Càng gần ngày công bố hạng mục đấu, Tôi càng đau đầu hơn.
Dạo một vòng trên Website của Hội học sinh, tâm trạng lại càng bất ổn. Màn Long tranh Hổ đấu của tôi và Quân đã chiếm 2/3 trang chủ. Đập vào mắt là cái Baner to đùng của chương trình dự đoán kết quả chung cuộc. Bên dưới là mấy bài báo giật tít đùng đùng:
“ Hoàng tử Minh Quân đối đầu với Lọ lem Hoài An. Kết thúc nào cho cả hai”. Kinh dị.
“Đếm ngược đến giây phút diễn ra cuộc so găng thế kỷ tại Global, ai sẽ bị dẫm đạp dưới chân”.
“ Đổ máu tại Global.Hổ và nai – cuộc chiến không cân sức”.
Tôi tắt phụt điện thoại. Giật tít thế này có chết người không cơ chứ.
Mỗi lần nghĩ đến điệu cười bí ẩn của Quân, tôi lại hoang mang tột độ. Ôi danh dự của tôi, công cuộc trả thù của tôi.Nhất định tôi phải thắng. A a a, làm sao đây.
Bảo béo quay sang thấy ma nữ tóc tai bù xù gương mặt thất thần bên cạnh thì giật bắn mình xém thì rớt khỏi ghế.
“Cậu đang coslay nhân vật kinh dị nào thế ???”
“Hu hu Bảo ơi cậu phải tìm cách giúp tớ, tớ không muốn là “Xúi vân dở dại” đâu ?”
“Lại vụ đấu đá. Cậu đã có ý tưởng gì cho hạng mục cuối cùng chưa ?”
“Thì đấy, tớ đang đau hết cả đầu đây. Phải chọn lĩnh vực nào mà tớ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, hạ gục hắn trong vòng một nốt nhạc ấy”
“Dễ thôi, chọn lĩnh vực nào mà cậu tự tin nhất, bất khả chiến bại ấy”
Cái tôi tự tin nhất ah. Cờ vua thì đấu rồi, học hành thì cũng khá nhưng không phải giỏi nhất. Cái gì nhỉ. Tôi xịu mặt:
“Haizz, thực sự ngoài ăn và ngủ ra, tớ hoàn toàn là một đứa vô dụng”.
“Vậy thì thi ăn đi”. Bảo bâng quơ nhắc.
Mắt tôi từ tối tăm như ma xó lập tức rực sáng như đèn pin. Đúng rồi, chính là nó, chính là nó, mình thắng chắc rồi.
“ A A A. Bảo ơi cậu chính là vị cứu tinh của đời tớ. Cậu là người đáng yêu, thánh thiện, chính trực, dễ thương, thủy chung, son săc, anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang,...Cậu là...”
“Thôi được rồi, mọi người đang chú ý đó” Bảo xấu hổ thì thầm. Bộ dạng cute bẽn lẽn khiến tôi xúc động muốn cắn cậu ấy một cái.
“Lần này, cậu ta chết chắc rồi. Muhahaha”.
Tôi đến gặp Cảnh Minh sau một buổi chiều tan học. Thấp thoáng thấy bóng hình mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu, tôi phải cố nén xúc động muốn chạy đến ôm chầm anh ấy, hic hic. Mặc dù tôi và Cảnh Minh vẫn thường gặp nhau trong các lượt đấu, song do phải tập trung tinh thần sức lực cho cuộc thi mà tôi không dám ho he gì cả. Chỉ lâu lâu quay qua nhìn trộm một cái thôi.
Cảnh Minh đang cặm cụi bên đống giấy tờ gì đó ở phòng Công tác sinh viên. Bộ dạng chuyên tâm làm việc của anh ấy trông thật là quyến rũ. Thực tế là với tôi, anh ấy làm gì cũng quyến rũ hết, có khi anh ấy đi vệ sinh cũng sẽ tỏa ra sức hút đến nghẹt thở ấy chứ, tất nhiên là còn đi kèm với...nghẹt mũi nữa.
Nghe tiếng gõ cửa, soái ca chậm rãi ngẩng đầu, khi nhận ra tôi, anh ấy nở ụ cười hào phóng làm hai má tôi nóng bừng cả lên. Tôi lúng túng cúi đầu, đến ngồi vào chiếc ghế đối diện. Bộ dạng rụt rè, cẩn trọng như nhân chứng đi lấy lời khai ở tòa án. Tôi ngại ngùng mở lời:
“Thật ra, em đến là vì hạng mục cuối cùng đó, em đã quyết định xong rồi”.
Cảnh Minh ngừng mọi công việc, thích thú nhìn tôi: “Là lĩnh vực nào, mau nói cho anh biết. Văn thơ, văn nghệ ca múa hay hùng biện ???”
“Đều không phải ạ”
“Hử”
“Thực ra là đọ sức ăn thôi ạ”
Cảnh Minh bị đơ trong 2 giây, sau đó bật cười lớn: “Thú vị, thú vị lắm. Nhưng mà trông em nhỏ con vậy, có nắm chắc phần thắng không ???”
Tôi cười, vỗ ngực tự đắc: “ Cái này thì anh yên tâm, Hoài An bẩm sinh vô dụng nhưng riêng chuyện ăn ngủ là coi khắp thiên hạ không có đối thủ đấy”.
Anh ấy lại nhìn tôi bằng cặp mắt tìm tòi pha chút nghiền ngẫm:
“Hoài An này, em...đặc biệt thật đó”.
Ối trời ơi, bà con làng trên xóm dưới ơi, tôi có nghe nhầm không đấy. Soái ca nói tôi đặc biệt. Nghĩa là trong lòng anh ấy, tôi khác với người con gái khác. Nghĩa là vị trí của tôi trong lòng anh ấy cao hơn những người khác, nghĩa là anh ấy đã bắt đầu chú ý đến tôi. A a a, tôi hét lên một vạn lần trong lòng. Sau đó trưng ra vẻ mặt e lệ mà hỏi :
“Đặc biệt ở điểm nào ạ”
“Em biết không, trước ngày em đến đây, Quân là một đứa tính tình không nóng không lạnh, khá dửng dưng vô cảm. Ít có chuyện gì khiến nó phải để tâm quá nhiều, ít có cô gái nào được nó chú ý quá nhiều. Nhưng em đến và mọi thứ đã thay đổi, và thay đổi chóng mặt luôn”
Xong. Mặt con bé nghệt ra như ngỗng ị. Hóa ra là đặc biệt ở chỗ, làm cho tên hôn quân từ “nạnh nùng boy” sang “phá thối boy”, thật là vinh dự quá đi. Đang lúc tâm trạng buồn bực, miệng nhanh hơn não thế nào lại bột miệng phun một câu:
“Thế đối với anh, em có điểm nào đặc biệt không ?”. Tôi lập tức muốn cắn lưỡi tự vẫn nhưng “một lời nói ra, ngựa giỏi đuổi không kịp”, bèn cà cuống sửa lời:
“Ý em là, anh có thấy em không bình thường so với mọi người không?”
Cảnh Minh cười, vươn tay xoa đầu tôi: “Không bình thường chút nào, ngược lại rất sôi nổi và đáng yêu”
Hơ hơ, tôi đang bay, đang bay bà con ạ. Bởi vì bàn chân không còn cảm giác với mặt đất nữa, tâm hồn trôi bồng bềnh theo những cảm xúc sung sướng, hạnh phúc, ánh mắt mê man, nụ cười khờ dại như đứa vừa...trốn trại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT