CHƯƠNG 63
Năm 1997, quốc gia có hai sự kiện trọng đại. Một là vĩ nhân qua đời, hai là Hương Cảng thuộc về Đại Lục. Với Vương Nam mà nói, chuyện trọng đại nhất chính là cậu và Lí Trọng lại ở bên nhau. Bình thường, tuy mỗi công dân đều quan tâm đến tình hình xã hội, nhưng xét cho cùng, ai cũng lo cho thân mình trước.
Ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc, Hương Cảng lại náo náo nhiệt nhiệt quay về chính chủ. Phương Bắc đã vào mùa hạ, Lí Trọng lại đi công tác miền Nam. Lúc anh đi, Vương Nam có cảm giác không chốn nương thân. Vốn dĩ, bạn bè cậu không nhiều lắm. Bình thường ngoài công việc, Vương Nam thường sẽ ở nhà nghe nhạc hoặc xem TV. Trước kia cậu khá thân với Liễu Dược Dược, nhưng từ khi thôi việc đến nay, hai người cũng không liên lạc thường xuyên. Đại để thỉnh thoảng Vương Nam sẽ gọi điện hỏi cô gần đây công việc thế nào, nếu rỗi thì cùng nhau ra ngoài dùng cơm. Có lần đang ăn cơm cùng Liễu Dược Dược, điện thoại di động đổ chuông. Vương Nam thế nhưng lại không dám bắt máy, sợ cô thấy mình đã xài lại điện thoại cũ. Liễu Dược Dược nhìn thấy cậu khác thường, liền hiếu kỳ hỏi cậu gần đây thế nào, công việc vẫn ổn thỏa chứ? Thật giống như một người khác. Vương Nam hỏi khác thế nào? Liễu Dược Dược suy nghĩ nửa ngày, mới nói cậu lại tươi tỉnh như xưa. Vương Nam liền cười trộm trong lòng, quả nhiên, hạnh phúc cũng không thể giấu được.
Liễu Dược Dược kể sang chuyện bạn trai. Mới đầu, cô còn có chút che đậy, nhưng dần dà, mỗi khi hai người cãi nhau, Liễu Dược Dược liền chạy đến than thở với Vương Nam. Cậu cũng cảm thấy mình kì quái. Lúc biết rõ Liễu Dược Dược có bạn trai, Vương Nam cảm thấy có chút đố kị. Nhưng chỉ cần Liễu Dược Dược hạnh phúc, cậu cũng sẽ vui vẻ. Dù sao người ta cũng theo đuổi mình nhiều năm, hiện tại đã tìm được người thích hợp. Với Vương Nam thì đây là một loại giải thoát.
Mỗi lần Liễu Dược Dược ở trước mặt Vương Nam kể tội người yêu, cậu đều nói là cô không đúng. Liễu Dược Dược có lúc sẽ bực tức, mắng chó chửi mèo rằng nam nhân các người nếu cùng một duột. Chẳng qua xong chuyện vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Vương Nam, kết quả lại hòa hảo rất nhanh. Hiện tại, Vương Nam trở thành cố vấn tình cảm cho nàng. Nhưng ai sẽ cố vấn cho tình cảm của mình? Đó là một đoạn ái tình không minh bạch, hiện tại Vương Nam không thể nhờ vả ai khuyên nhủ, tương lai lại càng không.
Một hôm, vừa qua giờ nghỉ trưa, Vương Nam ngồi thừ người trong phòng làm việc. Ánh năng bên ngoài rực rỡ, đa phần mọi người đều nghỉ trưa, thế giới ầm ĩ đột nhiên an tĩnh. Người đi đường vắng hơn rất nhiều, hành lang công ty cũng lặng thích. Chỉ có cây ven đường lạo xạo tán lá, khiến người ta mê man muốn ngủ.
Mạnh Hạo Nhiên lúc này vọt thẳng vào văn phòng, ừng ực tu hết một cốc nước. Sau đó quét miệng nói với Vương Nam: “Thao, cả ngày phơi nắng đến sắp thành cá khô. Nóng chết mất. Ai, Vương Nam, chiều nay tôi với cậu đi bàn hợp đồng với khách hàng mới. Nếu hợp đồng được kí kết, lợi nhuận cực kì lớn”. Mạnh Hạo Nhiên đứng trước quạt, dùng sức thổi.
– “Thật sao? Khi nào đi?”. Vương Nam cũng hưng phấn, cậu đứng lên rót thêm cho Mạnh Hạo Nhiên một ly nước.
– “Đợi lát nữa tôi sẽ nói cho cậu nghe. Chúng ta nhất định phải có được hợp đồng này”.
Để một người chuyên thiết kế như Vương Nam đi thuyết phục khách hàng kí hợp đồng, đích xác có chút khó khăn cho cậu. Nhưng Vương Nam vẫn rất lạc quan: “Yên tâm đi, nếu không được, tôi sẽ sử dụng mỹ nam kế”. Cậu vui đùa.
Hơn 4h chiều, mặt trời đã bớt nóng, hai người mới thong thả đến nơi hẹn. Trên đường đi, hai người nói đùa: “Lần này chúng ta không thành công thì cũng thành nhân, chắc chắn”. Bọn họ còn phân công xem ai là người thuyết trình, ai ngồi nghe.
Đó là một công ty thương mại, nghiêm chỉnh chiếm một tầng của tòa building. Nhưng nội thất lại có chút cổ xưa. Bọn Vương Nam được thư kí đưa đến phòng họp đợi ông chủ đến. Một lát sau, một người đẩy cửa vào. Vương Nam vô ý nhìn thấy, liền cúi đầu. Sau lại cảm thấy không đúng, mới vội vàng gật đầu chào, người vừa đến không ai khác ngoài Từ Đan Lôi.
Từ Đan Lôi cũng vừa nhìn thấy Vương Nam, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng gật đầu cười chào. Mạnh Hạo Nhiên tất nhiên không biết chuyện, đứng dậy bắt tay cùng cô. Từ Đan Lôi nói giám đốc chúng tôi còn đang họp, hai người vui lòng đợi một lát, tôi là chủ nhiệm văn phòng ở đây. Sau đó nghiêng đầu hỏi Vương Nam: “Vương Nam, sao cậu lại ở đây? Chuyển công ty rồi?”.
Vương Nam còn đang lúng túng, vội vàng đáp: “Ừh, đây là công ty tôi và bạn học lập ra”.
– “Cũng không tệ. Hai người ngồi đi, tôi đi lấy nước”. Từ Đan Lôi nói xong liền ra ngoài.
Mạnh Hạo Nhiên nhìn Từ Đan Lôi vừa đi khỏi, quay đầu hỏi cậu: “Hai người biết nhau?”. Vương Nam ‘Ưm’ một tiếng lấy lệ, hiện tại cậu chỉ muốn rời khỏi gian phòng này càng sớm càng tốt.
– “Chuyện này thật tốt a. Vương Nam, lần này đành nhờ cả vào cậu”. Mạnh Hạo Nhiên hào hứng.
Vương Nam đang chuẩn bị mở lời, Từ Đan Lôi đã mang nước vào: “Đến, uống nước đi”.
Vương Nam nhận ly nước nhưng không dám nhìn thẳng Từ Đan Lôi. Sao lại khéo như vậy? Cậu không ngừng niệm trong lòng. Từ Đan Lôi ngồi xuống, liền giới thiệu đơn giản một vài yêu cầu thiết kế của công ty. Mạnh Hạo Nhiên còn ra vẻ chăm chú lắng nghe. Chí có Vương Nam vẫn không nói gì. Từ Đan Lôi nói xong mới hỏi cậu: “Vương Nam, cậu có ý kiến gì không?”. Từ Đan Lôi dù hỏi, nhưng ánh mắt cũng chưa từng nhìn Vương Nam lần nào.
– “Tôi nghĩ yêu cầu của công ty rất thỏa đáng, cứ theo đó mà làm là được rồi”. Căn bản, Vương Nam cũng không nghe Từ Đan Lôi đã nói gì. Cậu chỉ muốn cuộc họp nhanh chóng kết thúc.
Mạnh Hạo Nhiên hung hăng mắng Vương Nam một câu, hôm nay cậu làm sao lại rầu rĩ như vậy?!
Rồi lại vội vàng tươi cười: “Chủ nhiệm Từ, cô quen biết Vương Nam, nên chắc cũng biết rõ khả năng thiết kế của cậu ấy. Trước kia cũng làm cho một công ty danh tiếng nha”. Từ Đan Lôi cười nhẹ, nói: “Tất nhiên tôi biết rõ, nhưng mọi chuyện còn phải đợi giám đốc quyết định”.
– “Vậy phiền cô tiến cử một chút”. Mạnh Hạo Nhiên không bỏ lỡ cơ hội.
Đợi thêm một lát, giám đốc cho mời bọn họ vào. Những yêu cầu đưa ra cũng không khác gì lời Từ Đan Lôi vừa nói. Vương Nam đồng ý sẽ nhanh chóng giao bản vẽ và báo giá, sau đó liền cáo từ. Tại hành lang, lại gặp Từ Đan Lôi: “Thế nào? Hai người bàn bạc xong rồi?”. Từ Đan Lôi vẫn bình tĩnh như trước.
– “Vài hôm sau chúng tôi sẽ mang bản vẽ đến”. Vương Nam đáp.
– “Vậy thì mau làm đi thôi, vài công ty khác cũng đã giao bản vẽ. Hi vọng hai người có thể thắng được hợp đồng này”. Ánh mắt Từ Đan Lôi vẫn hư vô như cũ, không đối diện Vương Nam.
Vương Nam còn muốn nói thêm vài lời với nàng, nhưng Mạnh Hạo Nhiên đang ở bên cạnh, cũng không tiện lắm, chỉ có thể nói: “Chị Từ, chúng tôi đi đây”.
Đây là lần đầu tiên sau gần một năm, Vương Nam gặp lại Từ Đan Lôi. Trước kia, cuộc sống hai người đều có nhiều thay đổi. Cuộc sống chính là như thế, trong thời gian dài có thể rất bình lặng, nhưng nháy mắt lại làm nên sóng to gió lớn. Vương Nam không rõ vì sao vừa rồi mình không thể thong dong đối mặt Từ Đan Lôi, mà lại hoảng loạn như vậy. Ngược lại, nàng thực trấn tĩnh đối đáp, làm cậu không biết thế nào.
– “Vương Nam, tiếp theo đành trông cậy vào cậu”. Mạnh Hạo Nhiên thỏa thuê mãn nguyện.
Vương Nam không trả lời. Chỉ là trên đường về, cậu nhìn dòng người vội vã trên đường, trong đầu mơ hồ nghĩ, cuộc đời này có nhưng giây phút như chuyện hài.