CHƯƠNG 57
Chưa bao giờ Vương Nam thấy Lí Trọng say như thế này. Cậu mất hơn nửa ngày mới mang Lí Trọng lên đến giường, anh còn hồ ngôn loạn ngữ không thôi. Vương Nam nhìn nam nhân trước mắt, lòng lại khó chịu. Đây là như thế nào?!
Cậu mệt mỏi thả người trên sô-pha, hiện tại bản thân cũng có chút nhức đầu. Nhưng cậu lại không dám ngủ, vì cậu sợ Lí Trọng sẽ nôn hoặc muốn uống nước, cần mình chăm sóc. Vương Nam mở TV giết thời gian, nhưng TV đang chiếu chương trình gì, cậu hoàn toàn không biết. Trong đầu toàn là hình ảnh vài năm qua cậu cùng Lí Trọng, Từ Đan Lôi qua lại.
Tiếng Lí Trọng rên rỉ cắt dòng suy nghĩ của cậu. Xem ra Lí Trọng muốn nôn. Cậu cuống quít cầm chậu rửa mặt đi đến bên giường, nhưng vẫn châm một bước. Lí Trọng đã ói hết. Không còn cách nào khác, Vương Nam đành dùng khăn ướt giúp Lí Trọng lau chùi sạch sẽ. Lại cật lực cởi áo khoác, quần dài của anh ra. Lúc cởi ra, Vương Nam nhìn thấy cổ Lí Trọng vẫn đeo khối ngọc Quan Âm. Đây là quà sinh nhật cậu tặng anh. Vương Nam không ngờ, đến bây giờ Lí Trọng vẫn mang bên người, bản thân mình đã không còn nhớ đến, nhưng anh vẫn mang. Cậu chưa từng nghĩ Lí Trọng trải qua nhiều đau khổ, dằn vặt nhưng vẫn giữ khối ngọc bên người.
Vương Nam cảm thấy có chút không thích hợp, mũi đau xót, lệ cũng sắp rơi xuống. Cậu ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt. Anh thật là kẻ ngu ngốc! Vương Nam vừa giúp Lí Trọng lau mặt, vừa mắng thầm: anh việc gì phải vì em mà thống khổ như thế? Sao anh không quên đi?! Vì đoạn tình cảm không thực tế này, anh làm chị Từ tổn thương không còn cách vãn hồi! Anh có phải là kẻ ngốc không?! Lí Trọng đã trầm trầm ngủ, anh không biết được những suy nghĩ này của Vương Nam, cũng tựa như cậu không thể hiểu được những nỗi đau anh đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Vương Nam đắp chăn cho Lí Trọng xong, đứng dậy láy bao thuốc từ túi áo Lí Trọng, một mình đến lan can sau phòng bếp, yên lặng đốt một điếu. Lúc này trời còn chưa sáng. Bóng tối lộ ra một cỗ khí lạnh. Điếu thuốc trên tay Vương Nam bỗng nhiên phát sáng, lập lòe cháy trong màn đêm. Vương Nam cũng không muốn đào sâu những đau khổ của mỗi người. Cậu và Lí Trọng cẩn cẩn thận thận không muốn người khác tổn thương, cuối cùng kết quả hoàn toàn người lại. Vương Nam có thể hiểu nỗi đau của Từ Đan Lôi, vì cậu đã từng trải qua. Cậu cũng hiểu tư vị đau khổ khó chịu như thế nào! Càng nghĩ như vậy, Vương Nam càng khó tha thứ cho bản thân.
Điếu thuốc cháy đến tay Vương Nam. Cậu hốt hoảng buông tay, dùng chân ra sức chà đạp tàn thuốc. Có lẽ chuyện của cậu và Lí Trọng đúng như lời mọi người vẫn thường nói — lúc bắt đầu đã sai, nên kết quả vẫn là sai.
Lúc này, TV trong phòng khách truyền ra giọng ca Châu Hoa Kiện, đột kích thẳng vào đáy lòng cậu.
Nếu anh nói anh sẽ không rơi lệ
Nếu anh nói anh sẽ không hối hận
Thì trong đêm thanh vắng này
Đừng làm anh tan nát cõi lòng
Nếu anh nói anh không bao giờ khổ đau
Nhưng anh đã cảm thấy quá mệt mỏi
Thì trong đêm thanh vắng này
Chỉ mong muốn được ở bên cạnh em
Vì anh sợ màn đêm
Vì anh không thể nào chợp mắt
Bởi vì anh đã rã rời
Vì anh đã có nén bao nhiêu bi thương
Nên em làm ơn đừng để mọi chuyện
Lại trôi vào hư vô
Vương Nam chậm rãi ngồi xuống, hai tay bó gối, cuộn mình thành một đoàn. Cậu vốn không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngừng.
Hôm sau, khi Lí Trọng tỉnh lại. Lúc mở mắt, anh không biết mình đang ở đâu. Giương mắt nhìn, trên đầu giường đặt sẵn li nước. Cổ họng khô khốc, anh vội vã nốc hết nước. Lúc này tinh thần mới chậm rãi hồi phục. Đây là đâu? Lí Trọng đứng dậy, nhìn thấy Vương Nam không thay đồ mà ngủ trên sô-pha, mới hiểu ra tối qua cậu mang anh về nhà mình. Anh lẳng lặng đứng nhìn hồi lâu, thật muốn hút thuốc, nhưng tìm không thấy áo.
Lí Trọng rón ra rón rén chuẩn bị xuống giường, anh không muốn đánh thức Vương Nam. Phỏng chừng đêm qua cậu rất mệt mỏi. Vương Nam thế nhưng trở mình tỉnh giấc, cậu mê mê mang manh nhìn Lí Trọng: “Anh tỉnh rồi? Có khó chịu không?”.
– “Anh không sao, sao em lại ngủ ở sô-pha. Quần áo anh đâu?”.
– “Đêm qua anh ói ra cả người, quần áo em mang đi giặt rồi. Anh trước tiên mặc tạm đồ em đi”. Vương Nam vừa nói xong, liền đứng lên đi tìm một kiện áo lông đưa Lí Trọng.
– “Không cần. Chúng ta xuống lầu ăn sáng đi, hôm nay anh có việc bận phải đi ngay”. Lí Trọng cắt lời Vương Nam. Đợi anh thu thập xong, hai người lặng lẽ xuống lầu. Trước khi ăn sáng, Lí Trọng muốn hút một điếu thuốc, anh vô thức sờ soạng túi áo: “Ai? Thuốc đâu rồi?”.
– “Đêm qua em hút hết rồi”. Vương Nam xấu hổ thừa nhận.
– “Em học hút thuốc khi nào? Sau này không được hút nữa”. Lúc này, Lí Trọng trông hệt như anh trai cậu.
– “Uhm“. Vương Nam đáp. Cậu muốn nói mình chỉ mới học hút đêm qua, nhưng lại không nói ra. Bữa sáng mang lên, hai người không nói không rằng, lẳng lặng ăn hết phần của mình.
Ăn xong, Lí Trọng nói: “Anh đi lấy xe đã. Có gì thì gọi cho anh”. Vương Nam gật đầu. Lúc Lí Trọng vừa bước ra khỏi quán, đột nhiên chợt nhớ đến điều gì, ngoảnh đầu hỏi cậu: “Ai, Vương Nam, điện thoại di động của em đâu?”.
– “Mất rồi”. Vương Nam nói xong liền hối hận, cậu việc gì phải gạt Lí Trọng như vậy?
– “Úc, vậy hôm nào anh mua cho em cái mới. Liên lạc cũng tiện hơn”.
– “Không cần. Điện thoại cũ chưa, chưa mất”. Mặt Vương Nam có chút đỏ.
Lí Trọng yên lặng nhìn cậu, không nói gì. Sau đó liền bắt taxi rời đi. Vương Nam nhìn theo xe, cậu ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Buổi sớm mùa đông không khí có chút cô đặc, đến lời nới cũng biến thành hơi rõ ràng. Trong buổi sớm đầy sương như thế, Vương Nam quyết định gọi cho Từ Đan Lôi.