Một kẻ tùy tùng mang tới trang phục dạ hội khiến những người chứng kiến đều kinh ngạc. Bộ trang phục dạ hội này được đặt mua từ kinh đô thời trang Paris nước Pháp, do đích thân trưởng phòng thiết kế của hãng Tine tự tay vẽ mẫu, cả thế giới chỉ có một bộ. Hàn Tử Ngang còn phái đến một cô giúp việc, vừa đuổi đám nữ sinh lắm chuyện tránh xa Hoa Lạc Lê, vừa cung kính giúp cô thay quần áo.

Lúc Hoa Lạc Lê xuống xe, bước lên thảm đỏ, xung quanh bao nhiêu con mắt đều mở to hết cỡ nhìn cô. Hoa Lạc Lê bất an hỏi Lộ Lộ bên cạnh:

“Này, nhìn mình xấu lắm à? Mặt họ như vậy là có ý gì?”

Lộ Lộ liều mạng xoa xoa lớp vải, hai mắt phồng lên như khinh khí cầu:

“Không phải đâu, Tiểu Lê, bọn họ nhìn vì cậu quá xinh đẹp, ha ha, bộ này thật đẹp, nhìn cậu đẹp như thiên thần vậy.”

“Lộ Lộ, cậu không đùa chứ?”

Hoa Lạc Lê quyết định bỏ rơi Lộ Lộ, tự mình đi tìm Tử Hiên, nói với anh ấy mình không phải là bạn gái Hàn Tử Ngang, hi vọng anh ấy sẽ không hiểu lầm. Hiệp sĩ - hoàng tử mà Hoa Lạc Lê yêu, không một ai khác, chỉ có thể là Hàn Tử Hiên!

Nam giới trong hội trường đều nhìn chằm chằm vào Hoa Lạc Lê, cô giống như vầng trăng tuyệt đẹp trên trời. Cô như một thiên kim tiểu thư tài sắc. Ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào đại sảnh, ánh trăng lặng lẽ chảy tràn...

Hoa Lạc Lê mặc một bộ váy búp bê SD may bằng lụa trắng, các lớp váy xếp chồng lên nhau tạo hình hoa sen, trông chẳng khác nào một bông sen mới nhô lên mặt nước hồ, rung rinh đón gió, thanh khiết vô ngần.

Dưới ánh trăng, suối tóc đen mềm đổ xuống đôi vai mảnh sáng bóng lên từng sợi, tương phản với chiếc váy lụa trắng như tuyết trên người cô.

Trên đầu cô đội một chiếc vương miện nhỏ màu vàng, cô áo để lộ chiếc cổ thanh tú với làn da trắng hồng mịn màng, đường chiết eo vừa vặn tôn lên vòng eo thanh mảnh, tay áo phồng to bồng bềnh, chân váy thêu hoa tinh tế..

Hoa tai kim cương, dây chuyền hồ điệp khảm kim cương, vòng tay hoa dây cũng khảm kim cương, bộ trang sức gắn kim cương này không nhằm phô trương mà được thiết kế tinh xảo để tạo điểm nhấn, phối hợp hoàn hảo với bộ trang phục dạ hội. Theo từng cử động của Hoa Lạc Lê, kim cương sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn của người khác.

Đôi chân thon dài, trắng ngà xỏ trong đôi giày cao gót thắt nơ hình con bướm, bước đi trên thảm đỏ, giống như một thiên thần thu hút mọi ánh nhìn của những người có mặt ở đó.

Hàn Tử Ngang tuấn tú trong bộ âu phục cùng phong cách đứng đợi ngoài cửa. Anh nắm chặt tay Hoa Lạc Lê như sợ cô bỏ chạy giữa đường. Hoa Lạc Lê trong đầu cố gắng nghĩ cách thoát khỏi sự kiềm chế của anh nhưng tay anh giống như gọng kìm sắt vô cùng chắc chắn. Cô đành cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng với những người xung quanh, thầm mong Hàn Tử Hiên đừng có mặt ở đây lúc này. Sớm biết sẽ khiến người khác hiểu lầm như thế này, có chết cô cũng không đến đây.

Hu hu... Lộ Lộ đáng chết thì được vui vẻ rồi, tha hồ đứng bên bàn tiệc buffet bày đầy đồ ăn thức uống mà tận hưởng của ngon vật lạ, có anh chàng đẹp trai chăm sóc cũng sẽ không sợ bị hiểu lầm, không uổng công chút nào. Hu hu... mình nhất định là đã bị cô bạn cùng bàn này lợi dụng. Hối hận quá, thời buổi này làm người quá lương thiện cũng là một tội lỗi.

Hội trường bài trí vô cùng xa hoa, lộng lẫy, bầu không khí trang trọng, phú quý cao sang. Đèn huỳnh quang nhấp nháy, tất cả đều đạt tới vẻ đẹp hoàn mỹ.

Những bức bích họa trên tường, trên mái vòm đẹp đẽ và quý giá. Đèn chùm pha lê trang trí công phu, tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc, vui mắt vô cùng.

Sofa bằng da thật nhập từ Ý vây thành một hình vuông nhỏ dùng cho khách khứa tự do ngồi nghỉ, ở giữa là một sân khấu lớn dành cho khiêu vũ, đèn sàn hất lên ánh sáng mờ ảo.

Dao dĩa bằng bạc sáng loáng được sắp xếp gọn gàng đẹp mắt. Mấy chiếc bàn dài làm từ gỗ anh đào được phủ khăn trải bàn thêu ren kê thành dãy thẳng tắp, trên đó bày xen kẽ các giá nến mạ vàng với nhũng cây nến đủ màu sắc, dưới ánh nến lung linh, đồ ăn thức uống càng thêm phần hấp dẫn.

Những người phục vụ được đào tạo bài bản, phong cách chuyên nghiệp, mặc trang phục kiểu Tây, trên tay mang khay đồ uống đi lại như con thoi, miệng luôn nở nụ cười, phục vụ khách rất nhiệt tình, chu đáo.

Đèn lưu ly bật sáng, tỏa ra một loại ánh sáng mờ ảo cộng hưởng với ánh sáng của đèn huỳnh quang tạo ra một bầu không khí hư ảo của cõi mộng.

Bể cảnh làm bằng kính trong suốt nuôi đủ loại cá cảnh với đủ hình dáng, màu sắc dành cho khách tự do chiêm ngưỡng. Nhũng con cá đầy màu sắc tung tăng bơi lội, thi thoảng nổi lên mặt nước thở ra những bong bóng khí nho nhỏ, trông rất đáng yêu.

Ánh sáng đèn chụm lại rồi tách ra, bóng người đi lại nhộn nhịp. Trong ánh sáng chụm lại, ánh mắt Hoa Lạc Lê bắt gặp hình bóng Hàn Tử Hiên.

Bên cạnh anh như mọi khi vẫn có hai đại “sứ giả hộ mệnh” Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu. Tối nay họ đều trang điểm, phục sức vô cùng xinh đẹp, quý phái.

Tối nay, Hàn Tử Hiên dường như đẹp trai hơn Hàn Tử Ngang mấy phần. Toàn thân anh toát ra một sức hút hiền hòa đáng tin cậy.

Tối nay, Hàn Tử Hiên mặc một bộ âu phục màu trắng đục của Pháp, nơ cổ và măng séc được dụng công thiết kế rất đẹp. Anh hơi cúi đầu nhìn xuống chiếc ly cầm trong tay, khẽ khàng ngửi hương rượu, hàng mi dày như đôi cánh bướm rung rinh theo chuyển động lên xuống của mí mắt. Khóe miệng khẽ nhếch lên giống như một làn sóng xanh trên mặt nước hồ đẹp không gì sánh được.

Hàn Tử Ngang lắc nhẹ ly vang nho, nhìn theo thứ chất lỏng đỏ tươi khẽ sóng sánh, kéo tay Hoa Lạc Lê, đôi môi anh đào dường như đang từ từ nở một nụ cười ranh mãnh: “Đi, chúng ta đi chào hỏi mọi người một chút.”

“Không, tôi không muốn đi.” Hoa Lạc Lê yếu ớt phản kháng.

“Sớm muộn gì cũng phải gặp mặt. Không phải sao? Hoa Lạc Lê, anh đã nói rồi, chỉ cần em mặc lên người bộ váy búp bê SD anh tặng này là đã thể hiện em đồng ý làm bạn gái anh.”

“Cái gì? Có chuyện này sao? Làm sao tôi lại không được biết? Không được, tôi lập tức trả nó lại cho anh.” Hoa Lạc Lê trợn mắt, cái đồ ác quỷ này làm sao có thể quan hệ lâu dài được.

Anh ta trả giá cô rẻ mạt quá, chỉ một bộ quần áo đã đòi mua được tình yêu của cô ư? Nằm mơ đi, Hàn Tử Ngang ngu ngốc kia! Chấm dứt!

“Cô! Cô dám trả lại, tôi sẽ không tặng giày thủy tinh cho cô nữa.”

Hàn Tử Ngang vô cùng tức giận, lần đầu tiên có một cô gái dám cự tuyệt anh hết lần này đến lần khác. Kẻ không biết trời cao đất dày ấy là cô gái bình dân Hoa Lạc Lê. Cô gái đáng chết này, lần đầu tiên gặp mặt đã úp nguyên cả chiếc bánh kem vào mặt anh, làm anh mất mặt. Đã thế cô ta còn luôn ra mặt chống đối anh, gần đây còn tránh mặt anh, cứ như thể anh là một thứ bệnh dịch mà ở gần cô ta sẽ bị nhiễm vậy.

“Giày thủy tinh? Cái gì? Anh... làm sao anh lại biết chuyện ước hẹn giữa tôi và Hàn Tử Hiên? Anh... anh nói đi, làm thế nào mà anh biết được?” Hoa Lạc Lê bắt đầu cảm thấy hoang mang, vì sao lại như vậy chứ? Rõ ràng “giày thủy tính” là ước hẹn từ nhỏ của cô và Hàn Tư Hiên kia mà.

Hoa Lạc Lê không tùy tiện nói bí mật này với người khác, ngay cả với Lộ Lộ, cô cũng không hề hé răng nói một từ. Vậy tại sao Hàn Tử Ngang lại biết? Thật là lạ quá!

“Chuyện tôi biết được còn nhiều hơn thế Nói cho cô biết, Hoa Lạc Lê, bởi vì cô nhìn giống búp bê SD cho nên tôi quyết định nếu như cô biểu hiện tốt, tôi sẽ thu nhận cô làm tân nương của tôi. Cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn như búp bê SD, mãi mãi ở bên cạnh tôi.” Hàn Tử Ngang vừa nói vừa uống một hơi cạn ly rượu vang nho.

Hoa Lạc Lê đầu óc trống rỗng, đùa ư? Đây là trò đùa mới ư? Trời! Con người này, có phải anh ta đang lên cơn điên không? Thứ anh muốn chỉ là một con búp bê ngoan ngoãn nhưng Hoa Lạc Lê là con người, có máu có thịt, có trái tim, không phải là con búp bê vô tri vô giác.

“Này, Hàn Tử Ngang, tôi nói cho anh biết, tôi không phải búp bê SD của anh, bây giờ không phải, sau này cũng không phải, mãi mãi không phải. Thứ anh thích là một nô lệ ngoan ngoãn, luôn vâng lời, nhưng tôi lại không phải. Tốt nhất là anh nên mở to mắt để nhìn cho rõ. Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh hãy tránh xa tôi ra, nếu không, tôi không đảm bảo, một lúc nào đó tay chân tôi ngứa ngáy, không chừng tôi sẽ đánh anh.” Vừa nói Hoa Lạc Lê vừa giơ nắm tay lên trước mặt anh lắc lắc.

Hàn Tử Ngang lập tức có phản ứng đưa tay lên che mũi. Trời! Cô ta thật bạo lực. Sao anh có thể thích loại con gái như vậy? Thật hết chỗ nói!

“Hừm! Cô dám đánh tôi? Tôi sẽ hôn cô trước mặt mọi người. Để xem ai lợi hại hơn?” Hàn Tử Ngang nhéo tai cô, đe dọa.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ thật thân thiết nhưng thực sự hai người bọn họ đang nghiến chặt răng, hận không thể ghìm đối phương xuống đất mà dần cho một trận.

“Anh! Hàn Tử Ngang! Anh là đồ khốn!” Hoa Lạc Lê vừa tức vừa ngại. Tên khốn này làm sao dám đe dọa cô như thế? Thật là tức chết.

“Hừm! Căn bản tôi là người rất hư hỏng!” Hàn Tử Ngang, chặn tay lên ngực trái, không cho tim nhảy lên, đỏ cả mặt. “Còn nữa, cô đừng quên lễ phép gật đầu chào hỏi khách khứa xung quanh.”

“Hàn Tử Ngang, anh là đồ ngụy quân tử, dám lừa tôi đến đây, rốt cuộc là anh có mục đích gì?” Hoa Lạc Lê cho dù lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng giữa nơi đông người thế này chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục giữ hình tượng thục nữ. Nhưng cô cũng không dám đảm bảo, nếu Hàn Tử Ngang còn có những hành động lộn xộn thì cô chắc chắn sẽ vứt bỏ hình ảnh thục nữ lúc này để ra tay dạy cho anh ta một bài học.

Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu trang điểm rất đẹp, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng bước tới: “Hi, đây chẳng phải là Hoa Lạc Lê sao? Ha ha... qua đây chơi đi.”

Hoa Lạc Lê khóe miệng giật giật, cô quyết định coi như không trông thấy hai bọn họ - có thể nào. Cô và bọn họ thân thiết thế này từ bao giờ?

Xung quanh lúc này xuất hiện càng nhiều giai nhân, trong số những người đi qua, có nhiều người Lạc Lê quen biết, đa số họ đều là nữ sinh trong học viện.

Hàn Tử Ngang liếc nhìn biểu hiện của Hoa Lạc Lê, lập tức thay cô trả lời: “Xin lỗi, tôi và Hoa Lạc Lê biết hai cô sao? Làm ơn tránh qua một bên”.

Hàn Tử Ngang dắt tay Hoa Lạc Lê đi qua giữa hai người, kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu đứng đần mặt ra khiến mấy cô nữ sinh đứng cạnh đó cười thầm. Hoa Lạc Lê phải khó khăn lắm mới nhịn được cười. Sau khi đi khỏi tầm mắt của Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ, cô bật cười thành tiếng, đấm nhẹ một cái lên ngực Hàn Tử Ngang: “Ha ha... Buồn cười chết mất. Hàn Tử Ngang, không ngờ anh cũng có điểm đáng yêu như vậy. Ha ha... vui quá. Anh thật dễ thương đấy, nhìn vẻ mặt của hai bọn họ lúc đó, tức cười quá! Ha ha...”

Hàn Tử Ngang nhìn cô gái trước mặt cười đến nỗi thở không ra hơi, lắc lắc đầu, cô gái này đúng là không phải thiếu nữ bình thường, cô ta đích thị là đại ca giang hồ, thậm chí đến lúc vui cũng không quên đánh anh. Nhưng không biết vì sao anh lại thích cô gái bạo lực này; có lẽ triệu chứng đã xuất hiện ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên của họ, anh bị cô làm đổ bánh vào mặt. Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, anh cũng bật cười theo.

Hàn Tử Hiên được chủ tịch học viện giao cho việc đứng ở cổng vào đón khách. Anh luôn quay đầu một cách vô thức quan sát nhất cử nhất động của Hoa Lạc Lê. Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, mà còn là cười với Hàn Tử Ngang, trong lòng anh không khỏi cảm thấy mất mát.

Đôi môi màu hoa anh đào của anh khẽ mím lại, đôi mắt như ngọc trai đen khẽ cụp xuống, trong đáy mắt phủ một lớp sương mù dày đặc, nhìn từ xa giống như một dòng sông không nhìn thấy đáy. Phải mau nghĩ cách cứu Hoa Lạc Lê ra khỏi tay anh trai. Bởi vì từ nhỏ, anh đã chọn Hoa Lạc Lê làm vị hôn thê của mình - đúng rồi, đã sớm định như thế. Mắt anh lóe lên ánh cười. Cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra cách hay.

Vũ hội hóa trang bắt đầu.

Mọi người đeo các loại mặt nạ, mặc quần áo hóa trang, tự do mời bạn nhảy mà mình thích cùng khiêu vũ.

Hàn Tử Ngang vẫn kè kè kèm chặt Hoa Lạc Lê, chặt đến mức Hoa Lạc Lê không có cơ hội chạy đi tìm Hàn Tử Hiên, nói với anh một câu.

Cho dù Tử Hiên ở rất gần nhưng vì có Hàn Tử Ngang chắn giữa hai người nên Hoa Lạc Lê cảm thấy bọn họ nghìn trùng xa cách.

“Thưa quý vị, đã sắp đến mười hai giờ đêm, thời khắc dành cho “những nụ hôn cuồng nhiệt” sắp tới, chúng tôi bắt đầu cho đếm ngược. Truyền thuyết nói, nếu trong vũ hội hóa trang, bạn hôn người yêu, hai người từ đây sẽ được ở bên nhau, hạnh phúc trọn đời. Cho nên mọi người hãy nắm lấy cơ hội này, hãy dành cho nhau những nụ hôn nồng cháy.”

Đèn sân khấu được tắt bớt, ánh sáng mờ ảo, Hoa Lạc Lê tim đập thinh thịch. Haizz, đùa kiểu gì vậy? Mình phải mau trốn khỏi đây mới được, không thể bị người khác tùy tiện hôn trong bóng tối được. Nụ hôn đầu không thể tùy tiện mất đi được. Như thế quá đáng tiếc!

Đèn xung quanh sân khấu đều đã được tắt hết, trong bóng tối vang lên tiếng la hét của mấy cô gái.

Hoa Lạc Lê đẩy Hàn Tử Ngang đang đứng cạnh một cái khá mạnh, sau đó ngồi xổm xuống, bám vào mép vải khăn trải bàn, từng bước từng bước mò mẫm đi ra khỏi sân khấu.

Người cô đầy mồ hôi. May mắn thay, chưa mất đi nụ hôn đầu đời, nếu không khẳng định là cô sẽ hối tiếc chết mất.

Dưới gầm bàn chui ra một người. Giống như cô, anh cũng đưa tay ra chặn lên ngực mình. Dưới ánh đèn vàng, mái tóc vàng của anh ánh lên từng sợi. Hương hoa sen trong hồ theo gió lan tỏa trong không khí, vấn vít trước đầu mũi, thật dễ chịu.

“Hàn Tử Hiên, phải anh không?” Hoa Lạc Lê hỏi khẽ.

Hàn Tử Hiên dịch chuyển lại bên cạnh cô, người cô tỏa ra mùi hương hoa hồng nhè nhẹ, kích thích thần kinh của anh.

“Suỵt! Đừng lên tiếng!” Hàn Tử Hiên nói khẽ.

“Vâng!” Hoa Lạc Lê gật gật đầu.

Có trời biết, bên ngoài Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đang vất vả tìm Hàn Tử Hiên như thế nào.

Và bên trong, Hàn Tử Ngang bị mất dấu Hoa Lạc Lê cũng đang nổi điên, sắp tới thời điểm quan trọng, nha đầu ấy lại dám đẩy anh vào cô gái bên cạnh để trốn đi, hại anh loay hoay một lúc lâu mà vẫn không thoát thân được.

Trên sân khấu vũ hội vẫn vang lên tiếng loa phát thanh đêm ngược: “Tám, bảy, sáu, năm, bốn...”.

Tim Hoa Lạc Lê thắt lại.

Hàn Tử Hiên ôm cô trong tay, cúi thấp đầu, trong hương sen thoang thoảng, đôi môi anh đào của anh nhẹ nhàng chạm xuống làn môi mềm mại của cô.

“Ba, hai, một. Mười hai giờ rồi. Chúc phúc cho các đôi tình nhân sớm thành gia quyến.”

Nhưng đèn ở vũ hội vẫn không được thắp sáng trở lại, thế này là sao đây?

“Hoa Lạc Lê, đi cùng anh chứ?” Hàn Tử Hiên thầm thì bên tai cô.

Hoa Lạc Lê vẫn còn đang chìm đắm trong nụ hôn của anh. Nhưng nụ hôn này diễn ra quá nhanh, quá nhẹ, quá mềm, cô vẫn chưa kịp cảm nhận thật kĩ hương vị của nó.

Anh Tử Hiên quả là keo kiệt, rõ ràng muốn hôn người ta, nhưng vì sao lại hôn lướt qua như vậy? Còn chưa kịp cảm nhận hương vị của nụ hôn đầu tiên, nó đã không còn nữa. Hu hu...

Chẳng phải nụ hôn đầu được mô tả trong các tiểu thuyết diễm tình đều rất tuyệt vời đó sao? Hu hu... mình rất muốn được anh Tử Hiên hôn lần nữa. Đây là mộng tưởng từ nhỏ của mình. Hoàng tử dùng nụ hôn đánh thức công chúa ngủ trong rừng.

“Lạc Lê, nghe anh nói gì không?” Hàn Tử Hiên lo lắng xoay mặt Hoa Lạc Lê lại, trên mặt cô rõ ràng còn vẻ mê mẩn, si dại.

Anh đã cắt cầu dao điện, nhưng chắc chỉ sau năm phút hệ thống điện sẽ được khôi phục, đèn sẽ sáng. Cho nên nội trong năm phút, anh phải mang Hoa Lạc Lê rời khỏi vũ hội.

“Anh Tử Hiên, chúng ta đi đâu vậy?”

“Cứ đi theo anh là được rồi.” Hàn Tử Hiên nắm tay Hoa Lạc Lê, từ từ tiến ra cổng, đúng lúc đèn bật sáng trở lại, họ đã ra tới cổng biệt thự, hai người thở phào nhẹ nhõm, cùng nhìn nhau cười. Thật giống như một đôi uyên ương đang khổ sở trốn chạy.

“Cuối cùng cũng thoát ra được, có thể thở phào được rồi.” Hoa Lạc Lê hít thật sâu luồng không khí mới mẻ. Hương hoa trong vườn dâng lên ngọt ngào.

“Đi dạo quanh đây một chút nhé. Anh cứ sợ làm em chán rồi. Em và anh trai anh rất thân đúng không? Anh có nghe tin đồn về em...” Hàn Tử Hiên kín đáo nháy mắt, dừng lại thở, không nói hết câu.

“Không có, anh Tử Hiên, anh ngàn vạn lần không được hiểu lầm. Em và Hàn Tử Ngang thực sự không có quan hệ gì. Tử Hiên, anh nhất định phải tin em. Chỉ là em vận mạng không tốt mới rơi vào miệng tên ác quỷ ấy. Thực sự, em rất đen đủi...” Hoa Lạc Lê đột ngột dừng lại, vô cùng bối rối vì dường như càng giải thích càng mơ hồ.

“À, nếu như em thích anh trai anh, cũng nên nói với anh một tiếng.” Hàn Tử Hiên buồn bã cúi đầu nhưng đáy mắt rõ ràng không che giấu được niềm vui.

“Hả, gì cơ? Cái này, em không có. Anh Tử Hiên, em thực sự không thích Hàn Tử Ngang, trước nay đều không có. Em xin thề với trời. Hoa Lạc Lê em từ nhỏ chỉ thích Hàn Tử Hiên, trước đây đã thế, sau này cũng thế, mãi mãi là như thế. Anh phải tin em! Những lời em nói đều là sự thật.” Hoa Lạc Lê giải thích cặn kẽ, khuôn mặt vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa thì bật khóc.

Trời ạ! Sớm biết sẽ làm Hàn Tử Hiên hiểu lầm như thế này, mà hiểu lầm cũng đúng thôi, Nếu cô không thích Hàn Tử Ngang thì đến dự vũ hội hóa trang này làm gì. Nếu anh Tử Hiên mà hiểu lầm cô có quan hệ với Hàn Tử Ngang, chắc từ nay về sau sẽ không gặp cô nữa. Hu hu... không thể được, ngàn lần, vạn lần không thể được. Cầu cho mọi chuyện sẽ không phát triển theo chiều hướng xấu.

“Nhưng... vừa mới...” Hàn Tử Hiên nhìn Hoa Lạc Lê đang hết sức căng thẳng, nói lắp ba lắp bắp.

Hàn Tử Hiên đưa tay quệt ngang trán làm ra vẻ rất buồn, còn giống như động tác lau nước mắt.

Không phải chứ!

Hoa Lạc Lê thực sự không biết phải giải thích như thế nào để mọi chuyện sáng tỏ. Cô lo lắng tiến lên trước một bước, ôm lấy anh.

“Anh Tử Hiên, em thực sự rất thích anh. Là thật đấy. Anh hãy tin em. Thật sự, từ nhỏ tới giờ người em thầm yêu duy nhất chỉ có anh thôi.” Nước mắt lăn dài trên mặt Hoa Lạc Lê, chảy cả vào trong cổ áo của Hàn Tử Hiên.

Hàn Tử Hiên ngây người, vốn dĩ anh chỉ định trêu đùa cô một chút, không ngờ cô thuần khiết đến thế, vẫn giống hệt như khi còn nhỏ, không bao giờ nghi ngờ anh trêu chọc cô.

“Oh!” Hàn Tử Hiên đột nhiên không biết nói gì, chỉ ôm lấy cô, giữ chặt thân hình nhỏ bé của cô trong tay.

“Anh nhất định phải tin em. Nếu không, em...” Hoa Lạc Lê ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Nếu không, em định làm gì?” Miệng Hàn Tử Hiên cong lên thành một nụ cười - nụ cười đó nửa nhẹ nhàng, nửa cưng chiều.

Cô lập tức kiễng chân, kiên quyết tiến về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi môi như hoa anh đào nở sau mưa của anh, sau đó cắn xuống không thương tiếc. Dường như Hoa Lạc Lê bỗng phát giác ra điều gì, mặt cô tự nhiên đỏ lựng lên.

Choáng váng, vì để anh hiểu rõ lòng mình, cô đã chủ động hôn anh.

Hai má Hàn Tử Hiên cũng dần dần ửng hồng.

Bất kể sau này ra sao, anh cũng phải tự mình thay đổi vận mệnh mình, thay đổi vận mệnh gia tộc mình. Anh vô cùng yêu Hoa Lạc Lê, nhưng cũng chính vì vô cùng yêu cô cho nên lại càng thấy lo lắng nhiều hơn.

Anh muốn gạt bỏ tất cả những chuyện phiền não ấy ra khỏi đầu để được chìm đắm trong hạnh phúc lúc này đây, nắm tay cô, cùng nhau ra khỏi cổng, cùng nhau bước đi, bên nhau mãi mãi...

Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đứng trên sân thượng quan sát hai người, tức giận đến mức muốn nổ tung. Hai người bọn họ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Hàn Tử Hiên, vậy mà Hàn Tử Hiên chưa từng hôn họ. Mà đừng nói đến hôn, ngay cả nắm tay cũng chưa từng có, ngoại trừ những dịp lễ tết hôn tay xã giao, Hàn Tử Hiên luôn như một thiên sứ thuần khiết đôi xử với họ không lạnh lùng nhưng cũng không nồng nhiệt.

Có những lúc bọn họ cảm thấy Hàn Tử Hiên cái gì cũng tốt, hào hoa phong nhã, chỉ có điều anh quá tự trọng, trong phương diện tình cảm lại càng tự trọng, đối với tình yêu của bọn họ, từ trước tới giờ anh đều không đáp lại, một chút cũng không. Hàn Tử Hiên sao có thể đối xử tàn nhẫn với bọn họ như vậy?

Bọn họ luôn cho rằng, sẽ có ngày Hàn Tử Hiên nhận ra bọn họ đối tốt với anh. Nhưng sự thực là Hàn Tử Hiên chỉ thông minh trong công việc, còn trên phương diện tình cảm anh lại quá tự trọng, tự trọng đến mức làm tổn thương bọn họ.

Đàn ông tự trọng không dễ yêu, một chút cũng không. Nhưng trong tình yêu người đàn ông tự trọng không những đáng yêu mà còn đáng kính. Bởi vì bản tính tự trọng sẽ biểu thị thành tinh thần tương nhu dĩ mạt, thủy chung như nhất. [Trích ý từ Trang tử đại tông sư, nước suối khô cạn cá tập trung lại phun nước lên mình nhau cho ẩm ướt, về sau câu này được sử dụng để chỉ những người cùng khó khăn cứu giúp nhau, bên nhau lúc khó.]

Hàn Tử Hiên đúng là mẫu người như thế, cho dù là trân châu bảo ngọc, nếu không cần anh cũng tuyệt đối không động đến, nhưng nếu là thứ anh muốn, anh nhất định sẽ làm hết sức mình đế bảo vệ nó. Đặc biệt là trong tình yêu, nhìn cách Hàn Tử Hiên chăm sóc Hoa Lạc Lê, thật khiến người khác phải ghen tị.

“Ân Châu, cậu thấy chưa, lần trước đáng lẽ cậu phải hô hào nữ sinh toàn trường đánh chết Hoa Lạc Lê mới đúng.” Kim Xảo Tuệ đưa tay nắm lấy chiếc mặt nạ hóa trang gắn lông vũ, tức giận ném xuống đất.

“Tớ còn có thể có cách nào, cậu đừng nên trách tớ. Mà đâu phải lỗi của một mình tớ, lúc đó ai bảo cậu còn giả bộ cao thượng, nói tốt cho cô ta. Hừm, bây giờ lại quay sang trách tớ, lúc đó nếu cậu không giả bộ bênh vực cô ta, cô ta chắc chắn đã bị đánh chết rồi.” Hàn Ân Châu cũng lớn tiếng chỉ trích Kim Xảo Tuệ.

“Chuyện này đều là do cậu làm việc bất cẩn, lại còn giảo biện. Ân Châu! Cậu thật khiến tớ thất vọng. Hoàng tử của chúng ta lại một lần nữa bị nha đầu Hoa Lạc Lê cướp đi rồi.”

“Trước khi đổ lỗi cho người khác, cậu cũng phải tự xem lại bản thân mình trước đi. Cậu phải nghĩ xem vì sao Hàn Tử Hiên không thích hai chúng ta mà lại đi thích nha đầu Hoa Lạc Lê, chắc chắn phải có lý do...”

“Cái gì, cậu nói thế là có ý gì? Cậu muốn nói tớ không xứng với anh Tử Hiên phải không? Sao cậu có thể đem tớ ra so sánh với nha đầu Hoa Lạc Lê đó. Tớ xuất thân cao quý hơn cô ta ngàn vạn lần, so sánh như thế chẳng phải là quá hạ thấp tớ hay sao? Hừm! Hàn Ân Châu, tớ thấy mắt nhìn người của cậu thực sự có vấn đề, tự nhiên mang hàng thứ phẩm ấy ra so với bọn mình.” Kim Xảo Tuệ lớn tiếng trách mắng, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ cau lại, không một chút tương thích với bộ lễ phục quý phái đang mặc.

“Hiện nay nữ sinh toàn trường có ai là không sợ Hàn Tử Ngang? Thử hỏi có ai dám động đến móng tay của Hoa Lạc Lê? Hoa Lạc Lê bây giờ là bạn gái của Hàn Tử Ngang. Bảo tớ đối đầu với anh ta. Đừng đùa, tớ còn chưa muốn chết.” Vì bị Kim Xảo Tuệ làm cho tức khí, Hàn Ân Châu cũng lớn tiếng cãi lại.

“Được rồi! Có thể không lợi dụng nữ sinh toàn trường nữa nhưng còn bọn côn đồ ngoài trường. Nhờ bọn côn đồ nơi khác đến đây dạy cho Hoa Lạc Lê một bài học, khiến cô ta không thể học ở đây được nữa là xong.” Kim Xảo Tuệ lập tức đưa ra chiến thuật mới.

Hàn Ân Châu nghĩ một chút rồi đồng ý: “Quan hệ ngoài trường, anh họ tớ có một nhóm anh em, có thể nhờ họ giúp chúng ta chuyện này.”

“Như vậy thì tốt rồi. Ân Châu, nhiệm vụ lần này rất khó khăn, cậu nhất định phải hoàn thành. Có như thế mới có thể giành lại được hoàng tử của chúng ta.” Kim Xảo Tuệ mỉm cười hài lòng. Đương nhiên là sau khi công việc hoàn thành, đợi sau khi Hoa Lạc Lê bị buộc thôi học, cô sẽ chạy đến tìm Hàn Tử Ngang mật báo. Và nhất định là Hàn Tử Ngang sẽ vì Hoa Lạc Lê mà xuất đầu lộ diện, đợi đến lúc đó xem Hàn Tử Ngang sẽ xử Hàn Ân Châu thảm thế nào.

Và hoàng tử Hàn Tử Hiên, mãi mãi chỉ thuộc về một mình cô. Hey ah, sẽ là như vậy.

Chủ ý này thật hoàn hảo, chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể độc chiếm được hoàng tử cho riêng mình. Kim Xảo Tuệ cô đúng là không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, dụng mưu như thần. Ha ha...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play