Vũ Duy Ninh nhăn nhó cười nói:

- Nếu làm như thế thi làm sao bắt được bà ta?

Diêu Ngọc Nga kiên quyết nói:

- Ta bất chấp, nhất định là ngươi không được lợi dụng lúc giả điên để ám toán bà ta.

Nếu ngươi làm thế tức là giết hại bà ta đấy.

Vũ Duy Ninh tuy thấy khó nghĩ song cũng biết là nàng hoàn toàn có lý, lúc ấy đành gật đầu nói:

- Được, mọi việc sẽ như cô muốn, nhưng cô không được xuống tóc đi tu, trên đời có rất nhiều đàn ông tốt, cô đừng nghe lời bà ta nói nhảm. Tới gần Đồng Tâm Minh rồi, bất kể bà ta an bài cho cô ở đâu, cô cũng cứ lén trốn tới một chỗ gọi là thành Phụ Bình, nơi đó có một khách sạn gọi là khách sạn c Bắc Nhạc, cô vào trọ ở đó đợi ta, nghe rõ không?

Diêu Ngọc Nga nói:

- Được rồi, có điều ta biết Đồng Tâm Minh không có chỗ cho Diêu Ngọc Nga dung thân đâu...

Vũ Duy Ninh nói:

- Đừng nói Du cô nương có tính toán gì, nàng ta tính nết dịu dàng, không phải hạng con gái tầm thường như cô nghĩ đâu.

Diêu Ngọc Nga cười khẽ một tiếng đang muốn nói nữa, Vũ Duy Ninh chợt vươn tay bịt miệng nàng, kế đó co người lại trong góc xe, lại khôi phục dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác.

Đúng thế, Vô Danh Ma đã quay lại.

Bà ta lên chỗ ngồi đánh xe, quay đầu vén rèm nhìn vào, liếc Vũ Duy Ninh một cái, cười nói:

- Cừu Như Sơn, nếu ngươi muốn rửa tay cứ nói với ta, không được bĩnh ra trên xe đấy Vũ Duy Ninh từ từ đưa mắt nhìn sang bà ta ngơ ngẩn hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Vô Danh Ma nói:

- Ta nói nếu ngươi muốn rửa tay thì cứ nói, ta sẽ dừng xe cho ngươi xuống, chứ không được bĩnh ra trong xe!

vũ Duy Ninh gật gật đầu nói:

- Ta biết chứ, ta biết chứ...

Vô Danh Ma nhìn qua Diêu Ngọc Nga cười nói:

- Ngọc Nga, ngươi có đi không?

Diêu Ngọc Nga ngượng ngùng ngần ngại một lúc, xấu hổ cười nói:

- Vâng, đồ nhi cũng đi một lát.

Nàng xuống xe vào rừng, giải quyết vấn đề xong bèn quay lại lên xe, Vô Danh Ma bèn dong xe đi tiếp.

Sáng đi tối nghĩ, đến chiều ngày thứ tám, cỗ xe vào tới một thành trấn, Vô Danh Ma vốn định nghĩ lại chỗ này, nhưng rốt lại, lại mua một bọc thức ăn trở ra nói:

- Ngọc Nga, chúng ta không nghĩ lại đây đâu.

Diêu Ngọc Nga ngồi trên xe ròng rã tám ngày, thân thể đau như dần không sao chịu nổ, cứ nghĩ sẽ được vào khách sạn ngủ đêm cho ngon giấc, nghe thế thấy thất vọng, hỏi:

- Sao không nghỉ lại ở đây?

Vô Danh Ma nói:

- Mới rồi ta vừa hỏi thăm, bọn Tả Khâu quân sư vừa đi khỏi đây hơn một giờ, ta nghĩ chắc họ sẽ nghỉ lại ở một thành trấn nào phía trước, chúng ta cứ đi thêm một chặng nữa là gặp.

Diêu Ngọc Nga à một tiếng, gật gật đầu không hỏi gì nữa.

Vô Danh Ma đưa bọc thức ăn cho nàng rồi lên xe, lại kéo cương giục ngựa chạy mau.

Diêu Ngọc Nga mở bọc thức ăn đặt xuống trước mặt Vũ Duy Ninh cười nói:

- Cừu Như Sơn, ăn đi!

Gần nửa đêm, xe ngựa tới một thành trấn lớn, Vô Danh Ma nhìn thấy phía trước có một khách sạn lớn bề thế trên đường lớn, bèn dong ngựa khoan thai chạy tới, dừng lại trước cổng.

Tuy là nửa đêm nhưng khách sạn vẫn đèn đuốc sáng trưng, lúc ấy trước cổng vẫn có hai người tiểu nhị ngồi đánh cờ trên một cái bàn. Họ nghe thấy tiếng xe ngựa dừng lại trước cổng, biết là có khách tới, vội vàng đứng dậy bước ra đón, khom lưng nói:

- Lão gia muốn nghĩ lại phải không ạ?

Vô Danh Ma vốn cải trang thành một lão nhân, nên hai người tiểu nhị gọi bà ta là lão gia. Bà ta gật đầu, trầm giọng hỏi:

- Xin hỏi trước một việc, chiều hôm nay có bốn cỗ xe chở mười hai người đi qua đây, có ghé lại quý khách sạn không?

Một tên điếm tiểu nhị gật đầu lia lịa cười nói:

- Dạ có, dạ có! Lão gia người cùng đi với họ à?

Vô Danh Ma gật đầu ờ một tiếng bước xuống xe đưa dây cương cho y, lại hỏi:

- Họ ở chỗ nào?

Điếm tiểu nhị đáp:

- ở hậu viện, tệ khách sạn có hai mươi gian phòng hạng nhất, nhưng họ thuê bao cả.

Vô Danh Ma nghe xong bước ra phía sau xe, mở rèm lên gọi:

- Cừu Như Sơn, ngươi xuống đi!

Điếm tiểu nhị ủa một tiếng, kinh ngạc nói:

- Sao lại có nhiều người tên Cừu Như Sơn thế?

Vô Danh Ma quay đầu nhìn y, sắc mặt lạnh băng hỏi:

- Tiểu nhị, ngươi muốn nhận tiền thưởng không vậy?

Tên tiểu nhị này hầu hạ trong khách sạn đã lâu, từng thấy qua nhiều việc lạ lùng cổ quái, rất giàu kinh nghiệm đối xử với khách, vừa nghe đã biết khách không ưa có người dòm ngó vào việc riêng của mình. Mà loại khách này thì chỉ cần mặc kệ làm như không biết tới việc riêng của họ thì thường được họ thưởng hậu, nên y lập tức khom lưng cười lấy lòng đáp:

- Dạ dạ! Tiểu nhân nhất thời nhạy miệng, xin lão nhân người lượng thứ.

Vô Danh Ma hừ một tiếng, lại quay nhìn Vũ Duy Ninh gọi:

- Cừu Như Sơn, ngươi xuống đi, chúng ta vào đây nghỉ!

Vũ Duy Ninh phấn khởi hỏi:

- Vô Trần thượng nhân ở đây à?

Vô Danh Ma nói:

- Y không có ở đây, còn phải đi mấy ngày nữa mới tới chỗ y, ngươi xuống mau dì!

Vũ Duy Ninh tức tối vung vungnắm tay nói:

- Tại sao y không có ở đây? Y giết chết cha mẹ ta, ta muốn giết y để trả thù! Ta muốn ăn thịt lột da y! Ta...

Vô Danh Ma quát:

- Xuống mau, không thì ta không đưa ngươi tới chỗ y đâu!

Vũ Duy Ninh kêu lên một tiếng, vội vàng xuống xe, Diêu Ngọc Nga cũng xuống theo.

Vô Danh Ma dặn dò một tên tiểu nhị săn sóc ngựa cho chu đáo, rồi quay nhìn tên tiểu nhị đang đứng chờ nói:

- Được rồi, đưa ta vào hậu viện!

Điếm tiểu nhị cung cung kính kính đưa bọn họ vào khách sạn, vừa bước tới sân sau chỗ hậu viện thì trước mắt chợt loáng lên một bóng người, một lão nhân ăn mặc lối buôn bán đã đứng cản ngang đường, lạnh lùng nói:

- Tiểu nhị, ngươi quên là bọn ta đã thuê bao tất cả phòng ở hậu viện rồi à?

Vô Danh Ma phía sau điếm tiểu nhị cười nói:

- Lao lão, người nhà đây mà!

Té ra lão nhân ăn mặc lối buôn bán chính là Tiếu Trung Đao Lao Kiếm Xương. Y vừa nghe giọng bang chủ, lại liếc thấy người đi sau cùng là Diêu Ngọc Nga, lập tức cả mừng nói:

- A! Té ra là... đại ca tới rồi!

Y nhất thời đổi gọi Vô Danh Ma là "đại ca", dĩ nhiên là không muốn điếm tiểu nhị biết bọn họ là người một "bang".

Vô Danh Ma gật gật đầu, nhìn điếm tiểu nhị xua xua tay nói:

- Ngươi đi pha trà đi!

Điếm tiểu nhị kính cẩn dạ một tiếng, quay người bước đi.

Vô Danh Ma quay nhìn Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương hỏi:

- Bọn họ ngủ cả rồi à?

Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương đáp:

- vâng, bọn thuộc hạ thay phiên gác đêm, đêm nay tới phiên thuộc hạ.

Vô Danh Ma lại hỏi:

- Trên đường có xảy ra chuyện gì không?

Tiếu Trung đao đáp:

- Không, suốt dọc đường bình an Vô sự.

Vô Danh Ma hỏi:

- Bốn người kia ở đâu?

Tiếu Trung đao quay người chỉ vào một dãy phòng đối diện, nói:

- Hồng Tiểu Bình và Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch ở hai phòng giữa, bốn gian hai bên là phòng của Hắc, Chừ, Nam Cung và thuộc hạ. Du Lập Trung và Du Băng Viên ở hai phòng phía sau, các vị Tả Khâu, Cung, Lãnh, Tư Đồ chia nhau ở bốn phòng hai bên.

Hiện còn tám phòng trống, bọn bang chủ có thể tùy ý...

Vô Danh Ma ngắt lời nói:

- Xin Lao lão dắt Ngọc Nga đi nghỉ trước đã, rồi đánh thức bọn Tả Khâu lão dậy, ta có việc muốn nói với mọi người!

Tiếu Trung đao dạ một tiếng, quay nhìn Diêu Ngọc Nga hỏi:

- Diêu cô nương thích nghỉ ở phòng thế nào?

Diêu Ngọc Nga quả thật đã quá mệt mỏi, ngáp nhẹ một cái nói:

- Tùy thôi, phòng nào cũng được.

Tiếu Trung đao nói:

- Dãy phòng phía sau tốt lắm, chúng ta tới đó đi.

Y dắt mọi người đi qua hành lang dãy phòng trước, tiện đường gõ cửa gọi Độc Nương Tử Hắc Minh Châu, Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng dậy, rồi đi tiếp qua dãy phòng sau.

Tới dãy phòng sau, Tiếu Trung Đao mở cửa một gian để Diêu Ngọc Nga vào nghỉ, kế đó đi gọi Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn, Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh dậy.

Y vẫn tưởng Vũ Duy Ninh sau lưng Vô Danh Ma nãy giờ là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh (Vô Danh Ma hóa trang cho chàng thành một ông già, nên thủy chung không mở miệng hỏi câu nào.) Lúc Vô Danh Ma bước vào một gian phòng trống ngồi xuống, điếm tiểu nhị đã mang trà tới. Bà ta đưa tiền hưởng cho y, xua tay nói:

- Được rồi, không cần tới đây nữa!

điếm tiểu nhị lui ra không bao lâu, tám người bọn Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc lục tục bước vào.

Bọn họ thi lễ hỏi thăm Vô Danh Ma, Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh nhìn Vũ Duy Ninh cười hỏi:

- Văn huynh, ngươi hết đau bụng rồi chứ?

Vũ Duy Ninh ngồi ngây ra trên ghế, như chẳng nghe thấy gì.

Bệnh Lang Trung thoáng sửng sốt, nhìn qua Vô Danh Ma hỏi:

- Bang chủ, Văn huynh làm sao thế?

Y vẫn tưởng người cải trang lão nhân kia là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh!

Vô Danh Ma cười khảnh khách nói:

- Y không phải là Văn Thiên Sinh đâu!

Tám lão ma nghe thấy đều ngơ ngác, nhất tề nhìn về phía Vũ Duy Ninh, kinh ngạc hỏi:

- Y không phải là Văn Thiên Sinh sao? Vậy y là ai?

Vô Danh Ma cười nói:

- Các ngươi hỏi y xem!

Bệnh Lang Trung quả nhiên quay ngay qua hỏi Vũ Duy Ninh:

- Này, ngươi là ai?

Vũ Duy Ninh ngơ ngơ đáp:

- Ta là Du Hồn Tú Sĩ Cừu Như Sơn!

Tám lão ma nghe thấy lãi ngơ ngác, hai mắt trợn tròn. Bệnh Lang Trung nhịn không đượclạihỏi:

- Nhà ngươi ở đâu?

Vũ Duy Ninh dáp:

- Hang Du Hồn, núi Du Hồn!

- Ngươi đi đâu vậy?

- Tới Đồng Tâm Minh!

- Để làm gì vậy?

- Tìm Vô Trần thượng nhân báo thù. Y giết cha mẹ ta, ta phải ăn thịt lột da y!

Tám lão ma nghe tới đó đã biết "lão nhân" này cũng bị Ly Hồn Hoán Phách, chỉ không biết y là ai, lập tức nhất tề nhìn qua Vô Danh Ma hỏi:

Bang chủ, nhưng người này là ai thế?

Vô Danh Ma nói:

- Trước khi đau bụng, Ma Y Quỷ Sư đã sống cạnh các ngươi vài hôm, sau khi đau bụng, y là ân nhân cứu mạng của các ngươi là Vũ Duy Ninh!

Tám lão ma nghe xong biếc sắc, nhất tề nhảy dựng lên, kêu thất thanh:

- cái gì? Y là Vũ Duy Ninh sao? Y giả mạo Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh sao?

Vô Danh Ma gật đầu nói:

- Y sau khi lọt lưới ở thành huyện An Tân đã giết Văn lão, từ tối hôm ấy bắt đầu giả mạo Văn lão trà trộn vào bản bang!

Tam Tuyệt Độc Hồ Vô cùng hoảng sợ, nhịn không được ngắt lời hỏi:

- Bang chủ làm thế nào phát hiện ra được?

Vô Danh Ma nói:

- Chuyện này phải quy công lao cho ngươi. Hôm ấy ngươi nói với ta là Văn lão có chỗ khang khác, bảo ta cảnh giác lưu ý, lúc ấy chắc ngươi cũng không nghĩ rằng y không phải là Văn lão, phải không?

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

- Đúng vậy. Thuộc hạ chỉ nói rằng y có tâm sự gì đó, nên ngôn ngữ cử chỉ khác với người thường, hoàn toàn không nghĩ tới việc y là giả mạo.

Ngưng lại một chút, lại nói tiếp:

- Kỳ quái thật, thằng tiểu tử này làm sao lại có dược thuật dịch dung cao minh tới như thế nhỉ?

Vô Danh Ma nói:

- Đương nhiên là được Du lão tặc dạy cho. Thuật dịch dung của Du lão tặc vẫn đứng đầu võ lâm...

Ngưng lại một lúc lại chậm rãi nói:

- Nhờ ngươi cảnh tỉnh, nên ta mới ngấm ngầm quan sát hành động của y. Nhưng thằng tiểu tử này thông minh phi thường, ngoài chuyện ngươi nói là ngôn ngữ cử chỉ có chỗ khác thường ra, thật không thể nào nhìn thấy được chỗ sơ hở. Đến tối hôm thứ hai sau khi các ngươi lên đường, y mới vào phòng ta nói là đã hết đau bụng, trò chuyện lăng nhăng này nọ, rồi ngấm ngầm dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp định ru ngủ ta, ta mới biết y không phải là Văn lão!

Tám lão ma nhớn nhác nhìn nhau, kêu thất thanh:

- Trời! Thằng tiểu tử này còn học được cả Nhiếp Hồn Đại Pháp nữa kia à?

Vô Danh Ma cười nhạt một tiếng nói:

- Có thể Du lão tặc đã cố ý muốn nhận gã tiểu tử này làm con rể, cho nên bao nhiêu bản lĩnh đều dốc ra dạy cả cho y.

Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:

- Y tiến hành thôi miên bang chủ để làm gì?

Vô Danh Ma nói:

- Đề lừa dược phương giải trừ Ly Hồn Hoán Phách mà! Thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp kia khiến người ta ngủ đi, nhưng đẩy họ vào chỗ thần trí mơ màng nửa mê nửa tỉnh, y định lúc ta rơi vào tình trạng ấy, bắt ta nói ra dược phương thuốc giải!

Bệnh Lang Trung hỏi:

- Tại sao y không thừa cơ cứu bốn người bọn Du lão tặc mà lại muốn lấy trộm dược phương?

Vô Danh Ma đáp:

- Có thể là ba đặc sứ Du, Qua, Diệp bị chúng ta Ly Hồn Hoán Phách vẫn chưa chết, nên y mới nghĩ tới chuyện trộm thuốc giải mà không cứu người, vì chỉ cần nắm được dược phương thì lúc cần thiết cũng có thể cứu bốn người bọn Du lão tặc.

Tiểu Trung đao ngạc nhiên hỏi:

- Người bị Ly Hồn Hoán Phách nhìn thấy "kẻ thừ' rồi, đều sẽ hết sức đánh tới kiệt sức mà chết, ba đặc sứ Du, Qua, Diệp làm sao còn sống được tới bây giờ được?

Vô Danh Ma nói:

- Có thể bọn họ chỉ đánh ba người ngất đi, rồi liên tục cho họ uống thuốc mê để họ mê man mãi tới nay, cũng có thể còn sống.

Tiếu Trung đao nói:

- Nhưng vậy cũng chỉ sống được mười ngày, người ta mà không ăn cũng kiệt sức mà Chết chứ!

Vô Danh Ma nói:

- Trong các đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh có một gã Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên, có thể y có một loại thuốc có thể duy trì được sinh mạng ba người kia, ngoài ra người bị hôn mê tuy không thể ăn uống được, nhưng nếu dùng ống đưa thức ăn loại sữa bò vào người, vẫn có thể giúp họ kéo dài hơi tàn!

Bệnh Lang Trung vỗ đùi nói:

- Phải! Ba đặc sứ kia còn chưa chết, cho nên thằng tiểu tử này mới bỏ việc cứu người để ăn trộm dược phương... Sau đó thì thế nào nữa?

Vô Danh Ma nói:

- Lúc y thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp thì ta đã đề phòng, nên bèn giả như bị thôi miên ngủ đi. Thằng tiểu tử này cho rằng đã đắc thủ, bắt đầu tạo ra ảo cảnh cho ta, hỏi ta muốn chuyện gì, ta nói rằng muốn bắt được Vũ Duy Ninh...

Bà ta đem mọi chuyện xảy ra đêm ấy kể lại, tới đoạn "bắt được Vũ Duy Ninh thật" tám lão ma đều cười rộ lên.

Tam Tuyệt Độc Hồ cười hỏi:

- Rồi sau đó bang chủ Ly Hồn Hoán Phách cho y à?

Vô Danh Ma gật đầu đáp:

- Phải, vì phải đuổi kịp các ngươi, nên ta chỉ dạy cho y có một kẻ thù thôi, là Vô Trần thượng nhân!

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

- Quá hay, Vô Trần thương nhân từng giữ chức quyền minh chủ Đồng Tâm Minh, cũng là một nhân vật không thể coi thường, nếu thằng tiểu tử này mà giết được y, Tứ Hải Đồng Tâm Minh nhất định phải tan rã.

Ngọc Diện Hoa Thi hỏi xen vào:

- Thằng tiểu tử này bắt đầu giả mạo Văn lão ở huyện thành An Tân, vậy Thân Đồ lão cũng do y hạ sát phải không?

Vô Danh Ma đáp:

- Đúng, có thể cả cái chết của Vô ảnh Cước Hướng Liên cũng là kiệt tác của y.

Ngọc Diện Hoa Thi lại hỏi:

- Còn Tang lão?

Vô Danh Ma nói:

- Ta quên không hỏi y, nhưng rất có thể Tang lão cũng là bị y giết hại trên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play