CHƯƠNG 30: KẺ SĨ CÓ THỂ NHỤC, CHỨ KHÔNG THỂ CHỊU CHẾT.

“OANH”. Có một cú nổ dữ dội vừa xảy ra trong đầu tôi làm cho cơ mặt, cơ quan vận động, cơ quan tiêu hóa, cơ quan bài tiết, cơ quan hô hấp gì gì đó đều rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Và câu đầu tiên nảy ra trong đầu tôi chính là:

“ÂU MAI GÓT”!!! Cái quái gì đang diễn ra vậy ????

Tôi bảo trì trạng thái mắt to như quả trứng chim cút, mồm rộng như quả trứng gà nhìn Bảo. Bảo cũng nhìn lại tôi bằng gương mặt hết sức chăm chú. Ánh mắt của cậu ấy rất kiên định, lại pha chút chân thành cùng bất an. Tôi bắt đầu hoài nghi đây có phải cậu bạn khổng lồ mang trái tim yếu đuối ngồi bên cạnh tôi mỗi ngày hay không.

Sau giây phút đứng hình, tôi bắt đầu suy nghĩ lại căn nguyên mọi việc. Đầu tiên là nổ ra nghi án tôi và Quân hẹn hò này. Sau đó, mấy bạn nữ quay ra căm ghét tôi, nói xấu tôi trên bảng. Bảo béo mới đi lên giúp tôi xóa sạch mấy chữ ác ý kia, đồng thời hôn cái”chụt” vào trán tôi và tuyên bố cậu ấy là bạn trai tôi. Vậy đơn giản chỉ là Bảo béo đã đứng ra giải vây cho tôi. Và để chặt đứt nghi ngờ của mọi người, cậu ấy phải dùng hành động và lời nói của mình để chứng minh tôi và tên hôn quân đó chả có gì dính dáng đến nhau. Ừm là vậy đó.

Mà khoan khoan đã. Hôn...Là hôn á....Bảo béo, cậu ấy vừa...hôn tôi á.... Chuẩn rồi, đến lúc này cảm xúc ấm áp, ngưa ngứa ở trên trán vẫn còn lưu lại lúc cậu ấy chạm môi vào. Trời ạ, lúc này dây thần kinh xấu hổ của tôi mới tỉnh lại sau thời gian chết lâm sàng, vội vã hoạt động hết công suất bằng việc đưa một dòng nhiệt khí cuồn cuộn bốc lên khiến gương mặt nhỏ nhắn của tôi đỏ bừng như sắp phát nổ. Tôi có cảm giác đỉnh đầu và hai lỗ tai sắp xì ra khói y như ấm nước đang sôi.

Ôi thôi thôi, 17 năm mặc quần áo của tôi, nụ hôn đầu của tôi, cảm xúc yêu đương mãnh liệt của tôi...cứ vậy qua đi sao. Tôi thề là trong những giấc mơ kinh khủng nhất, tôi cũng chẳng ngờ rằng nụ hôn đầu của tôi lại dành cho cậu bạn thân đáng yêu trước mặt. Bi kịch, thật quá bi kịch. Trời ạ, tôi ôm đầu than thở: Bảo béo à, cậu muốn giúp đỡ tớ cũng được nhưng mà có cần “diễn sâu” như thế không.

Lúc tôi đang mải mê vò đầu bứt tóc tưởng niệm nụ hôn đầu đã ra đi một cách lãng xẹt, thì từ cửa lớp, một đại nhân vật nữa lại cất tiếng:

“Có đúng không???”

Là Quân, cậu ta lười biếng đứng tựa cửa, xem ra đã đứng đấy từ lâu, gương mặt toát lên vẻ phong lưu lãng tử. Con mẹ nó, đây là lúc nào rồi mà còn bày ra cái bản mặt đẹp trai dọa người xong rồi hỏi người ta một câu không đầu không đuôi thế chứ. Quân nhàn nhạt ngước mắt nhìn tôi, cái nhìn tìm tòi như muốn xuyên thủng người tôi, lại ẩn chứa vẻ tức giận không rõ. Thấy tôi không trả lời, cậu ta lặp lại câu hỏi bằng giọng không kiên nhẫn:

“Tôi hỏi chuyện Bảo nói có đúng không???”

Tôi bị thái độ của cậu ta làm cho hoảng sợ, len lén nuốt nước bọt. Bảo béo nói gì nhỉ. À ừm nói mình và Quân không có quan hệ, còn nói Bảo béo là bạn trai tôi. Câu đầu tiên thì chuẩn rồi, còn câu sau thì...Tôi len lén nhìn Bảo, rồi lại len lén nhìn xuống lớp, ở đó có một rừng ánh mắt đang chăm chú soi từng cái thở ra hít vào của tôi, mấy bạn nữ còn khẩn trương hơn nữa. Đến nỗi tôi cảm giác, nếu tôi nói điều gì không đúng với kỳ vọng của bọn họ, một đống người dưới kia sẽ biến hình thành Supper Man sau đó dùng ánh mắt nướng tôi thành con lợn quay cháy khét. Tôi cố sức trấn an mình, nở nụ cười đúng chuẩn hoa hậu thân thiện với mọi người, sau đó quay sang Quân chầm chậm gật đầu.

Hèn không quan trọng, quan trọng là phải sống đã.

Quân híp mắt nhìn tôi, gằn giọng hỏi lại: “Cậu chắc chứ???”

Tôi lại máy móc gật đầu, lần này dứt khoát hơn lần trước. Trong mấy giây ngăn ngủi kia, tôi đã nghĩ kĩ rồi. Đâu tiên là phải phủi sạch quan hệ với tên ôn thần này, dính đến hắn là chẳng có gì tốt đẹp. Hai là để khẳng định lòng tin của mọi người, tôi cũng nhân vơ quan hệ với Bảo để tụi con gái yên tâm là tôi không giành Mỹ nam nhà bọn họ, như thế cuộc sống cũng dễ thở hơn. Dù sao thì Bảo béo cũng đã nhập vai rồi, tôi ngại gì không phối hợp một chút chứ. Người phương Đông nói cái gì mà “Kẻ sĩ có thể chết, chứ không thể chịu nhục”. Sau mười bảy năm lăn lộn giang hồ, Hoài An tôi mới rút ra một chân lí hoàn toàn trái ngược: “Kể sĩ có thể nhục, chứ không thể chịu chết.”

Quân nhận được đáp án của tôi thì đen mặt. Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi bằng con mắt khát máu những tưởng một phát cắn tôi chết ngẻo, sau đó quay sang gườm gườm nhìn Bảo. Bảo cũng không chịu thua kém, cũng trừng mắt nhìn lại cậu ta. Tôi lại sốc lần 2. Nay Bảo béo ăn phải cái gì mà dũng cảm quá vậy. Tôi chưa kịp thốt ra câu khen ngợi thì đã thấy Quân khoác Balo bỏ đi.

Hôm ấy, Quân trốn học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play