Rất lâu sau khi Kiều Vân Hy tỉnh dậy phát hiện bên cạnh có một bóng người chính là mẫu thân Liễu Tư Lam của nàng, trải qua rất lâu, nàng nhìn người đó rất chăm chú, không biết bản thân đang mơ hay tỉnh, hồi lâu sau mới run rẩy cất tiếng gọi:
“Mẫu thân…?”
Liễu Tư Lam nhìn nàng thương xót sau đó đưa tay từ từ vuốt mái tóc xõa lòa xòa của nàng, bàn tay phả ra hơi ấm nhè nhẹ, Kiều Vân Hy nhắm mắt hưởng thụ, lại gọi khe khẽ:
“ Mẫu thân…”
“Hy Hy”, Liễu phu nhân dịu dàng đáp lại nàng, hồi lâu sau thấy nàng không có biểu hiện gì nữa mới âm trầm bảo:
“ Hy Hy mọi chuyện cũng qua rồi…đừng sợ…”
Kiều Vân Hy đột nhiên mở to mắt ra, một loạt kí ức hiện ra trong đầu nàng, như người bị mất trí vừa hỗn loạn nhớ lại. Cả người đau nhức không thôi, ngỡ như vừa trải qua một giấc mộng nhưng cánh tay vẫn đang còn băng trắng xóa đã cho nàng biết tất cả những điều nàng đã gặp là sự thật, cơ thể vì mất máu quá nhiều mà trở nên choáng váng. Nàng mấp máy môi, khó khăn cất tiếng:
“ Mẫu thân, …sao con về đây được?” mẫu thân nàng thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh, tay vẫn một mực nắm lấy bàn tay nàng muốn trấn an nàng:
“ Là Trác Lăng đưa con về…” vừa nói vừa im lặng, nhưng Kiều Vân Hy đang choáng váng nên không nhận ra biểu cảm kia của bà ấy. Nàng nhẩm thầm cái tên kia …”Ngạo Trác Lăng…Ngạo Trác Lăng…” sau đó đôi môi nhợt nhạt hơi cười cười, miệng lẩm bẩm như chỉ muốn tự mình nghe:
“Thật may quá, ta còn nhớ…may mà ta không quên mất ai…”
Nàng hiển nhiên nói rất nhỏ, người bình thường không thể nghe được nhưng lúc nàng nói câu đó, một khoảng không đột nhiên trấn động sau đó trở nên lặng lẹ như tờ…Từ Viễn bước ra khỏi phòng, tim như bị vật gì đó cứa hàng trăm nhát, đau tới nỗi ngay cả khi máu toàn bộ rút ra khỏi cơ thể, cảm nhận cái chết ngay trong gang tấc cũng không đau như vậy, quả đúng như điều mà hắn lo sợ, nàng cuối cùng vẫn là quên mất hắn.
Cái bóng vật vờ, xiêu vẹo, mặc dù linh hồn này đã không còn chịu khống chế của thể xác nữa nhưng vẫn mang một nỗi đau vô hình…
Chớp mắt một cái Từ Viễn đã đứng trước thân xác của mình, nhìn sang bên cạnh có một bé con nhỏ nhỏ đang đứng, đứa bé này đang âm thầm đánh giá cái xác, hồi lâu chép miệng:
“ Người này chết vì gì lại nhìn thảm hại như vậy? Gương mặt tuấn tú vẫn nhìn rõ ngoài ra toàn thân đều bê bết máu, có điều không nhìn thấy vết thương chỗ nào lại chảy ra nhiều máu như vậy….”vừa nói vừa đưa tay lật xem thân xác hắn, nâng lên hạ xuống cũng không phát hiện gì thì bất ngờ lắm. Từ Viễn đương nhiên đọc được suy nghĩ của nó, hắn cười khổ, máu là hắn tự nguyện rút từ tim ra, làm sao nó có thể thấy được?
“ Này, ngươi giúp ta kéo cái người, à không cái thân thể này ra chỗ quang một chút, để đây rậm rạp vậy sợ rằng không ai phát hiện.”
Từ Viễn nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy ai khác có chút giật mình,
“Đang nói ta sao?”
Đứa nhỏ thấy hắn hỏi vậy thì ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt ngô nghê cũng không hiểu gì:
“ Ở đây có người khác sao?”…nói xong lại đột nhiên nhảy dựng lên hét lớn:
“Uế…ngươi…!? Ngươi…!? Cái kia…chẳng phải ngươi là cái nằm dưới kia sao?” đứa nhỏ bị dọa sợ hét lên, Từ Viễn cười cười, lại bi thương không nói nổi
“ Hay người là huynh đệ sinh đôi của hắn?” Đứa nhỏ thấy mình nghĩ ra khả năng này liền lấy đó tự trấn an bản thân không ngờ vừa xong đã nghe bên cạnh có tiếng nói:
“ Phải, là ta…..”
Lúc một màn này diễn ra, có mấy người đang ngồi bên trên âm thàm theo dõi, một kẻ nhì mặt hắn xong ôm bụng cười khả ố,
“ Ha ha, ta không nghĩ được tên mặt lạnh đó cũng có ngày này…ha ha…ta cười chết mất…mau nói cho ta ai, là ai dệt cho hắn cái giấc mộng này?” hắn cười tới nỗi quai hàm muốn dớt ra ngoài, miệng muốn rách tới tận mang tai.
Người bên cạnh nghiêm mặt, một nữ oa nhi cầm cây gậy gõ mạnh vào đầu hắn kếu bôm bốp, gầm gừ:
“ Ngươi có câm miệng không? Hừ hừ, …sư phụ ta lôi hắn ra ngoài nhé!” câu sau là nói với người râu tóc bạc phơ bên cạnh.
Người kia không nói năng gì, lặng lẽ gật đầu, kẻ vừa cười cảm thấy như tim vừa rớt xuống vực sâu sau đó liền bị nữ oa nhi túm tai xách ra, nhìn cảnh tượng có chút buồn cười. Nữ oa nhi đó tuy nhỏ nhưng sức lục lại rất đáng sợ.
Không ngờ vừa ra tới ngoài nó liền thả tên kia ra, sau đó lại gõ vào đầu hắn mấy cái, giậm chân nói:
“ May có ta ở đây không mi đã bị sư phụ đá xuống đó rồi” ai cũng biết tính tình sư phụ rất khắc nghiệt, quấy quá linh tinh kết cực đều không tốt đẹp.
Tên kia uất ức lắm nhưng cũng không dám mở miệng cãi nó, lại nghe nó nói tiếp:
“ Thực ra nói cho ngươi biết ba người đó không giống kẻ khác, Vọng hoa tâm không phải dệt mộng cho họ, đây đích thực là cuộc sống trước đây của họ,” Cho nên không phải cái bản mặt lạnh của Từ Viễn sinh ra đã có, chỉ là dùng nó che đậy bi thương.
“ Thì ra là vậy…”kẻ kia như ngộ ra chân lí lại nghe nữ oa nhi tiếp tục nói:
“ Có điều khi sư phụ đưa hắn về Vệ tộc có nói hắn đã quên hết những gì đã trải qua rồi, lựa chọn một cuộc sống khác.”
Kẻ kia thoáng chút hoảng hốt:
“ Như vậy không phải quá tàn nhẫn sao? Lại bắt hắn sống lại cảnh tượng như vậy.”
Nữ oa nhi thở dài:
“ Thực ra lúc đưa hắn về Vệ tộc đã định sẵn là tàn nhẫn rồi…Vì cô nương đó chính là một trong tam tiền nhân của Vọng quốc,” nhưng sư phụ nói chính người cũng không biết kí ức đau buồn đó của hắn cho nên không thể tránh được chỉ là sau này hắn lớn lên được giao nhiệm vụ bảo vệ đế vương cho nên đối với nàng ít tiếp xúc hơn.
Người bên cạnh đột nhiên “phụt” một cái, không nén được cười:
“ Số gì vậy, hắn có cần xui xẻo tới thế không? “ Chẳng phải người đi cùng hắn là cái tên Ngạo Trác Lăng sao?
“ Bụp!” nữ oa nhi lại vỗ đầu hắn, xong lại làm như bản thân không cố ý, cuối cùng chỉ nói một câu:
“ Thật ra thì sắp xếp này không biết của ai…quá cẩu huyết rồi” nói xong nhanh chóng vụt đi, sợ để người khác nghe được cái đầu nó sợ rằng cũng u thêm mấy cục.
Sau khi nữ oa nhi bỏ đi, kẻ kia cũng tò mò về ba người này trước đây nên mon men bò vào trong, mắt vừa lén lút quan sát biểu hiện của vị sư phụ râu tóc bạc phơ- chính là sư tổ mấy trăm đời của Vệ tộc, mặc dù Vọng quốc không còn nhưng Vệ tộc tại một nơi nào đó vẫn tồn tại.
Thoáng một ý tưởng xuất hiện trong đầu, Tiếu Tệ có chút lạnh, nếu quả thật hắn đoán đúng ý định của sư phụ thì có lẽ số phận trong tương lai cũng thảm không ít. Bọn họ có nét tương đồng không nhỏ.
Hồi lâu sau đứa nhỏ bình tĩnh lại, Từ viễn vẫn đứng bên cạnh, nó lấy một cái que chọc chọc, không ngờ cái que thực sự xuyên qua người hắn, Từ Viễn vốn tưởng nó sẽ tránh xa mình không ngờ nó lại bày ra vẻ mặ thích thú tiếp tục trêu chọc, rất lâu sau mới ngừng lại:
“ Để ta đi gọi người kéo ngươi ra.”
Nó còn chưa đi được mấy bước đã nghe Từ Viễn nói lại:
“ Bỏ đi, không ai thấy ta đâu.”
Đứa nhỏ nhìn hắn chớp chớp:
“ Ngươi ngốc thật hay giả đấy? Cái kia chềnh ềnh đấy, có phải hồn ma ngươi đâu mà không thấy?”
“Ngươi nhìn xem..”Từ Viễn vừa nói, đứa nhỏ quay lại nhìn thấy thân xác hắn đang tan ra thành nghìn đốm sáng từ từ bay lên. Thực ra nó chỉ là ảo ảnh, có thể xuất hiệ bất cứ đâu, chỉ muốn nhắc hắn đã chết thế nào…tan thể, tới thân xác cũng không còn, chỉ có điều sao đứa nhỏ kia lại có thể nhìn thấy?
Đứa nhỏ sau đó nhìn hắn cười cười, không khác mấy với nụ cười của những đứa trẻ bình thường khác:
“ Thì ra đúng là ngươi, ta chỉ thử xem có tìm đúng người không thôi, sư phụ ta muốn ta đưa ngươi về Vệ quốc, ngươi có đi không?”
Từ Viễn hồ nghi nhìn nó:
“ Ngươi là ai? Sư phụ ngươi là ai? “
Đứa tre phủi phủi bụi cỏ bên cạnh sạu đó ngồi phệt lên đó, nói với hắn:
“ Ta là tiểu Ức Bình, sư phụ ta là sư tổ của Vệ quốc…”
Lúc đứa nhỏ nói câu này, Tiếu Tệ đột nhiên lại hét lớn:
“ A, con nhận ra nha, thì ra là Tiểu Ức Bình…” nói tới đây lại tự động bịt miệng mình lại, im lặng lùi về sau tiếp tục theo dõi.
Từ Viễn sau đó cũng không tra hỏi tiếp, im lặng bước qua thay cho câu trả lời.
Tiểu Ức Bình thấy hắn bỏ đi liền chạy theo nhưng chân ngắn không chạy kịp đành vận hết sức hét lớn:
“ Ta ở đây chờ ngươi, khi nào đổi ý nhớ nói với ta một tiếng.” Nói xong cũng không biết hắn có nghe được không.
Sau việc lần đấy Ngạo Trác Lăng cũng bi thương không nhẹ, vẫn hôn mê không tỉnh, hắn có lẽ vẫn lạc trong ảnh giới, Từ Viễn nhìn hắn hồi lâu, nhớ không lầm trước đó đã mở cửa đủ thời gian hắn đưa nàng rời khỏi rồi, vì sao vẫn chưa ra được?
Bên ngoài có tiếng người đang đi tới, Kiều Vân Hy bình phục khá nhanh vì thế liền đến chăm sóc Ngạo Trác Lăng, nhìn mặt hắn tái nhợt bất giác đau không ngừng…có điều không hiểu sao vẫn có cảm giác mất mát thứ gì đó. Từ Viễn để lại hai người bọn họ lẳng lặng đi ra ngoài.
Đầu xuân, hoa đào đang nở rộ, hai gốc đào lớn trước sân đã hoa chi chít, khắp không gian một hương thơm thanh mát dịu dàng lan tỏa, Kiều Vân Hy dựng ghế đỡ Ngạo Trác Lăng ra hè đổi không khí, vừa nhẹ nhàng nói:
“ Sao chàng vẫn không tỉnh? Đã lâu như vậy rồi” nói xong lại đột nhiên ngẩng mặt lên, Từ Viễn vội vàng thụt vào nấp giữa những tán đào rậm rạp tưởng như suýt chút nữa đã bị nàng phát hiện, sau đó lại đột nhiên cười khổ, nàng cũng đâu có thấy hắn.
Kiều Vân Hy cảm thấy như nàng vừa nhìn thấy thứ gì đó, hình như là một nam nhân đứng giữa tán hoa bay nhìn nàng ánh mắt đầy bi thương, chỉ có điều khi nàng ra đến lại không thấy ai…có lẽ là ảo giác? …Thực ra khi nàng đi tới Từ Viễn đang đứng trước mặt nàng rồi, ánh mắt hắn nhìn nàng đúng là rất bi thương…
Hắn đã hi sinh cho nàng như vậy rồi, nhưng vì sao nàng vẫn chưa được hạnh phúc? Ngạo Trác Lăng vì sai chưa tỉnh, mấy ngày nay hắn luôn nhân lúc nàng khồn ở đấy đến tìm Ngạo Trác Lăng nhưng có gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, cũng không phát hiện ra điều gì.
Đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, hắn quay người lại, quả nhiên là tiểu Ức Bình,
“ Sao ngươi ở đây?” Ngạo Trác Lăng hơi cau mày.
Tiểu Ức Bình không trả lời hắn, ánh mắt cùng phía với hắn hướng về Ngạo Trác Lăng:
“ Hắn bị kẹt trong Ảnh giới nên mới chưa tỉnh lại”
“ Ảnh giới?” Qủa nhiên là vậy, nói cũng không đợi trả lời, trực tiếp quay người bước đi.
Tiểu Ức Bình lần này khôn khéo hơn, vận hết công lực đuổi theo được hắn:
“ Ngươi đi đâu vậy?”
“ Ảnh giới.”
Tiểu Ức Bình tròn mắt,
“ Chết một lần rồi còn muốn quay lại sao?”
Bước chân của hắn hơi chậm lại nhưng rất nhanh sau đó lại phóng đi tiếp, tới khi tiểu Ức Bình đuổi tới nơi cũng thở không ra hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT