Nắng ấm tràn qua cửa sổ căn phòng nhỏ, gió cũng tranh thủ lùa vào, làm kêu leng keng chiếc chuông gió nhỏ treo bên cửa.
Khung cảnh nên thơ như vậy nên tiếp diễn thế này: Trên chiếc giường trắng tinh khôi, cô gái nhỏ nằm cuộn trong tấm chăn mỏng, chỉ hé ra nửa khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Mắt cô nhắm nghiền, lông mi dài cong cong lay động, môi đỏ hồng mím lại. Nắng ấm làm cô thức giấc, mở đôi mắt to tròn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười đón ngày mới....
Cắt.
Mấy thứ như vậy chỉ xuất hiện trên phim thôi. Lấy ngay Hoài An tôi là minh chứng sống đây, bộ dạng lúc ngủ dậy của tôi như thế này này:
Nắng chẳng kiêng dè gì mà rọi thẳng vào mặt tôi như là đi ăn trộm bị chiếu đèn pin lên mặt. Tôi cau có càu nhàu vài câu, chóp chép miệng vài cái rồi lại trùm chăn ngủ tiếp. Chân tay dạng thật lớn thành hình chữ X để bảo vệ lãnh thổ, tư thế ngủ vô cùng khiếm nhã. Điện thoại thật vô cùng khó ưa khi đúng lúc này lại dội một hồi chuông vui vẻ vào tai tôi. Con bé tức tối ngồi dậy, mái tóc ngang lưng bù xù như một tháng chưa chải đầu, mắt nhắm mắt mở đầy ngái ngủ, trên khóe mắt còn vương cái gỉ mắt to đùng. Miệng há ra vô hồn, khóe miệng vẫn còn đọng nước miếng.
Bản thân tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi 17 năm nay chưa để cho một thằng con trai nào chứng kiến bộ dạng này, nếu không, chút duyên dáng còn sót lại cũng không cánh mà bay. Bần thần nghĩ ngợi, quên mất điện thoại vẫn đang réo inh ỏi, tôi với tay lên tử đầu giường, bấm nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
“Hoài An, mau chuẩn bị rồi xuống nhà tớ đèo cậu đi học. Tớ đang đợi rồi nè.”
“Bảo hử. Ơ ngày gì mà cậu lại rảnh rỗi thế?”
“Ngày gì đâu. Chân cậu đang đau mà. Được rồi, xuống nhanh tớ đợi.”
Nghe cái giọng nói ân cần này, tôi chợt thấy sống mũi cay cay. Big Hero của tôi lúc nào cũng dịu dàng như vậy. Nếu cậu ấy bớt béo thì hẳn sẽ là Soái ca trong truyền thuyết rồi. Ơ mà cậu ấy làm soái ca thì chắc gì đã chơi với tôi chứ. Thôi không nghĩ nhiều nữa...
Hôm qua đuổi theo Bảo nên bị bong gân, tối về còn sưng đỏ lên. Đầu cũng bị u một cục, thảm vô cùng. Mẹ phải đắp thuốc mấy lần mới bớt sưng. Cho nên lúc này, tôi đành tập tễnh lê cái chân đau xuống nhà. Vì không muốn Bảo chờ, tôi chỉ đánh răng rửa mặt qua loa rồi thay đồng phục là đi luôn.
Mở cổng bước ra ngoài, thấy cậu ấy đang ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, kiên nhẫn chờ đợi. Tuy béo nhưng Bảo lại rất cao, ước chừng 1m77, 1m78 gì đó, gương mặt đeo kính toát lên đầy vẻ tri thức, gương mặt trắng hồng đáng yêu sinh động dưới nắng sớm. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn, đột nhiên nảy ra suy nghĩ: Nếu câu ấy gầy đi vài chục kí lô, có lẽ nhan sắc còn sánh ngang với Cảnh Minh và hôn quân ấy chứ.
Bảo béo quay sang, bắt gặp vẻ mặt nghệt ra như ngỗng ị của tôi thì cười nhẹ, vẫy tay với tôi. Tôi bước lại gần, cậu ấy liếc chân tôi rồi mặt tôi một lượt, còn sờ nhẹ lên miếng dán vết thương trên đầu tôi, đau lòng nói:
“Còn đau lắm không? Đều tại tớ hết, nếu tớ không giận cậu...”
Tôi lắc đầu, cắt lời Bảo:
“Hoài An tớ bản lĩnh đầy mình, mấy thứ nhỏ nhặt này có là gì. Cậu không biết đâu, ngày bé tớ chơi đá bóng với mấy đứa trong ngõ còn bị sút cho một cú đi đời cái răng cửa ấy chứ.”
Bảo chỉ cười, xoa nhẹ đầu tôi, xong rút ra từ trong balo một bắp ngô nướng phô mai và một hộp sữa.
“Cậu nhất định là chưa ăn gì đúng không. Mau ăn đi, đừng để đói bụng.”
Tôi nhận lấy, rưng rưng xúc động mà rằng:
“Bảo à, cậu đúng là người tốt nhất hệ mặt trời luôn đó.”
Đạo phật nói cái gì nhỉ. À đúng rồi: “Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”. Sau chuyện lần này, tôi càng thêm trân quý thêm tình bạn này, dặn lòng không bao giờ đánh mất một người bạn đáng yêu như cậu ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT