Tiết trời hôm sau rất đẹp, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu thẳng vào chói cả mắt, Lâm Phong bị ánh sáng rạng rỡ đánh thức. Từ trên giường vặn vẹo cơ thể, một trận đau nhói không được báo trước bỗng ập đến, làm y không được chuẩn bị trước bật lên tiếng rên rỉ, ngã bẹp xuống.

Quả nhiên tối qua uống nhiều quá, không chỉ đau đầu mà ngay cả thắt lưng cũng đau. Lâm Phong rên rỉ vô lực, tránh ánh sáng chói mắt, y chùm kín chăn lên đầu, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Thị giác vừa khép lại, khứu giác đã trở lêm cực kỳ linh mẫn, trong chăn mang đầy hơi thở nam tính khác thường, làm Lâm Phong đột nhiên xốc chăn lên, hít mạnh một hơi, sắc mặt bừng đỏ lựng.

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mấy đoạn suy nghĩ ngắn ngủi xa xôi bỗng nhoáng lên trong đầu, làm Lâm Phong xấu hổ bừng bừng. Tuy mấy năm nay không phải chưa từng mộng xuân, nhưng đây là lần đầu tiên hình ảnh trong đầu lại chân thực đến mức vậy, khiến Lâm Phong không tự chủ mà đi sờ sờ hạ bộ của mình.

Đúng là làm rồi.

Vừa mới cảm thấy có chút may mắn, Lâm Phong lại chợt phát hiện ra có chỗ không đúng. Đầu tiên, trên người y đang mặc một bộ áo ngủ lam đậm, hạ thân trốn trơn chẳng mặc gì cả, đây đương nhiên không phải y tự đổi. Tiếp theo, ban nãy mới vừa cử động, sau mông đã cảm thấy đau nhói khác thường, giống như… giống như là…

Không đợi Lâm Phong nghĩ ra từ gì thích hợp để miêu tả đúng cảm giác lúc này của mình, thì cửa phòng đã đột nhiên bị mở.

“Buổi sáng tốt lành.” – Duẫn Thận Nhất đứng ở cửa, khuôn mặt anh tuấn hiện ra một mạt cười thản nhiên.

“Chào, buổi sáng tốt lành. A, ngại quá, tối qua tôi lại uống say.”

Đang suy nghĩ thì bị ngắt ngang, nhất thời Lâm Phong quên mất tiêu sự không hợp lý đang phát sinh trên người mình, theo bản năng cười cười xin lỗi Duẫn Thận Nhất, đồng thời ngồi dậy gãi gãi đầu, ánh dương quang chói chang chiếu lên người anh, trên cơ thể hình thành những bóng sáng mờ ảo, sắc đỏ trên mặt còn chưa tan, đôi mắt không đeo kính theo bản năng nheo nheo lại, ánh mắt mông lung.

Duẫn Thận Nhất như nghe được tiếng tim đập thình thịch liên hồi của chính hắn, hơn nữa hắn cũng hiểu được cảm giác sâu sắc đến từ nhịp tim mãnh liệt của bản thân. Đấy là cảm giác tâm động đầu tiên trong cuộc đời hắn, mà đối tượng lại là thanh niên ấy.

“Ngủ có ngon không?”

Từng bước đến sát bên người thanh niên, nhìn mặt người ấy còn như chưa ý thức được chuyện đã xảy ra, cảm giác muốn hôn thật sâu lại bộc phát mãnh liệt. Không, không chỉ hôn, nhìn thấy người ấy mặc áo ngủ của hắn, hắn lại muốn làm, lại muốn lột sạch nó xuống.

“A, rất ngon…”

Dường như cũng nhận ra không khí bất an đến từ người nào đó, Lâm Phong vội vàng sờ lên đầu giường tìm kính, luống cuống đeo lên, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng, nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy quần áo của mình đâu.

“Anh đang tìm gì đấy?” – Duẫn Thận Nhất đến bên giường, cúi thấp người, âm thanh trở nên trầm thấp khác thường. Men theo cổ áo chưa thắt nút nhìn xuống, một mảng da thịt đập vào mắt hắn, ngay cả cái núm nhỏ xinh những như ẩn như hiện, làm hắn nhớ tới đêm qua chính hắn đã ngậm lấy nó, rồi tiếng rên rỉ động tình bật lên lọt vào tai hắn, trái tim hắn lại rúng lên.

Hoàn toàn không nhận ra cảnh xuân đã lộ ra ngoài, Lâm Phong có chút ngại ngùng nói: “Quần áo của tôi?”

“À, tôi đem đi giặt rồi, nếu không ngại, anh cứ mặc tạm của tôi, đều mới cả đấy, mua về mà chưa mặc lần nào.”

Bàn tay Duẫn Thận Nhất từ sau lưng đưa ra, trên tay trừ sơ mi quần dài còn có một chiếc quần lót mới tinh, sắc mặt Lâm Phong đã hồng nhìn thấy lại càng ửng đỏ, mãi sau mới dám nhận.

“Thật là ngại quá, đêm qua lại gây phiền toái cho anh.” – tới tận lúc ấy Lâm Phong vẫn không có phản ứng lại, chỉ nghĩ rằng đêm qua mình say quá nên nôn, làm bẩn quần áo.

“Sau khi anh uống say, so với bình thường…”

Duẫn Thận Nhất ngập ngừng, Lâm Phong lập tức khẩn trương, vội vàng truy vấn: “Tôi, tôi đã làm gì? Kia… lúc tôi say chẳng biết mình làm gì, anh, ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

Sẽ lại không cường hôn người ta chứ? – ánh mắt Lâm Phong nhịn không được nhìn lên môi Duẫn Thận Nhất, ý đồ muốn tìm gì đó.

“So với bình thường thì ngoan lắm, gì cũng không làm. Anh cho là anh đã làm gì nào?” – Duẫn Thận Nhất thấy dáng vẻ khẩn trương của Lâm Phong thì cố nhịn cười.

“Không, không có gì, tôi vào toilet.”

Lâm Phong bị hỏi càng xấu hổ, không dám nhìn Duẫn Thận Nhất nữa, ôm quần áo xuống giường. Không ngờ chân mới chạm đất đã mềm nhũn, nghiên ngả về phía Duẫn Thận Nhất, được Duẫn Thận Nhất đỡ lấy.

“Anh không sao chứ?”

Lời thì thầm tràn ngập quan tâm làm Lâm Phong mất tự nhiên, vội vàng đứng vững người, lùi lại sau vài bước, vội vàng nói: “Không sao không sao.” – nói xong, y xấu hổ không dám đứng tại chỗ nữa, ba chân bốn cẳng chạy vào toilet.

Sau khi vào buồng tắm, Lâm Phong mới phát hiện cơ thể đầy cảm giác đau nhức, so với trong tưởng tượng thì nghiêm trọng hơn nhiều, vịn vào bồn rửa tay để đứng, hai đùi còn mang lại cảm giác muốn nhũn ra.

“Chẳng lẽ lại là hậu di chứng của việc uống rượu nồng độ cao, so với rượu bình thường lại nghiêm trọng nhiều đến vậy ư?”

Lâm Phong không sao hiểu nổi, chỉ có thể phỏng đoán theo hướng tươi sáng nhất. Mang theo một bụng đầy nghi ngờ, Lâm Phong vẫn giải quyết 3 việc cá nhân, đánh răng, rửa mặt, thẳng đến khi thay quần áo, mới từ trong gương phát hiện ra, trên xương quai xanh của y có dấu hôn, tuy mờ nhưng Lâm Phong rất rõ ràng, đó là một dấu hôn, không phải vết muỗi cắn, huống chi giờ làm gì có muỗi.

Trong đầu Lâm Phong “Oanh” một tiếng, rồi loạn. Áo ngủ, dấu hôn, thắt lưng đau, chân nhuyễn, còn có cảm giác đau âm ỉ từ sau mông, nếu bằng ấy thứ mà còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Lâm Phong y quá ngốc luôn.

Tại sao có ra thế này?

Lâm Phong hoàn toàn rối loạn, liều mình hồi tưởng lại hành vi đêm qua, nhưng ngoại trừ mấy cảnh mộng xuân ngắn ngủn thì y hoàn toàn không nhớ đêm qua đã phát sinh chuyện gì. Chẳng lẽ y không chỉ cường hôn Duẫn Thận Nhất mà còn trực tiếp bổ nhào áp hắn lên giường? Vậy sao đau đớn kia lại ở trên người mình?

Không không không, hiện tại không phải nghiên cứu sự tình đã phát sinh thế nào, mà nên nghĩ xem phải giải thích thế nào, cũng không đúng, loại chuyện này có giải thích cỡ nào cũng nói không rõ, hẳn là nên ngẫm xem phải giải quyết ra sao.

Chuồn qua cửa sổ bỏ chạy? – Lâm Phong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, độ cao từ tầng mười hai đã làm y hoàn toàn vứt bỏ ý nghĩ bỏ chạy. Y cũng không muốn mai trên đầu báo lại giật tít một kì thủ vô danh nhảy lầu tự sát từ nhà một kì thủ nổi danh.

Nếu không thì giả vờ là chuyện gì cũng không xảy ra, ra vẻ gì cũng không biết, ra ngoài tùy tiện tán dóc với Duẫn Thận Nhất mấy câu rồi cáo từ, như lần cường hôn Duẫn Thận Nhất trước ấy, ra khỏi nhà này rồi lập tức cao chạy xa bay, cả đời này không gặp lại Duẫn Thận Nhất nữa.

Biện pháp này có vẻ không tồi, tuy cả đời không qua lại với nhau nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng mà không sao, y vẫn có thể trộm tới xem Duẫn Thận Nhất đấu cờ, nhưng vấn đề quan trọng là… liệu Duẫn Thận Nhất có chịu phối hợp không?

Đang chuẩn bị ra thì cửa toilet đột nhiên bị gõ ba cái, theo sau là giọng Duẫn Thận Nhất vang lên: “Đã gần một tiếng rồi, cho dù bị táo bón anh cũng nên ra đi thôi.”

Lâm Phong vừa nghe thấy tiếng Duẫn Thận Nhất thì căng thẳng tới mức tay chân cũng luống cuống, lắp bắp hỏi lại: “Ra, ra, ra làm gì?”

Duẫn Thận Nhất nghe xong thì sướng tê cả người, ban nãy thấy lâu thế rồi mà Lâm Phong còn chưa ra, đã biết cuối cùng thì y cũng phát hiện ra chuyện xảy ra đêm qua, cảm thấy bất an không yên. Dù sao chuyện tình đêm qua hắn làm cũng không quang minh cho lắm, vốn đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới gõ cửa toilet, kết quả là nghe câu Lâm Phong vừa hỏi, mới biết ra y còn căng thẳng hơn cả hắn, không khỏi cười đến mức mắt híp tịt lại.

“Ra ngoài đi, có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết, anh không nghĩ sẽ trốn trong toilet nhà tôi cả đời đấy chứ?”

Giờ Lâm Phong mới nhận ra câu hỏi vừa nãy của mình ngu ngốc tới mức nào, trên mặt lại nóng tới đỏ bừng, do dự một lát, đứng trước gương chỉnh quần áo thật ổn, ngay cả mái tóc bù xù cũng chải chải vài lần, mới có dũng khí mở cửa toilet bước ra.

“Thật xin lỗi, hôm qua tôi uống nhiều rượu quá, thật sự không biết đã làm những gì, kia… chuyện kia chúng ta đều coi như chưa từng xảy ra, được không?” – ủ rũ ngồi xuống sô pha, Lâm Phong cảm giác mình xấu hổ tới mức hận không tìm luôn cái lỗ nào chui cho rồi, lại càng không muốn ngẩng đầu nhìn Duẫn Thận Nhất.

“Không được, trốn tránh trách nhiệm không giải quyết được vấn đề, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng.” – Duẫn Thận Nhất không chút nghĩ ngợi, trực tiếp phủ quyết lời đề nghị của Lâm Phong.

Sắc mặt Lâm Phong lập tức suy sụp đi rất nhiều, ánh mắt tán loạn, lại không dám dừng trên người Duẫn Thận Nhất, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Chuyện kia… đêm qua tôi không cố ý…”

“Tôi biết, anh uống say.” – Duẫn Thận Nhất nín cười, bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng say.”

Cả hai đều say? Thế thì chuyện phát sinh này, song phương đều có trách nhiệm. Rốt cuộc Lâm Phong cũng khôi phục một tý ty dũng khí, tư duy cũng nhanh chóng nổi lên, lập tức nghĩ ra một lí do thoái thác khác.

“Này, có câu cửa miệng thế này, rượu loạn tính người, chúng ta đều là nam, chưa nói tới chuyện phải phụ trách hay không phụ trách, khụ khụ…” – trộm nhìn Duẫn Thận Nhất, thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, thì dũng khí mới trồi lên đã yếu xìu xuống, giọng nói ngày càng mỏng manh, “… ý của tôi là… anh không cần để trong lòng…”

“Không để trong lòng? Này cũng hơi khó.” – Duẫn Thận Nhất tiến lại gần, một tay đem ý đồ muốn chạy trốn của Lâm Phong đè lại, “Đây là lần đầu tiên tôi cùng nam phát sinh quan hệ, chuyện này cũng không phải là chuyện bình thường như sét đánh trong mưa được.”

Lâm Phong muốn chạy mà chạy không được, hai người gần như là dán sát lại gần nhau, bởi hai tay Duẫn Thận Nhất ấn vai y mà trông như cả người bị ôm lấy, khi Duẫn Thận Nhất nói, hơi thở ấy phun vào tai y, kích thích toàn thân y run rẩy, sắc hồng trên mặt cũng không thể ức chế được mà càng hồng thêm.

“Vậy anh nói phải làm sao?” – Lâm Phong không còn cách nào khác, chỉ còn biết dâng hai tay đem quyền chủ động lên cho Duẫn Thận Nhất, tuy rằng từ lúc bị Duẫn Thận Nhất nắm tay kéo ra khỏi trường đến giờ, y chẳng chiếm được một chút chủ động nào.

Duẫn Thận Nhất lộ ra một nụ cười thản nhiên, như mỗi lần hắn đả bại đối thủ trên bàn cờ, nụ cười tràn ngập tự tin và kiêu ngạo.

“Tôi muốn nghe sự thật.”

“Sự thật gì cơ?” – Lâm Phong ngạc nhiên.

“Nếu anh không muốn nói thật, thì nói mớ cũng được.”

“Hả?” – Lâm Phong vẫn không hiểu ra làm sao.

“Trận đấu ngày hôm đó, thời gian nghỉ giữa trưa, tôi nhắm mắt nằm trên sô pha tự hỏi buổi đấu chiều phải hạ cờ thế nào mới có thể dành chiến thắng, thì có một người không biết xấu hổ nào đó đến quấy rối tôi, còn nói mớ thế này – “Tôi yêu anh…”

“Anh, anh không ngủ?”

Không đợi Duẫn Thận Nhất nói xong, Lâm Phong đã nhảy dựng lên, đương nhiên sau đó lại bị ấn ngồi xuống, bị ôm vào trong ***g ngực. Chẳng qua lúc này rồi Lâm Phong cũng chẳng còn để ý tới tư thế nữa, y đã hoàn toàn bị sét đánh ngang tai mà cuống cuồng cả đầu rồi, lòng tràn đầy sợ hãi khi bí mật bị vạch trần. – Xong rồi, Duẫn Thận Nhất biết y mang loại tâm tư không thể chấp nhận này đối với hắn rồi, phải làm sao đây?

Duẫn Thận Nhất “hừ” một tiếng, nói: “Sao có thể ngủ được chứ, có người đáp ứng chỉ cần tôi chiến thắng sẽ giải thích mọi chuyện, tôi sao có thể không đem toàn lực ra được. Kết quả là người kia thì ngược lại, tùy ý nói mớ mấy câu làm nhiễu loạn tâm tư người ta rồi bỏ chạy, anh nói xem tôi có tức không?”

Nói thật, lúc ấy Duẫn Thận Nhất thật sự kinh ngạc, ngay khi Lâm Phong cúi đầu nói câu “Tôi yêu anh” kia vào tai hắn, hắn đã muốn nhảy dựng lên, nhưng cơ thể lại không có bất cứ cử động gì. Cho tới khi Lâm Phong đi thật lâu rồi, hắn mới dần hồi phục tinh thần, càng kỳ quái hơn, là đối với lời thổ lộ từ người thanh niên ấy, hắn lại chẳng có mảy may phản cảm, ngược lại, theo độ ấm từ ngón tay Lâm Phong lưu trên mặt hắn, hắn lại nhớ tới nụ hôn những tưởng đã quên kia.

Nụ hôn ngoài ý muốn từng làm hắn thất thần, lúc ấy lại hiển hiện một cách rõ ràng. Từ bắt đầu cho đến kết thúc, mỗi một lần môi lưỡi chạm nhau, mỗi một lần trằn trọc quấn quýt, thậm chí cả hương rượu thoang thoảng tràn ngập xoang mũi, không thiếu lấy một tia, cứ thế hiện trên trong trí nhớ. Ra là hắn còn nhớ nụ hôn ấy rõ ràng đến vậy, chỉ hồi tưởng cũng khiến hắn say mê.

Vì thế mới có trận chuốc rượu đêm qua, để hắn hôn lại lần nữa, để chứng minh cảm giác của nụ hôn bất ngờ lần trước không phải ảo giác, đương nhiên là sau khi hôn xong, hắn lại không khống chế được như kế hoạch mình đã định. Hắn không muốn thừa nhận một người thanh niên nhanh đến thế, ít nhất cũng để hắn tìm thêm nhiều chứng cứ để chứng minh liệu có đúng là hắn đã lâm vào vòng xoáy không bình thường không.

Nhưng giờ thì điều ấy đã không còn quan trọng nữa, khi hắn ôm lấy Lâm Phong, hắn đã hiểu được, hắn không thể buông tay ra nữa. Đời người cũng chỉ được mấy mươi năm, muốn tìm một người thật sự yêu mến chẳng dễ dàng, huống chi trên cả ba phương diện, tình cảm, cờ vây và cơ thể. Lâm Phong quả thật là người bạn đời ông trời tặng cho hắn, chỉ có điều bất ngờ duy nhất là người ấy lại là nam.

Mà hiện tại thì hắn đã chấp nhận người thanh niên này rồi, vậy mà người ta lại liều mình muốn hủy mối quan hệ giữa hai người, điều này làm Duẫn Thận Nhất vô cùng tức giận. Nếu đã không thích còn cố tình nói câu “Tôi yêu anh” làm gì, lại còn muốn xóa sạch mối quan hệ với hắn, dám yêu mà không dám thừa nhận thì nói làm gì?

Lâm Phong cứng họng, sau một lúc lâu khi cảm giác bối rối qua đi, y mới thay chính mình cười khổ bất đắc dĩ, chẳng còn cách nào khác, bí mật y tân khổ giấu diếm đã bị một người mà y không bao giờ ngờ tới khám phá, có che lấp lại thế nào cũng không được nữa, sau khi bối rối cực độ thì sẽ là sự bình tĩnh đến vô cùng.

Đến khi Lâm Phong bình tĩnh trở lại, lại giống như ngày thường, y lãnh đạm nhìn Duẫn Thận Nhất, sau đó thở dài.

“Nếu anh đã nghe được, vậy tôi cũng không che giấu nữa. Đúng, là tôi yêu anh, thật có lỗi, Duẫn cửu đẳng, tôi biết phần tình cảm này người bình thường rất khó chấp nhận, nếu tôi đã rước lấy phiền phức cho anh, vậy mong anh tha thứ, tôi không cố tình.”

“Muốn nghe một câu nói thật từ anh, thật chẳng dễ dàng.” – Duẫn Thận Nhất thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ Lâm Phong ngang ngạnh chết cũng không chịu nhận.

“Xin lỗi…” Lâm Phong hạ tầm mắt, đột nhiên mặt đỏ bừng, tận giờ y mới phát hiện mình đã bị Duẫn Thận Nhất ôm từ nãy, vẻ lãnh đạm mãi mới xuất ra được bỗng chốc không cánh mà bay, cơ thể phản xạ thụt ra sau.

Lần này thì đến phiên Duẫn Thận Nhất thở dài, đưa tay kéo y trở về, thắt lưng và chân đều mềm nhũn, sao Lâm Phong nhanh bằng Duẫn Thận Nhất, bị hành động lạ thường của hắn mà ngẩn người, cũng không giãy dụa nữa, chỉ nghi hoặc nhìn hắn.

“Trông anh đeo kính rất đĩnh đạc khôn khéo, thế nào lại phản ứng chậm chạp vậy?” – Duẫn Thận Nhất bất đắc dĩ gặm lên đôi môi đang hé mở của Lâm Phong, đến khi người bị gặm thở dốc mới nói tiếp: “Nếu không có cảm giác với anh, tôi lại ôm anh sao? Lại phát sinh quan hệ với anh sao?”

Lâm Phong che miệng, ngây ra. Y vẫn thầm nghĩ, không người bình thường nào lại chấp nhận đồng tính luyến ái, nên càng không dám nghĩ Duẫn Thận Nhất có thể chấp nhận hay không, y mới tự phiền não, cố gắng giấu diếm, giờ nghe thấy Duẫn Thận Nhất nói xong, mới hiểu, ra là trước kia toàn y tự mua dây buộc mình.

“Nhưng, tối qua là anh uống say…” – y muốn phủ định Duẫn Thận Nhất.

“Đúng, tôi uống, nhưng không như anh say đến chẳng biết trời trăng, chẳng biết mình đã làm những gì.” – Duẫn Thận Nhất kiên nhẫn trả lời, sự kiên nhẫn của hắn rất tốt, dù cho là trong cờ vây hay trong hiện tại.

“Anh cũng không phải đồng tính luyến ái…” – Lâm Phong khẳng định, bởi y từng có một thời gian hay dạo trong bar đồng tính, có thể phân biệt được ai là đồng tính hay không phải đồng tính, khả năng ấy chỉ có những người trong giới mới nhận biết được, người ngoài không hiểu được.

“Trước kia không phải, giờ thì phải.” – Duẫn Thận Nhất trả lời rất nhanh, đem lý do của Lâm Phong bác bỏ hoàn toàn.

“Nhưng… nhưng mà…”

Lâm Phong cố gắng dài dòng, còn lộ ra vẻ lúng túng, làm Duẫn Thận Nhất vừa tức vừa buồn cười. Nói cũng đã nói tới mức này rồi, thanh niên này còn cố đẩy hắn ra, có phải hơi quá đáng không? Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Duẫn Thận Nhất hắn chân thành đối với một người như vậy.

“Hay là, anh cần tôi phải chứng minh?”

Mùi nguy hiểm đầy ám muội dần tiến lại gần Lâm Phong. May mà Lâm Phong còn chưa ngốc, vừa thấy ngọn lửa *** bừng bừng nơi đáy mắt Duẫn Thận Nhất, đã lập tức hiểu phương thức chứng minh của đối phương, cuống quýt xua tay, vội vàng nói: “Tôi tin tôi tin, không cần chứng minh.”

Đừng có đùa, thắt lưng y đau, chân y nhũn, đã thầm nghĩ phải tìm ngay một chiếc giường để ủ cả ngày, giờ mà để Duẫn Thận Nhất chứng minh chỉ sợ mai y đứng cũng chẳng nổi.

“Tốt, hôm nay chúng ta nói tới đây đã, đi, tôi dẫn anh ra ngoài ăn cơm, xong còn đến nhà anh.”

Duẫn Thận Nhất vô cùng thỏa mãn buông tha cho Lâm Phong. Lần nói chuyện này kết thúc viên mãn, cũng rất rõ ràng, hơn nữa hắn cũng thiết lập được, trong quan hệ giữa hai người sau này hắn sẽ giữ vị trí chủ đạo, hắn tự tin Lâm Phong có muốn lật lại cũng không được.

Lâm Phong hoảng sợ, vội hỏi: “Đến nhà tôi làm gì?”

“Chuyển nhà, đem đồ đạc của anh đến đây.” – Duẫn Thận Nhất nói như đúng rồi.

“Không được!” – Lâm Phong hiểu ngay lập tức, kiên quyết cự tuyệt.

Duẫn Thận Nhất cau mày, nói: “Vì sao?”

Lâm Phong hít sâu một hơi, vứt tất cả tạp niệm ra khỏi đầu, rất nghiêm túc hỏi lại: “Duẫn cửu đẳng, anh thật sự…”

“Gọi tôi là Thận Nhất, hay Thận cũng được.”

“Được rồi, Thận Nhất, anh có thật sự thừa nhận mối quan hệ không bình thường của chúng ta không? Anh có nghĩ đến hậu quả không? Làm một kì thủ đứng trên đỉnh cao, là một người của công chúng, có rất nhiều người chú ý đến anh, anh có nghĩ đến khi ngộ nhỡ có người nào biết, sẽ ảnh hướng đến hình tượng, sự nghiệp của anh thế nào không?”

“Tôi không nghĩ.” – Duẫn Thận Nhất tủm tỉm nhìn Lâm Phong, đối với nỗi băn khoăn của Lâm Phong, hắn có thể hiểu nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận.

Lâm Phong bấm trán, bất đắc dĩ thở dài, “Anh xem, anh không hề lo lắng những điều ấy đã bảo tôi dọn đến đây, thật quá qua loa. Tôi biết, đêm qua chúng ta đều uống say, có lẽ chuyện ấy với anh là một cú sốc rất lớn, bởi anh chưa từng trải qua, chưa từng với đàn ông, nên mới sinh ảo giác…” – nói tới ấy, hai má Lâm Phong hơi ửng ửng – “Tóm lại, tôi cho rằng chúng ta nên tách ra không gặp nhau một thời gian, suy nghĩ thật kỹ, lúc ấy anh sẽ nhận ra quyết định của anh hôm nay sai lầm tới mức nào…”

Tất cả chìm vào im lặng.

Duẫn Thận Nhất nhìn sâu vào Lâm Phong, tới khi Lâm Phong buồn bực không yên, hắn mới cười ảm đạm, “Được rồi, anh đã kiên trì vậy tôi cũng hiểu, vậy chúng ta cứ tách ra một thời gian đi, tháng sau là vòng hai bắt đầu, cả vòng sẽ mất chừng 20 ngày, từ ngày mai tới khi trận đấu kết thúc tôi sẽ tập trung tinh lực chuyên tâm cho trận đấu, nếu đến lúc đó tôi vẫn không thay đổi quyết định, vậy anh thì sao?”

“Tôi…”

“Không cần lo cho cái hình tượng chết tiệt ấy, vấn đề sự nghiệp hay ánh mắt của người khác, bỏ hết cả mấy cái yếu tố bên ngoài ấy đi, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật lòng của anh, nếu đến lúc đó tôi vẫn không thay đổi quyết đinh, vậy anh thì sao?”

“Tôi sẽ thuận theo ý anh.” – Lâm Phong quay mặt đi, hạ mắt, thiếu tự tin trả lời. Có một số việc, nói thì dễ làm mới khó, y cũng không biết đến lúc ấy bản thân y có dũng khí để thuận theo hay không.

“Tôi sẽ nhớ kỹ lời này của anh, chỉ mong anh đừng nuốt lời.” – Duẫn Thận Nhất đứng lên, giơ tay trước mặt Lâm Phong, “Đi thôi.”

“Hả? Đi đâu?”

“Đi ăn cơm, nhân tiện nhờ anh cho tôi biết từ khi nào thì yêu tôi? Đã chú ý tôi bao lâu? Có tưởng tượng đến tôi trên phương diện nào đó hay không…”

“Khụ khụ… anh, chẳng phải đã nói tách nhau một khoảng thời gian mà…”

“Tôi nói là từ ngày mai, hôm nay… anh vẫn là của tôi.”

Sau một ngày vô cùng gian nan, cuối cùng Lâm Phong cũng thoát khỏi tay Duẫn Thận Nhất, khụ khụ, chính xác thì là rốt cuộc Duẫn Thận Nhất cũng chịu buông Lâm Phong ra. Mở cửa chiếc xe thể thao đỏ chọe, theo y về nhà, không chỉ thế, còn đặc biệt dạo quanh một vòng khu hợp viện, mà danh viết là: nhận nhà.

Lúc ấy mặt Lâm Phong xám như tro, hành động của Duẫn Thận Nhất cho thấy hắn tuyệt đối không buông tay, nếu đến kỳ ước định rồi mà Lâm Phong vẫn không làm được điều đã hứa, vậy kết quả có thể là Duẫn Thận Nhất sẽ trực tiếp lái xe đến lôi y đi.

Một khi Duẫn Thận Nhất đã quyết định thì có chết cũng không từ bỏ, Lâm Phong cũng không phải chưa từng ảo tượng đến một ngày – Duẫn Thận Nhất nhận ra tình cảm của mình. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở ảo tưởng thôi, giống như con người có khát vọng bay lượn, nhưng nếu không nhờ vào đạo cụ hỗ trợ, thì bay lượn cũng chỉ là ảo tưởng, có tốt đẹp tới đâu cũng không phải là sự thật.

Duẫn Thận Nhất không lo đến hậu quả, nhưng y thì có. Thật sự thì, suy nghĩ của y sau đêm say rượu đó vẫn quấy nhiễu y, nên mới bị Duẫn Thận Nhất dắt mũi ký vào kế ước bán thân. Sau khi về đến nhà, ăn no ngủ kỹ, khó chịu trên cơ thể cũng dần giảm bớt, đồng thời đầu óc cũng càng tỉnh táo hơn.

Chuyện nhất định phải giải quyết, có trốn tránh cũng không phải biện pháp hay, với tính cách Duẫn Thận Nhất, cho dù có chạy trốn thì cũng không thể trốn cả đời, giới cờ vây bao chùm rất nhiều nơi, sớm muộn gì cũng gặp lại.

Lâm Phong suy nghĩ suốt bảy ngày, kết quả là biện pháp còn chưa nghĩ ra, đã bởi vì ưu phiền quá độ dẫn tới áp lực quá lớn, đến một hôm đang đứng giảng bài thì ngã quỵ trên bục giảng.

Nghe tin, Vương Ấn ba chân bốn cẳng tìm người cùng đem Lâm Phong đến bệnh viện. Bác sỹ chẩn đoán là bị áp lực quá lớn dẫn đến suy nhược thần kinh, cộng thêm chế độ dinh dưỡng thất thường, ký xoẹt một cái: năm ngày dùng thuốc, rồi treo một chai nước biển cho Lâm Phong.

Khi Lâm Phong tỉnh lại ngửi thấy mùi tiêu độc trong viện thì lập tức buồn nôn, nháo muốn xuất viện, bị Vương Ấn hung hăng đập thước cái “bụp” vào trán một cái mới bình tĩnh lại.

“Mấy ngày nay ông làm gì mà biến thành thế này hả?” – cây thước trong tay Vương Ấn khua trong không khí, là do hắn chạy thẳng từ lớp học đến, ngay cả thước cũng quên buông.

Lâm Phong xoa xoa đầu, lẩm bẩm: “Ông đem tôi ra khỏi viện, gì tôi cũng nói, ọe…” – không quên vờ ói một cái, tỏ vẻ vô cùng chán mùi tiêu độc trong bệnh viện.

Hiếm khi thấy Lâm Phong lộ vẻ trẻ con vậy, Vương Ấn vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng chỉ cố nín nhịn, cố gắng tỉnh bơ như khi đối phó với mấy nhóc học trò quậy trong lớp.

“Còn dám cò kè mặc cả hả, nói cho mà biết, trước khi truyền xong giọt nước biển cuối cùng, ông đừng có hòng được rời nửa bước, tôi ngồi trong này trông ông.”

Lâm Phong sụ mặt, không dám lên tiếng nữa, đừng trông Vương Ấn văn nhã, một vẻ đạo mạo trang nghiêm thế, lúc nóng lên cũng y như động vật cấp thấp vậy đó, Lâm Phong đã lĩnh giáo một lần rồi nên cũng không dám chọc hắn tức giận nữa.

“Nói, sao lại biến thành bộ dạng thế này?”

Biết Lâm Phong khó chịu với mùi tiêu độc trong bệnh viện, nên lúc đến viện, Vương Ấn đã dạo một vòng, mua túi quýt, lột vỏ đặt trước mũi y để y ngửi, còn mình thì vừa ăn múi quýt vừa hỏi.

Mùi vỏ quýt thanh mát làm Lâm Phong dễ chịu hẳn, miễn cưỡng dậy tinh thần, sơ lược toàn bộ chuyện của y với Duẫn Thận Nhất, sau mới ủ ê hỏi Vương Ấn cho chủ ý.

Vương Ấn nghe xong thì cười ha hả không ngừng, nói: “Vậy là mấy ngày nay ông toàn lo lắng chuyện này hả? Lâm Phong, ông chơi cờ cũng ngốc thế hả? Trộm thích người ta mấy năm, giờ người ta sẵn lòng chấp nhận, chẳng những ông không vui, còn nghĩ cách chạy trốn, tôi thấy ông bị nghẹn lâu quá, nghẹn thành bệnh luôn rồi!”

Nghe Vương Ấn nói móc, Lâm Phong cũng chỉ cười khổ.

“Lúc trước, ông từng trà trộn vào bar đồng tính rồi ấy thôi, đầy rẫy ví dụ ra đó còn thấy ít sao? Hai người đàn ông muốn cả đời bên nhau, căn bản chỉ là một câu chuyện cười.”

Đối với thái độ tiêu cực của Lâm Phong, Vương Ấn căn bản là xem thường, trực tiếp dùng đến thước để biểu đạt cảm xúc của hắn.

“Chỉ cần ông với Duẫn Thận Nhất thật lòng với nhau thì còn sợ cái gì, cùng lắm là ra nước ngoài định cư.”

Đối với sự lạc quan mù quáng của Vương Ấn, Lâm Phong cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai.

Nói chung, bình dịch đã truyền hết mà phiền não thì vẫn hoàn phiền não. Duẫn Thận Nhất vậy nhưng rất giữ lời, từ ngày chở Lâm Phong về đến nay vẫn chưa thấy mặt hắn. Nhưng chẳng biết từ khi nào đã cầm số điện thoại mới của Lâm Phong theo, mỗi ngày một tin nhắn ân cần hỏi han, nhắc nhở, đại để như – “uống ít rượu thôi, đừng ăn uống quá độ…” linh tinh vừa như trêu chọc vừa như quan tâm, có đôi khi còn kèm theo “Nghỉ ngơi đi.”, khiến Lâm Phong dở khóc dở cười, còn thêm mấy cái phản ứng nhỏ nhỏ của Vương Ấn nữa.

Được rồi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng thỉnh thoảng Lâm Phong cũng toét một nụ cười hạnh phúc như một thằng ngốc, mang theo cả cảm động lẫn đợi chờ những mẩu tin nhắn ngắn ngủn ấy. Nếu bỏ lại tất cả các yếu tố ngoại cảnh, Duẫn Thận Nhất thực sự là người đàn ông đáng giá y yêu.

Với những mẩu tin nhắn của Duẫn Thận Nhất, Lâm Phong cũng chỉ nhắn vỏn vẹn bốn chữ: Thi đấu tốt nhé.

Ngay khi y vừa gửi tin xong, lại bị Vương Ấn trông thấy, giảo hoạt cười cướp điện thoại trong tay Lâm Phong, lẩm bẩm: “Lén lút tâm tình cái gì đấy?” – đang nói thì thấy mẩu tin nhắn Duẫn Thận Nhất viết cho Lâm Phong, nhoắng một cái đã chọc tức cái gã có vẻ ngoài văn nhã này.

“Cái gì đây cái gì đây hả, mới đem được người ta lên giường, bà mối đã bị ném qua tường hả? Hứ, mệt tôi còn đi cổ vũ cho ông với hắn sống cùng nhau…”

Lâm Phong vội đoạt lấy chiếc di động đang bị Vương Ấn tung tung trong tay, chỉ sợ Vương Ấn lỡ tay một cái thì toi đời nhà em điện thoại. Vương Ấn cũng chẳng đoạt lại, chỉ ngồi thở phì phì nhìn Lâm Phong, đột nhiên cười lạnh một cái, xoay người rời đi. Lâm Phong bỗng rùng mình, một cảm giác chẳng lành chợt bao chùm lấy y.

***

Tối hôm đó, Lâm Phong bị Vương Ấn lôi đi uống rượu, uống tới ngất ngưỡng năm sáu phần, Vương Ấn mới vỗ vỗ bụng tuyên bố đã no, cũng hết giận, sau đó Lâm Phong đã say mềm phải lết thân đi trả tiền, lúc lôi tiền ra khỏi ví thực sự có cảm giác đau như cắt từng khúc ruốt. Y mới trả tiền thuốc men khám chữa trong bệnh viện, lại bị vị lão nhân phòng giáo vụ cắt nửa tháng lương đấy.

“Tôi đưa ông về.”

Vương Ấn ăn uống no nê thì thiện tâm đại phát, ngồi trên xe máy ném cho Lâm Phong một chiếc mũ bảo hiểm. Không biết đại nạn còn ở phía sau, Lâm Phong đội mũ lên xe còn âm thầm may mắn hôm nay không cần phải đi bộ về, kết quả là mới tới cửa nhà đã trông thấy chiếc xe thể thao đỏ chóe của Duẫn Thận Nhất.

Ngay khi Lâm Phong mém nữa thì ngất trên xe máy, Vương Ấn đã lại cười hắc hắc đầy lạnh lẽo, dừng xe, trở tay quắp lấy Lâm Phong, nửa dựa nửa ôm xuống xe, bộ dạng cực kỳ thân mật đi vào hợp viện.

“Vương Ấn, ông làm gì đấy?” – Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.

“Chẳng phải ông nói không biết phải giải quyết với tên họ Duẫn kia thế nào sao? Tôi gọi điện bảo hắn đến đấy, tôi muốn giải quyết giúp ông mà.” – Vương Ấn tiếp túc cười lạnh.

Nhất thời Lâm Phong không biết nói gì – Cái trò trẻ con này có thể tác động đến Duẫn Thận Nhất sao? – bỗng y thật sự nghi ngờ có phải Vương Ấn ở nhà bồi con cọp cái của hắn xem cái chương trình phim truyền hình lúc 8 giờ, giờ có khuynh hướng nhược trí hóa rồi không.

“Anh là Vương Ấn? Tôi là Duẫn Thận Nhất, tôi nghĩ hẳn chúng ta đã từng gặp mặt rồi.”

Ngay trước cửa nhà Lâm Phong, Duẫn Thận Nhất đang đứng lù lù ngăn lại, lễ phép mỉm cười với Vương Ấn, nhưng ánh mắt lại đảo tới cánh tay Vương Ấn đang ôm Lâm Phong kia, hiện lên một tia hung quang, y như một con rồng chuẩn bị chặn giết đối thủ trên bàn cờ, phải chặn không còn một lối thoát, phải một kích trí mạng.

Vương Ấn cũng chẳng khách khí, trực tiếp thẳng một câu: “Chó ngoan không chặn đường.” – có thể thấy, Vương Ấn bị cái tin nhắn gần như là vong ân bội nghĩa của Duẫn Thận Nhất kia làm cho tức giận không nhỏ rồi.

Khóe mắt Duẫn Thận Nhất giật giật, nhưng không đáp trả, chỉ nhìn Lâm Phong, với hơi thở thoang thoảng mùi rượu và vẻ mặt say rượu của Lâm Phong, hắn chỉ nhíu nhíu mày, nói: “Nói anh uống ít thôi vậy mà không nghe, nay cũng muộn rồi, nghỉ ngơi đi, mai tôi lại đến.”

Nói xong, Duẫn Thận Nhất tự động tránh sang một bên, đi thẳng đến bên xe, quay đầu lại dặn dò thêm một câu: “Nghỉ ngơi đi nhé.” rồi lái xe đi.

Bị gạt sang một bên làm Vương Ấn ớ người, cả bụng đầy mấy câu khó nghe còn chưa kịp nói để hoạnh họe Duẫn Thận Nhất thì người đã bỏ chạy.

Lâm Phong vừa tìm chìa khóa mở cửa, vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Vương Ấn cả giận đạp cửa, đặt mông ngồi xuống, cáu kỉnh nói: “Đừng có cười, hay lắm ấy mà cười!”

Lâm Phong cũng không bận tâm đến gã, tự pha một bình trà Phổ Nhỉ, lá trà thơm ngát đẩy lùi cảm giác say trong y, mới từ tốn hỏi ngược lại: “Ông không thấy buồn cười hả?”

Vương Ấn câm nín, tự mình rót một tách trà, mới giận dữ nói: “Mấy người chơi cờ các người, đầu đều bệnh hết rồi, phản ứng cũng chả giống người bình thường.”

Lâm Phong lại buồn cười đứt ruột, cười tới mức không cẩn thận sặc cả trà, ho khù khụ: “Không phải bệnh, khụ khụ… là lý trí, khụ khụ… hiểu không?”

“Lý trí với điên khùng chỉ cách nhau một sợi chỉ thôi, thiên tài với ngu ngốc cũng cách nhau một sợi chỉ thôi đấy.” – Vương Ấn đánh mắt xem thường.

Lâm Phong cười cười lắc đầu, “Nói vậy, những người nhạy cảm đều dễ bị điên mất rồi, tôi với Duẫn Thận Nhất là những người lý trí, đại khái cũng do tiếp xúc lâu dài với cờ vây. Cờ vây là một thể loại dễ học mà khó tinh thông, trừ phần nhỏ là thiên bẩm và cố gắng ra, còn cần một điều nữa là lý trí, không bị mê hoặc trước khốn cục trước mắt, mới từ cục diện hỗn loạn tìm ra được con đường duy nhất dẫn tới chiến thắng.”

Vương Ấn tiếp tục đánh mắt xem thường, tức giận nói: “Giờ thì tôi biết sao ông có thể lặng lẽ yêu người ta mấy năm rồi giờ có chết cũng không đến gần đối phương rồi. Loại lý trí của ông ấy, căn bản nó là giai đoạn đầu của bệnh tâm thần đấy, may mà Duẫn Thận Nhất đã đáp lại ông, bằng không sớm muộn gì cũng phát triển thành chứng tự kỷ.”

Lâm Phong bật cười, cúi đầu uống trà.

“Tôi nói hai người đều là người lý trí vậy, kia vì sao Duẫn Thận Nhất có thể thản nhiên nhận ông, còn ông lại nghĩ biện pháp tránh hắn?”

“Bởi hắn nghĩ quá ít, còn tôi nghĩ quá nhiều.” – Lâm Phong thở dài.

“Là sao?” – Lâm Phong nghe mà không hiểu.

“Thứ gắn kết tôi với Duẫn Thận Nhất là cờ vây, đối với Duẫn Thận Nhất mà nói, hắn đã dành được Quán quân Cờ vây Thế giới, có được vô số người hâm mộ, hơn nữa còn có danh nghĩ trên rất nhiều các câu lạc bộ Cờ vây, hắn đã đứng trên đỉnh của giới Cờ vây thế giới rồi, cho dù sau này bị phát hiện mối quan hệ với tôi rồi bị bắt rời khỏi kì đàn, với hắn mà nói cũng không phải tổn thất, ngược lại còn có thể trở thành trở thành sự tồn tại vụt sáng ngắn ngủi mà không ai có thể vượt qua. Cho nên Duẫn Thận Nhất có thể không kiêng dè chấp nhận tôi.”

“Hắn không sợ sẽ không thể chơi cờ vây nữa sao?” – Vương Ấn hiếu kỳ hỏi, cũng từ chính Lâm Phong mà hắn biết một số người có thể chấp nhất cờ vây đến mức nào.

“Hiện tại Cờ vây online đã phát triển mạnh mẽ như vậy, còn sợ không tìm được chỗ chơi cờ sao?” – Lâm Phong cười nhạo Vương Ấn chả biết gì về cờ vây, internet là một nơi kì diệu, ai biết được sau tài khoản ảo thật sự là ai, trên mạng, chỉ cần có thực lực sao còn sợ không tìm thấy cao thủ chơi cờ sao.

“Được rồi, vậy còn ông, ông sợ cái gì?” – Vương Ấn sờ mũi, không thèm nhắc đến vấn đề không phải chuyên môn của mình nữa.

Lâm Phong rũ mắt, thật lâu sau mới bĩnh tình nói: “Tôi cũng không thể xác định, liệu khi Duẫn Thận Nhất rời khỏi vũ đài cờ vây rồi, tôi có còn thương hắn không.”

Đây mới thực sự là nguyên nhân Lâm Phong trốn tránh Duẫn Thận Nhất. Lâm Phong yêu Duẫn Thận Nhất, bởi trên người ấy, y có thể thấy được tất cả những gì mình đã đánh mất. Lâm Phong yêu cờ của Duẫn Thận Nhất, hay là con người Duẫn Thận Nhất, thật sự rất khó phân rạch ròi. Cho nên y sợ, sợ khi Duẫn Thận Nhất mất cờ rồi, Duẫn Thận Nhất ấy không còn là Duẫn Thận Nhất y yêu nữa. Nếu mọi chuyện thực sự xảy đến, vậy khác nào chính tay Lâm Phong hủy hoại kiếp sống của Duẫn Thận Nhất, y không thể mạo hiểm như vậy.

Vương Ấn nghe xong thì hiểu, sau đó lại cười nhạt với nỗi băn khoăn của Lâm Phong, nói: “Đây là lý trí của ông đấy à? Nên mới nói, người lý trí quá rất không tốt, ông yêu là con người Duẫn Thận Nhất hay cờ của Duẫn Thận Nhất, điều ấy thật sự quan trọng sao? Dù là con người hay cờ, người Lâm Phong yêu cũng chính là Duẫn Thận Nhất, người cũng là hắn, cờ cũng là hắn, không đúng sao, ôi, sao tôi lại đi nói giúp hắn chứ, thôi quên đi, ông yêu thế nào thì thế ấy, kệ ông.”

Vỗ vỗ mông, Vương Ấn nhấc chân chạy lấy người, đi tới cửa, quay đầu ném một câu: “Theo tôi thấy, ông toàn lo sợ không đâu.”

Lo sợ không đâu ư? Có lẽ vậy thật.

Lâm Phong cầm tách trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, lâu thật lâu.

Tháo gỡ mối lo sợ không đâu của Lâm Phong, Vương Ấn hắn không có biện pháp, cho nên hắn chỉ có thể phủi mông bỏ đi. Để vấn đề lại cho Lâm Phong tự giải quyết, mà Lâm Phong hiển nhiên là loại người toàn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nếu có thể giải quyết y đã sớm làm rồi, còn cần gì đến mức phải nhập viện truyền nước.

Nhưng có câu tục ngữ thế này, tháo chuông phải cần người buộc chuông, Vương Ấn và Lâm Phong đều không thể tháo được, vậy cần người khơi ra là Duẫn Thận Nhất tới giải quyết…

***

“Dọn đồ, chuyển nhà.”

Ngày hôm sau, khi Duẫn Thận Nhất đến, câu đầu tiên đã làm Lâm Phong chấn động.

“Anh, anh đã đáp ứng không gặp nhau một thời gian, để cả hai suy nghĩ thật kỹ mà…”

Duẫn Thận Nhất như cười như không nhìn Lâm Phong, nói: “Tôi đổi ý.”

“Vì sao?”

“Thứ nhất, tôi phát hiện ra anh không nghe lời tôi, không tự chăm sóc lấy mình, mới không gặp mấy hôm mà trông đã gầy thế kia rồi. Thứ hai, cái tên Vương Ấn kia làm tôi không yên tâm, mối quan hệ giữa anh với hắn quá thân mật, hơn nữa, ai mà biết được liệu có còn Trương Ấn, Lý Ấn nào nữa không. Thứ ba, tôi nhớ anh.”

Nghe ba lý do có bao nhiêu hùng hồn, làm Lâm Phong ngượng chín cả mặt, nhịn không được lẩm bẩm: “Làm gì có Trương Ấn, Lí Ấn nào chứ, mà Vương Ấn có vợ rồi, anh còn ghen cái gì chứ?”

“Lẩm bẩm gì đấy hử? Quần áo tôi dọn xong hết rồi, còn thứ gì muốn mang theo không?” – động tác trong tay Duẫn Thận Nhất quá nhanh, Lâm Phong mới ngẩn ra một lúc, hắn đã đóng gói xong toàn bộ tủ quần áo của Lâm Phong, coi biểu tình của Duẫn Thận Nhất thì chín phần là nếu Lâm Phong không đáp ứng hắn, hắn sẽ bá vương ngạch thượng cung[1] luôn.

“A? Từ từ đã, giữa chúng ta… còn vấn đề chưa được giải quyết, anh không thể…” – Lâm Phong nổi nóng, đè lại hành lý không cho Duẫn Thận Nhất lấy đi.

Duẫn Thận Nhất im lặng nhìn Lâm Phong, rồi ngồi phịch xuống giường, lấy thuốc lá ra, châm lửa hút, phun ra một vòng khói, chậm rãi nói: “Được rồi, Lâm Phong, cả anh và tôi đều đã trưởng thành rồi, đều hiểu rõ mình phải làm gì, không cần phải như một thằng choai choai chơi trò truy truy đuổi đuổi hư thực ấy, tôi có cảm giác với anh, anh cũng yêu tôi, đây là sự thật, nếu có vấn đề gì thì nói ngay tại đây, chúng ta cùng nhau giải quyết, được chứ?”

Trông Duẫn Thận Nhất như đã tính toán kỹ lắm, Lâm Phong thật sự ngẩn người, y chưa từng thấy hắn dứt khoát như vậy.

“Tôi, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý sống chung…” – Lâm Phong lắp bắp

“Sớm muộn gì cũng sống, vậy không cần chuẩn bị, quen dần là được rồi.” – Duẫn Thận Nhất mỉm cười bác bỏ.

“Nhưng thực sự tôi không biết… tôi có thực sự yêu anh không…” – cuối cùng Lâm Phong cũng nói ra được lời này.

Nụ cười biến mất trên mặt Duẫn Thận Nhất, hắn cau mày, rít mạnh điếu thuốc một hơi, sau đó nói: “Anh đã nói yêu tôi, chẳng lẽ là nói mơ ư?”

“Ý của tôi là, tôi không biết rốt cuộc người tôi yêu là anh, hay là cờ của anh.” – Lâm Phong chột dạ cúi đầu.

“Còn gì nữa không?” – giọng Duẫn Thận Nhất vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức dị thường.

“Hả?”

“Tôi hỏi anh, còn vấn đề nào nữa không?”

“Không, có thế thôi.” – nghe ra sự khác thường trong giọng Duẫn Thận Nhất, cuối cùng Lâm Phong cũng không dám nói đến sự đánh giá từ những nhân tố bên ngoài nữa.

“Vậy thì tốt rồi, đi thôi.”

“Hả? Vấn đề là…”

“Căn bản là chả có vấn đề quái gì hết, anh yêu chính là con người tôi, vậy mới tốt nhất, còn nếu anh yêu cờ của tôi, vậy tôi sẽ làm cho anh yêu tôi, cứ vậy nhé, đi thôi.”

“A…”

Cứ thế, mấy cái sự lo sợ không đâu của Lâm Phong bị Duẫn Thận Nhất mạnh mẽ dẹp hết, như bông tuyết rơi trúng đống lửa, ngay cả hơi nước cũng bị bốc hơi chả còn lại gì, đến ngay cả người cũng bị Duẫn Thận Nhất đóng gói mang đi.

Thực tế thì Duẫn Thận Nhất tức giận không nhẹ, nếu trong suy nghĩ của Lâm Phong, hắn còn không quan trọng bằng cờ của hắn, thật đúng là sự khiêu khích nghiêm trọng nhất đến tôn nghiêm một thằng đàn ông như hắn, cũng chính từ lúc ấy, hắn đột nhiên ý thức được, tình địch lớn nhất của hắn, không phải là Vương Ấn Trương Ấn hay Lý Ấn gì gì đó, mà chính là 361 quân cờ trắng đen.

Kết quả cuối cùng là Lâm Phong liệt giường một ngày, cái giá phải trả cho sự khiêu khích tôn nghiêm nam tính của Duẫn Thận Nhất. Nói cho cùng thì, Duẫn Thận Nhất là một người tự tin đến gần như kiêu ngạo, lấy hắn so với cờ của hắn á, nực cười. Cho nên đụng tới loại người như Duẫn Thận Nhất, Lâm Phong có nhiều lý do tới đâu cũng phải cam chịu số phận.

Vài ngày sau, Vương Ấn phát hiện nhà Lâm Phong người không phòng trống thì gọi điện hỏi thăm, vừa nghe thấy phương pháp xử lý của Duẫn Thận Nhất thì cái gã vô lương tâm ấy cười phá lên, cũng phải bội phục Duẫn Thận Nhất.

“Tôi nói ông nha, ánh mắt quả nhiên không tồi, Duẫn Thận Nhất với ông, đúng là tuyệt phối, há há há…”

“Tuyệt phối cái rắm ấy, sao tôi lại không sớm nhận ra tên vô lại kia tinh lực quá dư thừa thế…” – Lâm Phong gần như không dậy nổi thắt lưng nữa, hữu khí vô lực rên rỉ.

“Há há há… có vẻ như mấy ngày nay ông đã vô cùng “Tính” phúc rồi nhỉ, cung hỉ cung hỉ, không quấy rầy ông tiếp tục nữa, yên tâm, phía trường học tôi sẽ giúp ông xin nghỉ mấy ngày… nếu không được, thì để chồng ông đến dạy thay vài ngày là được, ha ha ha…”

“Đồ khốn…”

Chiếc di động đã dùng được mấy đời, ngay khi tiếng mắng vang lên, đã rơi xuống đất hy sinh một cách đầy anh dũng.

Sau đó, quả thật Duẫn Thận Nhất đã đến dạy thay mấy ngày, làm vị lão nhân trong phòng giáo vụ sung sướng tới mức đi đường cũng nâng nâng. Cũng không biết Duẫn Thận Nhất đã hoa ngôn xảo ngữ gì đó mà chẳng những lương của Lâm Phong được tăng gấp đôi, kể cả mấy tháng bị cắt cũng được bổ sung trở lại.

Thế nên mấy ngày xin nghỉ của Lâm Phong nghiễm nhiên trở thành lương nghỉ phép, đương nhiên, đấy là ý nghĩ của Lâm Phong. Còn về Duẫn Thận Nhất, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để tự cho mình một kỳ nghỉ, sau đó hợp lý biến nó thành chuyến du lịch trăng mật.

Cuộc sống từ ấy về sau có thêm một người nữa, cảm giác ấy… thật yêu, yêu lắm.

—– Hoàn —–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play