Gió mùa
đông thổi qua, gió lạnh khiến Hoa Lạc Lê khẽ rùng mình. Dù lạnh nhưng trong
lòng lại thấy rất ấm áp.
Có tiếng “loạt xoạt” đâu đây, Hàn Tử Hiên cởi áo khoác lên người cô. Hoa Lạc Lê
vội vàng nói:
“Không, không cần đâu, em không lạnh. Anh không thể để bị cảm lạnh được, trời
đang rất lạnh đấy…” Nhưng khi quay lại bắt gặp ánh mắt anh, Hoa Lạc Lê bỗng im
bặt, không nói được gì nữa. Đôi mắt anh sao có thể đẹp đến thế con ngươi đen
tham tràn đầy ánh trăng, bừng sáng như hoa quỳnh nở trong đêm khuya.
Hoa Lạc Lê cứ ngây người tham lam chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh, như thể thời
gian ngừng lại, vạn vật biến mất, cả thế giới này chỉ còn lại mình anh.
Miệng anh dường như khẽ cong lên, hướng vào Hoa Lạc Lê cười. Anh nói khẽ:
“Chúng ta sưởi ấm cho nhau, được không?”
Hoa Lạc Lê gật gật đầu, anh quay lại, mở rộng vòng tay, ôm cô vào lòng, ôm thật
chặt. Giữ chặt khoảnh khắc hạnh phúc này.
Mùi hương sen thanh khiết trên người anh giống như làn sóng thủy triều, điên
cuồng thấm ướt làn da cô, từng tấc, từng tấc. Hoa Lạc Lê hạnh phúc nép chặt
trong vòng tay ấm áp của anh, lén ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi môi của anh hơi
cong lên như một vòng cung hoàn mĩ, mềm mại và đỏ hồng, càng nhìn càng đẹp.
Anh nheo mắt nhìn lại cô, hàng mi cong dài rủ xuống như cánh bướm xinh đẹp,
cánh bướm đang khẽ vẫy vẫy. Anh cứ lặng lẽ nhìn cô như thôi miên, ánh mắt nóng
bỏng, chập chờn run rẩy. Trong khi Hoa Lạc Lê còn đang ngất ngây vì ánh mắt đó
thì anh đã cúi xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng phủ lấy đôi môi cô.
Hoa Lạc Lê không biết vì sao mắt mở to, cảm giác hạnh phúc bất ngờ tràn ngập.
Nụ hôn lần này và nụ hôn ở vũ hội hóa trang hôm đó, hoàn toàn khác biệt.
Hương thơm trên người anh phảng phất trước mũi cô, đôi môi anh mềm mại và ẩm
ướt, hương vị bạc hà trên môi anh truyền sang môi cô. Đôi môi anh dần dần miết
mạnh trên môi cô, ngón tay anh lùa vào mái tóc dài của cô, trượt dài trong đó.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra.
Nhưng Hoa Lạc Lê vẫn mở to mắt nhìn anh, thực sự không dám tin những gì vừa xảy
ra. Trời đất! Hàn Tử Hiên vừa hôn cô! Đây là việc có thể xảy ra sao? Cô quá bất
ngờ, còn chưa kịp tận hưởng thì nó đã kết thúc.
Hàn Tử Hiên hơi đỏ mặt, đôi môi ướt trông càng quyến rũ, mon mởn như cánh hoa
hồng mới nở, đẹp vô cùng. Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn môi cô, tay
kia ôm chặt eo cô, mặt ghé sát tai cô thầm thì:
“Ngốc ạ, mau nhắm mắt lại, không ai nói cho em phải nhắm mắt khi hôn à?”
Mặt cô lập tức nóng bừng, đôi mắt hoảng loạn khép lại, đôi tay bấu chặt vào
cánh tay anh.
Anh cười: “Em sợ anh không?”
Hoa Lạc Lê lắc đầu: “Không…”
Nhưng đôi môi của anh lại đè xuống, chặn ngang câu nói của cô, lưỡi anh nhẹ
nhàng chiếm hữu khoang miệng cô, rồi dần dần kích động, vui vẻ quấn lấy lưỡi
cô.
Nụ hôn của anh thật ngọt ngào làm trái tim cô hoàn toàn tan chảy.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua lá cây xào xạc, trên trời
ngàn vạn vì sao lấp lánh như những viên kim cương, mặt đất đầy hoa dại rung
rinh dưới trăng, khung cảnh lãng mạn này càng khiến cho ngọn lửa đam mê thêm
rực cháy.
Đột nhiên Hàn Tử Hiên cảm thấy dường như Hoa Lạc Lê không có phản ứng. Nhìn vào
khuôn mặt cô, anh mới phát hiện cô nhóc này đã ngủ thiếp đi trong lúc hôn anh.
Trời đất...
Hàn Tử Hiên thất vọng và bất lực nhìn Hoa Lạc Lê, gí gí tay lên mũi cô - nhóc
này, đang hôn anh mà cũng có thể ngủ ngay được.
Cô thì thầm nói mơ, mặt cũng đỏ lên: “Anh Tử Hiên, anh Tử Hiên, em... em có thể
hôn anh không? Bà ngoại nói, hoàng tử có thể hôn công chúa, công chúa đương
nhiên cũng có thể hôn hoàng tử.”
Hàn Tử Hiên ngạc nhiên và có chút không vui nói: “Trong mơ em cũng còn có cả ý
này à? Nói mơ như thế. Lúc anh hôn em, thậm chí em còn ngủ mất rồi. Người ta
hôn đánh thức công chúa, anh lại hôn ru ngủ công chúa. Cho nên xem ra câu
chuyện cổ tích vì em mà phải viết lại mất thôi…”
Hoa Lạc Lê đang ngủ nên tất nhiên không thể nghe thấy những lời vừa rồi của
anh, tiếp tục nói mơ: “Anh Tử Hiên, anh... anh từng nói tặng em giày thủy tinh.
Nếu anh tặng em giày thủy tinh, có phải là nó biểu thị, anh... anh muốn cầu hôn
em không? Anh Tử Hiên, em thực sự thích anh, thích anh, rất thích anh…”
Hàn Tử Hiên cả đêm không ngủ, ôm chặt công chúa của anh trong tay, bình yên và
hạnh phúc chờ đêm qua, bình minh tới. Anh nhìn Hoa Lạc Lê, đột nhiên khóe mắt
trào ra giọt lệ nóng bỏng, gần sáng, khung cảnh đằng xa thấp thoáng ẩn hiện
trong sương mù. Dải ngân hà rộng lớn trên bầu trời sáng rực bởi hàng ngàn ngôi
sao đang phát sáng lấp lánh, sương giăng đầy mặt hồ, kéo thành từng dải dài như
những ngọn sóng lớn đang đà dâng lên. Cảnh sắc vô cùng tráng lệ.
Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, nụ cười như hoa quỳnh nở giữa đêm khuya, đẹp vô
cùng. Hàn Tử Hiên vùi đầu vào mái tóc của cô, tận hưởng mùi hương hoa hồng nhẹ
nhàng, thanh khiết, nói khe khẽ...
“Hoa Lạc Lê, em biết không? Nếu có một ngày anh không ở bên em, em đừng lo
lắng. Trái tim anh vẫn đập vì em như lúc này, cho dù có thể em không cảm nhận
được nó. Ở một nơi nào đó, anh vẫn âm thầm quan sát em, dõi theo em cho đến mãi
mãi.”
Trong lòng Hàn Tử Hiên chỉ có một tâm nguyện: nhanh chóng tìm ra liệu pháp chữa
trị tận gốc căn bệnh ấy.
Trời sáng, sương còn chưa tan hết, người thợ săn đã vào rừng xem bẫy, thấy hai
người mắc kẹt dưới hố, vội vàng giải cứu.
Trong học viện, hoa tử vi rụng đầy trên đất. Tường rào, mặt hổ, đường đi... đều
được bao phủ một lớp cánh hoa, nhìn xa giống như một tấm thảm nhung tím...
Hoa Lạc Lê và Hàn Tử Hiên ngồi dựa vào nhau trên ban công tầng ba ngắm hoa tử
vi, hai người nhìn những cánh hoa tự do bay lượn trước mắt cùng nở nụ cười ấm
áp, nụ cười ấy làm không gian xung quanh cũng trở nên ấm áp, tươi vui.
Hàn Tử Hiên đặt cây vĩ cầm bên cạnh, ánh nắng vàng rực nhảy nhót đùa giỡn với
những họa tiết tinh tế điêu khắc trên thân đàn. Từ cổ đàn đến thân đàn là những
họa tiết hình dây mây xoắn xuýt, giống như họa tiết trang trí của thời cổ đại,
có vẻ trong đó ẩn giấu một bí mật thần kì. Thân đàn tròn được vẽ hình rồng vàng
tinh xảo vô cùng, cứ như cây đàn này là do đấng thần linh làm ra vậy. Có cảm
giác nếu nhẹ nhàng lướt tay dọc cây đàn, linh khí sẽ ngưng tụ trên ngón tay,
linh thiêng, không dính bụi trần.
Bốn dây đàn, màu sắc tuyệt đẹp khẽ lay động dọc theo cây đàn, từ đầu đàn, thân
đàn, cổ đàn, hộp chốt... cuộn xoắn ốc... mỗi khi lướt qua... sáng lên lấp
lánh... ánh sáng thần diệu. Đặc biệt nhất là bốn dây đàn này đều có màu vàng,
lần đầu tiên nhìn thấy dây đàn có ánh vàng rực rỡ như thế này.
Hoa Lạc Lê trợn mắt kinh ngạc, toàn bộ giác quan đều bị hút về phía cây vĩ cầm
đặc biệt ấy.
Gió sột soạt lật mở cuốn sách nhạc, dừng lại ở trang có bản đàn dành cho cây vĩ
cầm của Paganini, nếu tĩnh tâm lắng nghe tiếng gió có thể cảm nhận được âm
thanh thuần khiết của thiên nhiên.
“Em... em có thể chạm vào nó được không? Một chút thôi, được không?” Hoa Lạc Lê
trong lòng thực sự mong muốn, ánh mắt háo hức chờ đợi.
Cho dù nói vậy, nhưng dường như chịu ảnh hưởng của Hoa Lạc Lê, động tác đưa đàn
của Hàn Tử Hiên cũng hết sức nhẹ nhàng, cứ như vật anh cầm ưên tay không phải
là cây vĩ cẩm mà là chiếc nhẫn kim cương cầu hôn vậy.
Cây vĩ cầm thần linh sáng tạo đã được chuyển đến trước mặt Hoa Lạc Lê. Cô đột
nhiên cảm thấy tim đập hụt đi một nhip, hít một hơi thật sâu. Chầm chậm, nhẹ
nhàng, cẩn thận, cô đưa những ngón tay thanh mảnh lại gần rồi chạm nhẹ vào cây
vĩ cầm.
Trong
cảnh, ánh mặt trời huyền ảo, bong bóng bảy màu bay đầy trời.
Ngón trỏ Hoa Lạc Lê giống như những cánh hoa tử vi
trên mặt hồ, nhẹ nhàng đậu xuống sợi dây đàn vàng óng. Dây đàn rung khẽ, lấp
lánh. Ngọt ngào quá!
Tim Hoa Lạc Lê đập thình thịch trong lồng ngực, nụ cười thuần khiết lan dần
khắp khuôn mặt, trông cô rất giống một nụ hoa bách hợp trắng muốt dưới ánh
nắng. Dường như có thứ gì đó tràn vào, mở tung cánh cửa trái tim cô, cho cô cảm
nhận âm nhạc là thứ niềm vui thiêng liêng và bất khả xâm phạm.
“Hoa Lạc Lê, thích vĩ cầm không?” Hàn Tử Hiên còn chưa hết ngạc nhiên, lần đầu
tiên anh thấy một người nhìn cây vĩ cầm này tôn thờ như nhìn một vật thiêng.
“Ố!” Hoa Lạc Lê mắt mở to, sóng mắt long lanh, cô gật đầu rất thành thực.
“Sao lại thích?”
“Vì đây là cây vĩ cầm anh Tử Hiên thích nhất.”
“À!” Hàn Tử Hiên nghe xong, tay nắm chặt cây vĩ đàn. Thực sự, anh có thể dễ
dàng chơi hay một nốt khó trong bản nhạc. Người khác học đàn mất ba năm, anh
chỉ cần hơn một năm, bởi vì ngoài khả năng trời phú, anh còn rất nỗ lực.
Nhưng anh biết anh có chút bài xích với vĩ cầm. Từ năm hai tuổi anh đã bị ép
phải luyện tập vĩ cầm, tuổi thơ tươi đẹp chỉ còn lại động tác “kéo cưa”. Anh
biết âm nhạc hoàn hảo phải là tiếng nhạc được vang lên từ tâm hồn, âm nhạc của
tâm hồn mới là thứ âm thanh cao quý nhất của trời đất.
“Anh Tử Hiên, mỗi khi nghe anh chơi vĩ cầm, em đều cảm thấy rất vui. Có phải âm
nhạc mang đến hạnh phúc cho con người phải không anh?”
“Ừ, âm nhạc là niềm vui…” Hàn Tử Hiên gật gật đầu vẻ suy nghĩ. Anh đột
nhiên cảm thấy cây vĩ cầm này cũng có một số điểm rất đáng yêu. Nguyên nhân là
từ lời của Hoa Lạc Lê. Âm nhạc mang niềm vui đến cho mình và cho những người
khác. Âm nhạc có ý nghĩa như vậy mới là âm nhạc đích thực.
“Lạc Lê, muốn học không?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, sóng mắt cũng long lanh.
“Muốn. Nhưng... em có thể học không? Từ trước tới giờ em chưa từng dám nghĩ
tới. Bây giờ học, có quá muộn không anh?” Hoa Lạc Lê cúi đầu, thanh âm như gió
thoảng qua nhưng niềm khát khao càng thêm mãnh liệt.
“Ha ha... đúng là đồ ngốc. Chỉ cần em thích, lúc nào cũng có thể học được. Học
nhạc và tuổi tác không có liên quan, chỉ liên quan đến tình yêu âm nhạc.” Hàn
Tử Hiên nhấc cây đàn nhẹ nhàng đặt vào đôi tay Hoa Lạc Lê. Ánh mặt trời đổ
xuống ban công, xung quanh đều là bóng nắng lung linh.
Cây vĩ cầm như đóa hoa nở trong lòng Hoa Lạc Lê.
“Cây vĩ cầm này thật đẹp, em chưa từng nhìn thấy một cây vĩ cầm nào đẹp và tinh
xảo như thế này, cứ như thể nó không phải một vật thuộc về thế giói này, không
phải do con người tạo ra vậy.” Hoa Lạc Lê hai mắt sáng bừng, hết lời ca ngợi.
“À, cây vĩ cầm này là do tổ tiên nhà anh truyền lại, nghe bố anh nói, nó đã có
lịch sử hơn ba trăm năm, hoàn toàn được làm thủ công.”
Đáy mắt Hàn Tử Hiên hiện rõ nỗi đau - bởi vì tổ tiên
anh đời đời đều là “gia tộc vĩ cầm”, cho nên vận mệnh được định sẵn giống như
loài chim mận gai hót lên những khúc nhạc tuyệt mĩ của thế gian cho đến kiệt sức
mới thôi, không thể chống lại vận mệnh đã được định sẵn.
“Cây đàn này quý như vậy, anh Tử Hiên, tốt nhất anh giữ nó đi. Em sợ em không
cẩn thận làm hỏng nó mất.”
Nhìn Hoa Lạc Lê mặt mũi căng thẳng trả lại cây đàn, Hàn Tử Hiên khẽ cười thành
tiếng.
“Nghĩ kĩ chưa? Muốn học thật chứ? Nhưng có một điều anh phải nhắc em trước, Lạc
Lê nghe cho kỹ nhé - vĩ cầm là nhạc cụ khó học nhất trên đời này. Em phải chuẩn
bị trước tâm lí.”
“Hả?” Hoa Lạc Lê ngạc nhiên nhìn anh.
“Không phải nghi ngờ. Đây là nhận định của giới nhạc công. Vua của các loại
nhạc cụ là dương cầm, vĩ cầm đứng sau. Nhưng về độ khó học thì vĩ cầm chắc chắn
vượt hơn dương cầm, điều này không cần bàn cãi.” Hàn Tử Hiên tuyên bố rất hùng
hồn.
Hoa Lạc Lê lướt tay trên cây vĩ cầm tinh xảo, ánh mắt rạng rỡ, lấp lánh. Cô
cũng háo hức gật đầu đáp lại: “Thích! Em muốn học.”
“Được! Vậy thì chúng ta bắt đầu luôn bây giờ. Anh sẽ dạy em từ những kỹ thuật
cơ bản. Đầu tiên là cách giữ đàn trên cánh tay…”
Hàn Tử Hiên miệng nói, tay làm mẫu cho cô quan sát. Anh đặt cây đàn lên cánh
tay cô, chỉ cho cô thấy phải làm thế nào. Giọng anh ấm áp truyền tới tai cô,
cùng với đó là mùi hương sen thanh khiết.
Mấy sợi tóc dài của Lạc Lê bay qua, khẽ chạm vào khuôn mặt anh, đưa đến mùi
hương hoa hồng ngọt ngào.
Anh nắm bàn tay cô đang cầm vĩ đàn, dây đàn màu vàng tắm trong ánh mặt trời tạo
thành những con sóng vàng rực, vĩ đàn trong tay cô giống như mái chèo lướt trên
sóng vàng.
Âm thanh vang lên, vang lên từ sâu trong trái tim của anh và cô, đó là một cảm
giác rất thần diệu. Hoa Lạc Lê sửng sốt, thực sự cô không dám tin là mình vừa
kéo vĩ cầm.
“Wow, em kéo vĩ cầm, và nó đã ngân lên tiếng nhạc. Nó thật sự đã ngân lên...
Vui quá, anh Tử Hiên, em cảm thấy rất vui...”
“Ừ, âm thanh rất hay, nghe rất ngọt ngào. Nhưng để có được những thứ tuyệt mĩ
con người ta đều phải trả giá đắt, biết chưa? Trong bốn loại đàn dây ở dàn nhạc
giao hưởng, vĩ cầm giữ một vị trí rất quan trọng, không chỉ vì số lượng đông
đảo mà còn vì khả năng phong phú về kĩ thuật, kết hợp với những âm thanh ở âm
vực cao của nó, vì vậy vĩ cầm thường chiếm ưu thế về mặt diễn tấu giai điệu.
Nghệ sĩ vĩ cầm ngày ngày đều phải khổ luyện, tài năng đến như Paganini mà vẫn
hàng ngày xát xà phòng vào vĩ đàn, tập luyện đến khi cánh tay sưng lên mới
thôi…” Ánh sáng đổ xuống ban công, Hàn Tử Hiên vừa nói vừa khẽ hất đầu, ánh mặt
trời hất từ cằm đến chỗ đặt cây đàn, chỗ đó có một vết chai dày, dấu vết của
một thời gian dài luyện tập - món quà độc đáo của vĩ cầm.
“Vâng. Em biết rồi. Anh Tử Hiên, để làm việc mình thích, dù có gian khổ thế
nào, em cũng sẽ chấp nhận hết. Em thích vĩ cầm là cảm giác thích đơn thuần. Bởi
vì thích, cho nên thích, vì vậy không có lý nào em lại sợ khổ luyện.”
“Ồ, ồ... bây giờ anh sẽ dạy em làm cách nào để phân biệt bốn dây của vĩ cầm.
Nhìn rõ không? Đây là bốn dây của cây đàn, dùng để chỉnh các cung bậc âm thanh
khác nhau của các nốt nhạc sol re la mi.”
Hàn Tử Hiên chỉ vào từng bộ phận trên dây đàn, tiếp tục: “Âm thanh của vĩ cầm
đẹp rực rỡ, tươi sáng hơn các loại đàn dây khác, và cũng đủ khả năng để biểu
hiện những cung bậc tình cảm khác nhau, từ say sưa trìu mến, trữ tình đậm đà
đến ranh mãnh, tươi tắn, có khi hơi kiêu hãnh, cũng có khi xáo động nhẹ nhàng.
Biểu thị cho niềm vui sướng, nhiệt tình, sống động, huyên náo là dây mi, dây mi
thường không được bọc ngoài và thường làm bằng thép trần hoặc mạ vàng. Còn có
một điểm nữa, vĩ cầm trong dàn nhạc giao hưởng được phân thành hai loại: đệ
nhất vĩ cầm và đệ nhị vĩ cầm. Loại đệ nhất dùng trong bè chính, đảm nhiệm độc
lập một cách vững vàng, âm chất thuần khiết, cũng có thể phối hợp với một vài
loại nhạc cụ khác ở cùng bộ hoặc khác bộ tạo nên âm chất hỗn hợp, hiệu quả, đầy
đặn hơn, có lực hơn. Vĩ cầm có thế diễn tấu những giai điệu có tốc độ nhanh,
hoặc chậm, khoan thai. Còn loại đệ nhị có vai trò không nổi bật bằng loại đệ
nhất, thường sử dụng để đi bè có tính chất phụ họa cho loại vĩ cầm đệ nhất hay
các loại nhạc khí khác. Tuy nhiên loại đệ nhị cũng có thể diễn tấu độc lập vài
giai điệu...”
“Được, được, em sẽ cố gắng.”
“Hôm nay dạy em dây đầu tiên và dây cuốỉ cùng. Sau khi tan học, đến phòng hòa
nhạc tìm anh, anh sẽ tặng em một cây vĩ cầm, tối nay về nhà tập đặt đàn đúng vị
trí trước đã.”
“Vâng, cảm ơn anh Tử Hiên. Wow, vậy là em có thể có được cây vĩ cầm của riêng
em à?” Hoa Lạc Lê vui sướng đến mức nói năng lộn xộn.
“Đồ ngốc! Đương nhiên là có thể rồi.” Hàn Tử Hiên như thường lệ gí gí ngón tay
lên đầu mũi cô.
“Bản nhạc kinh điển nhất của vĩ cầm là bản nào ạ?”
“Điều này tùy vào đánh giá của từng người. Nhưng anh cho rằng bản Lương Chúc đứng đầu. Bản nhạc này xứng đáng là linh hồn của vĩ
cầm. Bản nhạc tên đầy đủ là Lương Chúc tiểu đề cầm hiệp tấu khúc, là một trong tác phẩm Concerto kinh điển của âm nhạc
Trung Quốc viết cho vĩ cầm. Đây là tác phẩm chuyển thể từ truyền thuyết Lương
Sơn Bá - Chúc Anh Đài. Vĩ cầm được sử dụng để thể hiện các kĩ thuật và giai
điệu cổ truyền Trung Quốc. Bản Concerto nầy do hai sinh viên của Học viện Âm
nhạc Thượng Hải là Hà Chiêm Hào và Trần Cương soạn vào năm 1958. Ngày nay, tác
phẩm trở nên khá phổ biến và được biểu diễn trong một số buổi lễ lớn tầm quốc
gia, quốc tế. Ngoài ra, tác phẩm cũng thường xuyên được sử dụng trong các cuộc
thi trượt băng nghệ thuật và biểu diễn tại các thính phòng trên khắp thế giới.
Bản nhạc này diễn tả rất tinh tế nhiều cung bậc tình cảm của con người trong
tình yêu từ đam mê, say đắm đến nhớ nhung, rồi vui vẻ, hào hứng và cả buồn
phiền, thất vọng...”
“Ồ, ồ!” Có hai con bướm bay đến đậu trên vai áo Hoa Lạc Lê.
“Suỵt.Hàn Tử Hiên dùng mắt ra hiệu cho Hoa Lạc Lê đứng yên, hai tay anh nhẹ
nhàng đưa về phía cô, những ngón tay thanh tú của anh sượt qua má cô, dường như
có luồng điện chạy qua khiến cô bất giác đỏ mặt.
Mùi hương hoa hồng quanh quẩn trước mũi Hàn Tử Hiên, mặt anh cũng đỏ dần lên.
Hoa Lạc Lê chắc chắn không thế biết, chỉ cần ở gần cô là anh không thể kiểm
soát được hành động, chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng, giữ chặt cô trong vòng
tay ấm áp, mãi mãi không rời.
“Vụt” một cái, đôi bướm đã nằm gọn trong lòng bàn tay Hàn Tử Hiên.
Anh mỉm cười tự mãn, đưa tay ra trước mặt Hoa Lạc Lê, từ từ mở ra...
Dưới ánh mặt ười, hai con bướm màu sắc sặc sỡ, đôi cánh đẹp, mở rộng vẫy vẫy.
Hai người bọn họ đờ đẫn mất mây giây, ánh mắt dịch chuyển theo con bướm, cùng
nó bay lên, càng bay càng cao... giống như đang bắc cầu vồng.
Rèm cửa sổ tầng lầu năm sạch sẽ, mềm mại tung bay dưới ánh mặt trời như một
dòng sông ráng chiều rực rỡ nhưng so với đôi cánh bướm, vẫn không đẹp bằng.
Chậu hoa ngoài ban công tầng lầu mười, một bông hoa sắc đỏ đung đưa đón gió, so
với vẻ đẹp phi phàm của đôi bướm, vẫn không rực rỡ bằng.
Tầng lầu mười lăm, có một mảnh giấy cắt thủ công, trông như ngọn cờ chiến thắng
ngạo nghễ bay trong gió, nhưng so với chúng, cũng không hoan hỷ bằng.
Tầng lầu mười bảy, mặt trời phản chiếu, vạn vật phát sáng như đội trên mình
vầng hào quang của thiên thần, thế mà so với đôi bướm vẫn thua vẻ chói lóa.
Một đôi bướm, có thể bay đến tầng mười bảy.
Đôi bướm vốn dĩ cũng cho rằng chúng không thể bay cao được như vậy, nhưng nhân
danh ái tình, chúng đã làm được.
Thế giới không có bướm, không có Lương Chúc, càng không có vĩ cầm. Bờ ruộng hoa
dần nở, đỉnh lầu bươm bướm bay. Tình yêu đòi hỏi phải nỗ lực rất nhiều, giống
như đôi bướm bay qua mười bảy tầng lầu.
Hàn Tử Hiên trong lòng vô cùng kích động, anh bất giác nắm chặt bàn tay Hoa Lạc
Lê, nắm chặt đến nỗi bàn tay cả hai cùng toát mồ hôi, mồ hôi hòa lẫn vào nhau.
Anh quay sang cô khẽ mỉm cười, nụ cười như hoa nở.
Hoa Lạc Lê nhìn thấy mà ngẩn ngơ, trong lòng cô giống như đang có một con thỏ
trắng nhảy nhót tung tăng, không hiểu sao lại có thể kích động đến thế, muốn
dừng cũng không dừng được.
“Anh Tử Hiên, anh còn nhớ Tiramisu không?” Hoa Lạc Lê ngẩng đầu nhìn lên, hỏi.
Mặt trời xiên qua tán lá, chiếu vào khuôn mặt quả táo đáng yêu của cô tạo thành
một vòng sáng màu hồng đầy mê hoặc.
“À, ồ, tất nhiên là còn nhớ rồi. Anh còn nhớ em làm đổ nó lên mặt anh nữa.” Hàn
Tử Hiên cười tinh nghịch, trêu chọc Hoa Lạc Lê.
“Hừm! Sao anh lại nhớ chuyện ấy. Nhưng thôi, quan trọng là
sau khi về nhà, em đã nghiên cứu tài liệu cẩn thận. Ha ha... tự tay em đã làm
được Tiramisu.”
“Ồ, thật à? Em làm bánh cho ai ăn?”
“Nhìn này, em đã mang theo nó đến đây.”
Hoa Lạc Lê cười rung hàng mi cong cong, lấy hộp cơm ra, vừa mở nắp đã thấy
hương cà phê thơm ngào ngạt dâng lên mũi.
Bánh có ba tầng, xung quanh trang trí bằng hoa rất đẹp, một tầng màu hồng, một
tầng màu xanh dương, một tầng vàng nhạt. Lớp kem trên mặt khéo léo tạo thành
hai hình mặt người, là hình một nam sinh, một nữ sinh, hai người họ kề sát vào
nhau, cùng cười dưới ánh mặt trời, dường như họ đang rất hạnh phúc, cười rất tươi,
khóe miệng cong lên hết cỡ, đến mắt cũng híp cả lại, không còn nhìn thấy gì.
Bên cạnh đó xếp mấy quả dâu tây đỏ tươi làm nền.
“Wow, nam sinh và nữ sinh này là ai?” Mắt Hàn Tử Hiên bừng sáng.
“Ha ha... đoán không ra, đúng không?” Hoa Lạc Lê, mặt đỏ bừng, giả vờ hỏi lại,
cô cũng có chút xấu hổ không muốn nói ra.
“Hai quả dâu tây đó là hai con heo bọn họ nuôi à?” Hàn Tử Hiên lại chọc cô.
“Không phải. Đó là baby của họ...” Hoa Lạc Lê thật thà chữa lại.
“Baby?”
“À, sau khi họ kết hôn, liền sinh hai em bé.”
“Ồ, sinh baby thật à?”
“Mỗi năm sinh một đứa. Một đứa gọi là Tiểu Lê, một đứa gọi là Tiểu Hiên. Ha
ha...” Hoa Lạc Lê vẫn chìm đắm trong mộng tưởng của riêng mình.
“Ô... Cha của chúng có phải tên là Hàn Tử Hiên không?”
“Hì, đúng thế!”
Hoa Lạc Lê tiếp tục trả lời không chút đề phòng. Khuôn mặt vui vẻ tươi cười,
nhìn chăm chú vào chiếc bánh, có cảm giác trong mắt cô không ngừng bay ra những
chiếc bong bóng màu hồng.
“Vậy mẹ bọn chúng tên là gì?” Hàn Tử Hiên cố nén cười hỏi tiếp.
“Hả?”
Hoa Lạc Lê ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt trêu chọc của Hàn Tử Hiên, mới
phát hiện ra mình vừa nói hớ, xấu hổ quá...
“À, anh Tử Hiên, mau ăn đi, Tiramisu lạnh hết rồi.”
“Lần đầu tiên nghe có người nói bánh ngọt bị lạnh. Không phải càng lạnh ăn càng
ngon à? Chả logic gì cả...”
Hoa Lạc Lê muốn mặt đất nhanh chóng nứt ra một khe muốn bảo cô trốn xuống đó.
Cô vội vã cầm Tiramisu nhét vào tay Hàn Tử Hiên, mặt đỏ đến tận mang tai, quay
người luống cuống bỏ chạy về lớp học.
Hàn Tử Hiên cầm Tiramisu trên tay, cười rũ rượi, Hoa Lạc Lê thật đáng yêu, sao
có thể đáng yêu đến thế được, thật khiến người ta chết cười. Anh nhìn chằm chằm
vào hai quả dâu tây trên miếng bánh, ánh mắt bắt chước vẻ mơ mộng của cô lúc
nãy, nói: “Mỗi năm sinh một đứa. Một đứa gọi là Tiểu Lê, một đứa gọi là Tiểu
Hiên.”
Hoa Lạc Lê chạy vào lớp học, tay chống cằm, vẫn chìm trong trạng thái hạnh
phúc, không thể tự mình thoát ra.
Ngoài cửa sổ có vài con bướm bay lượn, giống như đôi cánh thiên thần, từng
cánh, từng đôi, tự do bay lượn trong gió, vô cùng vui vẻ.
Cả tiết học ấy, cô đều đùm đắm trong tiếng vĩ cầm mộng tưởng. Cô cảm thấy, sau
nhát kéo vĩ cầm đầu tiên ấy, cuộc sống xung quanh đã hoàn toàn biến đổi, đẹp đẽ
và vui vẻ hơn...
Âm nhạc là niềm vui...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT