CHƯƠNG 60

Về đến nhà, Vưogn Nam càng bất an thấp thỏm. Lí Trọng ngàn vạn lần đừng đi gây sự với người ta. Cậu hối hận đã kể chuyện này cho anh nghe. Nếu Lí Trọng có việc gì, Vương Nam biết ăn nói thế nào với cha mẹ anh?!

Hôm sau, Vương Nam vẫn không an tâm, liền gọi điện cho anh: “Anh, xem như em cầu anh, đừng đi gây sự với người khác. Em cũng khỏe rồi, xem như ngậm bồ hòn làm ngọt một lần đi”. 

– “Em yên tâm đi, anh không làm gì đâu.Anh cũng tự biết chừng mực. Mấy hôm nay em lo ở nhà dưỡng thương cho khỏe đi là được”. Nếu Lí Trọng đã nói vậy, Vương Nam cũng không biết nói gì thêm, liền cúp máy. Nhưng Vương Nam vẫn không an lòng, cậu cảm thấy Lí Trọng muốn ám chỉ điều gì đó.

Một ngày, hai ngày, đảo mắt đã qua một tuần. Bên Lí Trọng cũng không động tĩnh gì, Vương Nam mới thoáng an tâm. Có lẽ ngày đó Lí Trọng tức giận mới tính chuyện trả thù, bây giờ cũng đã nguôi ngoai.

Vương Nam nghỉ ngơi vài ngày, vết bầm trên mặt đã tan hết. Cậu liền lao vào làm việc, vừa thành lập công ty đã gặp kiếp nạn này, Vương Nam lòng như lửa đốt. Mạnh Hạo Nhiên bị thương khá nặng, một mực không đi làm. Vương Nam cũng không còn cách nào khác, một mình xoay sở.

Lại qua tiếp 10 ngày, Vương Nam nhận được một tin nhắn: “Vài hôm nữa anh có việc ra nước ngoài, nếu không có việc gì thì em đừng gọi điện”. Vương Nam nhíu mày nhìn tin nhắn, Lí Tọng đang nói gì vậy? Làm gì lại đi, còn không cho mình gọi điện? Cậu thử gọi, nhưng không ngờ đối phương đã tắt máy.

Lại qua hai ngày, Mạnh Hạo Nhiên xuất hiện, cậu ta cao hứng bừng bừng nói: “Vương Nam, cậu biết không? Ông chủ tôi gặp chuyện rồi”. 

– “A?”. Vương Nam giật mình: “Chuyện gì?”. 

– “Ông ta bị người khác đánh, phải nhập viện rồi. Nghe nói cũng nghiêm trọng, gãy 2 xương sườn, còn bị chấn động não nhẹ. Haha, quả nhiên là báo ứng”. 

Chắc chắn là Lí Trọng làm! Trong đầu Vương Nam chỉ có ý nghĩ như vậy. Trách không được 2 ngày trước anh nhắn tin như vậy, còn nói phải ra nước ngoài. Thì ra là đi tránh bão.

– “Không phải như vậy chứ? Làm sao cậu biết?”. Vương Nam cấp thiết hỏi.

– “Cảnh sát đến tìm tôi hỏi chuyện, nhưng chuyện này đâu liên quan đến tôi. Họ tình nghi tôi thuê người làm, tôi con mẹ nó làm sao có năng lực như vậy? Tôi nói với cảnh sát, các người cứ điều tra đi, nếu đó là tôi, các người muốn tôi ngồi tù bao nhiêu năm, tôi liền ngồi bấy nhiêu”.

– “Nghiêm trọng như vậy sao? Phải ở tù sao?”. Sắc mặt Vương Nam trắng bệch.

– “Sao lại không nghiêm trọng? Vết thương như vậy, có thể cấu thành án hình sự. Quản ai làm làm gì? Thật là làm tôi hả hê. Phỏng chừng lão ta cũng đắc tội không ít người, nếu không sao lại bị hạ thủ thê thảm như vậy”. 

Vương Nam không nói gì, tâm lý đã hỗn loạn, Lí Trọng sao lại làm ra chuyện lớn như vậy.

Nhìn thấy thái độ khác thường của Vương Nam, Mạnh Hạo Nhiên thần bí hỏi: “Ai, Vương Nam, không phải cậu làm chứ?”. 

– “Tôi? Tôi, tôi…”. Vương Nam lắp bắp, “Tôi có thể sao”. 

– “Cũng đúng. Tôi nhớ trước kia cậu rất lành. Được rồi, ai làm cũng được, miễn là không phải chúng ta. Ai, ông trời đúng là có mắt, không ngờ lão ta cũng có ngày ngày. Được rồi, không nói nữa, phải lo đi tìm khách hàng, nếu không chúng ta chỉ có thể ăn không khí”. Mạnh Hạo Nhiên hưng phấn đi qua đi lại.

– “Cậu đứng yên một chỗ đi, tôi váng đầu quá”. Lòng Vương Nam nóng như lửa đốt. Thấy biểu tình hưng phấn của Mạnh Hạo Nhiên, chỉ có thể mắng thầm: thao, không phải Mạnh Hạo Nhiên cậu trước kia trắng trợn cướp khách hàng của kẻ khác, thì người ta mới đến gây sự sao? Mình cũng thật lắm mồm, nói cho Lí Trọng mọi chuyện làm gì? Thật phiền, nếu điều tra ra Lí Trọng thì làm sao giờ?! Lí Trọng a Lí Trọng, anh cũng thật là! Chuyện nhỏ như vậy anh cũng để tâm sao? Vương Nam hết mắng Mạnh Hạo Nhiên rồi lại tự mắng mình, mắng mình xong lại chuyển sang Lí Trọng.

Sáng hôm đó Vương Nam liền rời khỏi công ty, cậu chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lí Trọng, vẫn tắt máy. Có chút hoảng loạn, cậu liền gọi Liễu Dược Dược. Vòng vò dò hỏi một hồi, cậu muốn biết gần đây cô và Lí Trọng có liên lạc không. Hiển nhiên Liễu Dược Dược không biết gì cả. Cúp máy, lòng Vương Nam hỗn loạn, cũng quên mất phải trả tiền điện thoại. Thanh toán xong, Vương Nam ngây ngốc đứng bên đường, Lí Trọng hiện tại đang ở đâu? Ai có thể liên lạc với anh? Hiện tại cậu muốn nói cho anh biết, công an đang điều tra. Đột nhiên cậu nghĩ tới Trương Chí Vĩ, anh ta có thể liên lạc với Lí Trọng chứ? Bọn họ vẫn thường xuyên gặp nhau, có thể có chút đầu mối. Con người lúc đang lo lắng, một chút manh mối nhỏ cũng trở thành phao cứu sinh.

Mất hơn nửa ngày mới lôi điện thoại cũ ra, Vương Nam nhớ có một lần cậu lưu số của Trương Chí Vĩ, không biết hiện tại anh ta có đổi số không. Mặc kệ, cứ gọi thử xem sao, không ngờ điện thoại lại lết nối.

– “Uy? Ai vậy?”. 

– “Anh Trương, tôi là Vương Nam”. 

– “Vương Nam?”. Trương Chí Vĩ kinh ngạc, thoáng dừng một lát mới lấy lại ngữ khí bình thường: “Là Vương Nam a, sao đột nhiên lại gọi cho tôi, có việc gì sao?”. 

– “Ách, cũng không có gì quan trọng. Tôi tìm anh Lí có việc gấp, nhưng anh ấy tắt máy. Không biết gần đây có anh liên lạc với Lí Trọng không?”. Vương Nam tận lực vờ như không có việc gì.

– “Cậu ấy lại ra nước ngoài sao? Vừa mới trở về mà. Tôi cũng chưa gặp cậu ấy từ Tết đến giờ. Nếu không cậu gọi thêm vài lần nữa xem”. 

– “Úc, vậy được rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh”. Vương Nam thất vọng chuẩn bị cúp máy.

– “Ai, Vương Nam”. Trương Chí Vĩ vội vàng ngăn lại. “Tôi nghe Đổng Khiết nói cậu nghỉ việc, công việc đang tốt, sao lại nghỉ làm gì?”. 

– “Tôi cùng bạn học mở công ty riêng”. Vương Nam ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện này anh không biết hay sao phải hỏi tôi?

– “Vậy à”. Trương Chí Vĩ muốn nói lại thôi. “Vương Nam, nếu là vì tôi, thì cảm ơn cậu“. Anh ta không nói rõ, nhưng cả hai đều hiểu.

– “Không không, không có. Tôi chỉ muốn tự mở công ty”. 

– “Vậy là tốt rồi. Sau này nếu có gì cần giúp thì gọi cho tôi. Tôi sẽ hết lòng giúp cậu”. Trương Chí Vĩ thành khẩn.

– “Cảm ơn”. Vương Nam chuẩn bị cúp máy, lại nhịn không được thốt lên: “Anh Trương, sau này nên đối tốt với chị Đổng một chút. Chị ấy cũng rất vất vả”. 

– “Biết rồi”. Gác máy, Vương Nam toàn thân đầm đìa mồ hôi. Vừa rồi, cậu tối nghĩa biểu đạt hi vọng Trương Chí Vĩ có thể an phận thủ thường sống cùng Đổng Khiết, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào?

Tháng Ba, trời chợt nóng chợt lạnh. Vương Nam mờ mịt đứng bên đường, tâm tư lại trôi hết về Lí Trọng — Lí Trọng a Lí Trọng, anh trốn đi đâu rồi?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play