Editor: Nhan Lan

"Ngươi muốn im lặng đến bao giờ." Hầu gia hỏi.

Tôi vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.

Kỳ thật trong lòng tôi hiểu chuyện này không thể trách Hầu gia, hắn cố ý muốn dẫn tôi đi, chắc là băn khoăn phía Triệu Hàn Lâm, đương nhiên không thể vì một nha hoàn mà đặt cả ba người chúng tôi vào tình thế nguy hiểm, thế nhưng hắn không biết, Tiểu Kiều không phải là nha hoàn bình thường.

Bây giờ đã là ngày thứ năm sau khi chúng tôi bỏ Tiểu Kiều lại, tôi không biết đoạn đường này đi tới đâu, cũng không biết mục đích đi là gì, vô số lần tôi muốn lộn trở lại tìm Tiểu Kiều, vì thế còn trộm của Hầu gia ít lương thực, vốn định thừa dịp đêm dài im ắng rời đi, đáng tiếc đêm đào tẩu đó đã bị Hầu gia túm lại. Đương nhiên Hầu gia có tức giận, quyết định từng giây từng phút trông chừng tôi, đối xử như với phạm nhân có ý định lẩn trốn bất cứ lúc nào. Cho dù tôi đi đâu cũng đi theo, lúc tới khách điếm ngủ trọ càng thẳng thừng ở chung phòng luôn.

"Hầu gia." Tôi bình thản nói.

"Chuyện gì." Hắn lạnh lùng nói.

"Ta muốn tắm rửa..."

"Tùy ngươi." Hắn phun ra câu này, nhưng hoàn toàn không có ý định đi chỗ khác hoặc là nhắm mắt vào.

Tên này không biết phi lễ chớ nhìn hay sao vậy? Trong lòng tôi vừa nghĩ vừa cởi quần áo ra, trèo vào thùng gỗ đầy nước ấm ở chính giữa phòng. Bởi vì bị thương ở chân nên để tránh đụng vào nước, tôi chỉ có thể tựa nghiêng người vào thùng gỗ, khó khăn nhấc chân lên, gác bắp chân lên mép thùg, tiếp theo bắt đầu tắm rửa.

Hầu gia cứ ngồi một bên, thậm chí chưa từng giả vờ giả vịt làm bộ đang đọc sách hoặc xem những thứ khác, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi, hình như đang nghĩ gì đó. 

Điều này cũng không thể trách hắn, dù sao nam nhân cũng là động vật thị giác. Tôi thầm nghĩ trong lòng.

Vẻ ngoài của Triệu công tử có thể nói gần như hoàn mỹ, tướng mạo thanh tuấn, ngũ quan đoan chính, tuy là văn nhân, nhưng thân thể lại không hề gầy yếu, trái lại thon dài rắn chắc, chắc là bình thường có vận động, ví dụ như chơi cưỡi ngựa đánh bóng... Trò vận động đó ở thời đại này khá thịnh hành trong giới quan lại, đáng tiếc tôi dốt đặc cán mai.

"Hầu gia." Tôi lười biếng nói.

Hình như hắn bị giọng tôi làm bừng tỉnh, hơi mất tự nhiên nói: "Chuyện gì."

"Làm phiền ngài, lấy hộ ta cái khăn vải bên kia."

Hắn không nói gì, hình như không tin việc tôi dám có can đảm sai hắn, nhưng vẫn hậm hực ném khăn vải qua. Tôi bắt được, vừa dội nước ấm vừa chà xát thân thể, nói: "Chúng ta hiện đang đi đâu đây?" Tuy hắn không nói ra, nhưng dựa theo cử chỉ lời nói và hành động trên đường đi, dường như đủ để hiểu hắn có mục đích rõ ràng về nơi sẽ đến.

"Phương bắc." Hầu gia lời ít ý nhiều.

"Đi phương bắc làm gì vậy?" tiếp theo tôi hỏi hắn.

"Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."

Tôi thức thời im lặng, không khí trong phòng lại trở nên yên lặng như lúc ban đầu, chỉ có tiếng nước cô đơn do tôi tắm rửa phát ra. Hầu gia vẫn luôn nhìn tôi, dù tôi trời sinh tính tình hào phóng nhưng cũng sẽ bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát ngại.

"Hầu gia, ngươi..."

Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Triệu Văn Thanh, ngươi và Thúy Kiều rốt cuộc có chuyện gì?"

"Thì như Hầu gia nói đấy, ta và hắn tình thâm ý trọng, sớm đã ước định chung thân với nhau." Thấy sắc mặt hắn đen lại, tôi vội vàng sửa lời nói: "Ta đùa thôi mà, Hầu gia cũng biết, ta đặc biệt thích nam sắc, Tiểu Kiều dù sao cũng là nữ tử..."

"Thẩm Hành Kiều."

"Hở?"

"Hôm đó ngươi gọi nàng là Thẩm Hành Kiều." Hắn nhíu mày.

"Đó là tên của hắn trước khi trở thành nha hoàn." Câu này không phải nói dối.

Có điều hắn hỏi những chuyện này rốt cuộc là muốn làm gì?

"Nàng không phải nha hoàn tầm thường." Cuối cùng Hầu gia cũng đưa mắt đi chỗ khác, "Trong tình huống đó dám ở lại một mình, là một nha đầu can đảm hơn người. Bên cạnh ngươi có thể có dạng người này sao? Một nha hoàn tuổi còn nhỏ, tại sao lại biết cưỡi ngựa? Những chuyện này ngươi có từng nghĩ tới chưa"

"Hầu gia nói là..." Tôi vẫn hơi mờ mịt, không hiểu ý của hắn.

"Thúy Kiều kia..." Hầu gia hơi khó nói, mãi mới mở miệng: "Nói không chừng chính là mật thám."

Không ngờ Tiểu Kiều trong mắt người khác hóa ra lại kỳ quái như thế, thậm chí còn bị nghi ngờ là nằm vùng... nhất thời tôi không nhịn được, bật cười.

Sắc mặt Hầu gia lập tức đen như đáy nồi, "Ngươi cười cái gì."

"Hầu gia hiểu lầm rồi, ta dùng tính mạng đảm bảo, Tiểu Kiều tuyệt đối không phải mật thám." Tôi nín cười nói, "Nếu như nói Tiểu Kiều là mật thám, sao lại chịu ở lại một mình để cho ta và Hầu gia thừa cơ đào tẩu?"

Hầu gia bị tôi làm cho nghẹn không nói được gì, hừ một tiếng, không nói nữa.

Tôi gian nan bước ra khỏi thùng gỗ, Hầu gia vẫn nhìn chằm chằm tôi, tôi vô thức nói: "Những gì ngài thấy có làm ngài thỏa mãn không?"

Hầu gia khẽ giật mình, thần sắc mờ mịt, tiếp theo trong phút chốc mặt hắn nổi lên một mảng hồng, ánh mắt bối rối, chắc là đang thẹn quá hoá giận.

Tôi thấy ánh mắt hắn mới nhận ra mình nói sai rồi, trong thời gian ngắn cũng không biết nên sửa lại thế nào. Nói đi nói lại có lẽ là do sống cùng Tiểu Kiều lâu rồi, ngay cả tôi cũng bị nhiễm cái tính điên điên khùng khùng nói lung tung của hắn, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng; kết giao bạn xấu, hậu quả thật nặng a.

Trái lo phải nghĩ, tôi cười khan một tiếng, "Chỉ là đùa một chút thôi mà, Hầu gia đừng để ý."

Hầu gia không nói gì, im lặng quay lưng đi, tôi vội vàng thừa cơ mặc quần áo. Sau một lúc lâu, tôi chợt nhớ tới một chuyện, nghi vấn này đã nằm trong lòng tôi lâu lắm rồi, thật sự rất hiếu kỳ, "Hầu gia, ngươi giả dạng Uy Bắc hầu nhiều năm rồi, mấy năm đó không có ai phát hiện ra sao?"

"Không có. Tại sao lại hỏi thế?"

Lúc trước tôi và Tiểu Kiều cũng từng thảo luận chuyện này, Tiểu Kiều đoán Hầu gia nhất định dùng cái gọi là thủ đoạn giang hồ - mặt nạ da người, tôi thì đoán là do lớp trang điểm, chúng tôi còn vì việc mà này đặt cược không ít tiền, tuy hiện nay tiền của Triệu công tử nói riêng và tiền trong Hầu phủ nói chung đều bị xét sung công quỹ, nhưng tôi vẫn muốn biết chân tướng.

"Khuôn mặt này của Hầu gia là giả sao?"

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, hình như có chút giận dỗi, "Không phải."

"Khuôn mặt ngươi vốn là thế này? Vậy giả dạng Hầu gia như thế nào được?" Tôi lắp bắp kinh hãi.

"Ta và Uy Bắc hầu có quan hệ thân thích, vẻ ngoài cũng có vài phần giống nhau..." Hầu gia nói đến đây hơi nheo mắt, có chút đề phòng, "Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì."

"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tôi vội vàng nói.

Hóa ra khuôn mặt này là thật.

Tôi nghĩ về chuyện này đến tận lúc lên giường nằm xuống. Hầu gia vì đề phòng tôi đào tẩu, kiên trì ngủ cùng một giường với tôi, tôi cũng chỉ đành thuận theo, lúc đêm khuya có ý đồ muốn xuống giường, nhưng vẫn thất bại. Hắn không muốn để tôi chạy trốn nên gắt gao ôm lấy tôi, hoàn toàn không chịu buông tay, nhưng mắt thì vẫn nhắm chặt, hiển nhiên căn bản vẫn ngủ say, có trời biết thật ra chỉ là tôi khát nước muốn đi uống chút trà thôi mà.

Bất tri bất giác, tôi ngủ mất.

Sau nửa tháng từ hôm đào tẩu đó, sáng sớm Hầu gia ra ngoài, tôi vừa tỉnh lại thì nhìn thấy hắn đi vào phòng, trên tay cầm một tờ giấy, vẻ mặt xoắn xuýt mờ mịt, sau một lúc lâu, hắn đưa tờ giấy kia cho tôi, tôi nhìn thoáng qua, lập tức giật mình.

《Dear Mr. Chao,

I arrived in Luoyang two days ago, everything is fine.

Do not worry, take care, and we will meet again someday.

Cheers,

Bridge》

( Gửi Mr. Triệu

Hai ngày trước tôi đã đến Lạc Dương, mọi thứ đều ổn.

Đừng lo lắng, tự chăm sóc, và chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó.

Cheers,

Kiều)

... Đây là thư của Tiểu Kiều, không biết sao lại dùng tiếng Anh.

Khó trách Hầu gia dùng ánh mắt xoắn xuýt như vậy nhìn thư, bởi vì căn bản hắn xem không hiểu.

Hơn nữa, ngoại trừ Tiểu Kiều sẽ không có ai cố ý sử dụng tiếng Anh, còn dùng loại chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết thư, bởi như vậy có thể loại trừ khả năng thư giả. Nếu lá thư này đoan trang ngay ngắn không cần nghĩ cũng biết nhất định không phải Tiểu Kiều tự tay viết.

"Đây là cái gì? Ám hiệu à?" Hầu gia bên cạnh hỏi.

Tôi không trả lời, gấp trang giấy lại, nghiêm túc nói với Hầu gia: "Hầu gia quá lo lắng rồi, chỉ là vài chữ như gà bới mà thôi."

Thời gian qua đi, tôi và Hầu gia càng ngày càng đến gần phương Bắc, hơn nữa trời đã vào đông, về sau chúng tôi không thể không mặc thêm áo lông dày mới có thể đi ra ngoài, tôi hỏi mấy lần, Hầu gia vẫn không nói cho tôi biết đích đến rốt cuộc là ở đâu. Đến ngày nào đó chúng tôi dừng bước tại một trấn nhỏ, ở lại vài ngày, dường như Hầu gia đang đợi người nào đó, tôi cũng kệ, dù sao cũng không phải chuyện của tôi.

Cho tới khi người Hầu gia muốn gặp đến, tôi mới biết mình sai rồi.

Người nọ thân người gầy gò, mặt mày đoan chính, vẻ ngoài giống Triệu công tử như cùng một khuôn đúc ra, chỉ có điều đối phương là phiên bản Triệu công tử xuất xưởng sớm hơn hai mươi năm, cho nên đã lộ ra vẻ già nua; đây rõ ràng chính là cha ruột của Triệu công tử, Triệu Triệu Hàn Lâm đại nhân.

"Nghiệt tử! Còn không lại đây!" Ông lạnh như băng trách cứ nói, quay đầu lại gật đầu với Hầu gia một chút, bình tĩnh nói: "Bái kiến Nhị công tử."

Hầu gia đứng dậy, liếc tôi, nói vài câu với Triệu Hàn Lâm rồi một mình đi ra cửa.

Từ khi xuyên tới thời đại này, nếu hỏi ai là người tôi không muốn gặp lại nhất, Triệu Hàn Lâm xếp thứ hai, không ai có thể xếp thứ nhất. Theo như lời nha hoàn bên cạnh Hầu gia và phu nhân miêu tả, người này trung quân ái quốc, lại một lòng ủng hộ chính thống hoàng tôn, thậm chí không màng để cho con mình vào Hầu phủ theo cái cách kia, đáng tiếc chính là từ khi tôi xuyên không đến nay, trí nhớ đều rất mơ hồ, hơn nữa có mỗi một đoạn ngắn, chỉ biết là tính tình Triệu Hàn Lâm  nghiêm khắc, nếu biểu hiện không tốt, rất có thể tôi sẽ bị lộ tẩy trước mặt Triệu Hàn Lâm.

Tôi vội vàng trèo từ trên giường xuống, cố giữ bình tĩnh cười cười, "Cha..."

Ông bình tĩnh đưa mắt nhìn tôi, nhìn đến khi tôi sởn hết cả gai ốc, mới thản nhiên ngồi xuống, "Nhị công tử đưa ngươi tới đây, là chủ ý của ta. Trong thư Nhị công tử có nói, là ngươi đoán ra mưu đồ của bọn hắn, có phải thế không?"

Tôi nhẹ gật đầu, lại tranh thủ thời gian lắc đầu, một tiếng cũng không dám bật khỏi cổ họng.

"Ta không ngờ, ngươi lại là đứa trẻ thông minh như thế đấy." Triệu Hàn Lâm thản nhiên nói, "lúc Nhị công tử gửi thư, trong lòng ta không khỏi nghi ngờ, ngươi có chút tài văn chương, chỉ là từ trước đến nay không quan tâm thế sự, đối với triều đình cũng không hứng thú lắm, suốt ngày chìm đắm trong sách vở, tại sao ngươi lại đoán ra thân phận của Nhị công tử?"

"Cha..." Tôi hơi bối rối.

"Văn Thanh chưa bao giờ thể hiện ra bộ dạng này, cũng sẽ không gọi ta là cha. Nó đối với ta chỉ có sợ và sợ, cho tới bây giờ chỉ dám gọi một tiếng lão gia."

Ánh mắt Triệu Hàn Lâm trở nên âm u, điềm nhiên nói: "Rốt cuộc ngươi từ đâu tới?"

Mặc kệ người hỏi những lời này là ai, cho dù là Hầu gia, phu nhân hay là đương triều hoàng đế, tôi đều sẽ không nói ra sự thật. Nhưng vấn đề bây giờ là người này với thân thể của tôi có cùng huyết thống, là phụ thân của Triệu Văn Thanh, tôi thật sự không có cách nào tùy tiện nói dối lung tung hỗn loạn được.

Sau khi tôi ra sức uyển chuyển hàm súc đem chuyện đã xảy ra nói hết một lượt, miêu tả bản thân thành một cô hồn dã quỷ tá túc lên Triệu công tử, ánh Triệu Hàn Lâm lập tức trở nên ảm đạm, nhíu chặt lông mày, vẻ mặt đắng chát.

Dường như thoáng chốc ông già đi mất mười năm, giữa lông mày ủ rũ, đè xuống cảm xúc, bình tĩnh đến kì lạ nói: "Ta vốn tưởng rằng dấu diếm mọi chuyện cũng không sao, nó không biết gì là tốt nhất, tránh khỏi nó phải suy nghĩ, còn nói cho nó biết qua một thời gian, Hầu gia sẽ thả nó ra..."

Tôi không nói gì, chỉ không dám mở mắt.

Triệu Hàn Lâm có lẽ cho rằng Triệu công tử sẽ tin lời phụ thân, nhưng trên thực tế, sau khi nói cho Triệu công tử những lời này, Triệu Hàn Lâm bỗng nhiên từ quan về quê, Triệu công tử lẻ loi trơ trọi ở lại trong Hầu phủ, hơn nữa Hầu gia ra sức diễn kịch, y làm sao mà không sợ hãi cho được? Nói cho cùng, Hầu gia diễn kịch như vậy là cố ý để cho người nào đó xem, tôi và Tiểu Kiều cũng suy đoán trong phủ có lẽ có mật thám, thế nhưng Triệu công tử không biết gì cả, vẫn quyết ý đi vào con đường chết kia.

Triệu Hàn Lâm chắc hẳn cũng hiểu điểm này, nói không nên lời. Vốn ông còn nghi kị với thân phận của tôi, nhưng xem qua thân thể của tôi, xác nhận bên trên tai Triệu công tử có một nốt ruồi nhỏ, trên người còn có một vết bớt, cuối cùng xác định thân thể này thật sự không nghi ngờ gì đúng là của Triệu công tử.

Ông đờ đẫn nhìn tôi, cuối cùng nói: "Làm phiền, đi mời Hầu gia tới đây."

Too không dám nói nhiều, vội vàng đi xuống lầu một, mời Hầu gia lên. Hai người bọn họ hiển nhiên là có chuyện quan trọng cần thương lượng, tôi thức thời ở lại lầu một, gọi một bình trà nóng uống vài ngụm, chỉ cảm thấy miệng đắng chát. Triệu Hàn Lâm sẽ nói gì với Hầu gia? Ví dụ như, người này không phải là con ta, nhanh chóng nghĩ cách đẩy hắn đi? Nếu như thế, tôi nên xử lý thế nào đây?

Nếu thật sự đi đến nước này, tôi cũng không cần giả bộ mình là Triệu công tử, cứ thể quay lại Lạc Dương tìm Tiểu Kiều là được rồi.

Một bình trà dần dần nguội lạnh, tôi lại uống vài ngụm, chỉ cảm thấy trong lòng rét run; thời gian bọn họ nói chuyện thức sự quá lâu, trong lòng tôi không khỏi có chút bất an thấp thỏm không yên.

Bọn họ rốt cuộc sẽ xử lý tôi như thế nào? Còn cả Tiêu Kiều? Dù cho lấy lý do cô hồn dã quỷ, nhưng Triệu Hàn Lâm có tin hay không? Liệu ông có thể cảm thấy tôi là ác quỷ vì trở về nhân gian mà cường đoạt thân xác người khác không, đang thương lượng với Hầu gia tìm một tên hòa thượng hoặc đạo sĩ đến trừ tai hoạ? Hay là, bọn họ cũng có thể cảm thấy tôi là mật thám, giả trang từng chi tiết trên người Triệu công tử, tỉ mĩ đặc trưng đến chân thật, trên thực tế là do tôi mưu sát Triệu công tử, giả trang Triệu công tử cũng bởi vì có  mưu đồ...

Không biết đã qua bao lâu, có một bàn tay đẩy tôi.

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ lộn xộn, ngẩng đầu nhìn lên, người tới chính là Hầu gia.

"Triệu... Cha ta đâu?" Tôi cẩn thận thăm dò.

Ánh mắt Hầu gia tĩnh lặng, "Đi rồi."

"Đi rồi hả?" Tôi hỏi lại một lần.

"Ừ."

Hầu gia dùng ánh mắt kỳ quái dò xét tôi, nhưng không phải là ánh mắt nhìn ác quỷ tải họa, mà giống như bộ dạng trăm mối nghi vấn không có cách giải; trong lòng tôi hơi lo lắng, một lát sau, nghe thấy Hầu gia như không có việc gì nói: "Triệu đại nhân phó thác ngươi cho ta."

"Cái gì cơ?" Tôi sững sờ.

Đợi Hầu gia giải thích, tôi mới hiểu được, Triệu Hàn Lâm có chuyện quan trọng phải đi về phía nam, mà Hầu gia có việc đi Bắc thượng, muốn tới quân doanh; không biết tại sao Triệu Hàn Lâm lại đem tôi thân là văn nhân phó thác cho Hầu gia, muốn Hầu gia dẫn tôi cùng đi quân doanh, cho nên mặt hắn mới có vẻ hoang mang như thế.

"Cha ta... Chưa nói chuyện gì khác?" Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Còn chuyện gì khác nữa?" Vẻ mặt Hầu gia mờ mịt, hoàn toàn không giống giả bộ.

—— ông ấy không nói gì! Ông ấy vậy mà không nói chuyện kia ra!

Bất kể là xuất phát từ ý định gì, có lẽ chỉ là tạm thời giữ bí mật, nhưng về tình về lý tôi đều phải cảm ơn Triệu Hàn Lâm. Nếu thật sự ông nói ra, chỉ sợ tôi sẽ bị ngưòi ta coi là yêu ma quỷ quái thiêu sống chết tươi luôn cũng không biết chừng. Đương nhiên, mặt khác có thể là, ông không muốn tiếp nhận sự thật này cho nên giao tôi Hầu gia, tự mình ra đi. Mà mặc kệ Triệu Hàn Lâm có tiếp nhận sự thật này hay không, nhưng trên thực tế ông không nói gì hết, đã giúp tôi nhiều lắm rồi

Nghĩ thông suốt điểm này, trong nội tâm của tôi quả thực là như trút được gánh nặng.

"Ngươi làm sao vậy?" Hầu gia hoài nghi nhìn tôi.

"Không có gì." Tôi vội vàng nói sang chuyện khác, kêu tiểu nhị tới gọi món ăn,  quay đầu nói với Hầu gia: "Hầu gia muốn ăn cái gì cứ thoải mái, đừng khách khí."

"Ai khách khí." Vẻ mặt Hầu gia xoắn xuýt, tức giận nói: "Ngươi còn tỏ vẻ hào phóng, đợi lát nữa còn không phải ta trả tiền sao."

Nói thì nói như thế, nhưng Hầu gia vẫn hào sảng gọi không ít thức ăn, đại khái là nghĩ tôi đã lâu không gặp phụ thân nên cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn kêu tiểu nhị đưa lên một bình rượu ngon, hai người vui chơi giải trí, không biết đã qua bao lâu, hoảng hốt tầm đó, tay chân tôi mềm nhũn bị người ta dìu, chậm rì rì lên lầu, tiếp theo bị đặt ở trên giường.

Tôi còn nghe được có tiếng người cười.

Lại qua một lát, tôi mới ý thức được tiếng cười là từ cổ họng của tôi phát râ.

Bên cạnh có người khẽ động đậy, dường như còn chưa ngủ, bởi vì đêm mùa đông thật sự quá lạnh, tôi kéo cao chăn bông, cả người đều rụt vào, trong bóng tối hình như phảng phất có một hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu chạm vào vành tai và tóc mai của tôi, độ nóng này dường như lan tỏa ra, ven theo cổ họng tôi một đường đốt xuống dưới bụng cùng thắt lưng, tiếp theo dường như độ nóng càng ngày càng tăng.

Không biết qua bao lâu, hơi nóng cuối cùng cũng chịu tản đi, để lại một chút thoả mãn thư thái.

Chắc là tôi đang nằm mơ, cảm giác vừa  lạ lẫm lại vừa quen thuộc, dưới sự trợ giúp của cồn rượu, rất nhanh tôi đã ngủ mất. Sau đó, qua khoảng tầm mấy canh giờ, lúc tôi mở mắt ra sắc trời bên ngoài đã thoáng có màu trắng, ngọn đèn duy trì ánh sáng sớm đã tắt, bây giờ trong phòng hơi tối.

"Tỉnh rồi à?"

Bên cạnh có tiếng người nói, giống như chưa tỉnh hẳn, sưởi ấm lười biếng tựa vào bênh cạnh người tôi; tôi thuận miệng lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đối phương, nhất thời cứng đờ, phút chốc trên sống lưng toát một lớp mồ hôi lạnh, da đầu cũng tê rần theo.

Hóa ra tất cả chuyện tối hôm qua không phải là mơ...

Người nằm cạnh tôi trên giường thật sự là Hầu gia...

——What the [bad word]!

Chú thích:

Vì trong tiếng trung ngôi thứ ba hắn (他) nàng (她) đều đọc là "ta", nên khi nhắc đến Tiểu Kiều, mình để Hầu gia gọi là nàng (Hầu gia không biết TK là nam), Triệu Trọng Uyên vẫn gọi là hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play