CHƯƠNG 20

Vương Nam kỳ thực không cách nào ngủ được, cậu nhắm mắt tận hưởng lời ca Trịnh Tấn. Lại nghe  đến lời ca: Là anh yêu em/ Xích lỏa lỏa/ Là anh yêu em/ Em không thể bỏ rơi anh. Cậu không khỏi mở mắt nhìn Lí Trọng. Lí Trọng cảm giác cậu tỉnh, liền hỏi: hiện tại cảm thấy thế nào? Cậu còn sốt không? Vương Nam nhìn Lí Trọng nói: không sao, hiện tại đã khỏe hơn nhiều.

Vương Nam nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, hiện tại có lẽ đã đến giờ tan tầm. Trên đường người xe như nước, ống khói nhà máy thuốc bên cạnh không ngừng phả hơi. Trong không khí mù sương, người qua đường đều mang khẩu trang gấp gáp bước đi, khuôn mặt ai cũng hồng hồng vì gió lạnh.

– “Đang nghĩ gì vậy?”. Lí Trọng nghiêng mặt hỏi Vương Nam.

– “Không có gì. Nghĩ những người qua đường dù vội vàng nhưng có lẽ đang rất hạnh phúc, vì có người đang đợi họ ở nhà”.

– “Khụ, bỗng dưng tôi phát hiện ra, cậu là người sống rất tình cảm. Muốn kết hôn?”. 

– “Gì chứ? Chỉ là cảm giác có nhà thật tốt, chứ như tôi bây giờ, có bệnh cũng một mình lẻ loi”. Vương Nam tức cảnh sinh tình.

– “Vậy thì mau kết hôn, tôi cảm thấy Liễu Dược Dược không tệ”. Lí Trọng thật bình tĩnh nói ra những lời này.

– “Anh đừng nói linh tinh, tôi chưa nghĩ đến việc đó”. 

– “Được, vậy khi cậu chưa kết hôn, tôi sẽ chăm sóc cậu. Đợi khi cậu lập gia đình rồi, tôi sẽ cút thật xa”. Lí Trọng nhìn con đường trước mắt nói.

– “Tôi cả đời này sẽ không kết hôn! Đều phải dựa vào anh rồi”. Vương Nam thăm dò.

– “Muốn tôi nuôi cậu cũng được. Đợi lúc cậu già yếu, tôi sẽ quẳng cậu cho chó ăn”. Lí Trọng vừa nói, vừa gõ nhẹ đầu Vương Nam.

– “Vậy cũng không tệ”. Vương Nam nói, kì thực trong lòng lại rất hưởng thụ bầu không khí thân thiết hiện tại. Hai người lại trầm mặc, Vương Nam lại nhìn ra đường. Thái dương đỏ tròn đã dần dần chìm ở sau xe, chỉ còn lại áng mây nhuộm đỏ ráng chiều. Vương Nam rất thích những chiều đông hoàng hôn. Khung cảnh này luôn làm cậu nhớ đến thị trấn nhỏ nơi quê nhà. Những chiều tan học, ai cũng điện cuồng chạy về nhà, vì quá đói bụng mà thống khoái ăn vụng cơm nguội. Đảo mắt, mình đã lớn đến thế này. Rời xa mẹ, cha cũng không còn, chỉ một thân một mình bôn ba giữa thị thành.

Con người khi đau ốm thướng hay yếu đuối. Vương Nam chính là đang như vậy.

Về đến nhà trọ, Vương Nam nói tôi tự lên phòng được rồi, Lí Trọng nói cậu có chắc mình có thể không? Tôi đưa cậu đi. Nói xong liền dừng xe, cầm hộp cháo, chuẩn bị dìu Vương Nam. Cậu có chút xấu hổ nói: “Tôi nào nghiêm trọng đến vậy, van anh a. Tôi tự đi được rồi”. 

– “Vậy thì đi thôi, nhưng nhớ bước chậm”. Lí Trọng theo sau Vương Nam.

Phòng trọ của Vương Nam nằm ở lầu 5, mới bước đến tầng 1, cậu đã thở hồng hộc. Cả ngày không cơm nước, lại còn phát sốt khiến cậu rất yếu. Lí Trọng phát hiện Vương Nam đã hết sức, liền nói để tôi cõng cậu. Vương Nam cười nói anh đừng nháo, tôi tự đi được mà! Lí Trọng lúc này hệt như đứa trẻ ương bướng, quàng gói cháo vào tay Vương Nam, sau đó giữ chặt eo cậu: “Đến, đi nhanh một chút, hôm nay tôi cho cậu hưởng thụ tiêu chuẩn phục vụ 5 sao”. Vương Nam nói: “Được, xem tôi đè bẹp anh như thế nào”. Nói xong liền bò hẳn lên người Lí Trọng. Cậu vốn nghĩ sẽ cho Lí Trọng biết bản thân nặng như thế nào, để anh biết khó mà lùi. Vương Nam cao 1,8m, dù hơi gầy cũng nặng đến 70kg, hơn nữa người lại đang choàng tầng tầng lớp lớp quần áo, thế nào cũng nặng hơn 80kg. Không ngờ Lí Trọng lại không sờn lòng, chuẩn bị cõng cậu. Vương Nam ngã đầu vào vai anh nói, để xem anh cõng được đến tầng mấy. Lí Trọng thở phì phò nói: cậu có thấy hạnh phúc không. Vương Nam đáp rằng: “Hạnh phúc! Tôi hạnh phúc đến sắp chết!”. Leo đến tầng 2, Lí Trọng đã bắt đầu thở hồng hộc, Vương Nam nói anh thả tôi xuống đi. Lí Trọng rằng tôi sẽ cho cậu thấy tôi lợi hại đến đâu. Hai người vừa đi vừa tranh luận. Vương Nam liếc mắt, liền thấy Liễu Dược Dược ở dưới lầu đang nhìn bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play