Rất lâu sau bọn họ không gặp nhau nữa, cho tới ngày Khanh Nhạ cử hành hôn lễ, bấy giờ Dẩn Khang mới biết nàng không phải tỳ nữ mà là thái tử phi, hèn gì mấy lần hắn đi qua Đễ Hiểu cung đều không thấy nàng, có điều nghĩ lại sự việc trước kia trong lòng có chút khó hiểu.
Kể từ lần gặp hôm đó bọn họ lại hầu như không gặp nhau cho tới một hôm Quách Dương Ngọc đột nhiên muốn đi Ngự Hoa Viên, hai nô tỳ muốn đi theo nàng nhưng bị nàng cự tuyệt.
Ngự hoa viên sáng sớm còn mờ mờ sương, nàng tới đây không phải để ngắm hoa mà chỉ là để tìm không gian yên tĩnh, ngày tháng trong cung thật sự quá mệt mỏi, luôn luôn phải diễn kịch, đối phó đủ kiểu, nàng biết hoàng hậu không ưa nàng những lúc gặp nàng luôn hỏi về một vấn đề kì lạ liên quan tới thời Vọng quốc, cái này nàng thật sự không biết, chỉ coi nó là một truyền thuyết nghe mọi người kể lại, có điều mỗi lần nàng không trả lời được sắc mặt hoàng hậu rất không tốt liền bắt nàng phạt quỳ.
Dẩn Khang nhìn thấy bóng người phía trước đang ngơ ngẩn, hắn đi tới cũng không biết, vốn định xem kẽ nào to gan dám đi lung tung trong ngự hoa viên, không ngờ tới gần mới phát hiện ra là Quách Dương Ngọc, có điều nàng gầy đi rất nhiều, trên gương mặt không còn vui vẻ như lúc mới đầu hắn gặp nữa.
“ Có chuyện gì sao?” tới khi hắn ý thức được thì bản thân đã lên tiếng.
Quách Dương Ngọc giật mình quay người lại:
“ Nhị hoàng tử?...Không có chuyện gì, chỉ là ta muốn yên tĩnh một chút.”
Dẩn Khang nghe xong hơi cau mày:
“ Ý nói là ta làm phiền thái tử phi?”
Quách Dương Ngọc cười gượng, có chút bất dắc dĩ:
“ Ta không có ý đó, ngày tháng trong cung quả thật mệt mỏi.”
Dẩn Khang im lặng nhìn nàng một chút sau đó rời khỏi, những lần về sau nếu vô tình chạm mặt đều lạnh lùng đi qua, không nói gì. Đó vốn dĩ là tác phong của hắn.
Cho tới năm Hoàng đế băng hà, Khanh Nhạ lên ngôi, nhưng rất lâu sau Quách Dương Ngọc mới có tin mừng, rất nhiều phi tần mang long thai nhưng đa số đều bị mất không lâu sau đó, một thời gian tất cả bọn họ đều nghĩ do hoàng hậu không sinh con được nên dùng thủ đoạn hãm hại. Có khi Dẩn Khang tình cờ nhìn thấy nàng đang ngồi im lặng một mình, trên mặt thấp thoáng nét tâm trạng nhưng lát sau lại thấy nàng cười, một ý nghĩ muốn lại gần vừa xuất hiện trong đầu liền bị hắn dập tắt, lạnh lùng bước qua.
Sự việc cũng là xảy ra vào ba năm trước, hoàng cung có thích khách lại cũng chính đêm hôm ấy hoàng hậu sinh non, vốn là đứa tre khống sao cuối cùng lại bị thích khách bóp nghẹt thở tới chết, tất cả chúng nô tỳ lúc ấy đều không ở đó ngoại trừ Quách thái y nhưng Quách thái y bị thương rất nặng, hoàng hậu dù thân thể suy kiệt vẫn cố vùng dậy bảo vệ hài nhi của mình, có điều sức nàng sao co thể chống lại hắn? Lúc quân triều đình đuổi tới đứa nhỏ đã bị giết chết, hoàng hậu bị một vết thương dài trên trán, Quách thái y cũng không qua khỏi.
Rất lâu sau đó nàng gần như không vực dậy được, lúc nào cũng ngồi một mình gọi tên “ Tư Thành”, Tư Thành chính là tên nàng đặt trước cho tiểu hài tử, chỉ tiếc là chưa kịp gọi thì đã không còn bên nàng nữa.
Lúc ấy Dẩn Khang có tới thăm nàng một lần, nàng không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn hắn, khóe mắt chảy xuống hai giọt lệ. Nàng thực sự đã khóc rất lâu, tưởng như đã không còn khóc được nữa, không ngờ giờ phút ấy nước mắt lại có thể chảy ra được. Cũng kể từ ấy nàng luôn mang mạng che mặt vừa là để che đi vết sẹo, vừa che đi kí ức đau buồn và cũng từ ấy cơ thể bắt đầu trở nên yếu ớt, rất dễ bị bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT