“Lâm Phong…”
Phong thái giống quá, thủ pháp giống quá… chẳng lẽ Lâm Phong lại là Sky? Nhưng liệu Sky hiện tại có phải Sky năm đó hay không? Dù sao thì phong thái cũng kém hơn trước nhiều lắm…
Nếu không phải đang ở nước ngoài, cách xa ngàn dặm, hắn đã muốn lập tức đến trước mặt Lâm Phong hỏi cho ra nhẽ. Đã lâu hắn không kích động như thế, trái tim đập liên hồi, hắn còn có cảm giác bức bối đến không thở nổi.
Duẫn Thận Nhất không nói với bất kỳ ai, trước khi hắn ngồi lên đỉnh cao của cờ vây, hắn đã từng khiêu chiến với Sky. Bởi… hắn muốn rửa nhục, nếu không chiến thắng Sky, hắn không còn mặt mũi nào nói cho người khác biết, nói rằng, chính hắn từng là bại tướng dưới tay Sky.
Dù ván cờ thảm bại ấy đã trôi qua nhiều năm, nhưng Duẫn Thận Nhất vẫn nhớ như in, ngày ấy là một ngày hè rất nóng…
Duẫn Thận Nhất sinh ra trong một gia đình có truyền thống cờ vây, đương nhiên, cái gọi là cờ vây thế gia cũng do cha hắn tự xưng. Bởi Duẫn gia nhiều thế hệ học cờ, nhưng từ sau ông nội hắn thì gia đình không xuất hiện thêm một kì thủ danh giá nào nữa.
Tuy Ông Duẫn hạ cờ bình thường, nhưng một lòng muốn chấn hưng Duẫn gia trên kì đàn, nên ngay từ khi Duẫn Thận Nhất mới bi bô tập nói đã bắt đầu dạy hắn chơi cờ. Mà Duẫn Thận Nhất ngày càng bộc lộ khả năng chơi cờ thiên bẩm, ông Duẫn cũng vui mừng lây, yêu cầu đối với Duẫn Thận Nhất cũng ngày càng cao.
Có thể tưởng tượng, một đứa trẻ từ nhỏ đã phải gánh vác kỳ vọng của bậc cha chú, áp lực sẽ vô cùng lớn. Nhưng Duẫn Thận Nhất lại không chăm chỉ học như ông Duẫn đã hy vọng, ngược lại, hắn rất ghét chơi cờ vây, thường trốn mấy buổi học cờ ra ngoài chơi, nên cũng nhận không ít những lần đánh mắng. Vậy mà Duẫn Thận Nhất lại chẳng biết mệt, như đối chọi lại cha hắn mới là thành tựu lớn nhất hắn đạt được.
Ấy là một năm nghỉ hè, Duẫn Thận Nhất lại trốn buổi học cờ ra ngoài chơi, kiểm tra túi tiền tiêu vặt đâu đấy, hắn chạy tới cửa hàng internet chơi game. Khi đó, game online mới phát triển, mọi người đến hàng internet chủ yếu là chơi game. Duẫn Thận Nhất say sưa chơi game giết quái vật, quạt điện trong cửa hàng vẫn kêu lên ù ù, mồ hôi lại cứ tuôn không ngừng.
Hắn chỉ chạy ra mua chai nước khoáng một lúc, nhân vật trong game của Duẫn Thận Nhất đã bị đối phương giết chết, nhịn không được chửi một tiếng, hắn rời trò chơi, cầm chai nước khoáng, càu nhàu mấy tiếng rồi tu ừng ực, khóe mắt Duẫn Thận Nhất lướt qua một biểu tượng nho nhỏ trên góc màn hình.
Đó là hình ảnh một bàn cờ với quân cờ hai màu trắng đen, làm Duẫn Thận Nhất rất ngứa mắt. Tay cầm chuột của hắn rung lên, không cẩn thận click nhầm vào biểu tượng ấy.
Duẫn Thận Nhất nào ngờ, chỉ một lần click nhầm, đã đẩy vận mệnh của hắn thay đổi hoàn toàn.
Dù sao mở cũng đã mở rồi, hắn cũng muốn thả lỏng chút xíu, Duẫn Thận Nhất đăng ký bừa một tài khoản mới, sau đó chọn một đối tượng cũng mới lập tài khoản, mời đấu.
Tài khoản ấy tên là Sky.
Vào thời điểm đó, Cờ vây Online cũng mới xuất hiện.
“Xin chào.” – đối phương đánh một lời chào thân thiện.
“Tôi là Duẫn Thận Nhất.”
“Hả?”
“Cậu không cần cho tôi biết tên, tôi không thích nhớ tên bại tướng của mình.”
“……”
Khi Duẫn Thận Nhất điểm một quân cờ đầu tiên, hắn không ngờ mình lại thất bại. Tuy thường xuyên trốn học cờ, ngày nào cũng đối nghịch với cha, nhưng hắn cũng chưa từng nghi ngờ khả năng thiên phú của mình. Trong lớp học cờ vây, hắn là người có kì lực mạnh nhất, hắn chỉ cần cố gắng bằng 1/10, thậm chí 1/20 người khác cũng dành được thành quả hơn nhiều lần, trong lòng Duẫn Thận Nhất vẫn đắc ý không thôi. Điều hắn thực sự ghét là cha hắn cứ một mực ép hắn học cờ vây, chứ không phải bản thân hắn không thích cờ vây.
Thế nhưng Sky – một người không biết mặt, không biết tuổi, không biết từ đâu đến lại làm Duẫn Thận Nhất hắn thảm bại không còn mặt mũi.
Chỉ nửa giờ, cục diện ván cờ vô cùng thê thảm, Duẫn Thận Nhất thua hoàn toàn.
“Kì lực của cậu rất mạnh, chỉ là sốt sắng tấn công quá thôi…”
Đối phương đánh một dòng, Duẫn Thận Nhất nhìn qua thì mặt đen lại, khi ấy tuổi trẻ nông nổi, hắn đầu biết đối phương muốn thông qua phục bàn để chỉ điểm cho mình, hắn chỉ nghĩ đối phương dương oai diễu võ, cười nhạo lời tuyên bố thắng trận trước khi trận đấu bắt đầu của hắn.
“Đủ rồi, tôi biết cậu thắng, không cần phải ba hoa, chúng ta chơi lại…”
“A? Ừm… kì thực tôi là kì thủ chuyên nghiệp, cho nên bại dưới tay tôi… cậu không cần phải cảm thấy… khó chịu đâu.”
Nhưng Sky không biết, bốn chữ ‘kì thủ chuyên nghiệp’ ấy đối với Duẫn Thận Nhất lại là sự đả kích rất lớn, vì đã hai năm liền hắn không qua được kì thi nhập đẳng, cũng không biết đã ăn bao nhiêu cái bạt tai từ tay cha hắn rồi.
“Kì thủ chuyên nghiệp thì có gì hơn người, tôi cũng không lạ…”
Những lời trong lúc vừa giận vừa xấu hổ Duẫn Thận Nhất không đánh ra được, hắn trực tiếp quát thẳng vào máy tính, nói xong mới nhớ ra, chẳng biết đối phương cách hắn bao xa, có nói cũng có được gì. Đá mạnh vào ghế, Duẫn Thận Nhất giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Về đến nhà, trong đầu hắn vẫn lấp đầy câu nói ‘kì thủ chuyên nghiệp’ của Sky, Duẫn Thận Nhất nóng nảy di chuyển quân cờ qua lại, kì thủ chuyên nghiệp thì có gì hơn người, hắn không thích làm chứ không phải đảm đương không được. Vừa nghĩ hắn vừa tìm tất cả các cuốn kì phổ có trong nhà, ngồi trước bàn cờ học, liên tục đến năm sáu tiếng, tan tầm cha hắn về còn tưởng mình vào nhầm nhà.
Sau đúng một năm rưỡi nín nhịn, lần thứ ba Duẫn Thận Nhất đã thành công thông qua kì thi nhập đẳng. Sau đó hắn chạy đi đăng ký một tài khoản mới, gửi lời khiêu chiến với Sky. Nhưng lời khiêu chiến mới vừa gửi đi, Sky đã lập tức cự tuyệt hắn, không đợi hắn nói một lời, Sky đã thoát.
Năm thứ hai, hắn đã vào được vòng trong của kì thi lớn, kì lực được thăng cao, hơn nữa dành được quán quân giải kì thủ tiềm năng, dần dần có danh tiếng trong giới cờ vây, đã là kì thủ chuyên nghiệp thì không thể không biết đến hắn, lần này khiêu chiến với Sky chắc chắn sẽ không bị cự tuyệt. Ai ngờ, Sky vừa nhìn thấy lời mời thi đấu của hắn thì cự tuyệt ngay trong giây đầu tiên, không chỉ thế còn đánh một dòng: “Xin lỗi, tôi rất mệt.”
Duẫn Thận Nhất nghẹn lại, chuyên tâm nâng cao kì lực, tham gia nhiều trận đấu. Ba năm sau, rốt cuộc hắn cũng đánh bại được đệ nhất kì thủ Hàn Lạc lúc bấy giờ. Cái tên Duẫn Thận Nhất đã tỏa sáng trên kì đàn, được xưng là kì thủ thế hệ mới. Chỉ có điều trái ngược lại, trên mạng, lần thứ ba hắn bị Sky cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt không nể mặt mũi hắn. Cùng lúc hắn gửi lời mời, còn có một người mới khiêu chiến với Sky, kết quả là Sky chọn người mới ấy mà từ chối hắn.
Nếu Sky thực sự là Lâm Phong, suy đoán này làm răng nanh Duẫn Thận Nhất gằn lại kêu lên ken két, như có loại cảm xúc muốn bắt ngay lấy Lâm Phong chơi một ván cờ.
Thấy sắc mặt của Duẫn Thận Nhất thì cả bọn Kỉ Hiên đầu ngạc nhiên, đã quen nhau bảy tám năm cũng chưa từng thấy Duẫn Thận Nhất luôn bình tĩnh lại bày ra biểu tình ấy.
Lí Mẫn Hân đột nhiên đoạt lấy laptop, “Tối muốn thử hắn xem.”
Người hắn muốn thử, đương nhiên không phải An Tả Thanh. Đúng lúc ván cờ giữa Sky và An Tả Thanh vừa chấm dứt, Lí Mẫn Hân không nói lần thứ hai, dùng tài khoản của Kỉ Hiên trực tiếp gửi lời mời đấu tới Sky.
Lâm Phong bất ngờ nhìn thấy khung lời mời thi đấu hiện lên, tên tài khoản này không xa lạ…
Cờ vây Online đã phát triển được nhiều năm, ban đầu chỉ có mấy kì thủ nghiệp dư hay những người thích cờ tham gia. Nhưng giờ, ngày càng có nhiều kì thủ chuyên nghiệp cũng bắt đầu gia nhập cờ vây online hơn, trong đó không ít kì thủ chuyên nghiệp công khai tài khoản của mình. Nên khi Lâm Phong thấy cái tên “Linh linh thất”, kèm theo sau là avatar của một người cùng ra nước ngoài thi đấu với Duẫn Thận Nhất – Kỉ Hiên.
Không thể khẳng định Duẫn Thận Nhất có ở bên cạnh xem trận đấu không, Lâm Phong do dự một lúc, y cự tuyệt. Vả lại vừa mới cùng “Tha sơn chi thạch” đại chiến một chập, cảm giác mệt mỏi đã dâng lên, tình trạng hiện tại của y không phù hợp để đấu với kì thủ đẳng cấp như Kỉ Hiên.
Sự cự tuyệt của Lâm Phong làm cả Lí Mẫn Hân và Kỉ Hiên đều có chút bất ngờ.
“Liệu Sky này có không biết tôi là ai không?” – Kỉ Hiên lẩm bẩm, tài khoản của mình là công khai đó.
“Nói không chừng người ta biết mặt ông nhưng chướng mắt với ông ấy.” – Lí Mẫn Hân khó chịu, có là ai đi nữa thì bị cự tuyệt thẳng thừng thế cũng không vui nổi.
Đang muốn chat hỏi nguyên nhân bị cự tuyệt thì Duẫn Thận Nhất đột nhiên mở miệng, “Cậu đăng ký một tài khoản mới thử lại đi.” – có vẻ như hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Hả? Vì sao?”
Duẫn Thận Nhất không giải thích.
Tuy không rõ thế nào, nhưng Lí Mẫn Hân cũng nhanh tay nhanh chân, lao nhanh ra đăng ký một tài khoản mới, sau đó hùng hổ gửi một lời mời mới.
Nhận rồi kìa!
Mấy người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Sky cũng thật kỳ quái, không thích giao đấu với cao thủ, không lẽ cũng có thói xấu ức hiếp người mới như An Tả Thanh sao?
Sự thật không phải như thế, vào ván cờ đã thể hiện rõ ràng. Lí Mẫn Hân cũng không lảm nhảm nữa, trực tiếp hạ một quân đen giữa bàn cờ.
“Tính tình hấp tấp quá, để ta chỉ điểm một phen nào.” – Lâm Phong nào biết mình bị tính kế, thấy người mới này vội vàng điểm một quân, y chỉ khẽ cười.
Lâm Phong không có thói quen bắt nạt ma mới, chẳng qua đã mấy năm dạy lũ trẻ chơi cờ, giờ trông thấy mấy tay mới non nớt, lại kìm lòng không đặng muốn chỉ điểm, nên những lúc được mời, vô tình chung y đã chọn những người mới. Tất nhiên Lâm Phong nào biết mình có thói quen ấy, mà nó cũng là đầu sỏ gây nên lời tuyên bố công khai không bao giờ tham gia Cờ vây Online của Duẫn Thận Nhất.
Có lẽ tất cả đều là sự trùng hợp ngỡ ngàng.
Hơn mười phút, Lâm Phong biết mình bị lừa rồi. Tuy trên màn hình mới có bảy tám quân cờ, nhưng y đã nhìn thấy thủ pháp che giấu kín đáo của đối phương, tay ‘ma mới’ này hoàn toàn là sói đội lốt cừu, từng nước cờ không mảy may có sự bộp chộp, vụng về của những tân thủ thực sự, nước cờ nào cũng đầy chất xoi mói, tuy trước mắt không biết kì lực của đối phương rốt cuộc đến mức nào, nhưng chắc chắn tiếp theo sẽ không dễ đối phó.
Mặc dù rất muốn đọ sức với ‘ma mới’ đội lốt cừu một ván, nhưng cả cơ thể lẫn tinh thần của y đều đã lên tiếng cảnh báo, nếu kiên trì sau mười phút này, chắc chắn y phải cúi đầu chào thua, đồng thời lúc nhận thua ấy, y cũng sẽ phải đối mặt với hàng tá những lời mời khiêu chiến tiếp theo.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không thế đấu tiếp được nữa, xin hỏi ngày mai thì sao, ngài có rảnh không? Hy vọng có thể đấu lại với ngài.”
Lí Mẫn Hân giật mình, đang lo lắng có nên đáp ứng hay không thì Duẫn Thận Nhất đã giành lấy máy, đánh một dòng.
“8 giờ tối mai, mời đúng giờ.”
Lời nhắn vừa được gửi đi, lập tức Lí Mẫn Hân ré lên: “Thận Nhất, ông làm cái quái gì vậy hả, ngày kia tôi có một trận đấu, tối mai phải nghỉ ngơi dưỡng sức, làm gì có thời gian rảnh mà lên mạng chơi cờ.”
“Ván cờ ngày mai, tôi hạ.” – Duẫn Thận Nhất nói.
“Ông điên rồi, ngày kia ông cũng có trận đấu, mà ông có biết trận đấu của ông là mấu chốt của cả đội không hả, cần gì phải tiêu hao tinh lực vào cái chỗ nhàm chán này, dù cho Sky trước kia từ chối ông thì có muốn báo thù cũng đừng chọn ngày mai chứ…”
“Tôi tự biết chừng mực. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi nói hai cậu có phải nên về phòng của mình không.” – Duẫn Thận Nhất bắt đầu lên giọng đuổi khách.
***
Ngày hôm sau, Lâm Phong lại hưng phấn hừng hực, chỉ điểm mấy tay tân thủ lại giúp y đạt được cảm giác thỏa mãn mãnh liệt đến thế. Dù sao cũng là một kì thủ chuyên nghiệp, gặp sự khiêu chiến của một đối thủ mạnh càng làm y kích động hơn. Có thể khẳng định y chưa từng gặp tên ‘ma mới’ hôm qua, có thể là một kì thủ chuyên nghiệp mới chơi Cờ vây Online.
Vì giới hạn cơ thể, Lâm Phong vẫn mãi ở tứ đẳng, cũng không đủ tinh lực tham gia những giải thi đấu cao cấp, nên chỉ có thể thông qua con đường internet để hạ những ván cờ với những kì thủ chuyên nghiệp. Một kì thủ chuyên nghiệp chưa từng xuất hiện trên mạng ấy, vừa nghĩ y vừa hưng phấn không thôi.
Vất vả dạy xong lớp cờ vây ít ỏi, Lâm Phong lập tức thu giáo án vào túi, vội vã chạy về nhà, vừa đến cổng đã bị Vương Ấn từ xa gọi lại.
“Chạy gì mà như ma đuổi thế, gọi mãi mà không được, hại tôi đuổi theo cũng muốn đứt cả hơi.” – Vương Ấn hồng hộc chạy tới.
“Hả, tôi không nghe thấy ông gọi, sao thế, có chuyện gì?”
“Chuyện gì à, đương nhiên là chuyện tốt rồi, tối nay đến nhà tôi uống rượu, bà xã tôi xào mấy món rau dưa.” – Vương Ấn huyên thuyên.
Lâm Phong cười ầm, xua xua tay, “Tôi đây cũng không dám đi, chị dâu nấu đồ ăn ra sao, cũng chỉ có ông mới dám ăn.”
Một cánh tay chụp lên vai Lâm Phong, Vương Ấn mắng: “Dám nói xấu vợ tao, tao mà cho cô ấy biết, thì thằng oắt ngươi đêm nay cứ chờ người oanh tạc điện thoại cả đêm đi.”
Lâm Phong vội thủ một tư thế xin lượng thứ, nói: “Em sai rồi, sai rồi, được chưa. Nói hẳn hoi đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ba mẹ của một học sinh tặng tôi hai túi lá trà, biết tiểu tử ông thích món này, có muốn không?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” – Lâm Phong cũng chả khách sáo, theo Vương Ấn vào văn phòng. Vừa vào đã thấy hai túi lá trà xanh biếc đặt trên bàn, “A” lên một tiếng, xấu xa nhìn Vương Ấn, “Chè Phổ Nhỉ[1], mấy vạn tệ một cân, không phải ông tự xưng là liêm khiết, tận chức tận trách, không bao giờ nhận lễ từ phụ huynh học sinh đó sao?”
Vương Ấn lắp bắp kinh hãi, cầm hộp trà lên ngắm trái ngắm phải, nghi ngờ nói: “Thật hay giả thế? Hai vợ chồng kia sống chết muốn tôi nhận, không nhận không chịu về, tôi còn tưởng lá trà này không đáng giá là bao.”
Lâm Phong cười hắc hắc, đoạt lấy hộp trà trong tay Vương Ấn, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy còn vừa trêu chọc: “Tám phần là trà giả, mấy vạn tệ một cân là thật, nào có ai lại tặng cho loại người không biết phân biệt như ông chứ, thật là phí của giời.”
“Trà giả mà còn lấy… sac, tên khốn, chạy cũng lẹ quá đấy.” – Vương Ấn tức giận hét lên, lời còn chưa dứt Lâm Phong đã cao chạy xa bay, chỉ để gã lại lầm bầm tự biên tự diễn: “Nói thế nào tôi đây cũng là đặc cấp giáo sư duy nhất trong trường, người khác dâng lá trà mấy vạn tệ một cân nịnh, cũng là lẽ thường thôi.”
Rốt cuộc là trà thật hay trà giả, Lâm Phong cũng không có hứng quan tâm, y ấy à, cũng là uống thành quen thôi, lá trà mấy vạn tệ một cân hay mấy chục tệ một cân, vào mồm rồi thì cũng như nhau cả thôi.
Về tới nhà, đun nước, nấu cơm, lấp đầy bụng xong thì bắt đầu giải quyết mấy việc vặt trong nhà đã tích góp nửa tháng qua, tất cả xong xuôi cũng đã đến 7 rưỡi. Lúc này mời ì ạch bật máy tính, tiện thể đem hộp trà lấy từ chỗ Vương Ấn pha một tách, hương trà vấn vít chóp mũi, dễ chịu đến khó tả.
Tâm tình hưng phấn cả ngày nay cũng theo hương trà dần dần bình ổn. Còn mười lăm phút nữa, từ từ mở mắt, điều chỉnh tâm trạng bình thản hơn.
Đúng 8 giờ, Lâm Phong đăng nhập vào tài khoản của mình.
Lời mời đấu cờ lập tức được gửi đến, đối phương như còn nôn nóng hơn y. Lâm Phong nhận lời mời, đối phương đã lập tức chấp một quân đen đi trước, hành vi hấp tấp thật giống tối qua, chẳng qua là điểm đặt cờ đã khác đi.
Lâm Phong cũng không khinh thường sự hấp tấp của đối thủ, còn thật sự cân nhắc nên đi tiếp thế nào. Nhưng đối phương dường như muốn hạ cờ thật nhanh, sau bốn năm nước cờ, tốc độ Lâm Phong cũng đành phải nhanh theo. Tuy không hề biết đối thủ hôm nay của y đã thay người, nhưng qua mười nước cờ Lâm Phong đã nhận ra, người đang đấu với y đã không còn là tên ‘ma mới’ ngày hôm qua nữa.
Nâng tách trà, y đứng dậy lấy thêm nước nóng, qua làn khói trắng mập mờ, Lâm Phong nhìn chằm chằm màn hình, mi tâm nhăn lại. Thủ pháp ngày hôm nay của tên ‘ma mới’ tuy không tầm thường, nhưng lại giống một tân thủ thực sự. Những điểm đặt cờ rất kì quái, rất không hợp lí, càng làm Lâm Phong thấy lạ lùng hơn, nước cờ ấy, sao lại quen mắt đến thế.
Đối phương như nhận ra sự chần chừ của Lâm Phong, im lặng mấy phút, đánh một dòng.
“Đây là những nước cờ mười hai năm trước, vào một ngày hè nóng nực, tôi đã đấu với một kì thủ chuyên nghiệp tên Sky.”
Phụt!
Lâm Phong phun ngụm trà trong miệng vào máy tính, lặng người nhìn bàn cờ, quên cả lau nước đọng trên màn hình.
Thảo nào lại thấy quen đến thế, y đã nghĩ tới Duẫn Thận Nhất, người giấu mặt ấy, quả nhiên là Duẫn Thận Nhất.
“Tôi vẫn còn nhớ anh!” (đây là Lâm Phong nói >_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT