Tú không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Con mèo chạy lại một cô gái với ngoại hình khá nhỏ nhắn, tóc búi giản dị. Cô gái đó là ai?

Vừa lúc ấy, mẹ lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Tú.

“Tú, đây là Nhi, con gái của chủ nhà. Con bé đến để chào gia đình mình và đi tìm con mèo.”

Nhi vội đứng lên vẫy tay chào Tú. “Em chào chị. Em là Nhi, ở nhà kế bên. Rất vui được gặp chị ạ.” Cô gái chào Tú bằng giọng Bắc.

“Gọi Tú thôi.” Tú lúng túng trả lời.

“Vâng. Em chào Tú. Em có nghe bác bảo rằng Tú cũng sẽ vào học ở TSBU ạ? Em nghĩ Tú sẽ mau thích nghi thôi.”

Tuyệt. Tú nghĩ. Tú hoàn toàn quên mất việc mình có thể học chung trường với con gái chủ nhà.

Tú do dự một hồi, cảm thấy nếu mình không lên tiếng thì có vẻ bất lịch sự, nên đành chào hỏi lại.

“Chào,“ Tú nói nhỏ, “Con mèo của Nhi nhảy vào phòng tắm của mình.”

“Em thật sự xin lỗi. Nó rất thích chạy nhảy lung tung. Em thấy nó nhảy vào nhà từ trên cây nên đã sang ngay đây mang nó về. Hy vọng nó không làm phiền mọi người.” Nhi cười.

“Không có gì đâu,“ Tú nói với giọng mệt mỏi. Một vài giây im lặng lại trôi qua.

“Xin lỗi, mình hơi mệt. Mẹ, con có thể về phòng nghỉ không?” Tú nhìn mẹ với ánh mắt như muốn nói giúp con với, và mẹ cũng gật đầu như đã hiểu. “Ừ, đi nghỉ đi con. Đừng quên ngày mai 8 giờ nhập học đó.”

Tú khẽ nói cảm ơn mẹ và nhanh chóng bước lên những bậc thang dẫn về phòng. Vừa đi mà vừa nghe con mèo kêu meo meo cứ như đang nói Tú là “Đồ vô duyên!”

***

Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi trực tiếp qua khung cửa sổ làm Tú dụi mắt tỉnh giấc. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, khiến Tú mất vài giây suy nghĩ xem mình đang ở đâu, nhưng rồi chợt nhớ rằng mình đã về lại Sài Gòn. Đây là nơi ở mới. Những hình ảnh của ngày hôm qua vội ùa về, và Tú tự nhắc nhở mình rằng dù có muốn hay không, thì Tú cũng phải bắt đầu làm quen với cuộc sống mới mà thôi.

Tiếng gõ cửa phòng bất ngờ khiến Tú nhìn liếc nhanh xem đồng hồ. “Shit!” Tú buột miệng nói. Đã ngủ quá giờ.

“Tú à, ngày đầu tiên đi học đừng để bị trễ nha con!” Tú nghe tiếng mẹ từ bên ngoài.

“Dạ con dậy rồi!” Tú trả lời mẹ. Chạy lại mở cửa thì mẹ đã đứng ngoài sẵn sàng với bộ đồng phục.

“Đồ đồng phục của con.” Mẹ đưa chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen đã được ủi thẳng tắp cho Tú. “Đi học mà được mặc đồng phục thích ha, không cần phải nghĩ ngợi mỗi sáng phải mặc gì.” Mẹ đặt một nụ hôn lên tóc Tú. “Tóc của con nhuộm vàng lưa thưa như vậy, coi chừng nhà trường lại bắt nhuộm đen.”

Tú lấy tay sờ lên tóc rồi trấn an mẹ, “Sinh viên rồi mẹ, đâu có sao.”

Mẹ gật đầu. “Rồi, lẹ đi, mẹ làm sẵn bữa sáng rồi đó.” Tú thở dài trong mệt mỏi. Tú chỉ muốn có vài ngày để dần thích nghi, nhưng việc học không thể đợi được. Làm vệ sinh, thay đồ, rồi vội ăn sáng, Tú chạy ra khỏi nhà khi kim đồng hồ chỉ 7 giờ 15. Vừa dọn về lại chưa có bằng lái nên Tú đành đi bộ đến trường. Thường những lúc đi bộ nửa tiếng đối với Tú không là gì, nhưng vì mất ngủ đêm qua và trái múi giờ khiến Tú cảm thấy hối hận vì sao không gọi taxi cho tiện.

Vì sao không gọi taxi? Chắc là vì lúc đó trông thấy Nhi cũng đứng chờ ai đó trước cửa nhà nên không muốn ra gặp rồi phải đứng nói chuyện.

Cũng may đó là tháng Mười, thời tiết Sài Gòn buổi sáng sớm cũng không đến nỗi tệ. Vừa đến trường, Tú đi thẳng vào văn phòng để lấy thời khoá biểu. Tú phải công nhận, quang cảnh ở trường rất đẹp. Có rất nhiều cây xanh, nhìn trường cứ ngỡ như ở công viên. Trong lúc chờ đợi để in thời khoá biểu, Tú nghe ai đó gọi tên mình phía sau.

“Tú? Phải Tú không?” Một giọng con gái vang lên.

Tú xoay lại nhìn xem ai vừa gọi mình, và khá bất ngờ khi thấy Phương, người bạn thân hồi còn học cấp hai của mình.

“Trời! Thật là Tú hả?” Phương thốt lên. “Nghe đồn về lại Sài Gòn mà đâu có ngờ cũng học chung trường đâu.”

Tú gật đầu và cười. Sau một loạt những điều mới ập đến, thì đây như một cái gì đó cũ và thân quen. Hồi cấp hai, Phương và Tú là bạn thân cùng bàn. Khác với ngoại hình suốt ngày áo thun đi kèm với quần của Tú, thì Phương khá là nữ tính, với mái tóc lúc nào cũng dài ngang lưng và những cái kẹp nơ.

“Mày về ở luôn hay sao?” Phương hỏi.

“Ừ, chắc tao về ở luôn rồi.” Tú xác nhận.

“Mày nhìn vẫn vậy, chẳng khác tí nào. Tóc vẫn ngắn. Da vẫn trắng. Phong cách vẫn chất.” Phương nhận xét.

“Thì con người của tao đó giờ vẫn vậy mà.”

“Sao cũng được. Dù sao mày cũng về rồi. Mấy đứa trong trường phải cẩn thận nha.” Phương vừa nói vừa nhìn xung quanh, như lời cảnh cáo.

“Phương, tao đâu còn là ai đâu.” Tú nói.

“Mày nói gì vậy, không nhớ thời cấp hai chúng ta là bộ đôi nổi nhất nhì trường à? Tuy là đã qua thời nổi loạn, nhưng mày đi với tao thì mày sẽ sớm được mọi người biết đến thôi. Mày...” chưa kịp nói xong, Phương đã nhăn mặt. “Trời trời, con Nhi nó đang đi về hướng này.”

Tú xoay người lại để nhìn và đúng là Nhi đang tiến lại và hình như có ý định muốn nói chuyện. Thấy Tú xoay lại nhìn, Nhi tăng tốc chạy đến.

“Chào Tú,“ Nhi vui vẻ nói, “Chào mừng Tú đến với TSBU.”

Tú chưa kịp trả lời Nhi thì Phương đã lên tiếng.

“Ngọn gió nào đưa bạn đến đây vậy?”

Nhi phớt lờ câu hỏi của Phương và tiếp tục hỏi chuyện với Tú.

“Tú lấy thời khoá biểu chưa?” Nhi hỏi, quan tâm.

“Ừ, Tú đang đợi thầy in ra.” Tú trả lời. “Tốt. Vậy nếu Tú có cần người dẫn Tú đi tham quan trường thì Tú cứ tìm em nhé. Em đang là sinh viên năm hai. Em đoán Tú chắc cũng vậy?”

“Không cần đến bạn đâu, tui dẫn Tú đi cũng được mà.” Phương nói tự tin. Nhi và Phương lúc này đều im lặng nhìn và chờ đợi câu trả lời ở Tú. Phương lấy tay huých nhẹ.

“À ờ...cảm ơn, Tú nghĩ Phương giúp Tú được rồi,“ Tú ráng nghĩ đến một lý do, “Tú không muốn làm phiền Nhi.”

Nhi gật đầu như hiểu chuyện, vội nói lời tạm biệt rồi đi về hướng một nhóm học sinh khác. Nhi chạy đi rồi thì Phương hỏi Tú.

“Ủa gì vậy, mày quen nó hả?” Phương nhăn mặt.

“Đâu. Tao đâu có quen. Chỉ là con gái của ông bà chủ nhà thôi.” Tú nói miễn cưỡng. “Thôi, tao phải lấy thời khoá biểu đây. Gặp lại mày sau.” Nói xong, Tú vội đi vào văn phòng, không muốn phải nói thêm về Nhi nữa.

Vừa nhận được thời khoá biểu, Tú liền buông tiếng thở dài. Triết học, Toán cao cấp, Anh văn chuyên ngành, quản trị nhân lực, nghệ thuật lãnh đạo, tin học, marketing căn bản. Tú rủa thầm trong đầu. Mẹ, anh hai, cả nhà, mọi người ai cũng biết Tú ghét Triết học, đã vậy lại còn là lớp đầu tiên ở trường mới. Nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần đến giờ, Tú đành lết đến lớp trong tâm trạng không thể nào khá hơn.

Và rồi lần thứ ba trong một buổi sáng, Tú đã phải buột miệng lầm bầm khi thấy Nhi đang ngồi trong lớp Triết học. Tú nhìn lại số phòng cho thật kĩ, xem mình có đi nhầm lớp hay không, nhưng rồi cũng chỉ cảm thấy thất vọng khi biết mình không hề lầm. Tú lặng lẽ đi vào lớp, và chọn một chỗ ngồi thật xa Nhi. Không phải vì Tú không thích Nhi, chỉ là vì sau cuộc trò chuyện trong sân trường lúc nãy, Tú cảm thấy rất ngượng.

Tú không biết Nhi có thấy Tú không, nhưng nguyên buổi học đó, cả hai chẳng ai để ý đến nhau.

***

Ngày đầu tiên ở trường đến rồi đi. Khi tiết học cuối kết thúc vào lúc 4 giờ chiều, Tú thở phào nhẹ nhõm. Xách ba lô lên, Tú chạy ngay ra cổng và đón taxi để đến một nơi mà Tú đã muốn đi từ hôm qua.

Chiếc taxi đưa Tú đến con đường mà Tú đã gắn bó với nó trong suốt 13 năm đầu đời. Tú nhận ra ngôi nhà đó ngay. Sau 6 năm thì bên ngoài nhìn không thay đổi mấy, chỉ khác là giàn hoa giấy hồi trước ba trồng đã không còn nữa. Tú có ý định xuống xe và bấm chuông, thử xin cặp vợ chồng cho mình vào nhà tham quan một tí, nhưng lại không tìm được dũng khí để làm việc đó. Cuối cùng, Tú đành quyết định quay về nơi ở của Nhi. Tú chợt cười nhẹ. 'Nơi ở của Nhi'. Tú còn chưa thể gọi nơi đó là nhà.

Khi về đến nơi, thời gian vẫn còn sớm, Tú quyết định tìm hiểu loanh quanh nơi ở mới của mình. Nơi này rất rộng, hai căn nhà nằm cách nhau bởi một khu vườn ở giữa. Bởi vì rất rộng nên nó cho Tú một cảm giác rất trống trải, cảm giác thiếu vắng thứ gì đó. Nó cũng rất im ắng, im ắng đến nỗi Tú có thể nghe được hơi thở của chính mình. Ngoài tiếng thở thì âm thanh duy nhất Tú có thể nghe là tiếng chuông gió đung đưa trên cái cây ở giữa. Lúc đưa mắt lên nhìn cái cây cũng là lúc Tú nhìn thấy Nhi. Nhi vẫn còn mặc đồng phục của trường, và đang làm một việc gì đó mà Tú không thể đoán được. Bất giác tiến lại gần hơn, Tú mới biết thì ra Nhi đang tưới nước cho hoa. Nhi ân cần đi lại từng bụi để tưới. Tú nhìn chăm chú, trong lúc này Nhi có một cái gì đó thu hút, làm Tú muốn tiến tới hỏi chuyện làm quen nhưng Tú vẫn đang còn rất ngại.

“Hoa đẹp không Tú?” Nhi hỏi làm Tú giật mình, vì Tú không biết rằng Nhi đã nhìn thấy Tú.

“Này,“ Nhi bẻ một bông hoa cúc dại. “Tặng Tú.”

Tú cầm lấy bông hoa và nhìn nó không chớp mắt. Nhi chợt cười.

“Em nói Tú nghe nè, em không cắn đâu nhé. Nên Tú cứ yên tâm mà nói chuyện với em. Em thân thiện lắm.”

Tuy vẫn nhìn vào bông cúc dại, nhưng Tú gật đầu. Tú muốn nói lời xin lỗi về việc hồi sáng, nhưng rồi quyết định không làm vậy. Dù sao, Tú nghĩ, đó cũng đâu phải lỗi của mình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng. Nhi vội cho tay vào túi lấy điện thoại ra và bắt máy.

“Vâng, con nghe.” Nhi trả lời. “Con đang ở ngoài vườn.”

Tú cho bông cúc dại vào túi quần.

“Vâng. Con chuẩn bị ngay đây.” Nhi nói trong vui mừng rồi tắt máy.

“Thôi, em đi nha. Bố mẹ sẽ về đi ăn với em. Hẹn gặp Tú tại trường.” Nói xong, Nhi chạy vào trong nhà, còn Tú thì vẫn đứng đó ngắm nhìn bóng dáng Nhi cho đến khi khuất vào trong.

***

Tối đó, chị Tâm đến ăn tối cùng gia đình Tú. Mọi người ai cũng hào hứng nghe chuyện anh Tuấn kể về chỗ làm mới. Tú cũng thầm mừng vì không ai hỏi nhiều về ngày đầu ở trường của mình, ngoại trừ mấy câu đại loại như “Hôm nay thế nào?” từ mẹ hay “Có để ý bạn nào chưa?” từ bà. Sau bữa ăn, Tú phụ dọn dẹp với chị Tâm, nhưng chị Tâm lúc nào cũng vậy, đến lúc rửa chén thì không để Tú giúp, Tú đành lên phòng làm bài tập.

Một điều Tú rất thích ở ngôi nhà này là mỗi phòng trên lầu đều có một ban công. Cái ban công không lớn lắm. Tú đã thử và không thể hoàn toàn nằm duỗi thẳng người ở ngoài đó, nhưng nó cũng đủ thoái mái để ngồi làm bài tập. Ngồi một hồi, Tú cũng làm được khoảng một trang, nhưng số còn lại thật khó hiểu. Đã vậy, những cơn gió cứ như đang ru Tú vào giấc ngủ. Để rồi Tú không phát hiện tiếng xe bên dưới cho tới khi nghe được có giọng người nói chuyện.

“Vào nhà làm bài tập đi con.” Giọng của một người đàn ông nói. Người đàn ông đứng cạnh một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp. Dựa vào cuộc trò chuyện lúc chiều với Nhi, Tú đoán họ chính là ông bà chủ nhà, ba mẹ của Nhi.

Nhi gật đầu chào họ và đi vào nhà, ngay sau đó ba mẹ Nhi cũng lên xe và lái đi. Tú cảm giác như mình vừa chứng kiến một cảnh rất riêng tư của gia đình họ. Tú lắc đầu và chú tâm vào bài tập, nhưng rồi có đọc câu hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì Tú cũng không thể hiểu nổi.

“Trời ơi! Sao mà khó vậy nè!” Tú nói to trong thất vọng.

“Tú có cần em giúp không?” Nhi hỏi.

Giật mình, Tú ngước lên và nhìn thấy Nhi đứng ở ban công đối diện.

“Xin lỗi Nhi, Tú nói hơi lớn.” Tú gãi đầu vì ngại.

Nhi cười. “Có sao đâu. Nơi này cũng khá là im ắng rồi. Tú cứ thoải mái la hét, than phiền với trời đất đi.”

“Hai người hồi nãy, họ là ba mẹ Nhi hả?” Tú hỏi và rồi cảm thấy mình hỏi thật vô duyên.

“À Tú thấy rồi hả? Vâng, bố mẹ em đó.”

“Nhi không có anh chị em à?”

Nhi lắc đầu. “Không. Em là con một. Chỉ có mình em với em thôi.”

“Nghe thật là...”

“Sao? Buồn hả Tú?”

“Ừ.” Tú nói nhẹ nhàng. “Tú không thể tưởng tượng được là không có anh chị sẽ như thế nào.”

“Em cũng quen rồi. Nhiều lúc thật là thích khi bố mẹ sẽ chỉ quan tâm đến mình em, tuy là không phải lúc nào cũng được quan tâm. Nếu có anh chị em, chắc là bố mẹ sẽ không có thời gian dẫn em đi ăn tối như hôm nay đâu.” Nhi cười, bởi vì Nhi cảm thấy nó nghe thật vô lý.

“Nhi có thể đến ăn cơm tối với nhà Tú, nếu Nhi muốn.” Tú ngỏ lời. “Nhưng mà nói trước là nhà Tú rất thích ăn canh chua đó. Tuần nào cũng ăn.”

Nhi nhìn Tú một hồi. Tú cũng nhìn Nhi. Cả hai đều không biết phải nói gì. Rồi Nhi cười và nói, “Cảm ơn Tú, em rất vui.”

Tú của ngày hôm qua đang la mắng và tự hỏi vì sao lại ngu đến thế. Đã nói là không muốn có bạn mới mà! Nhưng Tú của hôm nay cảm thấy sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp người.

“Vì sao Nhi xưng em với Tú vậy?” Tú hỏi.

“Em nhỏ hơn Tú một tuổi. Hôm qua bác gái có nói với em.” Nhi trả lời.

Tú gật đầu.

Đứng đó một hồi thì Nhi cũng nói tạm biệt để đi làm bài tập, nhưng mà trước khi đóng cửa, Nhi gọi.

“Tú ơi?”

“Ừ?”

“Tú thử bật cái công tắc kế bên cánh cửa đi. Còn nữa, nếu mà Tú cảm thấy không hiểu bài tập Triết học, Tú thử tìm hiểu về Con Người và Bản Chất đi nhé.” Nói xong rồi Nhi đóng cửa đi vào trong.

Tú cảm thấy mặt mình nóng bừng. Chết rồi! Bạn ấy biết! Tú la trong đầu. Mà dĩ nhiên là Nhi biết rồi, cô giáo có đọc tên điểm danh mà. Cả ngày, Tú chỉ giả vờ xem như không biết.

Bỏ qua sự ngượng ngùng của mình, Tú nghe theo Nhi và phát hiện một cái công tắc kế bên cửa. Nhìn xung quanh không thấy bóng đèn nào, nên Tú không hiểu cái công tắc này để làm gì. Vội bật lên để tìm hiểu, và rồi, rất bất ngờ khi thấy cả khu vườn phía dưới ngập tràn trong ánh đèn. Từng ánh đèn nhỏ len lỏi qua từng bụi cây, từng nhánh cây. Trong màn đêm tối, ánh đèn vàng sáng lấp lánh cứ như những ngôi sao trên trời. Đó là cảnh tượng đẹp nhất mà Tú đã từng thấy.

Tự nhiên Tú mỉm cười. Nhìn qua phía ban công đối diện, Tú khẽ nói “Cảm ơn.” Hít một hơi thật sâu, Tú ngồi xuống và cầm bài tập lên. Với tay lấy cuốn sách để cạnh cái điện thoại, Tú vào mục lục tìm Con Người & Bản Chất.

-Hết chap.2-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play