Tôi không thể nhìn cậu trong thời gian còn lại của buổi cấm túc. Sao tôi có thể sợ ở một mình khi mà gần đây tôi thường rơi vào tình trạng đó cơ chứ? Đâu phải tôi giữ khư khư một người bạn trai suốt cả năm qua như cậu đã có Ellie? Dù quả thật tôi đã bám víu vào Toph. Níu kéo cậu ta như là – tôi chợt nhăn mặt – một sự giữ chỗ. Và Dave nữa. Cậu ta ở đó, tôi ở đó, cậu ta sẵn sàng và tôi cũng vậy. Tôi đã lo lắng mình đến với Dave chỉ vì giận St. Clair, nhưng có lẽ… có lẽ tôi đã chán cảnh cô đơn rồi.

Nhưng làm vậy thì sai sao?

Nói vậy St. Clair không muốn bị cô đơn cũng không phải là sai? Cậu sợ thay đổi, sợ đưa ra quyết định to tát, tôi cũng vậy. Matt từng nói nếu tôi nói chuyện với Toph thì tôi đã có thể tiết kiệm vài tháng đau thương rồi. Nhưng tôi rất sợ sẽ phá hỏng tình cảm lấp lửng đó nên không dám xác nhận mối quan hệ thực sự của chúng tôi. Và nếu tôi chịu nghe lời Matt thì có lẽ St. Clair và tôi đã có cuộc trao đổi thẳng thắn này từ tám đời trước.

Nhưng đáng lẽ St. Clair nên mở lời trước! Tôi đâu phải người duy nhất có lỗi chứ.

Khoan đã. St. Clair chẳng vừa bảo hai chúng tôi đều có lỗi còn gì? Rashmi cũng nói tôi là người đã vứt bỏ nó. Nó đã đúng. Nó và Josh thực sự đã giúp tôi vào cái hôm ở công viên, nhưng tôi đã ngó lơ bọn nó và Mer.

Chúa ơi, Meredith.

Tôi bị sao thế này? Tại sao tôi không cố xin lỗi lần nữa? Tôi không có khả năng giữ lại một người bạn phải không? Tôi phải nói chuyện với nó. Hôm nay. Bây giờ. Ngay lập tức. Tôi xông ra cửa ngay khi Giáo sư Hansen cho chúng tôi giải tán. Nhưng có thứ gì đó cản tôi lại khi tôi ra đến hành lang. Tôi dừng chân bên dưới bức bích họa các vị nữ thần và thần rừng, xoay người lại.

St. Clair đang chờ ở cửa ra vào, dán mắt vào tôi.

“Mình phải nói chuyện với Meredith.” Tôi cắn môi.

Cậu từ tốn gật đầu.

Josh xuất hiện sau lưng cậu. Cậu ta tự tin nói, “Chị ấy nhớ chị. Chị sẽ ổn thôi.” Rồi cậu ta lại liếc sang St. Clair. “Hai người cũng sẽ ổn thôi.”

Trước đây cậu đã từng nói câu đó với tôi. “Có thật không?” Tôi hỏi.

Josh nhướng mày và mỉm cười. “Thật đấy.”

Đến khi quay đi tôi mới tự hỏi “hai người” mà Jsoh ám chỉ là Meredith và tôi hay St. Clair và tôi. Tôi hy vọng cặp nào cũng ổn. Về đến tòa nhà Lambert, tôi liền gõ cửa phòng Mer sau khi nhìn sơ qua phòng mình. “Mer? Nói chuyện được không?”

Mer mở cửa he hé. “Chào.” Giọng nó đã dịu lại.

Chúng tôi đứng đó nhìn nhau. Tôi đưa ra hai cái tách. “Sô-cô-la’sô’ nhé?”

Trông Mer như sắp òa khóc. Nó cho tôi vào, tôi đặt chiếc tách xuống bàn học của nó. “Mình xin lỗi. Mình rất xin lỗi, Meredith.”

“Không, mình xin lỗi. Mình xấu tính quá. Mình không có quyền giận dữ với cậu.”

“Không đúng, mình đã biết tình cảm của cậu vậy mà mình vẫn hôn cậu ấy. Chuyện đó không đúng. Đáng lẽ mình nên kể cậu nghe mình cũng thích cậu ấy.”

Chúng tôi ngồi trên giường. Nó xoay xoay chiếc nhẫn hình ngôi sao lấp lánh quanh ngón tay. “Mình cũng biết tình cảm của hai người. Mọi người đều biết tình cảm hai người dành cho nhau.”

“Nhưng…”

“Mình đã không muốn tin. Từ lâu lắm rồi mình vẫn còn ôm ấp thứ.. . hy vọng ngớ ngẩn đó. Mình biết cậu ấy và Ellie đã rạn nứt nên mình nghĩ có thể..” Meredith nghẹn ngào, khoảng một phút sau nó mới có thể nói tiếp.

Tôi khuấy tách sô-cô-la nóng của mình. Nó đặc như sốt. Mer đã tận tình hướng dẫn tôi làm món này.

“Chúng mình đã từng thường xuyên đi chơi. St. Clair và mình. Nhưng từ khi cậu đến mình không còn thấy cậu ấy nữa. Cậu ấy ngồi cạnh cậu trong lớp, trong giờ ăn trưa, trong rạp phim. Mọi nơi. Dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng ngay lần đầu tiên nghe cậu gọi cậu ấy là Étienne mình đã biết cậu yêu cậu ấy. Và từ phản ứng của St. Clair – cái cách mắt cậu ấy sáng lên mỗi lần cậu gọi – mình đã biết cậu ấy cũng yêu cậu. Nhưng mình phớt lờ vì mình không muốn tin.”

Bên trong tôi bắt đầu giao tranh dữ dội. “Mình không biết cậu ấy có yêu mình không. Mình không biết cậu ấy đã từng yêu mình không. Mọi thứ rối rắm quá rồi.”

“Chắc chắn cậu ấy muốn nhiều hơn một tình bạn.” Mer cầm lấy cái tách run rẩy của tôi. “Cậu chưa nhìn thấy cậu ấy phải không? Cậu ấy đau khổ mỗi lần nhìn cậu. Đời mình chưa bao giờ thấy ai sầu muộn như vậy.”

“Không phải thế đâu.” Tôi nhớ cậu đã bảo quan hệ bố con cậu đang rất xấu. “Cậu ấy có nhiều chuyện quan trọng phải lo nghĩ.”

“Tại sao hai người lại ở bên nhau?”

Sự thẳng thừng trong câu hỏi của nó làm tôi hoang mang. “Mình không biết. Đôi lúc mình nghĩ có quá nhiều cơ hội… để kề cận một người nào đó. Nhưng chúng mình đã rẽ sai hướng quá nhiều lần.” - giọng tôi lí nhí - “chúng mình đã bỏ lỡ cơ hội của mình.”

“Anna. Đó là điều ngu ngốc nhất mình từng nghe thấy.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì? Cậu yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu cậu, hai người lại đang sống trong một thành phố lãng mạn bậc nhất thế giới.”

Tôi lắc đầu. “Không đơn giản vậy đâu.”

“Nói cách khác nhé: một chàng trai tuyệt vời yêu cậu và cậu thậm chí không thử để tình cảm đó nảy nở sao?”

***

Tôi trở lại phòng, vừa thấy khuây khỏa lại vừa thấy buồn. Nếu St. Clair và tôi không cãi nhau trong phòng cấm túc thì tôi có cố xin lỗi Meredith lần nữa không? Có lẽ không. Năm học sẽ kết thúc, chúng tôi sẽ đi theo những hướng riêng và tình bạn của chúng tôi sẽ mãi mãi chia lìa.

Ôi không. Sự thật khủng khiếp đó đánh gục tôi.

Sao tôi có thể bỏ qua nhỉ? Cùng một chuyện. Chính xác. Cùng. Một chuyện.

Bridge không thể làm khác được. Sự cuốn hút ở đó, tôi thì vắng mặt và họ bên nhau, nó không thể làm khác được. Vậy mà tôi đã luôn trách nó. Buộc nó cảm thấy ăn năn vì một việc ngoài tầm kiểm soát của nó. Thậm chí tôi không thử lắng nghe nó, không trả lời điện thoại và cũng không hồi âm một cái email nào. Trong khi nó vẫn tiếp tục cố gắng. Tôi lại nhớ điều mà Matt và Rashmi đã nói. Tôi thực sự đã từ bỏ bạn bè của mình.

Tôi lấy va-li và mở ngăn khóa trước. Nó vẫn ở đó. Một cái gói nhỏ bọc giấy đỏ màu trắng. Cây cầu đồ chơi. Sau đó, tôi ngồi soạn một bức thư khó viết nhất trong đời. Hy vọng Bridge sẽ tha thứ cho tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play