Nhị vương gia tới Bắc Ngạn nghe nói Quách Thiền cô nương cũng đi cùng, vốn là tổ chức hôn lễ xong ở kinh thành nhưng Dẩn Khang đã nói Quách Thiền muốn thành hôn tại Bắc Ngạn nên hoàng thượng cũng không làm khó, đồng ý tác thành cho bọn họ.
" Chàng có nghĩ nhị vương gia chính là kẻ đứng sau?"
Ngạo Trác Lăng hơi ngẩng đầu lên khỏi sách, Kiều Vân Hy vừa giúp hắn sắp xếp lại sách trong thư phòng vừa hỏi, không đợi hắn trả lời lền nói tiếp:
" Thực ra đêm hôm đó ta có gặp hắn, bị thương khá nặng."
" Vậy sao?" Ngạo Trác Lăng bỏ hẳn cuốn sách trên tay xuống, quay sang nhìn nàng.
" Phải rồi, Từ Viễn không trở về đây sao? Không thấy hắn từ biệt."
Ngạo Trác Lăng suy nghĩ gì đó bỗng dưng cười lên trêu chọc nàng:
" Không phải là đang nhớ hắn chứ?"
Kiều Vân Hy quẳng ngay mấy cuốn sách trên tay xuống mặt bàn, nghiến răng giận dữ:
" Nếu không phải chàng bị thương ta đã ném chàng ra khỏi đây rồi."
Vừa nói xong tiếng tiểu Như bên ngoài vọng vào:
" Vương gia, phu nhân, Trang công tử muốn gặp."
" Tỷ phu? Có chuyện gì sao? Bình thường huynh ấy sẽ không bỏ nương tử chạy tới đây như vậy." Kiều Vân Hy hơi ngạc nhiên, Ngạo Trác Lăng đứng dậy đi ra cửa:
" Có lẽ huynh ấy đến thăm bệnh, không phải ta vừa trọng thương sao?"
Kiều Vân Hy nghe nói có lý liền nhanh chân theo hắn ra bên ngoài.
Trang Công Nghi ngồi trong phủ chính, tay cầm chén chà thong thả đưa lên miệng, nhìn thấy hai người đi vào cũng không vội vàng đứng lên, thời điểm y quay mặt ra Kiều Vân Hy liền giật mình:
" Tỷ phu!?" cả thân hình y gầy đi rất nhiều, cứ cho là chăm sóc tỷ tỷ của nàng cũng không đến nỗi thân thể khô kiệt như thế chứ?
" Tam vương gia, tam vương phi, nghe nói hai người trong cung xảy ra chuyện, ta thay Nhan nhi qua thăm hỏi."
Ngạo Trác Lăng bật cười, đi vào trong:" Cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, có gì đáng ngại?"
Kiều Vân Hy nghe hắn nói bĩu môi: " Đợi chàng ấy đến quỷ môn quan rồi sẽ thâý vết thương nghiêm trọng!"
Trang Công Nghi cười lớn: " Tố Nhan còn lo lắng hai người tính khí không hòa hợp, xem ra suy nghĩ nhiều rồi. Ha ha"
" Phải rồi, tiểu tử nhà huynh thế nào rồi, người cô cô như muội cũng thật là, chưa thể qua thăm nó..." vừa nói vừa có chút áy náy.
" Tiểu Hán rất ngoan, hơn nữa nhạc phụ cũng đang ở đó muội không cần lo lắng." Trang Công Nghi biểu hiện rõ ràng rất vui vẻ, nói tới hài nhi và thê tử hắn hiển nhiên rất vui vẻ.
" Như vậy đi, mấy hôm nữa ta dẫn nàng qua Trang phủ, có thể ở chơi vài ngày."
Kiều Vân Hy hai mắt sáng long lanh, vẻ mặt như sủng vật được cho ăn, giọng điệu thập phần cảm thích:
" Chàng thật sự dẫn ta đi sao?"
" Thường ngày vương gia nhốt muội trong nhà sao?" Trang Công nghi nhìn biểu hiện quá khích của nàng có chút buồn cười, Ngạo Trác Lăng hiển nhiên thấy mình bị oan ức liền lên tiếng:
" Nhốt nàng ấy? Huynh nghĩ ta có bản lĩnh ấy sao?"
" Ha Ha" Trang Công Nghi cười không nói gì.
" Như vậy đi, hai người ngồi đây chơi ta liền đi phân phó người chuẩn bị cơm trưa, tỷ phu, trưa nay huynh ở lại dùng cơm nhá, muội mới học được món mới từ trong cung, hôm nay sẽ nấu cho hai người ăn!"
" Được."
Kiều Vân Hy vừa đi khỏi Trang Công Nghi không kìm nổi ho mấy tiếng, Ngạo Trác Lăng liền sai người thay một cốc trà nóng.
" Từ Viễn hắn sao rồi?"
" Bị thương không nhẹ, hiện giờ vẫn chưa tỉnh." Trang Công Nghi vừa nói vừa đứng dậy, mang vật trong người giao cho Ngạo Trác Lăng
" Vật này ta tìm thấy ở Kiều Phủ, là di vật của nhạc mẫu để lại"
Ngạo Trác Lăng mở chiếc hộp nhỏ, bên trong có một bức thư và một Kim bài, theo như sách cổ ghi chép chính là kim bài từ thời Vọng Quốc, là quốc kim
" Sao bà ấy lại có vật này?" Ngạo Trác Lăng hơi nhíu mày, mang bức thư ra đọc, trong đó viết rõ ràng bức thư viết cho Kiều Chu Nhân nói tới năm Kiều Vân Hy mười tám thì giao kim bài này cho nàng. Nhưng tới nay có vẻ như Kiều Chu Nhân vẫn không có ý định đó, Trang Công Nghi hồ nghi:
Lúc Kiều Vân Hy dọn cơm ra Trang Công Nghi đã rời khỏi phủ, nàng bèn hỏi Ngạo Trác Lăng kết quả hắn không để ý nàng, lơ đễnh trả lời:
" Huynh ấy có việc bận nên đã rời đi rồi."
Rời đi cũng không thèm nói trước một tiếng, mặc dù trong lòng có chút giận xong nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ được gặp Kiều Tố Nhan cùng tiểu nhi tử liền vui vẻ, không thèm chú ý đến hắn nữa, quay người chuẩn bị rời đi, vừa bước chân ra cửa liền bị Ngạo Trác Lăng gọi lại:
" Khoan đã, có thứ này muốn đưa cho nàng."
" Hửm? Cái gì đây? Cho ta sao?"
Kiều Vân Hy cầm chiếc kim bài trong tay, hoa văn trên đó rất quen mắt:
" Là cổ kim bài." Ngạo Trác Lăng đứng dậy, đi lại chỗ tủ sách, lấy một vật ra, là chiếc vòng ngọc thật Dẩn Khang tặng nàng, Kiều Vân Hy ngạc nhiên hỏi:
" Chúng là một cặp sao?"
Ngạo Trác Lăng lắc đầu: " Không, cái này là thật."
" Hả?" nói như vậy Dẩn Khang tặng đồ giả cho nàng sao? Tên này, có cần keo kiệt như vậy không? Nàng nhìn một lượt, tất cả hoa văn trên chúng đều giống nhau như đúc liền ngạc nhiên:
" Tất cả những thứ này đều là từ thời Vọng cổ sao?"
Ngạo Trác Lăng gật đầu, sau khi hắn đã xác nhận ra người được chọn liền khẳng định chiếc vòng này đối với nàng hoàn toàn không nguy hiểm, hơn nữa kim bài kia cũng là đồ của nàng, xem ra nàng với những vật này nhất định có liên quan.
Dẩn Khang sau khi đến Bắc Ngạn liền ở tại Quách Nhạn phủ, gia nô trên dưới đối với Quách Thiền cô nương mặc dù bọn họ chưa thành hôn nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn cho nên đều rất tỉ mỉ chu đáo, có điều cô nương này so với lời đồn khác xa rất nhiều, cả ngày rất ít nói, gương mặt rất buồn và hầu như không bao giờ cười. Hai ngày sau khi bọn họ đến nơi Dẩn Khang sai người mang một chiếc mạng che mặt tới cho nàng, Quách Thiền hơi ngẩn người sau đó giơ tay nhận lấy, từ đó họ thấy cô nương này ngày càng bí ẩn hơn, cả ngày không ra khỏi phòng và lúc nào cũng mang mạng che mặt.
Sáng sớm hôm ấy, nô tì theo thói quen mang nước vào phòng thì không thấy nàng đâu liền vội vàng chạy đi thông báo với nhị vương gia, Dẩn Khang không hề lo lắng, biểu hiện như thể biết rõ nàng ở đâu, chỉ nhàn nhạt nói:
" Ta biết rồi, các ngươi lui trước đi"
Hình ảnh hắn lúc này trong mắt đám nô tì liền biến thành một người lạnh nhạt vô tình, cứ cho là do hoàng thượng ban hôn cũng không nhất thiết phải đối với một cô nương như vậy, càng nghĩ càng lo lắng.
Quách Dương Ngọc hơi co người lại, làn áo mỏng không ngăn nổi cái lạnh, ngự hoa viên thoang thoảng hương Bách Liên thảo, nơi này mặc dù bọn họ mới chuyển đến ở nhưng xưa nay vẫn luôn có người chăm sóc, nghe nói người này là một đại phu nên trong hoa viên có rất nhiều cây thảo dược, ra hoa rất đẹp mà mùi hương cũng rất dễ chịu.
" Nếu không thích ta sẽ cho người phá đi trồng lại cây mới." Dẩn Khang đi tới bên cạnh từ lúc nào, nghe hắn nói nàng hơi giật mình, vội vàng lắc đầu:
" Không, Ta rất thích." Nói xong thấy áo choàng ấm khoác lên vai, nô tì vừa chỉnh áo cho nàng vừa nói:
" Cô nương cẩn thận không bị cảm lạnh."
" Cảm ơn."
Đợi tì nữ kia đi rồi Dẩn Khang bước lên vài bước, đứng trước mặt nàng hỏi:
" Vì sao hoàng hậu lại không phản đối?"
Quách Dương Ngọc nghe xong liền cười: " Ta có thể phản đối sao?"
Lần đầu tiên Dẩn Khang cảm giác được mình hỏi câu dư thừa như vậy, lại không ngờ người đối mặt tiếp tục nói:
" Hơn nữa ta cũng không muốn phản đối."
Dẩn Khang giật mình, " Ý hoàng hậu là..."
Quách Dương Ngọc hoàn toàn không có ý định trả lời, chỉ nhắc nhở:
" Ta đã không còn là hoàng hậu." Nói xong liền xoay người đi vào. Sau đó quả thật Dẩn Khang mỗi lần gặp đều không gọi nàng là hoàng hậu nữa, thay vào đó là Dương cô nương. Quách Dương Ngọc cảm thấy cách gọi này dễ chịu hơn nhiều, quả thật lâu rồi không có ai gọi nàng như vậy nữa.
Ngạo Trác Lăng theo như lời hứa dẫn Kiều Vân Hy tới Trang phủ thăm tỷ tỷ, cũng để nàng ở lại một thời gian, trước khi đi Kiều Vân Hy đặc biệt căn dặn hắn phải đối xử tốt với mẫu thân Vương Uyển, hắn cũng không khó khăn, đáp ứng nàng. Kiều Vân Hy vì thế càng vui vẻ, cảm thấy hai người bọn họ rất nhanh sẽ hóa giải được hiểu lầm, có điều không biết vì sao Ngạo Trác Lăng lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy, thật là khiến nàng có chút khó hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT