hai mắt, mà hành động này dường như trút hết khí lực của nàng. Rốt cục, một chút hình ảnh cố len lỏi trong mắt, như hư như thực, rồi dần dần trở nên rõ ràng.
Tình cảnh trước mắt như bức họa cuộn tròn dần dần mở ra, Hoa Bế Nguyệt nhìn đến ngồi trước mặt mình là một vị công tử ôn nhã, tuấn mỹ như ngọc. Gương mặt ôn hòa thanh tú dưới ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa, hình như có một loại hấp dẫn mãnh liệt, dễ dàng đem tầm mắt người nhìn trở nên lu lòa
Hoa Bế Nguyệt như cảm thấy trước mặt mình là cảnh xuân quang đãng, khí chất cảu người này nhẹ nhàng mà chậm chạp như mây, nhu hòa như ánh trăng đêm rằm
Hắn mặt mày thon dài sơ lãng, con ngươi có thứ ánh sáng tinh khiết tựa ngọc, da thịt ẩn ẩn sáng bóng. Có thể nói là một khối cực phẩm ôn ngọc. Trang phục lục sắc, như màu của lá trúc, phiêu dật, cao ngất không thể chạm vào, lại như ngọc Phỉ thúy người đời chỉ có thế nhìn mà không giám đụng chạm
Trong nháy mắt, Hoa Bế Nguyệt như thấy được nhân gian tiên cảnh, thấy được Chi thần Ngọc Sơn. Không nghĩ tới khi tỉnh lại, đập vào mắt là một tuyệt thế nam tử như thế, nàng cơ hồ bị mỹ mạo của hắn mê hoặc tâm trí mất rồi
Hoa Bế Nguyệt ngây người, ngây ngốc một lúc, con người trước mắt xuất trần thoát tục, phải đợi lúc lâu mới từ trong kinh diễm tỉnh táo lại
Giờ khắc này, trước ngức có thể cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay của hắn, lại lắng nghe tiếng tim đập liên hồi, liên miên mà hỗn loạn, càng thêm bối rối
“Ngươi đã tỉnh”
Thanh y công tử cũng không nâng mắt mà ngó nàng một cái, chỉ dựa gần hơn xem xét mạch đập nhảy lên đã biết rõ hết thảy.
Ôi chao, thanh ân của hắn thanh thuần như ngọc, dường như không tìm thấy chút tỳ vết nào, như núi Trúc Ngữ- nơi mây vờn bồng bềnh, thanh nhã mà cao quý, di thế mà độc lập, thanh du đầy linh khí
“ Ngươi là ai?”
Hoa Bế Nguyệt thực sự, thực sự rất muốn biết hắn là ai, là ai vậy. Thế mà nam tử kia chỉ nâng ngón tay như dương chi bạch ngọc nhẹ nhàng mơn trớn mí mắt nàng, nên môi tràn ra nụ cười thản nhiên:
“ Ta là ai cũng không quan trọng, bệnh tình của ngươi phi thường hiếm thấy, nếu là người bình thường chắc chắn không có có hội tỉnh lại, cô nương quả thất khác hẳn với thường nhân, bất quá.... vẫn là ngủ nhiều một chút mới tốt”
Nói xong, ngón tay nhẹ điểm ở nàng mi tâm(giữa trán)
Trong thoáng chốc, có một dòng nước ấm dũng mãnh vọt vào lòng Hoa Bế Nguyệt khiến thần trí nàng mơ hồ, trước mắt liền lâm vào mê man.
Vị công tử này, thật sự đã khắc sâu vào tâm trí nàng từ bao giờ.
Khi Hoa Bế Nguyệt tỉnh lại phát hiện mình nằm hé ở trên giường gỗ lim, thảo nào hai bên má có chút lạnh, bốn phía là rèm tơ hồng sắc, trong không khí còn thoang thoảng mùi dược thảo đắng ngắt, nàng không khỏi nhìn chằm chằm đỉnh giường trong chốc lát. Chậm rã nghiêng đầu đánh giá, đây là một một gian phòng theo phong cách cổ xưa, bất quá tình cảnh này nàng tự nhiên rát quen thuộc, là phòng ngủ khi nàng vẫn đang trong tuổi cập kê
Hoa Bế Nguyệt trong lòng cả kinh, không khỏi nhấc bàn tay lên xem. Hai tay tinh tế mềm mại như không xương, lòng bàn tay hồng hào, non mịn không chút chai sần thích hợp với việc đánh đàn làm thơ mà không phải là vũ đao lộng kiếm.
Bản thân Hoa Bế Nguyệt làm bạn bên vua nhiều năm, sớm đã luyện được một thân võ nghệ tuyệt thế, thế nào mà hai bàn tay lại không có chút chai sần?
Đối mặt với biến cố thình lình xảy đến, Hoa Bế Nguyệt hơi hơi đứng dậy, ra trước gương cẩn thận đánh giá gương mặt chính mình, trong lúc nhất thời ánh mắt thực u buồn, đầy phức tạp. Quả nhiên là xảy ra biến hóa kinh người, màu da không hề tái nhợt, không chút huyết sắc mà là hồng thuận mê người
Nàng kìm lòng không được đưa tay vuốt ve hai gò má chính mình, trong gương người kia cũng lặp lại động tác y như thế, làm cho Hoa Bế Nguyệt tin tưởng đay thật là chính mình
Thiếu nữ trong gương có hai tròng mắt trong suốt, ba quang lệ diễm, môi đỏ mọng hồng thuận ướt át, đó là một cô nương đang tuổi thanh xuân ngây ngô, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp mà kiều diễm. Một khuôn mặt nữ tủ mười bốn mười lăm, ngũ quan không có gì thay đổi. Nếu như nàng không có nhận sai thì kẻ trong gương kia đích thị là nàng, Hoa Bế Nguyệt.
Lẽ nào một Hoa Bế Nguyệt cả đời cô tịch, sau lại hương tiêu ngọc vẫn, thời gian đảo lộn, kỳ tích xuất hiện trở về thời ngày xưa hay sao?
Ánh mắt nàng quay ra chậm rãi đảo quanh trong phòng, nhớ đến kiếp trước đồ nội thất trong gia tộc toàn dùng loại gỗ trân quý hạng nhất. Hoa Mãn Viên đã nở rộ, Tử Yên Hồng kiều diễm ướt át, hồng hồng, lam lam, từng khóm từng đoàn nở rộ xinh đẹp có thể sánh cung ngự hoa viên trong hoàng cung. Trong vườn trăm hoa đua nở, bóng dáng của đám hạ nhân đi qua đi lại cũng chỉ trạc bằng tuổi nàng. Trong trí nhớ tất cả đều không thay đổi.
Vườn hoa này trong thời chiến loạn rõ ràng đã bị phá hủy. Hoa Bế Nguyệt khẽ nhếch miệng, cảm thấy không thể lý giải nổi. Chẳng nghĩ tới, vận mệnh lại trêu dùa nàng thế này.
Sáng sớm, gió thổi nên có chút se lạnh, nàng vội tìm một kiện áo khoác lên người. Nửa canh giò trôi qua, Hoa Bế Nguyệt cố gắng chấp nhận hiện thức. Nghĩ lại, chuyện cũ như mây bay mà với nàng đó thật sự là một hồi ác mộng. Quá khứ khi xưa thực không cam lòng, dĩ vãng là thị phi, mọi ân ân oán oán còn cả những phẫn hận cùng đau đớn, tất cả thế nhưng có chút bất tri bất giác hóa hư vô như chưa từng tồn tại, biến thành quá khứ mà nàng sẽ vĩnh viễn cất sâu trong trí nhớ.
Nhưng sự thật là những việc sau khi phát sinh khi nàng gả cho Bắc đế vẫn khiến nàng sợ hãi như cũ. Mười ban năm sau đó vẫn gây chô nàng quá nhiều bóng ma tâm lý, Hoa Bế Nguyệt cầm lấy lược gỗ tử đàn nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi tóc óng mượt, tay không khỏi run nhè nhẹ.
Đời người như một ván cờ, một khi có vết xe đổ trước đó, khi được đi lại hiển nhiên sẽ không muốn giẫm lên đó một lần nữa
Nay, ác mộng của nàng còn chưa bắt đầu, phía trước ai biết là phúc hay họa? Nàng thực biết nhân sinh như đánh cờ, như lâm vào vực sâu, như đi trên băng mỏng.
Khi biết Bắc đế và muội muội phản bội mình, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy căm thù đến tận xương tủy, mà nàng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho Bắc đế, tuyệt không phò tá hắn ngồi lên phị trí kia. Khói lửa phong phân, chinh chiến sa trường đã cướp đi tuổi xuân của nàng, vì hắn làm một Ngu Cơ nơi hồng la nội trướng, vì hắn công thành đoạt đất, khi lên ngôi cửu ngũ lại ủy khuất mình phải cùng nhiều tần phi chia sẽ phu quân.
Bất quá, giờ, Hoa Bế Nguyệt nàng tin tưởng vận mệnh của nàng chính là nắm giữ trong tay mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT