“Anh phải cứu em……”

“Anh nhất định phải cứu em……”

“Mất em, anh không biết phài sống như thế nào……”

Trên giường hai thân thể đang quấn quýt, ngăm đen bao phủ trắng noãn, trắng noãn quấn lấy ngăm đen, Duy Duy bị anh ôm cuốn, bên tai tiếng đàn ông khàn khàn tuyệt vọng.

“Chuyện ngoài ý muốn năm hai mươi tám tuổi” ấy, đã làm cho anh buông tay tất cả — sự nghiệp khổng lồ, cuộc sống thành công, của cải to lớn — từ nay về sau toàn tâm toàn ý tập trung vào kế hoạch thần bí bên ngoài, chỉ vì cái chết của cô.

Đường Kiện ôm chặt cô, dựa lưng vào đầu giường, hai người không rời nhau một tấc. Cho dù trong nhà mở điều hòa, da thịt hai người dính lấy nhau, không khỏi dính ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh nhẹ nhàng hôn cái cổ xinh đẹp, cánh môi của cô, không thể tin được người yêu dấu giờ phút này vẫn rõ ràng trong ngực mình như trước.

“Tất cả xảy ra rất nhanh. Anh chỉ rời đi một chút mà thôi, rồi lập tức, chỉ chớp mắt em liền biến mất……”

Duy Duy nhìn chăm chú hai tay đang giao nhau của bọn họ. “Đã xảy ra chuyện gì?” Cô thấp giọng hỏi.

“Anh giúp em mua cà phê.” Khóe miệng Đường Kiện không có ý cười. “Chúng ta ở trước cửa Tân Quang Tam Việt ở quận Tín Nghĩa, hôm đó em nói em mua nhầm sữa rửa mặt, phải về quầy chuyên doanh đổi, anh qua đường tới chỗ đối diện mua cà phê. Em đổi các thứ xong đi ra, muốn qua tìm anh. Một gã say rượu vượt đèn đỏ, đụng thẳng vào người em……”

Đã chết. Chuyện cứ như vậy trong nháy mắt.

Trước một giây cô còn tươi sáng chói lọi, đứng ở lối đi bộ bên kia vẫy tay với anh, anh cười vẫy lại, quay đầu trả tiền, chỉ quay người như vậy, lúc ngoảnh lại đã thiên nhân vĩnh cách.

Cánh tay Đường Kiện đột nhiên căng cứng, gần như bóp ra không khí trong cơ thể cô.

Duy Duy cau mày, ra khỏi lòng anh, ngồi trên đùi đối mặt với anh.

“Đường Kiện, chúng ta là…… Người xa lạ.” Cô không thể lý giải. “Cho dù anh trở về, chúng ta vẫn là ‘Người xa lạ’! Vì sao em quan trọng với anh như vậy?”

Đây là chuyện từ đầu tới cuối cô không thể lí giải.

Trong đôi mắt u ám của anh có ánh sáng nhàn nhạn chớp lóe.

“Duy Duy, em rất quan trọng với anh, bởi vì anh đối với em cũng rất quan trọng. Chúng ta biết nhau khi em bốn tuổi. Em chuyển đến ngay cạnh nhà anh, từ đó về sau giống cái đuôi nhỏ, luôn dính sau anh.

“Anh lớn hơn em hai tuổi, phần lớn thời gian đều cảm thấy em rất phiền, hơn nữa vào thời kì trưởng thành, anh bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ sinh, em cái cô nhóc thích khóc thích theo chân nhìn lại càng phiền.”

“Nhưng mà, đến khi em tiến vào tuổi thanh xuân, đấy lại là chuyện khác. Đến phiên anh bắt đầu quay lại dây dưa với em, sau đó em cảm thấy anh thật phiền.” Đường Kiện nhẹ nhàng cười.

Cho dù không quá hiểu anh đang nói cái gì, nhưng nghĩ đến cậu bé cô nhóc lớn lên xích mích, cô không khỏi cười khẽ.

“Bắt đầu học cấp hai thì có một thằng nhóc muốn theo đuổi em, nhưng mà đều bị anh bí mật — đánh chạy. Cuối cùng đến trung học, anh buộc em thừa nhận chúng ta là người yêu –” Nghĩ đến lúc ấy cô lộ ra vẻ mặt ủy khuất không cam lòng lại ngọt ngào, Đường Kiện lộ ra ý cười vô cùng dịu dàng.

“Chẳng qua em còn nhỏ. Anh vẫn nhịn, nhịn đến khi em học đại học năm thứ hai mới ăn hết em, tuy rằng ngày hôm sau bị em nện rất thê thảm, nhưng rất đáng giá.”

Cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, nghe anh nói những lời này, kiều nhan đỏ lên. Trên người cô chỉ bao có cái chăn, lộ ra da thịt phiếm hồng, mềm mại khó tả. Ngón tay Đường Kiện xoa hai má cô, không muốn xa rời.

“Anh tốt nghiệp đại học, chúng ta liền đính hôn, không chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. Nhưng sau đó công ty làm càng lúc càng lớn, thậm chí cổ phiếu ở nước Mỹ đưa ra thị trường, anh bận tối mày tối mặt, vì thế em ở Mỹ cùng anh vài năm. Khi đó chúng ta trở về Đài Loan…… kết hôn.” Đường Kiện nhạt nhẽo nói.

Duy Duy dịu dàng nhìn anh.

“Duy Duy, anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta từ thời thơ ấu chưa bao giờ chia lìa, đã sớm là một bộ phận của nhau, mất đi em chẳng khác nào mất đi chính bản thân anh, thậm chí so với mất bản thân còn đau hơn, anh không có cách nào thừa nhận –”

Vì thế anh buông tay tất cả, quay đầu gia nhập kế hoạch của Smith.

“Em không hiểu……” Duy Duy nhẹ giọng nói. “Vậy vì sao, chúng ta bây giờ không nhận ra?” (aoi: chắc ý chị bẩu sao chị kh biết anh = =)

Đường Kiện nhìn thật sâu vào mắt cô, tiếng nói trầm thấp chấn động.

“Duy Duy, đây không phải lần đầu tiên anh trở về”

Lần đầu tiên, anh về năm cô mười sáu tuổi, anh mười tám tuổi.

Thiết bị lỗ sâu này có hạn chế. Trong quá trình thí nghiệm, bọn họ phát hiện không gian bốn chiều phản chiết này có tính phương hướng, hơn nữa dao động vô cùng không ổn định. (aoi: cái từ phản chiết bạn kh hiểu)

“Tưởng tượng thời gian là một con sông, phải cần đến một điểm tựa như em cầm một tảng đá ném vào trong đó. Sức của em có hạn, xa nhất chỉ có thể quăng đến mười mét, cho nên mặc kệ con sông đó dài rộng bao nhiêu, em cũng chỉ có thể quăng đến trong phạm vi mười mét.” Đường Kiện vì cô giải thích. “Cái thiết bị kia bắn ra năng lượng, xa nhất chỉ có thể quay lại hai mươi lăm năm.”

“Cho nên, các anh không thể trở lại triều Minh cứu Viên Sùng Hoán?”Cô nói đùa. (aoi: gg, wiki để biết thêm thôg tin chi tiết, bạn bị lười)

“Ừ.” Đường Kiện khẽ hôn thái dương cô. “Nhưng không phải tất cả thời gian trong hai mươi lăm năm đều được.”

Dòng chảy thời gian kì thật như một cơn sóng ngầm mạnh mẽ, lung tung không hướng, bọn họ trong phạm vi hai mươi lăm năm ấy tính toán ra được một điểm, có bước song bằng phẳng nhất, an toàn nhất, cũng là thời điểm thích hợp nhất, chính là năm anh hai mươi tám tuổi.

Lần này anh đã chuẩn bị chu toàn – ít nhất anh nghĩ mình đã chuẩn bị chu toàn.

Một thiếu niên mười tám tuổi, có linh hồn một người đàn ông ba mươi tuổi thành thục cùng tất cả tri thức. Anh biết hai năm sau địa điểm lỗ sâu sẽ bị phát hiện, vì thế hacker trẻ tuổi với danh hào “Neo” nhanh chóng xông ra, chờ Smith tìm tới cửa.

Vì một cuộc sống nghiêm túc cùng cô, nào là sự nghiệp khổng lồ, nào là cổ phiếu công ty đưa ra thị trường Mỹ, tất cả anh đều không cần. Anh cũng chỉ chuyên tâm trông chừng Duy Duy của anh, tránh thoát khỏi họa kiếp năm anh hai mươi tám tuổi kia. Cái gì mà công thành danh toại, một khi họa kiếp qua đi, anh đều có thể kinh doanh trở lại. Anh tin là như thế.

Ngày tám tháng mười hai, ngày đó đã khắc sâu vào linh hồn anh.

Kết quả Duy Duy chết trước hai tháng.

Nếu lần đầu tiên mất đi Duy Duy làm cho anh đau triệt tâm phế, thì lần thứ hai chính là hủy diệt.

Vì sao? Anh đã tính toán muôn vàn như vậy, sắp xếp tất cả, ngày ngày đêm đêm bảo vệ, vậy đến tột cùng là đã xảy ra sai lầm gì?

Đường Kiện gần như tuyệt vọng.

Nhưng anh còn có cơ hội. Gần như một dạng với cái xác không hồn, anh chịu đựng đợi đến ngày thiết bị lỗ sâu hoàn thành.

Với những người khác mà nói, đây là lần đầu của bọn họ, nhưng với Đường Kiện mà nói, đây là lần thứ hai của anh.

Anh nói những thực tế sai số trong thí nghiệm cho bọn họ, tuy những người đó không rõ vì sao anh biết, nhưng anh vốn biết những chuyện bọn họ không biết, người đàn ông này vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt cất giấu một đoàn lửa, cho tới nay luôn thần bí hay thay đổi, nhưng đối với thí nghiệm của bọn họ rất có ích.

Vì thế trải qua những lần chỉnh sửa, bọn họ phát hiện, tuy rằng tập trung vào một điểm, nhưng năng lượng sau khi phóng ra sẽ sinh ra một trình độ chấn động nhất định, rất giống như tảng đá bị quăng vào nước, sẽ sinh ra những gợn sóng, cánh hoa trôi nổi trên mặt nước sẽ bị tác động từ xa. “Tác động” này theo như thực tế tính toán sẽ là hai tháng, cho sau khi anh trở về, chuyện đáng lẽ phải xảy ra trong cuộc đời anh, sẽ có khả năng bị đẩy lên hoặc lùi về hai tháng, trong lúc chấn động.

Hai tháng. Được, anh nhớ kỹ.

Ngày tám tháng mười và ngày tám tháng mười hai.

Anh vẫn như cũ tình nguyện làm người thí nghiệm đầu tiên.

Nhưng tính toán lúc này, bọn họ phát hiện tuyến thời gian chấn động càng lúc càng loạn. Chỉ có một mình Đường Kiện hiểu được nguyên nhân, bởi vì cái khúc đoạn vốn vững vàng kia đã bị anh dùng mất, gợn sóng dẫn động, vì thế điểm kia biến mất.

Cuối cùng miễn cưỡng tính toán ra một khúc đoạn có vẻ nhẹ nhàng, Đường Kiện phát hiện đó là lần đầu tiên anh trở về ngoài mười năm.

Cũng chính là, sau khi tuyến thời gian bị dao động, nếu tìm ra một điểm cân bằng khác, thì ít nhất phải ngoài mười năm, mới không bị bước sóng quấy nhiễu. Nhưng đi tiếp mười năm chính là năm anh hai mươi tám tuổi, thời gian quá gần, anh không muốn mạo hiểm, vì thế anh lựa chọn về trước đó, đến năm anh tám tuổi.

Nhưng anh đã quên một chuyện.

Mỗi lần trở về, đều phải phát ra năng lượng thật lớn, tương ứng với thực tế chính là tai nạn. Lần đầu tiên trở về, Đường Kiện mười tám tuổi lướt ván “Chết đuối”, mấy phút ngắn ngủi tiếp xúc làm cho anh có thể quay về thân thể của mình, ý thức lặp lại. Lần thứ hai còn lại là Đường Kiện tám tuổi khỏe mạnh chơi ở sân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gần như chảy máu quá nhiều mà chết.

Một năm này, đồng thời cũng là năm cha anh muốn tới Đông Nam Á làm công xưởng, vốn là định chuyển đi, nhưng lúc đầu là Đường Kiện ầm ĩ không chịu chuyển, cha mẹ đành phải ở lại Đài Loan. Lần này, chờ anh khôi phục thần trí, mất đi “Đường Kiện ầm ĩ” làm phiền, chuyến đi đến Đông Nam Á đã chắc chắn.

Cứ như vậy, anh tám tuổi phải đi Thái Lan, lần này bỏ lỡ cơ hội cùng Duy Duy trưởng thành.

Đường sinh mệnh, thay đổi. Rút dây động rừng, vì thế, rất nhiều chi tiết số mệnh cũng bị thay đổi.

“Chờ một chút!” Duy Duy đột nhiên mở lớn mắt, sau đó ngồi lên gót chân của mình. “Em nhớ rồi. Em hình như thật sự có ấn tượng. Trước kia em có một anh trai ở nhà bên cạnh, nhưng lúc em năm, sáu tuổi gì đó đã chuyển đi mất.”

“Sáu tuổi.” Đường Kiện hôn khóe môi cô, rất khẳng định.

Cho nên, bọn họ thật sự đã biết nhau từ sớm.

Cho nên, nếu vận mệnh không có thay đổi, bọn họ thật sự sẽ trở thành người yêu.

Duy Duy kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Lúc này đây, Đường Kiện bắt buộc bản thân phải nhẫn nại. Bởi vì anh có thời gian chuẩn bị lâu hơn, anh không thể chịu đựng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa.

Đồng dạng là linh hồn người đàn ông ba mươi tuổi, giấu trong cơ thể trẻ con tám tuổi, anh thu lại sự sắc xảo, không dẫn chú ý của người khác, sau đó dùng máy tính của cha, bắt đầu tiến hành công việc của mình.

Trước khi kế hoạch bắt đầu rất lâu, thậm trí còn lâu hơn trước khi lỗ sâu được phát hiện, anh đã viết cái trình tự tương lai mới dùng đến, hơn nữa còn đưa ra vấn đề anh đã biết — trừ trùng, tinh tiến.

Đến năm mười tám tuổi anh yêu cầu trở về Đài Loan học đại học, vốn nghĩ cứ như vậy có thể tìm Duy Duy, nhưng, chuyện kỳ quái đã xảy ra. Không biết có phải do tuyến thời gian bị quấy nhiễu quá mức hỗn loạn hay không, cho nên giữa bọn họ xuất hiện tương xích (kiểu như bài trừ bài xích lẫn nhau), mỗi khi anh thử cùng Duy Duy tiếp xúc, cô sẽ luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái cường độ ngoài ý muốn này sẽ từ mức độ tiếp xúc thân mật của anh với cô mà có sự khác biệt. Nhẹ thì ngã xước da, nặng thì thiếu chút nữa bị chậu hoa từ trên tầng rơi xuống đập đến đầu rơi máu chảy.

Đường Kiện bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ, Duy Duy không thể lại trở lại trong cuộc đời của anh?

Được, không sao cả, vậy anh sẽ giữ khoảng cách với cô. Nhìn cô từ xa anh có thể thỏa mãn rồi, bảo vệ cô, chỉ cần qua được cái cổng sinh tử kia.

Một khi đã sống qua, tất cả sẽ bắt đầu lại hoàn toàn. Khi đó, tuổi bọn họ còn trẻ, anh còn có thời gian thật dài để theo đuổi cô lần nữa.

Vì thế anh thu lại tài năng của mình, thậm chí thay đổi bề ngoài của bản thân, bắt đầu đeo kính, để chính mình không còn chút thu hút nào, chỉ cầu Duy Duy không cần chú ý tới anh, để cho anh từ một nơi bí mật gần đó yên lặng chờ đợi.

Chính là, tình yêu mãnh liệt chung quy không nhịn được.

Vì thế rõ ràng hơn cô hai khóa, lại cố xuống cấp học cùng khóa với cô; Rõ ràng ngay từ đầu vì muốn che mắt mọi người mà chọn hệ sinh vật, nhưng cuối cùng vẫn chọn lại hệ thông tin cùng lớp với cô; Rõ ràng tám năm trước đã sớm nghe nói đọc viết tiếng Anh lưu loát, thậm chí nằm mơ cũng nói được, nhưng lại nghe nói cô đang học tiếng Anh nên cố ý nộp bài thi trắng, sau đó học kỳ sau cùng cô trùng tu Anh văn. (aoi: ối anh ơi T^T)

“Anh……” Duy Duy nhìn người đàn ông trước mắt, vừa tức vừa buồn cười, trong lòng một mảnh mềm mại ôn tồn. “Anh là đồ ngốc.”

Cô dựa sát tiến vào lòng anh.

Cho nên lúc này đây bọn họ không hề quen biết.

Cho nên anh thà rằng đau khổ đè nén chính mình.

“Vậy, cái cô Văn Tuệ Linh kia là sao?” Cô gái trong lòng anh nhỏ giọng nói thầm.

Đường Kiện bất đắc dĩ ôm sát cô.

“Duy Duy, không lừa em, anh thật sự không biết Văn Tuệ Linh kia là có chuyện gì, anh thật sự không có ấn tượng với cô ta.”

Chuyện này nói ra thật làm Đường Kiện bối rối, cái này chứng tỏ não anh bị thương còn có một bộ phận nào đó chưa khỏi hẳn, cho nên anh hoàn toàn không nhớ ra phần đó trong cuộc đời.

Nếu thật sự như thế, anh sợ còn có chuyện quan trọng khác anh không nhớ ra.

“Sau đó thì sao?” Duy Duy nhẹ hỏi.

Sau đó?

Sau đó cô đã chết.

Hôm đó, là ngày tám tháng mười một.

Vì sao? Vì sao? Vì sao anh luôn mất đi Duy Duy?

Đường Kiện đau triệt tâm phế. Anh một lần lại một lần, trăm phương nghìn kế, thậm chí chịu đựng đau khổ gặp cô phải vờ như không quen biết, nhưng anh vẫn như cũ mất cô.

Không thể tưởng tượng bản thân đã sống như thế nào đến ngày kế hoạch lỗ sâu lần nữa tiến hành, anh báo lại tất cả giá trị khác. Lần này, người kế nghiệm Smith rất thông minh, có vẻ như đã đoán ra.

“Đường Kiện, anh…… Đã làm việc này, đúng không?” Người kế nghiệm thử thăm dò.

Đường Kiện không có trả lời.

Nhưng ánh mắt kiềm chế kia đã chứng minh tất cả.

Từ sau khi vui mừng “Kế hoạch sẽ thành công” hồi phục, người kế nghiệm cùng anh ngồi xuống, nhất nhất nghiên cứu tất cả những khác biệt ở chỗ nào.

Ngày tám tháng mười, ngày tám tháng mười một, ngày tám tháng mười hai. Vốn dĩ, chấn động là hai tháng, nhưng bây giờ là một tháng lên xuống.

Nhưng mà, vì sao chỉ liên quan đến một mình chuyện của Duy Duy? Vì sao Duy Duy luôn lần nữa chết trong lòng anh.

Đường Kiện cùng người kế nghiệm đều nghĩ không ra.

So với muôn vàn biến hóa của thế giới, một cô gái tên là “Chu Duy Duy”, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Trong sinh mệnh của anh cũng có rất nhiều chi tiết thay đổi, bây giờ trong lịch trình sinh mệnh của Đường Kiện, cùng Đường Kiện nguyên bản quả thực một trời một vực, thậm chí ngay cả cảnh vật thành phố Đài Bắc cũng không hề giống bộ dáng vốn có của nó.

Vì sao, việc này có thể sinh ra biến hóa kinh người như thế, mà chỉ có một mình Duy Duy không tránh khỏi được cái chết?

Lần thứ ba, cũng là một lần cuối cùng, anh trở lại năm hai mươi tám tuổi này.

Không còn tiếp theo, đây là cơ hội cuối cùng. Bởi vì tuyến thời gian đã hỗn loạn đến mức không thể tìm được khu đoạn ổn định. Người có thể thiết nhập điểm thời gian, là anh năm ba mươi tám tuổi, thế nhưng lúc đó đã không còn Chu Duy Duy.

Thậm chí lúc đó có khả năng không có chính anh, bởi vì trước đó thật lâu, sinh mệnh Đường Kiện đã dừng lại ở năm ba mươi tuổi.

Năm lần bảy lượt, không ngừng, ba mươi tuổi.

Lần này, hai kiếp nạn lớn tháng mười và tháng mười một anh đều thành công tránh được.

Ngày tám tháng mười hai, một tháng sau. Cái ngày cùng vận mệnh chính thức quyết đấu, anh sẽ không thất bại nữa.

Anh không thể lại thất bại.

Duy Duy nhẹ vỗ về khuôn mặt gầy đẹp của anh, vì sự cố chấp của anh mà thở dài.

“Em đói bụng.” Cô đột nhiên đứng dậy, nhặt áo sơmi của anh mặc vào, nhảy xuống giường đi tìm đồ ăn.

Đường Kiện yên lặng, rồi lập tức bật cười.

Đây không phải phản ứng anh mong muốn, nhưng lại rất “Duy Duy”. Trong lòng cô rối loạn, liền rất thích nấu ăn.

Nói hơn nửa ngày, cũng thật sự đói bụng. Ngoài cửa sổ trăng đã sớm lên cao, tiếng xe cô mơ hồ từ ngoài nhẹ nhàng đi lên. Cả ngày bọn họ vẫn dính ở trên giường, trằn trọc ôn tồn, trong phòng không bật đèn, cô đến phòng bếp nhỏ, thuận tay mở đèn, tại một góc nho nhỏ kia, tựa như đèn đuốc ấm áp buổi tối mùa đông.

Đường Kiện xuống giường, trên thân hình khỏe mạnh cao gầy chỉ mặc cái quần đùi, cơ bắp dưới lớp da màu lúa mạch theo động tác mà hoạt động.

Anh không thèm để ý với nửa thân trần của mình, ngồi vào trước bàn ngăn cách quầy bar, nhìn cô gái đang bận rộn trong phòng bếp.

Duy Duy chú ý chuẩn bị, bận rộn một lát, cho nấm hương cùng thịt gà vào nồi hầm canh, tay bắt đầu xắt bắp cải.

“Đài Bắc bây giờ cùng thời điểm của anh có gì khác?” Duy Duy lên tiếng trong giọng có chút tò mò.

“Cho ví dụ,” Đường Kiện khiêu mày. “Đài Bắc 101 có hai tòa.”

Cô đột nhiên tắt lửa, kinh ngạc xoay người.

“Cái gì? Hai tòa?”

“Đài Bắc 101 còn có một tòa tháp năm mươi tầng, hiện tại ở chỗ Tín Nghĩa Uy Tú Cinemax. Chẳng qua bây giờ ở đây, nhà thiết kế đó tiếp nhận công trình Burj Dubai, Đài Bắc 101 có một do ông ta thiết kế, vì thế hiện tại 101 mới có một tòa.” Đường Kiện tay xoa cằm, kéo khóe miệng.

Duy Duy ngây người một hồi lâu.

“Thì ra là thế……”

Duy Duy quay đầu tiếp tục rửa rau xắt thức ăn. Lúc này, cô đợi bắp cải xào được rồi, bưng đến chỗ quầy bar nhỏ anh ngồi, mới lại mở miệng.

“Anh có tính qua hay không, có lẽ các anh đột phá không phải là thời gian, mà là không gian?” Duy Duy nhìn anh. “Cho nên anh ba lượt trở về, kỳ thật không phải là trở về, mà là tiến vào một không gian song song khác.”

Đường Kiện sắc mặt như nước. “Sao lại nói thế?”

“Tựa như anh nói ấy, rất nhiều chuyện thay đổi, cùng nguyên bản không giống nhau; Nếu toàn bộ thế giới đều phát sinh thay đổi lớn như vậy, anh không nghĩ qua đây kì thật là một không gian khác biệt sao? Lỗ sâu kia…… Các anh cho là quay lại thời gian, kỳ thật chính là trong không gian song song khác biệt đó nhảy ra. Không gian của anh vẫn tồn tại, anh vẫn là ông chủ tuổi trẻ tài cao của công ty phần mềm, ngày ngày vẫn trôi qua. Mà anh nhảy vào không gian này, Đường Kiện chỉ là Đường Kiện, một người đàn ông dung mạo không xuất sắc, dựa vào sản nghiệp tổ tiên mà sống hết một đời bình thường, mà Chu Duy Duy cũng chỉ là Chu Duy Duy, một người cũng bình thường chẳng qua làm ở MIS.”

“Duy Duy, tin tưởng anh, anh là người biết rõ cái lỗ sâu kia nhất trên thế giới này–”

“Nhưng anh đã từng nói, năng lượng cùng vật chất nơi đó rất bí ẩn, không thuộc về Trái Đất. Thí nghiệm của các anh nắm giữ lượng biến đổi có hạn, ngay cả số lần cũng có hạn, cho nên, thật ra chính anh cũng không cách nào xác định được, không phải sao?” Duy Duy suy nghĩ sâu xa nói. “Có lẽ các anh đột phá kỳ thật là không gian, căn bản không phải thời gian.”

“Mặc kệ là thời gian hay không gian, tóm lại mục tiêu của anh chưa từng thay đổi.” Đường Kiện yên lặng nhìn cô.

Cứu cô. Để cô sống sót.

“Nghĩ như vậy hoàn toàn bi thảm. Cho dù là không gian song song, mặc kệ em ở trong không gian hay thời gian nào cũng sẽ chết.” Duy Duy tự đánh trống lảng.

“Anh sẽ không để em chết!” Đường Kiện đè lại tay cô, ánh mắt và ngữ khí đều tha thiết.

Anh không thích cô dùng cái giọng người không có việc gì tự bàn luận về mình. Giống như chuyện không liên quan đến mình, giống như người chết đi không phải cô, giống như cô không thèm để ý.

Nhưng cứu cô là toàn bộ sinh mệnh của anh, là mục tiêu duy nhất, anh không thể chịu đựng được cô khinh thường đối đãi với bản thân như vậy.

Duy Duy rũ đôi mi dài, trầm mặc một lát.

“Đường Kiện……” Cô mềm nhẹ gọi.

Không biết vì sao, Đường Kiện cảm thấy lời cô muốn nói sẽ không xuôi tai, vì thế anh mở miệng trước, ngăn cản ý đồ của cô.

“Duy Duy, thay đổi thời gian — hoặc không gian — cần trả giá rất lớn. Mỗi lần em…… chết đi,” Anh cực kì không muốn phun ra hai từ kia. “Càng ngày càng nghiêm trọng. Lần đầu tiên, em bị một tên say rượu đâm chết; Lần thứ hai, nó thăng cấp thành tai nạn xe cô liên hoàn. Lần thứ ba, một chiếc xe chở dầu đâm vào xe vận chuyển chất hóa học, dẫn đến phát nổ dữ dội, đốt rụi nửa con phố.”

Anh nói cho cô, lúc này đây, cũng là một lần cuối cùng, tình huống chỉ biết càng nghiêm trọng. Mà điểm này làm Đường Kiện vô cùng bất an, giống như có một sức mạnh u tối nào đó, cố chấp muốn mang cô đi.

“Chờ một chút!” Duy Duy đột nhiên rút tay trừng mắt nhìn anh, “Anh là nói, ban đầu chỉ có một mình em chết, đến cuối cùng có rất nhiều người cùng chết theo em?”

“…… Ừ.”

“Đường Kiện, sao anh có thể để chuyện như vậy xảy ra?” Cô kinh hãi hỏi.

“Anh không có ngồi xem, anh trở về là vì không muốn nó xảy ra!”

“Không, em là nói……” Duy Duy vô lực khoát tay, vùi mặt vào tay mình.

Sao anh có thể để nó ba lần bốn lượt xảy ra?

Nhưng những lời này cô nói không nên lời, bởi vì anh làm thế này tất cả đều vì cô.

Nhưng mà……

Cô thật sâu thở dài, ngẩng đầu nhìn anh.

“Đường Kiện, sau đó thì sao? Quyết định của anh là gì? Cuộc sống của anh là gì? Quay lại một thời điểm đặc biệt trong thời gian, qua một khoảng thời gian, sau đó đến điểm thời gian đặc biệt ấy, rồi lại bắt đầu một lần nữa?”

“Sẽ không có tiếp theo, đây chính là lần cuối cùng.” Hàm dưới của anh căng thẳng siết chặt.

“Nói cho em biết, anh không ngừng lặp lại cuộc sống của mình, cuối cùng thật sự tìm được thứ anh muốn sao?”

“Duy Duy……”

“Không, em nói thật.” Cô giơ lên một bàn tay ngăn cản anh. “Anh sống đến ba mươi tuổi, sau đó trở lại mười tám tuổi sống thêm đến ba mươi tuổi, sau đó trở lại tám tuổi sống thêm đến ba mươi tuổi, sau đó trở lại hai mươi tám tuổi sống thêm một hồi ba mươi tuổi. Nếu anh sống một cách bình thường, anh bây giờ hẳn đã là người sáu mươi sáu tuổi. Có khả năng đã con cháu đầy đàn, có một xí nghiệp xuyên quốc gia thành công, ở trong bảng tài phú thế giới anh không chừng đã đứng thứ hai, cuộc đời huy hoàng như vậy, có thể có bao nhiêu chuyện đặc sắc? Nhưng Nhưng hiện giờ anh lại kẹt ở chỗ này, vẫn như cũ là người hai mươi tám tuổi, một thanh niên không có tiếng tăm, đáng giá sao?”

“Đáng giá!” Đường Kiện vòng qua quầy bar, mạnh mẽ ấn cô vào lòng. “Vì em, đáng giá.”

“Nhưng mà…… Nhưng mà em không cảm thấy bản thân đáng giá.” Duy Duy chôn trong lòng anh, nhẹ giọng nói nhỏ. “Không phải em tự coi nhẹ mình, em đương nhiên cũng muốn hưởng mệnh trăm tuổi, nhưng mà…… Những người vô tôi chết cùng em, người yêu bọn họ không phải chỉ có một, ‘Kế hoạch lỗ sâu’ có thể cho bọn họ trở về thay đổi tất cả, những người đó, làm sao bây giờ?”

“Anh không thể quan tâm hết bọn họ được, Duy Duy.” Đường Kiện thấp giọng nói.

Đúng, thế này rất ích kỉ, nhưng anh vốn chính là người ích kỉ.

Thiên hạ làm công, lấy sự hưng vong của thế giới làm nghiệm vụ của mình chưa bao giờ là lời răn cuộc sống của anh, anh chính là lạnh lùng mà ích kỷ như vậy, anh chính là chỉ thương chỉ nhớ người anh yêu, chỉ cứu người anh muốn.

Anh phải như thế.

Bởi vì, nếu anh làm cho bản thân nhớ quá nhiều, trong lòng có dao động, như vậy Duy Duy của anh vĩnh viễn không bao giờ về được……

“Duy Duy, Duy Duy.” Anh không ngừng thấp gọi tên cô, cúi đầu oa oa, gần như là đau đớn. “Duy Duy, em có đứa nhỏ……”

Yêu kiều mềm mại trong lòng anh chấn động.

“Thằng bé rất nhỏ rất nhỏ, trên hình ảnh siêu âm ba chiều chẳng qua chỉ là một đoàn huyết nhục nho nhỏ, nhưng tiếng tim nó đập thật mạnh, tràn đầy sức sống. Dù chỉ là viên thịt nhỏ năm tháng, cũng đã rất có cá tính, qua bụng của em chơi đấm bốc với anh……”

Sau tai Duy Duy là một làn da ấm áp.

Tiểu bảo bảo, đứa nhỏ của cô và anh. Sau đó mặt cô cũng nóng lên. Ở trước ngực anh ấn hạ đầm nước của cô.

“Cả hai chúng ta đều rất vui mừng, mới hơn một tháng mà đã bắt đầu tra từ đặt tên…… Em luôn cười anh toàn chọn tên quá tầm thường, còn anh cười em chọn tên không thực tế. Anh vốn muốn đưa em đi đăng ký ở Las Vegas, nhưng emkiene trì muốn về Đài Loan nhận lời chúc phúc của người thân. Anh cười em, đến lúc đó lớn bụng mặc áo cưới nhất định sẽ bị người ta chê cười, em rất là khốc nói cho anh biết, em nhất định sẽ là cô dâu bụng dự xinh đẹp nhất thế giới, không sợ bọn họ nói……” Đường Kiện hơi đẩy cô ra, nhìn sâu vào đáy mắt cô, đôi mắt đen sâu không thấy đáy bị nước mắt ướt đẫm. “Duy Duy, chúng ta rất hạnh phúc.”

Bọn họ rất hạnh phúc.

Vợ yêu con thơ, công thành danh toại, cuộc sống mỹ mãn, tương lai hạnh phúc, tất cả ở ngay trước mắt, đưa tay có thể chạm, cách anh gần như thế, lại chỉ trong giây lát thành hư không……

Bảo anh làm sao có thể chấp nhận?

Anh muốn vợ của anh. Anh muốn đứa nhỏ của anh. Anh muốn người yêu dấu của anh trở về!

Cho dù thế này rất ích kỉ, cái giá đại giới phải trả bằng sinh mệnh của nhiều người, nhưng anh không quan tâm nhiều thế được.

Duy Duy thở nhẹ, ôm anh vào ngực an ủi thê lương trong lòng.

Kỳ thật cô vốn muốn nói cho anh, cô không phải“Chu Duy Duy” của anh.

Những đặc tính cấu tạo nào để hình thành một “Người”? Là gia đình của cô hoặc của anh, hoàn cảnh sinh trưởng, giáo dục đầy đủ, bạn bè giao hữu…… Những thứ này hình thành một con người phong mạo hoàn chỉnh.

Nhưng, cô cùng“Chu Duy Duy” của anh không giống nhau.

Cô cùng “Cô” có cá tính khác nhau, bối cảnh khác nhau, cuộc sống khác nhau, chỉ chia xẻ cùng một cái tên mà thôi.

Như vậy, có thể xem là cùng một người sao?

Kỳ thật “Chu Duy Duy” của anh đã sớm chết rồi. Cho dù anh trở về lần nữa, cũng sẽ không tìm được người giống nhau kia.

Nhưng mà, ôm chặt người đang rơi xuống lệ nam nhi này, cảm nhận được sự thống khổ của anh, tuyệt vọng của anh, bi thương của anh, cô nói không nên lời.

Mặc kệ tâm tình đối với chuyện này như thế nào, vào giờ phút đây, cô yêu người đàn ông này.

Cố chấp, liều lĩnh yêu người đàn ông của “Chu Duy Duy”.

Người đàn ông tình nguyện vì người yêu buông tay tất cả, truy tìm đến chân trời góc biển, bị vây ở giữa không gian này.

Cô là “Chu Duy Duy” của anh, hoặc không phải “Chu Duy Duy” của anh cũng không quan trọng. Bắt đầu từ giờ phút này đây, cô, Chu Duy Duy, yêu Đường Kiện.

“Duy Duy, không được rời khỏi anh. Xin em, không được rời đi, anh không nổi chịu…… anh không chịu được những ngày không có em……” Anh đè cô lại vào ngực mình, nhanh đến mức hai người đều phát đau.

Duy Duy chôn sâu trong lòng anh, nước mắt không tự chủ được lăn dài.

“Được, em sẽ không rời khỏi anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play