Mấy ngày qua mọi việc xảy ra cứ ngỡ như đang nằm mơ. Điều không tài nào nghĩ sẽ đến lại đến. Lúc đầu chia tay nhưng vẫn không có cái cảm giác thật sự xa nhau bởi Nhi lúc nào cũng ở bên. Nhờ vậy mà Tú vẫn còn chút tự tin và chút yên lòng. Nhưng bây giờ thì thật sự là “chia tay” rồi. Nhi đi không để lại chút thông tin về nơi ở mới, số điện thoại gọi cũng không bắt máy hay trả lời. Tú biết đâu mà tìm?
Lúc đi vội đến nỗi không có một cái ôm tạm biệt.
Nhi đi rồi mang theo luôn cả trái tim của Tú.
Tú cả ngày cứ thẫn thờ ra vườn ngồi rồi nhìn qua nhà Nhi. Đói bụng thì vào ăn chút đỉnh rồi lại ra ngoài vườn. Mấy đoá hồng cắm dưới đất cũng bắt đầu héo tàn, chẳng khác tâm trạng Tú là mấy.
Cái cảm giác người mình thương yêu đột ngột bỏ đi khó chịu lắm. Còn biết bao nhiêu lời muốn nói, biết bao nhiêu tình cảm muốn trao, nhưng đột ngột nói đi là đi, chẳng cho cơ hội nói lời từ biệt. Trong lòng sẽ còn hoài những bứt rứt, những thắc mắc, cả những oán trách. Để rồi cuối cùng là sẽ đau. Đau vì nhớ, đau vì thương, đau vì mong, đau vì mất đi một người quan trọng trong cuộc đời. Thương yêu một người ắt hẳn chỉ mong mỗi ngày được nhìn thấy người đó sống vui vẻ, chỉ mong khi nhớ thì có thể tìm gặp.
Đằng này Tú biết tìm Nhi ở đâu giữa thủ đô Hà Nội đất chật người đông?
Từ ngày Nhi đi, Tú hay ra vườn ngắm hoàng hôn buông xuống. Mặt trời cứ như Nhi vậy. Tú nhìn thì biết mặt trời đang ở hướng nào, nhưng không thể nào chạm tới bởi vì quá xa xăm. Sau hoàng hôn thì thành phố chìm ngập trong một màn đêm. Mặt trời lặn xuống khuất dưới đường chân trời bất tận, giống như ngày Nhi ra đi.
Mấy ngày Tết mà lòng ảm đạm buồn tênh.
Nhưng không phải chỉ mình Tú. Ngay cả cô Hiền, người có cơ hội nói tạm biệt với Nhi, cũng không quen với cảnh nhà cửa thiếu vắng. Cô về quê ăn Tết vài ba ngày lại lên. Cô cũng thích ra vườn nhiều hơn là ở trong nhà. Cô ra tưới hoa, cắt cỏ, tập thể dục, làm những việc gì mà không cần phải ở trong nhà đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo. Tú chưa thể qua trò chuyện với cô như lời Nhi đã nhờ trong lá thư. Ngày cả Tú còn buồn, thì lấy gì mà an ủi người khác?
Có hôm mẹ ra ngồi ngắm hoàng hôn cùng Tú. Hôm đó là ngày mùng 6, ngày cuối cùng được nghỉ Tết. Tú biết mẹ muốn điều gì. Mẹ muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai đứa mà bây giờ mỗi người một nơi. Tú gục mặt vào lòng mẹ mà khóc nức như trời đổ mưa. Cố chịu mấy bữa nay không chảy một giọt nước mắt, nhưng đến lúc cần chia sẻ nỗi buồn thì lại khóc không nói nên lời. Mẹ dịu dàng xoa đầu Tú. Chắc không cần Tú nói mẹ cũng hiểu là hai đứa đã chia tay.
Sự ra đi của Nhi là câu trả lời rõ ràng hơn tất cả.
Hết Tết vào học lại, Tú sụt khá nhiều cân. Không phải cố tình nhịn đói mà là không muốn ăn gì nhiều ngoài một chén cơm mỗi bữa tối. Giờ trưa cũng không còn thấy hộp cơm sườn quen thuộc Tú hay ăn, mà thay vào đó là ly cà phê đen đặc quánh. Đột nhiên cà phê sữa đã trở nên quá ngọt với Tú. Có bữa Phương mua cơm sẵn cho Tú nhưng Tú cũng chỉ ăn được vài muỗng. Thấy thế, có một ngày Phương tìm đến nhà và kéo Tú đi chơi. Xin được mẹ Tú với lý do là muốn đưa Tú đi thư giãn đầu óc. Tú không chịu nhưng cũng bị mẹ thuyết phục. Xỏ đại cái quần jeans và chiếc áo thun đen, Tú rời khỏi nhà cùng Phương. Gần đến nơi mới biết Phương dẫn Tú đến quán bar.
Phương dẫn Tú vào chào hỏi với nhóm bạn bè đã hẹn trước. Có khoảng bảy người ngồi tại bàn. Phương giới thiệu Tú cho từng người. Ở bar hầu hết các bạn nữ nào cũng mặt đồ khá thoáng mát. Mọi người rất thân thiện và hoà đồng, hỏi Tú rất nhiều chuyện nhưng Tú chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn chia sẻ. Phương đưa cho Tú hai ly rượu. Tú nốc hết trong một lần.
Tiếng nhạc xập xình ngày càng lớn và không thể nói chuyện nữa, mọi người rủ nhau ra sàn nhảy. Hai bạn nữ nắm tay Tú kéo lên, mỗi người một bên. Tú đứng lên đi theo. Có chút rượu vào làm đầu óc cũng thoải mái hơn. Tú cùng mọi người đung đưa theo điệu nhạc. Hai bạn gái có vẻ táo bạo. Một bạn ôm eo Tú từ đằng sau còn một bạn nhảy sát từ đằng trước. Mới đầu Tú không để ý gì, nhưng càng lúc bạn nữ phía trước càng lấn tới. Cuối cùng bạn nữ đó đặt một nụ hôn lên má Tú. Tiếp đến tính hôn vào môi Tú nhưng Tú kịp thời đẩy ra.
“Xin lỗi, tôi đã có người tôi yêu.”
Nói rồi Tú bỏ đi thẳng ra ngoài và gọi taxi trở về nhà.
Về nhà chạy vào phòng tắm rửa mặt rồi tự nhìn mình lại trong gương, Tú cảm thấy gần như không nhận ra được người đang nhìn vào mình nữa rồi. Gương mặt hốc hác, mắt có quầng thâm, chỉ thấy một màu đen. Tú thấy thất vọng với chính bản thân mình. Nhìn Tú bây giờ làm Tú nhớ lại lúc ba vừa mất. Tú cũng đã trải qua những ngày tháng đau khổ như thế này.
Mày làm cái gì vậy Tú? Tú nghĩ trong đầu. Đây chỉ là một thử thách trong tình yêu thôi mà! Mày cứ như vậy hoài thì được cái gì? Nhi biết rồi có quay về hay không? Tại sao không sống tích cực nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại? Không được cho phép bản thân như vậy nữa nghe không Tú! Thay đổi đi!
Lần này Tú nhận biết được sự việc nhanh hơn so với lúc ba mất.
Ngày hôm đó là ngày cuối cùng Tú cho phép mình nhung nhớ một người theo một cách sai như thế.
Tú bắt đầu ăn uống đều đặn trở lại, nói chuyện với gia đình nhiều hơn. Tú cũng lấy hết lòng can đảm sang gõ cửa nhà Nhi và ngỏ lời trò chuyện với cô Hiền. Tú nhận thấy cô là một người có tấm lòng nồng ấm và dịu hiền như cái tên của cô. Bin Bạch Tuyết thấy Tú thì lại cạ đầu vào chân, như muốn được bế. Tú xin phép cô Hiền cho mang Bin sang nhà chơi và cô liền gật đầu đồng ý. Cô nói mấy bữa nay nó cũng mong có bạn chơi lắm rồi.
Thời gian rảnh cuối tuần ở nhà, Tú nhờ anh hai dạy Tú chạy xe máy. Leo lên xe học vài tiếng là Tú có thể chạy giỏi. Tú dành ra khoảng hai ngày nữa để tập đi tập lại cho tốt và học bài cho phần thi lý thuyết. Ngày đi thi bằng lái, Tú đậu ngay lần đầu tiên.
Một lần tình cờ xem được trên mạng, Tú đến thử việc tại một quán cà phê sách cổ kính nằm trong một con hẻm và được nhận vào làm việc. Quán vừa lớn, vừa trồng nhiều cây xanh cho khách hàng cảm thấy thư giãn hơn. Sách ở đây có thể đến đọc, hoặc có thể mượn về. Nếu thích thì quán cũng có bán quyển mới để khách có thể mua. Quán có nhiều không gian nhỏ, thuận tiện cho việc giữ yên tĩnh. Tú thấy ở đây khác với những quán cà phê sách khác trong thành phố là mọi người đến đây rất có ý thức, nên nơi đây lúc nào cũng yên tĩnh. Ngoài tiếng nhạc đệm nhẹ êm vừa tai được bật trên loa thì rất hiếm khi nghe người khác nói chuyện. Nhiệm vụ của Tú là bưng nước đến phục vụ cho khách hàng, thỉnh thoảng thì sắp xếp ngăn nắp lại số sách. Quán cũng mở cuộc bình chọn cách hai tuần một lần, xem khách hàng muốn đọc sách gì nhất. Khi cuộc bình chọn kết thúc, Tú có nhiệm vụ chạy đi tìm mua những quyển sách đó, đưa vào thêm cho thư viện của quán. Tú khá yêu thích việc làm thêm này, không phải nói quá nhiều, nhưng cũng đủ bận để không nghĩ ngợi nhiều. Có một ngày, khi Tú chạy đi mua sách, Tú thấy bên cạnh quyển sách đó có bán vài quyển sổ. Thấy đẹp, Tú cầm lên xem thử, và rồi Tú nghĩ ngay đến những vị khách vào quán nhưng không đọc sách, lại lụi cụi viết cái gì đó. Có lẽ người ta thích cái sự yên tĩnh của quán. Trong đầu loé lên một ý nghĩ. Những lúc rảnh rỗi ở quán, Tú có thể viết nhật ký, viết hết những gì muốn nói. Mỉm cười, Tú lấy một quyển sổ, và cầm số sách đã chọn ra tính tiền.
Tối đó, mở trang đầu tiên ra, Tú bắt đầu ghi chép lại những gì xảy ra trong ngày.
Ngày 22 tháng 3
Đi học về nhận được tin vui là anh hai được thăng chức. Mẹ mừng đến khóc. Mẹ bắt đầu nói anh hai đã có sự nghiệp rồi thì nên lập gia đình để mẹ có cháu ẵm bồng. Anh hai nói với mẹ chừng nào Tú lấy chồng thì con lập gia đình. Anh hai biết giỡn ghê. Mẹ phải đợi mòn mỏi rồi.
Hôm nay Hà Nội lạnh phải không em? Em nhớ giữ sức khoẻ.
Ngày 23 tháng 3
Sam hôm nay chạy qua nhà em ngóng em cả buổi. Nó nhớ em đấy.
Cả Tú nữa.
Ngày 28 tháng 3
Chở mẹ đi xem phim vì đã lâu hai mẹ con không đi đâu chơi với nhau. Mẹ chọn một bộ phim hài Việt Nam. Tuy không có vui mấy nhưng đủ làm mẹ cười sặc sụa. Mẹ vui là được rồi.
Mà phim này chắc em không thích đâu, em đừng coi:)
Ngày 4 tháng 4
Hôm nay có một anh nhân viên mới vào quán làm, bác chủ quán nhờ hướng dẫn anh ấy làm việc. Xong hết ngày thì đột nhiên anh ta lại hỏi số điện thoại. Cho số điện thoại xong đến tối anh ta nhắn hẹn đi ăn vào một ngày gần nhất. Không biết có ý gì không?
Sao nhắn tin cho em, em không trả lời?
Ngày 6 tháng 4
Anh ta có ý thật. Vừa từ chối đi ăn xong lại hẹn qua đi xem phim. Hôm nay nói thẳng với người đó luôn là mình đã có người yêu rồi. Sau khi biết được anh ta xin lỗi rối rít.
Xin lỗi em nha, mượn em để giải nguy cho Tú vậy.
Nhưng thương em thật lòng.
Ngày 18 tháng 4
Lại phải làm bài tập nhóm nữa rồi. Đợt này vào nhóm 4 người nên cũng không cần làm nhiều việc lắm. Dự án này phải lên lớp thuyết trình.
Phải chi có em ở đây thì sẽ tự tin hơn nhiều.
Ngày 23 tháng 4
Chúc mừng sinh nhật Ngoại. Chúc Ngoại luôn mạnh khoẻ và sống lâu với tụi con. Hôm nay hai anh em trổ tài làm bánh tặng Ngoại mà thật ra ăn không ngon cho lắm. Chắc vì không dám bỏ nhiều đường vào bánh. Lần sau quyết định sẽ đặt hẳn. Mình không có nghề làm bánh mà.
Ngoại hỏi chừng nào cháu dâu của Ngoại mới quay về. Cái này Ngoại nói đó nha:)
Ngày 1 tháng 5 Được nghỉ làm mà không biết đi đâu chơi. Riết rồi sao thấy mình tự kỷ quá toàn chơi một mình.
Em mau quay về để Tú hết tự kỷ đi:(
Ngày 9 tháng 5
Ở quán hôm nay đọc được một quyển sách rất hay. Đọc đến câu đó thì quyết định mua quyển đó về luôn. Nó như nói tựa lòng mình.
Trang 53 em nhé. Ngày về Tú sẽ đọc cho em nghe.
Ngày 13 tháng 5
Cái anh đợt trước hỏi số điện thoại bây giờ đã có bạn gái. Bạn đó là khách hay đến quán để đọc sách. Đúng là tình yêu đến ở mọi nơi. Chạy xe về nhà thấy những xe bán dạo cún con để trong lồng mà thấy tội lắm. Trời nóng như thế này, mình chảy hết mồ hôi, nói chi những bé cún nhỏ xíu như vậy. Lại nhớ đến ước mơ siêu nhân. Phải chi mình có thể giúp các em.
Hà Nội bây giờ có nóng như Sài Gòn không em?
Ngày 23 tháng 5
Bin bị bệnh rồi. Cô Hiền nói nó bỏ ăn cả ngày. Chở nó và cô Hiền đến thú y và đã lưu chuồng theo dõi. Hy vọng chỉ là bị ốm nhẹ như bác sĩ đã bảo. Cô cũng có nói cô đã báo với em. Thì ra em vẫn dùng số điện thoại đó hả?
Em đi ba tháng rồi, chừng nào mới về?
Ngày 24 tháng 5
Bin không sao rồi. Hôm nay lại đưa về nhà.
Em đừng lo!
Ngày 1 tháng 6
Hôm nay là lễ quốc tế thiếu nhi. Tuy không còn thiếu nhi nữa nhưng mẹ cũng có hỏi là muốn gì mẹ mua tặng cho. Chẳng lẽ lại nói với mẹ là muốn có em? Chở mẹ đi trên đường, thấy xe bong bóng mẹ kêu dừng xe lại mẹ mua cho một cái. Vậy là hôm nay cũng có quà.
Em được tặng gì không?
Ngày 5 tháng 6
Sinh nhật của em. Chúc em tuổi 19 với những gì tốt đẹp nhất. Hôm nay Tú cho phép mình nhớ đến em cả ngày. Ngủ dậy nhớ đến em, đi học nhớ đến em, chiều về ghé làm nhớ đến em, tối ngủ nhớ đến em. Hôm nay không có làm gì đặc biệt cho em hết. Chỉ nhớ đến em thôi. Tự hỏi trong đầu không biết cuộc sống của em bây giờ ra sao? Em đã quen với Hà Nội, đã quen với thời tiết, đã quen với đường phố, đã quen với con người ở đó chưa hay em có nhớ gì về nơi đây không? Nhiều lúc hỏi thăm cô Hiền, cô bảo em đang sống tốt. Nghe vậy cũng thấy vui. Gửi tin nhắn cho em, biết em đọc được cũng có phần an ủi.
Hôm nay, mong ở đâu đó, em biết có người đang nhớ đến em.
Ngày 17 tháng 6
Nghỉ hè rồi. Vậy là xong năm thứ hai. Mấy ngày hè này xin vào làm cả tuần luôn không nghỉ. Khách đến quán cũng đông hơn, bận bịu suốt cả ngày. Bác chủ quán cũng vừa mới nhận nuôi một con mèo ở quán. Nó thích nằm ngủ trên những tủ sách.
Em về đi rồi Tú sẽ giới thiệu chỗ làm với em.
Ngày 21 tháng 6
Tuần sau cho nghỉ tận 5 ngày vì bác chủ quán dẫn con đi du lịch. Cũng đúng vì hè rồi. Suy nghĩ cả đêm không biết 5 ngày được nghỉ nên làm gì. Hay là cũng đi du lịch?
Đến tìm em, có được không?
Ngày 26 tháng 6
Thời tiết cuối tháng Sáu khá nóng. Nhìn tô bún măng vịt, bún ốc mà muốn ăn nhưng đành hẹn sáng mai. Ghé bờ hồ mua một cây kem ăn giải nhiệt, rồi mua thêm một cây nữa vì một cây ăn chưa đã. Có vài người khách du lịch lại hỏi đường đến phố cổ nhưng mình cũng không biết đường đi. Mình cũng là khách du lịch mà:)
À quên, xin chào Hà Nội.
Chào em. Tú đã đến rồi.
-Hết chap.29-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT