Sau hôm đó Tú và Nhi đã trở lại đi học cùng nhau như thường lệ. Cùng nhau đi buổi sáng và cùng nhau về buổi chiều. Chân của Nhi khi đụng vào còn hơi đau, nhưng đã có thể đi lại thoải mái. Tối tối Nhi qua nhà Tú ăn cơm. Nhi không nhắc về ba mẹ mình với Tú nữa, ngay cả Tú cũng không muốn nói về họ, nhưng nhiều lúc Tú cũng cảm thấy thắc mắc. Ba mẹ Nhi rõ ràng biết hai người đã chơi lại với nhau. Tú đã trông thấy chiếc xe trắng vài lần, nhưng Nhi chẳng hề để tâm tới. Không biết là do Nhi không thấy, hay Nhi không quan tâm như lời Nhi đã nói.
Mấy ngày này tâm trạng đi học của Tú rất thoải mái. Có lẽ vì thời tiết cũng mát hơn và không khí giáng sinh ở khắp nơi. Toàn trường được trang trí chuẩn bị cho ngày lễ. Nhà trường có cả một cây thông ở giữa sân. Sáng thì các bạn sinh viên mang ra, chiều về lại mang vào chỗ có mái che đề phòng mưa gió. Có cái cây không khí giáng sinh nhộn nhịp hẳn lên, các bạn sinh viên thường đi học sớm một chút để chụp vài tấm ảnh rồi mới vào lớp. Lâu lâu lại nghe một vài bạn nói chuyện qua điện thoại khoe khoang, “Ê, trường tao có cây thông Noel đẹp lắm.”
Chủ đề số một cho các bạn buôn chuyện dịp gần đây là về buổi dạ tiệc. Nhất là những sinh viên năm nhất vì đây sẽ là năm đầu tiên họ được tham gia dạ hội của trường. Năm ngoái Nhi đã từng tham gia buổi dạ hội, nên cũng có một chút kinh nghiệm. Tú thì khác, Tú chưa bao giờ tham gia những sự kiện lớn trong những năm đi học, nói chi là dạ hội trịnh trọng như thế này. Nhi hứa sẽ dạy Tú những bước nhảy đơn giản nhất, để ngày hôm đó Tú không thấy lạ lẫm. Một việc quan trọng cho buổi dạ hội là mọi người có nhiệm vụ phải tìm cho mình một người bạn nhảy, bất kể là nam hay nữ. Nếu không tìm được, sinh viên đó bắt buộc phải nhảy cùng một người thầy, hoặc cô. Không bạn nào muốn phải nhảy cùng thầy cô nên mấy ngày nay bạn nào cũng tất bật đi tìm bạn nhảy cho mình. Nhi nhận được khá nhiều lời ngỏ từ các bạn trai, nhưng đều từ chối. Nhìn các bạn trai ngỏ lời mời với Nhi làm Tú cảm thấy không được thoải mái cho lắm, mà có tí vui vì Nhi đều từ chối họ.
Giải vua và nữ hoàng mùa đông cũng là một đề tài được rất nhiều bạn quan tâm. Các bạn sinh viên có quyền bình chọn cho người mà mình muốn được nhận giải. Trường sẽ chọn ra 4 bạn nam và 4 bạn nữ của mỗi khối với thành tích học tập tốt để cho các bạn bình chọn. Nhi cũng có tên trong danh sách. Điều đó làm Tú cảm thấy khá tự hào.
Có một ngày, Tú và Nhi vừa về đến nhà liền thấy bà, mẹ, và anh Tuấn đứng đợi sẵn ngoài cửa. Mẹ Tú rủ mọi người cùng đi mua một cây thông cho dịp lễ sắp tới. Nhi nhìn vào nhà mình vài giây, chắc có lẽ ba mẹ sắp trở về nhà, nhưng rồi cũng vui vẻ đi với gia đình Tú. Lúc chiếc taxi chạy đi, Tú thấy cô Hiền, cô giúp việc của Nhi, nhìn theo chiếc taxi từ cửa với một ánh mắt buồn vô vàn.
Vừa lúc đó, Tú thấy chiếc xe trắng chạy về. Có lẽ đó là lý do vì sao cô Hiền trông buồn đến thế.
Đến nơi, cả nhà bỏ ra gần một tiếng đi dạo vòng quanh vài cửa tiệm để tìm một cây thông như ý. Ở cửa tiệm cuối cùng có một cái cây cao trung bình, đèn đã được lắp sẵn, có cả nút bật cho cây xoay vòng tròn. Bà có vẻ thích điều này nên cả nhà đồng ý chọn nó. Nhân viên báo sẽ giao hàng vào khoảng 8 giờ nên mọi người đi nhanh tìm thêm một vài phụ kiện trang trí nữa rồi quay về. Vừa về đến nhà là mẹ Tú vào ngay bếp để làm bữa tối. Tú nghe điện thoại Nhi đổ chuông 2 lần nhưng Nhi không bắt máy. Tú thắc mắc không biết có phải ba mẹ Nhi gọi đến hay không. Đúng 8 giờ nhân viên giao hàng đến. Anh Tuấn nhanh chóng mở hộp ra và lắp ráp cái cây. Nó được đặt gọn gàng ở một góc bên trái phòng khách. Mọi người vội ăn nhanh bữa tối để có thể cùng nhau trang trí. Sam đặt biệt thích những đồ trang trí trái châu hình tròn, có lẽ vì giống trái banh nó thường hay chơi.
Nhìn Nhi vui vẻ trang trí cây thông mà Tú tự hỏi không biết Nhi có bao giờ cùng gia đình của mình làm điều tương tự hay chưa. Không biết gia đình Nhi có bao giờ quây quần cùng nhau tổ chức kỷ niệm những ngày lễ không. Lúc đầu Tú cũng không muốn hỏi, nhưng Tú nghĩ cả hai cần tìm hiểu nhau nhiều hơn.
“Có bao giờ em cùng gia đình làm những việc này chưa?”
“Hình như là chưa.” Nhi suy nghĩ. “Em không biết từ hồi mới sinh cho đến 5 tuổi có bao giờ được vui Noel với bố mẹ không, những năm ấy em gần như không hề có kí ức gì. Từ hồi vào lớp 1 đến giờ thì hình như chưa năm nào được vui giáng sinh cả“. Nhi treo một hình thiên thần lên cây.
“Vậy là cũng không được nhận quà hả?” Tú đưa Nhi thêm một hình thiên thần nữa.
“Quà thì có đó, nhưng cũng chỉ là hình thức. Bố mẹ chẳng bao giờ đưa tận tay, chỉ toàn cô Hiền đưa em thôi. Nhiều khi em nghĩ, không biết là của bố mẹ đưa thật hay cô tự bỏ tiền ra mua nữa.” Nhi cười gượng. “Rồi cũng có những lời hứa. Bố mẹ hứa cho đi tắm biển, bố mẹ hứa dẫn đi Hà Nội thăm bà con, bố mẹ hứa nhiều lắm. Nhưng chẳng bao giờ thực hiện. Mấy năm đầu còn buồn, nhưng riết rồi cũng quen.”
“Noel năm nay em nhất định phải sang đây cùng với mọi người rồi. Mẹ Tú cũng xem em như con vậy,“ Tú cười, “Nên em lúc nào cũng được chào đón ở đây cả.”
“Tú nó nói đúng đó.” Bà lên tiếng. “Bà lúc nào cũng thích có con ở đây.”
Nhi mỉm cười ngại ngùng. Tú gửi bà một cái nhìn cảm kích.
Nhi thấy gia đình Tú sao mà khác với gia đình mình quá. Ngày nào ở đây cũng có tiếng cười, khác hẳn với ở nhà. Nhi cố nghĩ đến lần cuối cùng cười nói với bố mẹ là khi nào, và kí ức mang Nhi về buổi chiều hôm ấy. Ngày đó đang tưới hoa ngoài vườn thì nhận điện thoại từ mẹ. Mẹ bảo khách của bố mời cả nhà đi ăn.
Hôm đó nhờ khách của bố mà mới có được bữa cơm gia đình vui vẻ.
Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên đẩy Nhi ra khỏi những suy nghĩ của mình, nhìn qua thì thấy anh Tuấn đang mở nhạc trên ti vi.
Một ý nghĩ loé sáng trong đầu. Nhi bỏ đồ trang trí xuống và nắm tay Tú, dẫn Tú ra giữa phòng khách. “Em có ý này.” Nhi nói.
“Sao nghe nguy hiểm vậy? Không làm được không?” Tú hỏi.
“Tú không có sự lựa chọn!” Nhi một tay ôm eo Tú và tay còn lại giơ cao lên, đợi Tú nắm lấy. “Tú phải tập nhảy cho buổi dạ hội thôi.”
“Sao mình không nhảy bình thường vậy? Sao phải là khiêu vũ? Nó...trịnh trọng quá.” Tú than vãn, nhưng cũng nắm tay Nhi. Tay kia Tú để lên vai.
“Em không biết, là luật của trường. Năm ngoái cũng như thế.”
“Bạn nhảy năm ngoái của em là ai?” Tú lập tức hỏi. “Điều đó bây giờ không quan trọng. Tú, giờ em bước lên với chân trái, thì Tú phải bước xuống với chân phải. Sau đó mình dùng chân còn lại để cùng nhau bước qua bên phải. Để đi thành một hình vuông, mình sẽ lập lại hai bước đó nhưng thay vì em tiến lên, Tú lui xuống, thì mình sẽ làm ngược lại. Rõ chưa?”
“Nghe còn rối hơn làm toán nữa.”
“Làm với em nè.” Nhi nói, rồi dẫn bước Tú. Nhi bước lên với chân trái, Tú tự động lùi lại với chân phải. “Giờ em sẽ bước qua phải với chân phải, Tú cũng làm vậy với chân trái.” Nhìn một hồi Tú cũng theo kịp Nhi. Nhi nói đấy là những bước nhảy đơn giản nhất, chỉ cần Tú đi được mấy bước đó là tốt.
“Em chưa trả lời câu hỏi của Tú.” Tú nhắc nhở, hai người vẫn đang tập nhảy theo điệu nhạc.
“Một bạn trai cùng câu lạc bộ.” Nhi nói.
“Bạn đó nhảy có tốt không?”
“Bạn ấy...ui da!” Tú lỡ bước lên chân của Nhi.
“Ơ xin lỗi em!” Tú cúi xuống xoa chân Nhi. Nhi kéo Tú dậy, tiếp tục khiêu vũ.
“Bạn ấy nhảy cũng tốt và không có đạp chân em.” Nhi cười.
“Vậy à?” Tú nhướng mày. “Vậy Tú sẽ cho em thấy hôm đó Tú sẽ nhảy tốt hơn bạn đó nhiều.”
“Em đâu có nói là sẽ nhảy với Tú!” Nhi chọc.
Ánh đèn flash nháy lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Nhìn qua hướng ánh đèn thì thấy mẹ Tú đang cầm điện thoại chụp hình.
“Tiếp đi hai đứa. Mẹ chỉ chụp hình làm kỷ niệm thôi.” Tay mẹ Tú phẩy phẩy, ra hiệu cho Tú và Nhi tiếp tục.
“Mẹ à, lần sau chụp lén đừng có để đèn nha.” Anh Tuấn vừa nói, vừa cầm hộp bánh từ trong bếp ra để xuống bàn.
“Em chỉ mẹ cách tắt gần cả năm nay rồi, mà mẹ vẫn chưa biết làm.” Tú thì thầm với anh Tuấn.
“Nè, mẹ nghe đó nha.” Mẹ khoanh tay lại, còn cả nhà thì cười lớn.
“Hai anh em đồng lòng quá ha! Hồi nhỏ ai cho hai đứa bú sữa? Hồi nhỏ ai thay ra giường ướt mỗi lần con đái dầm hả Tú?”
“Mẹ!” Tú la lên.
“Muốn nghe nữa không Nhi?” Mẹ Tú hỏi, và Tú phải nhanh chóng xin lỗi mẹ trước khi mẹ kể thêm về những chuyện xấu hổ của mình hồi nhỏ. Hài lòng, mẹ hôn lên đầu Tú rồi quay vào nhà bếp.
Khi trang trí xong cây thông thì Tú với Nhi đi lên phòng. Nhi đề nghị đem một vài phụ kiện lên trang trí cho có không khí. Tú đồng ý và cả hai bắt đầu treo các trái châu khắp nơi. Tú thấy Nhi có vẻ thích thú với việc này rồi tự mỉm cười với mình, rồi cũng cảm thấy buồn cho Nhi. Vì có lẽ, chưa bao giờ Nhi được trải qua một ngày lễ đầm ấm bên gia đình.
Nhi vừa treo vừa nhìn các tấm hình hồi nhỏ của Tú. Mấy lần trước không nhìn kỹ lắm, nhưng lần này có thời gian ngắm lâu hơn. Ngoài cái đầu tóc xoăn ra thì Nhi vẫn có thể nhận ra Tú, thậm chí còn có cảm giác hơi quen thuộc.
Nhi chỉ vào một tấm hình rồi hỏi. “Hình này là lúc Tú mấy tuổi thế?”
Tú nhìn vào tấm hình Nhi đang chỉ. “À, hôm sinh nhật 6 tuổi. Tấm này ba dẫn ra công viên chụp.”
“Em còn không có lấy một tấm hình. Trừ những tấm được chụp ở trường thôi.”
“Chắc hồi nhỏ em cũng xinh như bây giờ nhỉ.”
“Bắt đầu sến nữa rồi.” Nhi cười.
“Tiếp tục sến nè.” Tú đi lại gần Nhi. “Em làm bạn nhảy của Tú nha?”
Mặt Nhi nóng dần, nhưng giả bộ hỏi. “Còn mấy ngày nữa đến buổi dạ hội?”
Tú đếm ngày trong đầu. “Tuần sau rồi.”
“Vậy chắc phải chờ thêm vài ngày nữa. Biết đâu có ai hỏi em nữa thì sao.” Nhi vênh mặt, không chịu khuất phục.
“Đợi là em chắc chắn sẽ nhảy với thầy cô đó.”
“Em không nhảy với thầy cô đâu.”
“Vậy đồng ý đi.”
Nhi cười. Dĩ nhiên là Nhi sẽ đồng ý. Nhi không muốn làm bạn nhảy với ai ngoài Tú.
Nhi gật đầu rồi hôn lên môi Tú thay lời nói.
Tối đó, sau khi Nhi trở về nhà, Tú vẫn say sưa tập khiêu vũ một mình trong phòng, dặn lòng rằng đến ngày hôm đó phải làm cho thật tốt.
-Hết chap.13-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT