Du Lập Trung nhìn thấy mắt con trai loé lên tia sáng khác lạ, biết ngay có chuyện không hay vội kêu lên:
- Tiểu Bình, cẩn thận đấy!
Nhưng đã chậm mất rồi - Bạch Hiệp Du Ngọc Long lúc vọt tới trước mặt mẹ, đột
nhiên gầm lớn một tiếng như sét, vung chưởng đánh vào tâm khẩu Hồng Tiểu Bình.
Hồng Tiểu Bình tuy sợ con trai mình cũng bị như Chính ất
chân nhân, nhưng lại rất mong muốn con không bị lâm vào tình trạng đáng
sợ đó, lòng mong mỏi ấy lúc vừa thấy con trai trở về đã che lấp nỗi lo
lắng của bà, nên lúc lao ra đón con bà không hề đề phòng. Khi phát hiện
ra có chuyện không hay, thì chưởng thế của Bạch Hiệp Du Ngọc Long đã
cách tâm khẩu của bà chỉ còn ba tấc.
Cũng may là bà phản ứng rất
mau, vội vàng xoay ngươi tránh về phía bên phải, nhưng vẫn không kịp,
chỉ nghe "bình" một tiếng một chưởng lực của Du Ngọc Long đã đánh trúng
bả vai trái của bà. Tuy không phải là chỗ yếu hại, nhưng phát chưởng này Cương mãnh khác thường, nên người Hồng Tiểu Bình theo phát chưởng tung
lên, rơi xuống cách đó ba trượng!
Du Lập Trung cả kinh thất sắc, vọt ra quát lớn:
- Ngọc Long! Ngươi điên à?
Bạch Hiệp Du Ngọc Long đúng là bị điên, hai mắt trợn trừng lóe ra ánh sáng
hung dữ, mặt đầy vẻ oán hờn phẫn nộ, trông như một con cọp đói. Vừa thấy mẹ ngã lăn trên đất, chàng ta lại mau lẹ vọt tới, hai tay xòe ra như
móng cọp, giống như định xe mẹ ruột thành bốn năm mãnh để ăn tươi nuốt
sống.
Con may là Du Lập Trung đã vọt tới trước, ông ta một tay
nắm Hồng Tiểu Bình kéo lên, một tay đẩy ra đón phát chưởng của Du Ngọc
Long chụp tới.
Công phu tay chưởng của ông vốn không phải tầm
thường, nhưng lúc hai chưởng giao nhau, kình lực từ tâm chưởng của ông
ta nhả ra vẫn không đẩy lùi được Bạch Hiệp Du Ngọc Long, chỉ làm thế vọt của con trai hơi khứng lại mà thôi!
Có điều trong một chớp mắt con trai bị khứng lại, ông ta đã kéo vợ lùi lại vài trượng.
Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành vội vàng vọt ra đón, chặn đứng thế công của
Bạch Hiệp Du Ngọc Long, hai người lập tức xoắn lấy nhau mở một trường ác đấu.
Hồng Tiểu Bình đau đớn, giẫy ra khỏi tay chồng, bất chấp tất cả lại lao về phía con trai khóc lớn:
- Ngọc Long! Ngọc Long! Con không được điên! Ta là mẹ của con đây!
Du Lập Trung đuổi theo bà kéo lại, phóng chỉ điểm luôn vào Thùy huyệt của vợ, rồi bế lên đưa qua cho Du Băng Viên nói:
- Băng Viên! Đưa mẹ con về phòng, chăm sóc cho cẩn thận!
Du Băng Viên gật đầu dạ một tiếng, bế mẹ về phòng Lúc ấy Hoa Hoa kiếm
khách Qua Kỳ và Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan động thủ với Nhất Trượng ông
Mạc Hiền Bình và Hắc bà bà Ngư Tri Xuân. Tình trang hai người Qua, Diệp
cũng giống hệt như Bạch Hiệp Du Ngọc Long, thấy đặc sứ áo vàng của Đồng
Tâm Minh là lập tức như nhìn thấy kẻ thù, mắt long lên đỏ ngầu, xông vào đánh luôn. Trong ba mươi hai vị đặc sư áo vàng chỉ có Nhất Trượng ông
Mạc Hiền Bình cầm trượng trên tay, nhìn thấy Hoa Hoa kiếm khách tuốt
kiếm tấn công, vội vàng giơ trượng đón đờ. Kim Tân CÔ là nữ giới nên Hắc bà bà Ngư Tri Xuân ra tay chân lại. Bốn người lúc ấy mở ra một trận ác
đấu, ác đấu đau lòng người nhà. Sướng mắt kẻ địch trước cổng Đồng Tâm
Minh.
Giống hệt như tình trạng của Chính ất chân nhân, ba người
Qua, Du, Diệp phát điên, công lực lại tăng gấp bội so với lúc bình thời, càng đánh càng mạnh, nhưng tuy tấn công Vô cùng lợi hại mà phong thủ sơ hở rất nhiều. Nếu không phải là bọn họ không sợ bị điểm huyệt và trúng
đòn, thì Uất Trì Hoành, Mạc Hiền Bình và Ngư Tri Xuân đã đánh họ ngã lâu rồi.
Cũng vì bọn họ bị trúng đòn hay điểm huyệt đều không ngã, nên bọn Uất Trì Hoành dần dà bị áp đảo!
Du Lập Trung vừa thấy ba người không chống nổi, vội nhìn qua thần đà Tử và đặc sứ áo vàng thứ mười lăm Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng, đặc sứ áo
vàng thứ mười bảy Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa nói:
- Ba người các ngươi mau ra trợ chiến, cứ dùng Cầm Nã Thủ đánh ngã họ thôi.
Bọn Thần Đà Tử ba người ứng tiếng vọt ra trợ chiến, quả nhiên ba người bọn
Du Ngọc Long chỉ biết hung dữ đánh tràn, không có cách đối phó với công
phu tiểu xảo, cho nên chỉ trong giây lát đều lần lượt bị đánh ngã lăn ra đất.
Vì đã có kinh nghiệm qua lần đối phó với Chính ất chân
Nhân, nên vừ thấy họ ngã lăn ra, Bọn Uất Trì Hoành sáu người lập tức lao tới cởi lên đè họ xuống đất, đè chặt chân tay.
Ba người bọn Du
Ngọc Long liều mạng vùng vẫy gào thét liên hồi, Du Lập Trung biết muốn
cho họ yên lặng chỉ có cách đánh cho họ ngất đi, bèn cất giọng nói:
- Đánh vào đầu họ đi!
Dường như bọn Du Ngọc Long toàn thân chỉ có đầu là không chịu được thôi, nên khi bị ba vị đặc sứ đánh vào đầu lập tức hôn mê.
Một trường mưa gió đến lúc ấy mới tắt hẳn.
Nhưng tất cả mọi ngươi đều im lặng.
Không một ai mở lời, ngươi nào cũng rầu rĩ buồn bã, lăng lẽ đứng quanh ba người bọn Bạch Hiệp Du Ngọc Long.
Nổi bất hạnh này đã xảy ra tới lần thứ hai, nên mọi người không kinh hoàng
ngạc nhiên như lần trước nữa, đồng thời đều rõ nếu ba vị đặc sứ kia tỉnh lại, thì rồi cũng giống như Chính ất chân nhân lần trước, không thể hỏi ra đầu mối gì, mà bọn họ sẽ không ngừng giẫy giụa, gào thét cho tới khi kiệt sức chết luôn mà thôi.
Đúng vậy, trừ phi có trời cứu, chứ
tính mạng của ba người sẽ chấm dứt sau ba ngày nữa Đến lúc ấy mười tám
đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh sẽ chỉ còn mười ba...
Không, nếu tình hình này lại tiếp tục phát sinh, thì chẳng bao lâu, các đặc sứ áo
vàng của Đồng Tâm minh sẽ mất hết. Lúc ấy, Tứ Hải Đồng Tâm minh đã duy
trì yên ổn cho võ lâm sáu mươi năm sẽ tan rã, toàn bộ võ lâm sẽ trở
thành thiên hạ của bọn hắc đạo tà ma!
Rất lâu sau, Thánh Hiệp Du Lập Trung mới cất tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:
- Tìm trong người họ xem Thập Lý Hương có còn không!
Uất Trì Hoành và Thần Đà Tử vội vàng mò trong áo của Du Ngọc Long và Qua Kỳ thì thấy hai trăm viên Thập Lý Hương mà mỗi người mang theo chỉ còn hơn một nửa.
Thần đà tử nói:
- Còn khoảng trên dưới một trăm
viên, giả sử như bọn họ cứ năm dặm bỏ lại một viên thì chỗ phát sinh sự
cố cách đây năm trăm dặm.
Du Lập Trung gật đầu nói:
- Đưa bọn họ vào trong lao, trói chặt vào giường, rối tất cả tới mật thất!
Nói xong quay người bước vào cổng lớn Đồng Tâm Minh.
Không lâu sau, mười hai đặc sứ áo vàng đã lục đục bước vào gian mật thất. Du
Lập Trung thấy Nhật Hiệp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên chưa tới bèn hỏi:
- âu Dương đặc sứ còn chăm sóc cho ba người trong lao à?
Vân Nhân Địch Uất Trì Hoành đáp:
- Vâng ạ!
Du Lập Trung nói:
- Đi mời y lên đây.
Một thoáng sau Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên cũng bước vào mật thất.
Du Lập Trung hỏi:
- Tình hình ra sao?
Nhất Thiếp kỳ y lộ vẻ thẹn thùng nói, - Cũng giống như Chính ất chân nhân.
Thuộc hạ tìm không ra lý do khiến họ thần trí thất thường...
- Bọn họ vẫn chưa tỉnh dậy à?
- Vâng ạ!
- Nếu không thể bốc thuốc đúng bệnh, họ cũng sẽ kiệt sức mà chết phải không?
- Vâng ạ.
- Có nghĩ được cách nào để họ tỉnh lại không vùng vẫy nữa không?
- Cách duy nhất là cứ để họ liên tục hôn mê, có điều...
- Thếnào?
- Thuộc hạ có thể dùng thuốc để bọn họ liên tục hôn mê bất tỉnh nhưng người ta thì phải ăn, không ăn thì sớm muộn cũng chết!
- Không có loại linh dược nào kéo dài tính mạng của họ vài ngày sao?
- Không có, nhưng nếu đổ sửa bò hay sửa dê thì có thể kéo dài tính mạng cho ba người.
- Dưới núi có bò dê gì không?
- Chắc là có.
- Được rồi. Vũ Văn đặc sứ và Ngư đặc sứ lập tức xuống núi mua bò sửa hoặc dê cái đi Phải hóa trang rồi hãy đi, mà theo đường phía sau cho kií
đáo.
Vợ chồng Hắc công công Vũ Văn Đỉnh và Hắc bà bà Ngư Tri Xuân dạ vâng đứng dậy, theo nhau ra khỏi mật thất Kế đó Du Lập Trung đưa mắt nhìn đặc sứ áo vàng thứ mười bốn Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch hỏi:
- Lý đặc sứ, con khỉ trắng mà ngươi nuôi có làm trò được không?
Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch không hiểu vì sao minh chủ lại hỏi tới một chuyện
chẳng có quan hệ gì tới việc đau lòng trước mắt, thoáng sửng sốt gật đầu nói:
- Được ạ Hiện nó biết cầm đũa ăn cơm, còn múa được một
đường hầu quyền, chỉ là rất thích hút thuốc, càng ngày càng giống một vị lão gia!
Du Lập Trung cười một tiếng nói:
- NÓ có vâng lời người khác không?
Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch lắc đầu nói:
- Không chịu đâu, nó chỉ nhận thuộc hạ là chủ nhân, người khác bảo làm gì nó cũng không đếm xỉa tới.
Du Lập Trung ờ khẽ một tiếng, quay nhìn đặc sứ áo vàng thứ mười hai Thân Thủ tướng quân MỘ Dungtùnghỏi:
- MỘ Dung đặc sứ, con vẹt của ngươi thế nào?
Thân Thủ tướng quân đáp:
- Ba trăm bài thơ đường, nó thuộc được một trăm lẻ hai bài.
Du Lập trung lại hỏi:
- NÓ có chịu nghe lời người khác không?
Thân Thủ tướng quân gật đầu nói:
- Có thể chịu. Muốn nó đọc thơ, chỉ cần nói đầu đề, nó sẽ đọc vanh vách.
Du Lập Trung gật đâu cười khẽ nói:
- Tốt lắm thêm hai con chó được huấn luyện của bản minh vào, có thể làm một gánh xiếc rong rồi.
Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành hỏi:
- Minh chủ tính giả trang làm xiếc để xuống núi dò xét nguyên nhân ba vị Du, Qua, Diệp phát điên phải không?
Du Lập Trung nói:
- Đúng thế! Lão phu định vừa làm xiếc vừa sai hai con chó đuôi theo đường bọn họ lưu lại Thập Lý Hương. Chỉ có cách ấy mới che giấu được tai mắt
của kẻ địch.
Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành hỏi:
- Thuộc hạ đi với minh chủ được không?
Du Lập Trung nói:
- Không, các ngươi phải bảo vệ Đồng Tâm Minh, đề phòng kẻ đích tới đột
kích. Lão phu chỉ đưa theo thuyết thê, Lý đặc sứ, Vũ Duy Ninh và tiểu nữ Băng Viên là đủ.
Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành hỏi:
- Khi nào thì lên đường?
Du Lập Trung nói:
- Đêm nay!
Qua canh hai đêm ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung, phu nhân Hồng Tiểu Bình, Nhất
Đẩu Tiên Lý Trạch, Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên, người nào cũng cải trang diện mạo, giả dạng một gánh xiếc rong, mang theo hai con chó, một con
khỉ trắng và một con vẹt, lặng lẽ theo phía sau ngọn núi đi xuống rời
khỏi Hằng Sơn.
Hôm ấy là đúng vào ngày thứ tám mươi chín kể từ
khi Vũ Duy Ninh vào Chính Tâm lao, chỉ còn một ngày là "mãn hạn từ' Buổi trưa ba hôm sau già trẻ năm người cùng ngồi trên một cổ xe ngựa, lọc
cọc đi về phía đông.
Bề ngoài thì bọn họ có vẻ vui vẻ của một
gánh xiếc rong nhưng trong lòng thì đều cảm thấy rất nặng nề. Vì bọn họ
đều biết nhiệm vụ của chuyến đi này là rất lớn lao, quan hệ đến tính
mạng của ba vị đặc sứ Du, Qua, Diệp. Nếu trong một tháng mà không tìm ra được kẻ địch lấy cho được thuốc giải chữa bệnh điên cho ba người, thì
ba người chắc chắn phải chết.
Cũng may vừa rời núi Hằng Sơn, hai
con chó đã tìm ra được con đường mà ba vị đặc sứ đã lưu lại Thập Lý
Hương, biết được họ đã đi thẳng về phía đông. Cho nên già trẻ năm người
đều tin tưởng, chỉ cần kẻ địch đã làm cho ba vị đặc sứ phát điên vẫn còn ở chỗ cũ, thì có thể tìm tới bọ họ.
Qua buổi trưa, xe ngựa đã tới thành Bảo Định.
Bảo Định là một thành thị lớn, nên Du Lập Trung quyết định làm trò ở đây
một phen, năm người vào quán cơm ăn no xong, bèn tới trước một ngôi miếu Quan Đế trong thành biểu diễn.
Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch gõ thanh
la, Du Băng Viên đáng trống, sau một trận thanh la trống kèn ầm ỉ, người xem vây đầy chung quanh.
Lúc ấy Du Lập Trung ra hiệu thôi gõ thanh la, ho lớn mọt tiếng lấy giọng kêu:
- ờ, lão bà tử ta nói cái này!
Hồng Tiểu Bình ứng tiếng nói:
- Chuyện gì vậy? Lão đầu tử?
Du Lập Trung nói:
- Hôm nay chúng ta tới thành Bảo Định, bà nói để làm gì nào?
Hồng Tiểu Bình nói:
- Đương nhiên để làm xiếc.
Du Lập trung gật đầu nói:
- Đúng lắm, là để làm xiếc. Nhưng phải biết thành Bảo Định đây xưa nay là nơi địa linh nhân kiệt, rồng ẩn cọp núp, mấy cái trò hề của chúng ta,
sợ lại người ta coi không còn vừa mắt.
Hồng Tiểu Bình nói:
- Làm trò không hay, thì phải nhờ các vị phụ lão huynh đệ chỉ giáo thêm cho chứ sao!
Du Lập Trung cao giọng nói:
- Đúng lắm a! Người ta thường nói ở nhà cậy cha mẹ, ra đường cậy bạn bè...
Hai vợ chồng một xướng một họa, nói tới chỗ bắt đầu, Du Băng Viên giơ dùi
trống lên thẳng cánh đập xuống "thang" một tiếng, Du Lập Trung giả giật
mình nhảy dựng lên quay lại nói:
- Này, con nha đầu, cha ngươi giáo đầu chưa xong, ngươi đánh trống cái gì thế?
Du Băng Viên cầm dùi trống chỉ vào mọi người nói:
- Cha! Người nhìn xem, mọi người muốn xem diễn tròn rồi, ai hơi đâu mà người nói tào lao thiên địa chứ?
Du Lập Trung gãi đầu nói:
- Nói đúng lắm, con trai nuôi đâu, ta bảo!
Vũ Duy Ninh ứng tiếng dạ lớn, rảo chân ra đứng cạnh ông ta.
Du Lập trung vỗ vai chàng nói:
- Múa trước một đường quyền cho các đại gia đây xem xem, phải hết sức cho hay, nếu không ta đét vào mông đấy!
Nói xong lui ra một bên.
Vũ Duy Ninh lúc ấy bước chân ra thế, xuống tấn lấy sức quát lên một tiếng
đánh đá như mưa, cọp ngồi vượn nhảy, đánh ngắn xỉa dài, chim cắt uốn
mình, quả nhiên rất mạnh mẽ.
cỏ điều người võ lâm nhìn qua là biết ngay, đó chỉ là Hoa quyền, nhìn thì hay nhưng chẳng tác dụng.
Một đường quyền múa xong, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.
Du Lập Trung cao giọng hỏi:
- Có hay không?
Mọi người đáp:
- Hay!
Du Lập Trung lắc đầu nói:
- Không hay! Một lát nữa mới tới trò hay!
Nói xong nhìn Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch vẫy tay nói:
- Nhị đệ, còn có người là cứ màu mè, thôi ra trò đi!
Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch ứng tiếng bước ra, ôm quyên vái vái bốn bên, rồi nhìn hai con chó ngồi bên cạnh nói:
- Đại Hoa, Nhị Hoa, qua đây!
Hai con chó đứng dậy theo ông ta.
Nhất Đẩu Tiên nói:
- Sắp tết rồi, chúc mừng các vị đại gia trước đi!
Hai con chó lập tức đứng thẳng lên bằng hai chân sau, hai chân trước nhấc
lên chập lại, hướng về mọi người "vòng tay" không ngớt.
Tiếng vỗ tay bốn phía lại vang lên, mọi người nhao nhao khen hay.
Kế đó, Nhất Đẩu Tiên lại sai hai con chó làm mấy trò tuyệt kỹ, sau cùng vái lạy trở vào.
Tiếp theo, Du Băng Viên bước ra biểu diễn một đường kiếm pháp, chỉ múa một
đường Tam Tài kiếm pháp rất thông thường nhưng vì nàng đẹp đẽ khả ái,
nên cũng được nhiều người hoan hô.
Tới lượt Hồng Tiểu Bình ra trò, bà ta cầm cái lồng nuôi con vẹt của Thân Thủ tướng quân MỘ Dung Tùng, nhìn người xem cười nói:
- Các vị, con két này của tôi là thi nhân đầu thai đấy, chỉ vì trước khi
đầu thai quên uống nước âm dương vì vậy nên vừa mới nói được tiếng người gần đây thôi.
Nói tới đó, nhìn vào con két trong lồng hỏi:
- Có đúng không?
Con két trả lời:
- Đúng thế.
Hồng Tiểu Bình cười nói:
- Nói cho các vị đại gia đây biết, kiếp trước ngươi tên là gì?
Con két lại trả lời:
- Ta là Lý Bạch đầu thai!
Người xem nghe xong, không kềm được đều cười ầm lên.
Hồng Tiểu Bình nói:
- Ngươi xem kìa, các vị đại gia không tin ngươi là Lý Bạch đầu thai, ta thấy ngươi đưa ra chứng cớ mới xong?
Con két nói:
- Muốn ta đọc thơ phải không?
Hồng Tiểu Bình nói:
- Đúng rồi, có đọc thơ ra, các vị đại gia đây mới tin ngươi là thi nhân Lý Bạch đâu thai chứ!
Con két nói:
- Được!
Hồng Tiểu Bình bèn nhìn mọi người cười nói:
- Các vị, trong các vị có nhiều người đọc qua thơ Lý Bạch rồi, xin một vị nói ra bài thơ nào Lý Bạch làm ngày trước để thử "ông ta" xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT