Thời tiết như thế này ra ngoài tuyệt đối không phải một ý hay, chưa nói đến mùi bệnh dịch khắp nơi bốc lên làm người khỏe mạnh cũng muốn đổ bệnh, tiểu Như lấy tay che miệng, mặt hơi nhăn lại, hơi khó chịu:
" Tiểu thư, hay chúng ta trở về đi, không may nhiễm phải dịch bệnh em biết nói thế nào với đại nhân?"
Kiều Vân Hy không nói gì, ánh mắt trăm chú vào vị trí có mấy tên lính đang tụ tập, im lặng lắng nghe
" Các ngươi nghĩ xem, đại dịch đột nhiên xuất hiện không phải kiếp phải do Tứ vương gia sao? Hừ, bách tính chúng ta vì hắn mà chịu khổ."
" Không phải chỉ là một tên ngốc thôi sao, làm cái gì ghê gớm!"
Người kia vừa lên tiếng liền bị mấy kẻ xung quanh dùng tay đập vào đầu mắng:
" Ngu ngốc! Hắn thì có gì đáng sợ? Là tổ tiên hắn, không phải nói kẻ ngốc đó chính là định nhân( người được chọn) sao!."
" Là có thật? Ta tưởng chỉ là truyền thuyết?"
Bọn họ cứ thế cùng nhau bàn tán, đem hung dịch đổ lên người vị Tứ Vương gia kia, mà lúc đó Kiều Vân Hy chưa gặp Tứ thiết, cũng không biết y hình dạng thế nào.
" Nói nhảm, đi thôi, chúng ta không cần quan tâm mấy kẻ đó." Từ Viễn bất ngờ lên tiếng sau đó bước đi, Kiều Vân Hy cùng tiểu Như sau đó cũng chạy theo.
" Từ công tử, giờ trong thành chỗ nào cũng dịch bệnh, chúng ta đi đâu?" tiểu Như vốn dĩ rất sợ Từ Viễn xong lại thấy cứ đi thế này cũng không phải ý hay nên đánh bạo hỏi một tiếng.
Từ Viễn bước đi chậm lại một chút, có vẻ như định chả lời nhưng cái gì cũng chưa nói liền bị Kiều Vân Hy kéo qua chuyện khác:
" Theo hai người truyền thuyết kia bao nhiêu phần trăm là sự thật?"
Tiểu Như không cần suy nghĩ liền trả lời: " Em thấy không có khả năng."
" Ta cũng vậy."
Lần đầu thấy Từ Viễn thái độ khác thường như thế, lười biếng không muốn nêu quan điểm, Kiều Vân Hy gật gật đầu không hỏi nữa.
Đi một đoạn không xa nữa về phía đông thành, ba người đứng trước một ngôi nhà nhỏ, Từ Viễn bảo hai người đứng đợi rồi tiến lên gõ cửa, một vi đại nương ra mở cửa cho bọn họ, vừa nhìn thấy Từ Viễn đã cười, thái độ rất vui vẻ:
" Tiểu Từ, lâu rồi mới thấy đến thăm ta, mau vào nhà đi."
Vì Từ Viễn đứng quay lưng về phía này nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn đi vào sau đó bọn họ liền nhanh chân chạy theo.
Tô đại nương lấy ghế mời bọn họ ngồi xuống, lúc Kiều Vân Hy quay sang mới phát hiện đại nương đó đang nhìn mình, còn chưa kịp nói chuyện gì đã thấy người đó lên tiếng:
" Tiểu Từ, cô nương nhà ai đây, rất xinh đẹp, hai đứa..."
" Đại nương...khụ...không phải kiểu quan hệ đó." Từ Viễn lên tiếng cắt lời, Kiều Vân Hy bấy giờ mới hiểu lí do tại sao người ta cứ nhìn mình cũng phụ họa theo cười cười xua tay:
" Tuyệt đối không có! Nói cho đại nương biết nhé ta là ân nhân hắn, hắn muốn lấy thân báo đáp ta còn không thèm."
Tô đại nương nghe xong cười lớn,
" Ta chưa nói gì mà hai đứa đã gay gắt như vậy làm gì?"
Từ Viễn đen mặt, lại nghe vị đại nương kia nhiệt tình nói tiêp:
" Cô nương thật không biết nhìn người, tiểu Từ xét về trong ngoài đều rất được, vì sao lại không đồng ý? "
Xét về trong ngoài đều rất tốt? Kiều Vân Hy nghe xong suýt chút nữa bị sặc. thật không biết hắn tốt chỗ nào?
" Hoàn toàn không phải, là do ta cảm thấy không xứng với huynh ấy thôi, tiểu Từ của đại nương thật sự rất tốt."
Cứ để bọn họ tiếp tục như vậy không biết sẽ còn tới mức độ nào, Từ Viễn ho khan một cái, đem chuyện chính ra nói:
" Đại nương, hôm nay Từ Viễn tới đây là có một chuyện muốn hỏi.""
Tô đại nương nghe xong từ từ đứng dậy đi vào buồng trong bảo bọn họ đợi, lát sau đi ra, trên tay cầm một cái bọc lớn đặt xuống bàn
" Đây là..."
"Thứ đồ này hai ngày trước đột nhiên có người để trước cửa, ta mặc dù không biết là thứ gì nhưng cảm giác nó có liên quan đến bệnh dịch lần này, mới rồi mới tìm thấy mảnh giấy người đó để lại, đây chính là thuốc chữa bệnh dịch...nhưng ta chưa đưa cho mọi người sử dụng, làm thuốc bao năm chưa từng thấy thứ này, sao có thể tùy tiện đưa phân phát"
Từ Viễn mở bọc vải ra, bên trong rất nhiều túi bột nhỏ màu trắng đã đựa chia đều ra.
" Người đấy là ai? "
" Không biết."
Kiều Vân Hy bỗng dưng nghĩ ra một cách, liền đem ra nói với mấy người kia. Mấy ngày sau bệnh dịch rõ ràng có tiến triển tốt, mọi người đều truyền tai nhau Tô đại nương có phương thuốc chữa dịch rất công hiệu, tất cả người bệnh đều đua nhau kéo tới, căn nhà nhỏ chật ních người, Kiều Vân Hy cùng tiểu Như phụ giúp phát thuốc cho người bệnh, chẳng bao lâu toàn bộ thuốc đã hết sạch mà người vẫn tiếp tục kéo đến. Tô đại nương nhìn mọi người ái ngại:
" Thật lòng ta cũng rất muốn giúp mọi người nhưng hiện nay thuốc cũng đã dùng hết..." vừa nói tới đây tiểu Như đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, tay lại ôm một bọc lớn, nét mặt vui vẻ:
" Đại nương, có rồi!"
Tô đại nương nhìn bọc thuốc lại nhìn xung quanh một lượt không thấy Từ Viễn đâu liền bước lại bê lấy, đoạn nói với mấy người bệnh phía dưới:
" May mắn nguyên liệu đã được chuyển đến rồi, ngày mai nhất định có thuốc cho mọi người."
Từ Viễn đi theo sau người vừa mang bọc thuốc đến, lại không ngờ đi vào một hẻm nhỏ hắn ta liền biến mất, dung mạo chỉ thấy thoáng qua, Từ Viễn đập bàn tay vào tường, chỉ trách hắn quá khinh xuất, người kia hoàn toàn không phải một kẻ tầm thường, nhanh như vậy đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Kiều Vân Hy dở bọc thuốc trắng ra, vẫn là các gói trắng như hôm trước, được gói đều, lúc tiểu Như đi ngang qua nàng bưng một chiếc chậu gỗ liền bị nàng gọi lại, Kiều Vân Hy thò tay vào thau bột trắng trên ta tiểu như lại cho tay kia vào xoa thứ bột trong gói, tiểu Như im lặng quan sát nàng, lát sau Kiều Vân Hy ngẩng lên nói với Tô đại nương:
" Loại bột này nhìn không cẩn thận sẽ rất dễ nhầm với bột gạo, có điều đại nương xem này, bột gạo chộn lẫn hạt thuốc sờ vào vẫn không có cảm giác rõ ràng nhưng thứ bột mịn chạm vào thật giống với những hạt tròn trong suốt."
Tô đại nương chạm thử, thấy nàng nói đúng, vừa lúc đó Từ Viễn đẩy cửa bước vào:
" Xem ra chuyện này không đơn giản, người kia..."KIều Vân Hy thấy hắn liền đứng bật dậy vội vàng hỏi:
" Người kia sao? Có bắt được không?"
Từ Viễn lắc đầu, lại đột nhiên nhìn nàng lo lắng:
" Sao lại chảy máu rồi? Làm gì vậy?"
" Hả?" Kiều Vân Hy thấy hắn nhìn mình, khẳng định là đang nói với mình mới nhìn xuống, năm đầu ngón tay nàng đang chảy máu, mà mỗi lúc một lớn đã nhỏ xuống ướt một khoảng trên nền nhà, hai người kia cũng giật mình
" Tiểu Thư sao vậy?"
Kiều Vân Hy giơ bàn tay mình lên, thấy máu vẫn tiếp tục chảy, Từ Viễn vội vàng nắm cổ tay nàng sau đó dùng khăn lau sạch máu mới phát hiện phần thịt nhỏ trên đầu mỗi ngón tay đều bị mất, dấu vết như có gì đó liếm qua, tiểu Như hoảng sợ, Tô đại nương bất ngờ nói:
" Mọi người nhìn xem"
Từ chỗ máu đỏ nhỏ xuống bột thuốc nó liền chuyển sang màu đỏ, nhìn thấy rõ các viên tròn nhỏ đỏ tươi từ từ nhũn ra, nhìn kĩ chính là vô số những sinh vật nhỏ...
" Đây là những con trùng máu, không ngờ còn có thể dùng hình dạng này để che dấu, một khi đã vào tới thân thể người gặp máu sẽ toàn bộ sống lại, phá hủy cơ thể từ bên trong cho đến chết, Kiều tiểu thư, mới rồi cô có bị vết thương nào không?"
Kiều Vân Hy nghĩ lại, quả thật là vừa nãy vô ý bị đứt tay, mặc dù hết chảy máu nhưng vẫn còn dấu vết.
" Như vậy cũng không thể cả năm ngón tay đều bị."
" Trùng sống sẽ chuyển sang tấn công những vị trí khác lấy máu."
" Hèn gì bọn họ chia đều hết ra là để hạn chế chúng ta chạm vào."
Tô đại nương giở một cuốn sách cũ ra, quả nhiên biểu hiện của người bệnh dịch giống hệt biểu hiện nhiễm loại trùng máu này, đầu độc cả một thành lớn xem ra kẻ đứng phía sau không phải tầm thường, chỉ có điều không biết giã tâm của hắn là gì.
Kiều Vân Hy nhúng tay vào chậu nước sát trùng Tô đại nương mang ra, vừa chạm tới vết thường liền "A " một tiếng, tay theo phản sạ chuẩn bị rụt lại thì bị Từ Viễn nắm lấy nhúng vào, vì bị đột ngột nhất thời quên mất đau.
" Giờ nhìn cô miễn cưỡng giống nữ nhi một chút." Từ Viễn trêu chọc nàng miệng cư nhiên không thèm nhếch lên cười, người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng hắn đang nói chuyện gì rất nghiêm túc. Nàng nghe xong chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn không muốn đôi co với hắn, hai má vì vậy mà căng phồng lại hơi hồng nhìn vô cùng đáng yêu, mà cái đáng yêu này không may lại rơi vào mắt Tô đại nương cùng tiểu Như bấy giờ đang đứng nói chuyện đối diện với bọn họ, tiểu Như thì cái gì cũng chỉ dám nghĩ còn Tô đại nương lại khác, nhìn thấy liền cười hà hà:
" Nhìn bọn chúng giận rỗi nhau ta thật muốn quay lại thời trẻ của mình, như vậy thật quá lãng mạn, lần đầu tiên ta thấy tiểu Từ quan tâm cô nương khác như vậy."
Từ mặt lạnh gọi là tiểu Từ nghe đã kinh dị rồi vậy mà vị đại nương này còn nói nàng vinh dự là người đầu tiên được hắn quan tâm...phải biểu hiện thế nào cho đúng đây? Cái vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu làm Kiều Vân Hy nhất thời lơ đãng, Từ Viễn ho khan một tiếng sau đó buông tay nàng ra mới bị kéo về hiện thực, sau cùng không biết suy nghĩ được đến đâu cũng không nói gì.
Tiểu Như nhìn hai người hồi lâu mới kinh hỷ hô lên:
" Hai người không phản đối tức là thừa nhận rồi? Ai nha, Từ công tử sau này người một nhà rồi, xin công tử đừng dùng khuôn mặt lạnh như băng dọa em, áp lực lắm."
" Ta có sao?" Từ Viễn hơi suy nghĩ sau đó hỏi lại.
Tiểu Như gật đầu:
" Có ạ." Tô đại nương bên cạnh cũng nhiệt tình phụ họa làm cho hắn bỗng chốc cảm giác thấy mình là sinh vật máu lạnh.
Kiều Vân Hy bấy giờ vẫn chưa hết sốc, trên đầu đầy hắc tuyến. Cũng bởi lý do này mà sau đó mỗi lần nhắc tới Từ Viễn là nha đầu này lại thêm bốn chữ " của nhà tiểu thư" vào khiến nàng chỉ hận không thể khâu cái miệng của đó lại.
--- ------ ------ ------ -----
Kiều Vân Hy: " Tiểu Như, ta liều mạng với em!"
Tiểu Như: " Tiểu thư, em không đấu nổi Từ công tử."
Từ Viễn: "..." Yên lặng ngồi xem mèo đuổi chuột, một khoảng trời tuổi thơ sống lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT