St. Clair nhét đầu ngón tay vào túi và co mũi giày đá đá mấy viên sỏi. “Sao vậy?” Cuối cùng cậu hỏi.
“Cảm ơn cậu,” tôi xúc động, “vì đã đưa mình đến đây. Cậu thật là tốt.”
“Ừm.” St. Clair thẳng lưng và nhún vai – vẫn cái cách nhún vai toàn thân kiểu Pháp – rồi trở về trạng thái tự tin vốn có. “Phải bắt đầu ở đâu đó chứ. Giờ thì ước đi nào.”
“Hả?” Tôi vốn là đứa văn chương lai láng. Tôi nên viết một thiên anh hùng ca hay vài điệp khúc cho các mẫu quảng cáo thức ăn của mèo mới phải.
St. Clair cười. “Đặt chân lên ngôi sao và ước đi nào.”
“Ồ, được rồi, được rồi.” Tôi chụm chân lại để đứng vào chính giữa. “Mình ước…”
“Đừng nói oang oang lên như thế!” St. Clair chồm tới như thể muốn ngắt lời tôi bằng cả cơ thể và dạ dày tôi quặn lại. “Cậu không biết ước nguyện hả? Cậu chỉ được ước một vài lần giới hạn trong đời. Khi có ngôi sao, lông mi, hoa bồ công anh rơi…”
“Và khi thổi nến sinh nhật.”
Cậu phớt lờ sự châm chọc của tôi. “Chuẩn không cần chỉnh. Vì vậy, cậu nên tận dụng cơ hội ngay khi có dịp. Những người mê tín bảo rằng nếu cậu thầm ước trên ngôi sao đó, điều ước của cậu sẽ thành sự thật.” Cậu ngập ngừng rồi nói tiếp. “Và nó tuyệt hơn cái điều mình vừa nghe nói.”
“Rằng mình sẽ chết một cách đau đớn vì bị trúng độc, bị bắn, bị đánh đập hay bị chết đuối hả?”
“Bị giảm thân nhiệt, không phải chết đuối.” St. Clair phì cười. Tiếng cười vừa trong sáng vừa có phần trẻ con. “Nhưng không đâu. Mình nghe nói số mệnh đã sắp đặt người nào đứng ở đây thì một ngày nào đó sẽ trở lại Paris. Như mình hiểu, với cậu một năm ở đây thực sự quá dài. Mình nói đúng chứ?”
Tôi nhắm nghiền mắt. Mẹ và Seany xuất hiện trong tâm trí tôi. Cả Bridge. Và Toph. Tôi gật đầu.
“Được rồi. Vẫn nhắm mắt nhé. Ước đi nào.”
Tôi hít sâu. Hơi ẩm mát lạnh của hàng cây gần đó lấp đầy hai buồng phổi. Tôi muốn gì? Thật là khó trả lời.
Tôi muốn về nhà, nhưng phải thừa nhận tôi đã rất thích tối nay. Nếu đây là lần duy nhất trong đời tôi đến thăm Paris thì sao? Tôi biết mình vừa bảo St. Clair rằng tôi không muốn ở đây, nhưng một phần trong tôi – một phần nhỏ xíu trẻ con – đang rất tò mò. Nếu ngày mai bố tôi gọi điện bắt tôi về nhà, tôi hẳn sẽ thất vọng lắm. Tôi vẫn chưa chiêm ngưỡng nàng Mona Lisa. Vẫn chưa lên đỉnh Eiffel. Chưa đi dạo dưới Khải Hoàn Môn.
Vậy tôi còn muốn gì nữa?
Tôi muốn được cảm nhận lại đôi môi Toph. Tôi muốn cậu ta đợi. Nhưng một phần khác cực kỳ đáng ghét trong tôi vẫn biết cho dù bọn tôi có đến được với nhau thì năm tới tôi vẫn phải rời nhà để vào đại học. Tôi sẽ chỉ gặp Toph vào Giáng sinh và mùa hè và rồi… chuyện sẽ đi tới đâu?
Còn một điều khác.
Điều tôi đã cố gắng phớt lờ. Điều tôi không nên ham muốn, điều tôi không thể có.
Người đó ngay lúc này đang đứng trước mặt tôi.
Tôi ước gì đây? Cho một thứ tôi không chắc mình muốn có? Cho một người tôi không chắc mình cần có? Hay một người tôi biết mình không thể có?
Khốn kiếp. Thôi đành để số mệnh quyết định.
Tôi ước mình sẽ được hạnh phúc.
Nghe có vẻ chung chung quá nhỉ? Tôi mở mắt khi gió bắt đầu thổi mạnh hơn. St. Clair gạt tóc khỏi mắt và nói “Chắc hẳn điều ước của cậu phải thú vị lắm.”
* * *
Trên đường trở về, St. Clair dẫn tôi đến quầy bánh sandwich để ăn khuya. Mùi men bánh làm tôi ứa nước miếng, bao tử tôi phấn khích réo ầm ầm. Chúng tôi mua panini, một loại bánh kẹp bị cán dẹp trên vỉ nướng nóng. St. Clair chọn bánh cá hồi xông khói, phô mai Ricotta và lá hẹ. Tôi chọn thịt lợn Parma, phô mai Fontina và lá xô thơm. Cậu bảo món này là thức ăn nhanh, nhưng thứ họ đưa cho chúng tôi trông chẳng giống thứ sandwich mềm oặt ở cửa hàng Subway chút nào.
St. Clair giúp tôi làm quen với đồng euro. Ơn trời là euro không khó hiểu. Giấy bạc, tiền xu và các mệnh giá đều rất dễ sử dụng. Chúng tôi trả tiền rồi rong ruổi trên phố, tận hưởng buổi đêm.
Cắn qua lớp bánh mì giòn rụm và để lớp phô mai dinh dính còn hơi ấm chảy xuống cằm. Tôi sung sướng rên rỉ.
“Cậu vừa trải qua một cơn khoái cảm ẩm thực phải không?” St. Clair hỏi, chùi phô mai trên môi.
“Em đã ở đâu trong suốt cuộc đời chị?” Tôi hỏi miếng panini xinh xắn. “Làm sao mà mình chưa bao giờ được ăn một cái sandwich như thế này nhỉ?”
Cậu ngoạm một miếng to. “Ừm òm ờ,” cậu vừa nói vừa mỉm cười và tôi dịch bừa là, “Vì thức ăn của Mỹ dở như hạch.”
“Ừm òm ờ ớ,” tôi đáp. Dịch là, “Ừ, nhưng burger của chúng ta cũng khá ngon đấy chứ.”
Hai đứa liếm cả mảnh giấy gói bánh trước khi quẳng chúng đi. Thật là hạnh phúc vô bờ.
Sắp về đến ký túc xá, St. Clair đang mô tả thời gian cậu và Josh bị cấm túc vì dám ném kẹo cao su lên trần nhà vừa được sơn – họ đã cố gắn thêm núm vú thứ ba cho bức bích họa một nữ thần – thì não tôi bắt đầu vận hành. Có chuyện gì đó rất lạ.
Chúng tôi vừa đi qua rạp chiếu phim thứ ba trong một dãy nhà.
Chỉ là những rạp phim nhỏ. Có vẻ chỉ có một phòng chiếu. Nhưng có tận ba cái. Trong một dãy nhà! Sao tôi không để ý sớm hơn?
Ồ. Phải rồi. Vì cậu bạn dễ thương này.
“Có rạp nào chiếu phim tiếng Anh không?” Tôi ngắt lời.
St. Clair tỏ ra bối rối. “Cậu bảo sao?”
“Các rạp phim quanh đây có cái nào chiếu phim tiếng Anh không?”
St. Clair nhướng mày. “Đừng bảo là cậu không biết đấy nhé.”
“Cái gì? Không biết cái gì?”
St. Clair hí hửng khi biết những chuyện tôi mù tịt. Thật là bực mình khi hai đứa đều nhận thức được cậu rành rẽ cuộc sống của người dân Paris trong khi mức độ hiểu biết của tôi chỉ gói gọn trong một cái bánh sừng bò sô-cô-la! “Mình có cảm giác cậu là một loại cuồng phim nào đó.”
“Cái gì? Biết cái gì?”
St. Clair khoát tay một vòng, thích thú thấy rõ. “Paris… là kinh đô… thưởng thức phim… của thế giới đấy.”
Tôi thảng thốt. “Cậu đang đùa với mình.”
“Đâu có. Cậu sẽ chẳng bao giờ tìm được thành phố nào cuồng phim hơn ở đây đâu. Có đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn rạp phim.”
Tim tôi đang rơi rụng trong lồng ngực. Tôi choáng ngợp. Không thể là thật được.
“Chỉ trong khu vực của chúng ta đã có hơn một tá.”
“Cái gì?”
“Cậu thực sự không để ý hả?”
“Không, mình không để ý! Sao không ai nói cho mình biết?” Ý tôi là việc này phải được nhắc đến trong ngày đầu tiên của buổi học Kỹ năng Sống. Thông tin quan trọng thế cơ mà! Chúng tôi tiếp tục đi bộ và đầu tôi xoay tứ phía để đọc áp phích cùng biển quảng cáo. Làm ơn chiếu phim tiếng Anh. Làm ơn chiếu phim tiếng Anh. Làm ơn chiếu phim tiếng Anh.
“Mình cứ tưởng cậu biết. Đáng lẽ mình nên nói trước.” Cậu trông có vẻ hối lỗi. “Phim ảnh được xem là một nghệ thuật cao cấp ở đây. Có rất nhiều rạp chiếu những phim lần đầu ra mắt, nhưng những rạp chiếu phim cũ, phim kinh điển còn nhiều hơn. Họ cho chiếu những phim kinh điển, phát loạt chương trình tôn vinh các đạo diễn, các dòng phim khác nhau hoặc các nữ diễn viên Brazil, đại loại thế.”
Hít thở đi, Anna, hít thở đi. “Có phải là phim tiếng Anh không?”
“Mình nghĩ ít nhất có một phần ba.”
Một phần ba! Trong số vài trăm – có khi cả ngàn – rạp phim.
“Vài bộ phim Mỹ được lồng tiếng Pháp, nhưng chủ yếu là phim cho trẻ con. Phần còn lại vẫn giữ tiếng Anh gốc và kèm thêm phụ đề tiếng Pháp. Đây, cầm lấy.” St. Clair chộp lấy một cuốn tạp chí có tên Pariscope từ kệ đứng và trả tiền cho một người đàn ông mũi khoằm vui tính. Cậu tống cuốn tạp chí đó cho tôi. “Báo phát hành thứ tư hàng tuần. ‘PG’ là phiên bản gốc. ‘PP’ là phiên bản tiếng Pháp, tức là đã được lồng tiếng. Vậy hãy quan tâm PG thôi. Danh sách này cũng có trên mạng đấy.”
Tôi săm soi cuốn tạp chí, hai mắt sáng bừng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều danh sách phim như thế trong đời.
“Chúa ơi, nếu mình biết chỉ cần cái này cũng làm cậu hạnh phúc thì mình đã chẳng phải lo này ngại nọ.”
“Mình yêu Paris,” tôi nói.
“Và mình tin chắc Paris sẽ yêu lại cậu.”
St. Clair vẫn huyên thuyên nhưng tôi không còn lắng nghe nữa. Tuần này có trường phim của Buster Keaton. Rạp khác thì chiếu loạt phim giết người dành cho teen. Và cả một chương trình nói về các cuộc rượt đuổi xe hơi những năm 1970.
“Cái gì cơ?” Tôi nhận ra St. Clair đang đợi tôi trả lời cho một câu hỏi loáng thoáng nào đó. Khi thấy cậu không đáp, tôi dứt mắt khỏi bản danh sách. Ánh mắt cậu đông cứng lại trước dáng người vừa rời khỏi ký túc xá của bọn tôi.
Một cô gái cao xấp xỉ tôi. Mái tóc dài hơi dợn sóng rất hợp mốt thành thị. Chị ta mặc một cái áo khoác đỏ và chiếc đầm bạc ngắn lung linh dưới ánh đèn. Đôi bốt da kêu lộp cộp trên vỉa hè. Khẽ cau mày ngoái nhìn tòa nhà Lambert, rồi chị ta quay hẳn lại và phát hiện ra St. Clair. Toàn thân chị ta bừng sáng.
Cuốn tạp chí lỏng ra trên tay tôi. Chỉ có thể là người đó.
Chị ta chạy ù đến và nhào vào vòng tay St. Clair. Họ hôn nhau, chị ta luồn tay qua tóc cậu. Mái tóc hoàn hảo ngời ngời của cậu. Dạ dày chùng xuống, tôi ngoảnh mặt đi.
Họ rời ra, cô gái bắt đầu cất lời. Giọng chị ta trầm một cách lạ kỳ - đầy nhục cảm – nhưng chị ta nói rất nhanh. “Em biết tối nay chúng mình sẽ không gặp nhau, nhưng em ở gần đây và em nghĩ có thể anh muốn đến câu lạc bộ em đã kể. Cái nơi mà Matthieu đã giới thiệu ấy? Nhưng anh không ở trong phòng nên em đã tìm Mer và nói chuyện với nó cả tiếng đồng hồ, anh đã ở đâu? Em đã gọi vào điện thoại của anh ba lần nhưng lần nào cũng vào thẳng hộp thư thoại.”
St. Clair trông có vẻ bị mất phương hướng. “À. Ellie, đây là Anna. Cả tuần bạn ấy không rời ký túc xá nên anh nghĩ mình nên dẫn bạn ấy…”
Tôi ngạc nhiên khi thấy Ellie toét miệng cười. Kỳ quặc là giây phút đó tôi nhận ra nếu bỏ qua giọng nói khàn khàn và váy áo phong cách Paris thì chị ta khá là… đơn giản. Nhưng có vẻ thân thiện.
Nói thế không phải là tôi thích chị ta đâu nhé.
“Anna! Từ Atlanta phải không? Hai người đã đi đâu?”
Chị ta biết tôi? St. Clair tường thuật buổi tối của chúng tôi trong lúc tôi tiêu hóa sự tiến triển bất thường này. St. Clair hay là Meredith đã kể về tôi? Tôi hy vọng St. Clair đã kể, nhưng dù vậy có vẻ chị ta cũng không cảm thấy bị đe dọa. Ellie dường như không cảnh giác việc tôi đã đồng hành với cậu bạn trai rất quyến rũ của chị ta suốt ba giờ qua. Đi chơi riêng.
Có được sự tự tin như thế hẳn phải rất tuyệt.
“Được rồi cưng.” Chị ta ngắt lời. “Anh có thể kể em nghe sau. Anh sẵn sàng đi chưa?”
St. Clair có nói sẽ đi với chị ấy hả? Tôi không nhớ, nhưng cậu vẫn gật đầu. “Ừ. Ừ, để anh lấy, ờ…” Cậu liếc tôi rồi nhìn lối ra vào ký túc xá.
“Gì nữa? Anh đã ăn mặc tươm tất rồi mà. Trông anh tuyệt lắm. Đi nào.” Chị ta kẹp tay St. Clair. “Rất vui được gặp em, Anna.”
Tôi tìm lại giọng mình. “Ừm. Em cũng vui được gặp chị.” Tôi nhìn St. Clair nhưng cậu không nhìn thẳng vào tôi. Tốt thôi. Chẳng cần. Tôi ném cho cậu nụ cười tôi-không-quan-tâm-cậu-có-bạn-gái và hân hoan nói “Tạm biệt!”
Cậu không phản ứng. Được, đến lúc đi rồi. Tôi nhanh chóng rời khỏi và giật ra xâu chìa khóa. Khi mở cửa, tôi không thể không ngoái lại nhìn. St. Clair và Ellie đang sải bước vào đêm đen, hai cánh tay đan vào nhau, chị ta vẫn đang tíu tít nói chuyện.
Khi tôi lặng lẽ đứng đó, St. Clair ngoái đầu lại. Chỉ trong một tích tắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT