Đúng lúc tiu nghỉu như mèo cắt tai thì tiếng nhạc bập bùng vang lên:
“Anh yêu em nhiều lắm và anh sẽ nói cho em nghe là:
Bao yêu thương say đắm, không như gió mây thoảng qua...
Hãy đưa đôi tay anh nắm, hãy cầm tay nhau hạnh phúc trăm năm
Hãy đặt bờ môi lên bờ môi để đôi mi nhắm...”
Nhà thì không mở ti vi, chẳng lẽ là chuông điện thoại. Không phải của tôi, cũng không phải của chị Nhi, mà dám chắc bố mẹ cũng không để quả nhạc chuông xì tin sến sẩm kiểu này. Tôi đóng vai chó nghiệp vụ, lùng sục khắp nhà cuối cùng đánh hơi được cái điện thoại dưới gầm bàn trà. À, của “quần hoa” thối đây mà. Hừ, đi đâu quên đấy, có ngày đến cái quần đùi cũng bị người ta chôm mất cho xem.
Màn hình hiển thị ba chữ to đùng “Dương Quý Phi” mà tôi bị ấn tượng sâu sắc hơn cả bởi hình ảnh đi kèm cuộc gọi. Dương Quý Phi đứng trong bếp nhặt rau và đang quay sang cười tươi tắn. Và nụ cười tươi tắn của chị làm tôi hết hồn vì tận dụng tối đa sự độc đáo trong cách sắp đặt những chiếc răng, cho nên hàm răng khấp khểnh cái nhô ra, cái thụt vào của chị được phơi bày không sót tí nào. Sau ba giây định thần, tôi chạy ù lên nhà, đập cửa phòng Quân (à nhầm, phòng tôi mới đúng):
“Quân thối, mau lăn ra đây cho tôi. Nàng thơ của cậu gọi này.”
“Thơ thẩn gì ở đây.” Bên trong vang lên giọng nói ngái ngủ, và tôi tin chắc là cậu ta vừa vùi đầu vào cái chăn hình Doraemon của tôi vừa càu nhàu.
“Dương Quý Phi, là Dương Quý Phi. Nghe đi, có mấy cuộc gọi nhỡ rồi đấy.”
“Không nghe, cậu thích thì nghe đi. Phiền phức.” Tiếng làu bàu nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Tôi bực mình đấm cửa rầm rầm thêm mấy cái nữa. Cảm giác giống hệt con bé giúp việc đang năn nỉ ỉ ôi cậu chủ xuống nhà ăn cơm vậy.
Cuối cùng, tôi cũng bấm nút nhận cuộc gọi trong sự hậm hực vô bờ bến. Chưa kịp phun câu “Alo”, đầu dây bên kia đã xổ một tràng dài với tốc độ súng liên thanh phải gọi bằng bà nội:
“Lày cậu Quân, tôi nà tôi lói cho cậu biết nhá, cậu không có mặt ở nhà trong vòng 30 phút nữa thì cậu chết chắc. Cậu có chán đời hay bất mãn gì thì phải lói với tôi một tiếng, ai nại đêm hôm 4 rưỡi sáng khăn gói quả mướp trèo cổng dạt nhà đi bụi. Ông bà chủ đang no sốt cả vó nên đấy, tôi mà không liên lạc được cho cậu nà ông bà chủ đi báo công an đấy. Cậu có nghe tôi lói cái gì không đấy.”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc quay mòng mòng. Thầm cảm tạ trời đất là đợt mưa bom bão đạn vừa rồi ở bên kia đầu dây, nếu không mặt tôi đã bị thủng lỗ chỗ do bom nước miếng bắn trúng rồi. Mà Dương Quý Phi vừa nói cái gì mà “chán đời”, “dạt nhà đi bụi”, cái gì mà “báo công an”. Ối giời ơi lớn chuyện rồi, lỡ mà bố mẹ cậu ta đi báo công an thật thì cả nhà tôi không phải bị tống tù vì tội danh “bắt cóc” hay sao? Trong khi cậu ta như cái bã kẹo cao su, cầm xà beng cậy không đi ấy chứ.
Đầu óc xoay chuyển một hồi, cuối cùng tôi cúp điện thoại, mặc cho đầu dây bên kia mưa bom bão đạn vẫn không ngừng trút xuống. Sau đó thì lén lút gửi cho “Dương Quý Phi” một tin nhắn với nội dung: “Tôi về ngay đây. Đừng manh động.” Phù, làm gì thì làm, cứ đảm bảo an toàn cái đã. Tiếp đến là làm đủ mọi cách tống cổ tên sao chổi đang làm tổ trong phòng của tôi ra ngoài đường.
Tôi lấy chìa khóa phòng, mở cửa, ập vào như chiến sĩ đặc công tập kích phần tử khủng bố. Quả nhiên thấy một con sâu ngoại cỡ đang cuộn chặt trong cái chăn yêu dấu của tôi, vùi mặt vào gối ngủ quên trời đất. Tức mình, tôi túm cái mép chăn, lôi một cái thật mạnh. Con kén khổng lồ bị lăn mấy vòng trên giường rồi rơi cái bộp một phát. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy mình ngã ngồi dưới đất với cái mông tê rần.
Quần hoa sau phút kinh hãi không nói lên lời, ngẩng cái đầu bù xù như tổ quạ về phía tôi bất mãn nói:
“Hoài An, cậu có phải là con gái không thế?”
“Tôi thà làm đàn ông còn hơn làm kẻ đồng lõa cho tên dạt nhà đi bụi như cậu. Giờ thì biến, bố mẹ cậu sắp lục tung cả thành phố lên để tìm cậu rồi đấy.”
Quân ngẩn ra, sau đó thì phá lên cười:
“Không lẽ, bố mẹ tôi nghĩ tôi sáng sớm mò ra đường là để đi bụi đời sao. Ha ha ha. Có phải ông bà xem quá nhiều phim khoa học viễn tưởng Mỹ rồi không?” Sau đó, Quân chợt chiếu ánh mắt lên người tôi, ra chiều suy nghĩ: “Bỏ nhà theo gái, lý do cũng không tệ lắm, nhở.”
Tôi tức xì khói, tung ra chiêu cuối cùng:
“Tôi cóc cần biết bố mẹ cậu xem phim Mỹ hay Ả rập xê út, cũng chả quan tâm cậu bỏ nhà theo gái hay theo trai. Giờ mà cậu không đi là tôi sẽ báo cáo với bố mẹ tôi việc bố mẹ cậu đang tìm cậu, sau đó thêm mắm dặm muối vào. Dám chắc bố mẹ sẽ tống cổ cậu đi ngay lập tức, có khi bố tôi vui tính còn tặng cậu mấy đường Vịnh Xuân Quyền làm quà chia tay ấy chứ.”
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Quần hoa bần thần nghĩ ngợi một hồi, sau đó trưng ra bộ mặt ỉu xìu đầy tiếc nuối:
“Tôi về, tôi về. Cậu thật là không có chút tình người nào hết. Hay là giờ tôi gọi về báo tin cho bố mẹ tôi, không cần về nữa, được không?”
Chứng kiến vẻ mặt “lạnh như tiền”, quyết không thương lượng của tôi, Quân bỏ cuộc, đổi quần áo chỉnh tề rồi xin phép bố mẹ tôi ra về. Mẹ tôi bịn rịn như tiễn chân tri kỷ, gói cho Quân bao nhiêu là mứt xong còn dặn dò khi nào rảnh lại qua đây cùng xem phim với mẹ nữa.
Trước khi chiếc taxi chuyển bánh, Quân còn thò đầu gào lên với tôi, giọng điệu hệt như anh lính phải xa vợ đẹp con khôn, lên đơn vị đóng quân vậy:
“Ngày mai tôi lại qua bán hoa giúp cậu. Đừng nhớ tôi quá, OK?”
Tôi chỉ còn nước cạn lời với cậu ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT