Đình Nghi Tú nằm dài trên chiếc trường kỉ trong căn phòng rộng lớn, thuộc hạ bên cạnh thông báo lại tất cả sự việc ngày hôm nay của Phong Hạo Thiên. Cô chắc chắn rằng hắn đã đuổi theo thằng nhãi ranh kia. Vụ việc dàn xếp cho quản gia Quân Khanh đem người âm thầm trốn đi cũng thất bại. Ly rượu vang cầm trên tay đang uống dở, cô nghiến răng. Tức giận quăng mạnh ly rượu vang xuống đất, một tiếng "Xoảng..." thật lớn vang khắp căn phòng.

- Hừ, đồ vô dụng, chết còn quá nhẹ nhàng đối với ngươi rồi lão già chết tiệt.

Đám người hầu ai nấy đều run rẩy cúi thấp đầu, cả thở mạnh cũng chẳng dám, muốn chạy lại dọn dẹp những mảnh vỡ của ly thủy tinh, bị Đình Nghi Tú liếc mắt một cái, miệng không quên bồi thêm.

- Dọn dẹp nhanh gọn rồi mau tìm vài tên đắc lực đi tìm anh ấy về. Tuyệt đối không khai việc ta bảo người đi tìm anh ấy, lấy cớ việc làm ăn hợp tác bên Lý thị ra nói. Nhanh chóng tách anh ấy với thằng nhóc kia càng xa càng tốt.

- Vâng.

Kẻ hầu nhanh chóng chạy đi làm nhiệm vụ được giao. Chỉ để lại Đình Nghi Tú gương mặt diễm lệ đầy vẻ âm ngoan.

-o0o-

Phong Hạo Thiên điên tiết cực điểm, thật sự không ngờ có kẻ phá đám giữa đêm khuya thế này. Ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía tiếng bước chân. Đôi mắt nheo lại, chán ghét đứng tại chỗ. Hắn thấy rõ là những thuộc hạ của mình nên không truy cứu, nhưng vẫn khiến hắn bực mình. Từ bao giờ thuộc hạ của hắn đã không biết nghe lời còn cố ý đi tìm hắn lúc này!

Cả đám thuộc hạ thấy được Phong Hạo Thiên lập tức quỳ xuống cúi đầu cung kính hô.

- Chủ nhân!

Cả đám dồn đẩy ánh mắt, chẳng ai dám hé môi. Phong Hạo Thiên gương mặt lạnh nhạt đến cái liếc cũng không thèm dòm chúng, chỉ hờ ơ hỏi thẳng vấn đề của thuộc hạ mình.

- Xảy ra việc gì?

Đám thuộc hạ quyết định cử một người có tài lực ăn nói ra nói chuyện với Phong Hạo Thiên. Gã được chọn đứng ra cung kính cúi đầu kể rõ sự việc phát sinh.

- Trong lúc ngài rời đi, Lý thị gắt gao phản đối sự lợi nhuận của bản hợp đồng. Họ nói...

Gã đảo mắt qua lại, lưỡng lự không biết nói sao cho đúng, chỉ sợ nói sai sẽ bỏ mạng vì miệng hại cái thân của mình.

Thấy được dáng vẻ đó của gã, Phong Hạo Thiên hừ nhẹ vẻ chán ghét, lạnh miệng cho phép gã nói.

- Cứ nói.

Được phép nói, gã kể hết sự việc xảy ra biến cố của ngày hôm nay trong công ty.

- Vâng, bên Lý thị nói trong bản hợp đồng lợi nhuận đôi bên 50% cổ phần, nhưng khi họ xem xét lại hồ sơ chỉ thấy ghi bên họ được hưởng 30% cổ phần. Lý thị nghi ngờ bên công ty chúng ta cắt xém lợi nhuận ấy.

- Hừ, muốn ăn nhiều hơn trong cổ phần sao? Coi ta là con nít hay sao mà dám giở trò thối nát đó.

Phong Hạo Thiên híp mắt quay sang đầu nhìn lại nơi phía Tây, không biết suy nghĩ gì rồi quay lưng lạnh nhạt bay về biệt thự của mình. Bỏ lại đám thuộc hạ ngơ ngác vài giây, bọn họ cũng lục đục bắt đầu đi theo sau Phong Hạo Thiên về.

-o0o-

Triệu A Mẫn hôn mê miên man không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mùi thuốc sát trùng gay mũi đánh thức giác quan khiến cậu nhíu nhẹ chân mày, lập tức bắt đầu thở gấp nặng nề.

Đặng Kha bị một loạt tiếng thở hổn hển làm chú ý, ngừng vắt khăn, nhìn vẻ mặt Triệu A Mẫn nhăn nhó đau khổ, mồ hôi lạnh đầm đìa, liên tục nỉ non gì đó không rõ, như đang gặp ác mộng đáng sợ. Anh nhanh chân cầm theo khăn đi lại giường nhỏ nhẹ gọi tên cậu.

- A Mẫn, làm sao vậy? Tỉnh lại!?

Anh vừa gọi tên vừa lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán giúp cậu. Tuy không rõ cậu đang sợ hãi cái gì, nhưng vẫn cố gắng an ủi cậu.

Lập tức cậu hoảng hồn mở to đôi mắt, đầu ong một tiếng khiến cậu đau đến mức mặt tái xanh, thân thể run rẩy lợi hại. Sau đó cậu khó khăn khi tiếp thu âm thanh của giọng nói kia - là của Đặng Kha?

Gắng gượng ngồi dậy tựa lên gối nhờ sự giúp đỡ của anh, khuôn mặt cậu đờ đẫn, đôi mắt mơ màng sự mệt mỏi hiện rõ. Đảo mắt quanh căn phòng rộng rải thoáng mát, vẻ nghi ngờ càng dâng cao. Miệng khô khốc đôi môi tái nhợt nhìn Đặng Kha khẽ hỏi.

- Đây là đâu? Tôi ngủ bao lâu rồi?

- Là nhà tôi, cậu đã hôn mê đúng một tuần lễ. Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Tôi giúp cậu làm điểm tâm rồi uống thuốc nghỉ ngơi.

Đặng Kha nhìn sắc mặt xanh xao của Triệu A Mẫn, buộc lòng anh phải ân cần hỏi tỉ mỉ tình hình sức khỏe của cậu. Khi Triệu A Mẫn nghe được Đặng Kha nói, cậu trợn tròn mắt, giương ánh nhìn kinh sợ nhìn chằm chằm anh. Cậu lay hoay đá chăn ra khỏi người. Cố lết tấm thân mệt mỏi đứng dậy muốn đi ra ngoài liền bị Đặng Kha ôm lại, mày khẽ nhíu nhẹ, hỏi.

- Cậu muốn đi đâu?

Triệu A Mẫn lập tức nhớ lại sự việc xảy ra trước lúc mê man, xoay người lại, hai khuôn mặt đối diện nhau cách xa một khoảng nhỏ, đôi tay cậu siết chặt nắm lấy đôi vai rắn chắc của Đặng Kha. Ngước đôi mắt đầy nỗi mù mịt đối diện với gương mặt bình thản của Đặng Kha. Gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhiễu đầy tầng mồ hôi trên trán, thấp thỏng trong lòng, gắt gao hỏi kĩ anh.

- Anh có bị người của Phong Hạo Thiên theo dõi không?

Đặng Kha nhìn ánh mắt lẫn hành động gấp gáp ấy, đôi tay bấu chặt vai anh có sự run rẫy nhẹ, anh cố nhớ lại vụ việc đêm khuya một tuần trước xem có gì khả nghi không. Lát sau anh chọn cách lắc đầu biểu hiện của sự không biết cũng chẳng mấy để tâm đến.

Mất một lúc mới ổn định, cậu ngẩng đầu nhìn anh. Đặng Kha cao tận 1m9 nên cậu có chút khó khăn ngước nhìn. Đường nét trên gương mặt anh hiền hòa hơn lúc giao chiến với Phong Hạo Thiên. Ánh mắt cậu phức tạp không biết nói làm sao cho phải, muốn cảm ơn anh đã cứu mình nhưng đã lâu cậu không giao tiếp với người lạ nên sinh ra e ngại. Đầu một lần nữa cúi thấp, lưng khom xuống tay nắm chặt thành nắm đấm ôm nhẹ vào lòng ngực tỏ vẻ thành tâm cảm kích cùng hối lỗi, giọng nỉ non nói với anh.

- Thật xin lỗi!

Đặng Kha đơ người hồi lâu mới hiểu được hành động trang nghiêm và câu xin lỗi của cậu, anh hốt hoảng xua tay lia lịa từ chối với cậu.

- Không... không cần để tâm, tôi chỉ giúp cản người ấy cho cậu chạy thôi, ngoài ra chẳng có gì hết.

Thật sự Đặng Kha choáng với hành động kính cẩn phép tắc đó của cậu. Chợt như nhớ đến gì đó rồi nghiêm mặt lại.

- Cậu vẫn chưa có gì ăn, đồ cậu mặc cũng dơ rồi để tôi dẫn cậu đi ăn và mua vài bộ đồ để mặc trong mùa đông này. Coi như là bạn bè giúp đỡ nhau đi, muốn đền đáp sau này hãy nói!

Nói rồi Đặng Kha không cho phép Triệu A Mẫn từ chối, vừa nói vừa nắm tay kéo cậu đi, mặc lên cho cậu chiếc áo khoác lông thú mềm mại màu trắng, leo lên chiếc BMW màu đen của mình ra ngoài thành phố XX mua sắm. Riêng cậu bị những hành động bất ngờ đó làm cho ngây người, Triệu A Mẫn để mặc Đặng Kha đưa mình đi.

Tới nơi Triệu A Mẫn đứng sững sờ tại chỗ chờ anh đi giữ xe rồi sẽ quay lại, mắt cậu nhìn mọi cảnh vật xung quanh và mọi người, thành phố náo nhiệt rõ rệt, người qua đường đông đúc chen lấn đi đường đến đông nghẹt. Trận tuyết nhẹ nhàng rơi những cánh hoa tuyết tuyệt đẹp càng tôn lên sự náo nhiệt pha lẫn không khí sôi nổi náo nhiệt hơn ngày thường. Ánh mắt cậu lần nữa rung động tim đập liên hồi, cậu từ lâu muốn quên cái thành phố và người dân nơi này.

Đây chẳng phải những con phố gần tiếp giáp vùng phía Nam nhà thờ cổ đã từng cư mang cậu lúc cha mẹ mất hay sao? Còn có những kí ức đẹp đẽ về chị nữa!

Đôi mắt cậu thủy chung nhìn chằm chằm về phía Nam xa xôi, cậu thật sự rất nhớ về nó, máu chạy loạn trong lòng cậu như ngọn lửa lâu năm sớm bị dập tắt nay một lần nữa nhiệt huyết trở lại rạo rực như ban đầu. Cậu bỏ mặc hoàn toàn những cái nhìn đỏ mặt của mọi người qua đường nhìn mình.

Cậu sở hữu làn da trắng nỏn, đôi chân thẳng thon dài, mái tóc ngắn màu đen như tơ, ngũ quan tinh xảo, màu mắt đen tuyền, nhìn tổng thể mang theo vài phần ma mị. Đôi môi hồng nhuận ướt át, trong vẻ mặt mê man đan xen sự ngây ngô, lộ ra một loại vẻ đẹp mị hoặc.

Đặng Kha sau khi tìm được bãi đậu xe và gửi nó, anh nhanh chân quay lại chỗ hẹn với cậu. Anh ngạc nhiên khi thấy ánh mắt cậu như bị hút hồn nhìn về phía Nam không chớp mắt, anh đến gần giữ im lặng không muốn làm cậu mất hứng. Phát giác anh đứng kế bên đã lâu nhưng không lên tiếng, bản thân lại chẳng hay, cậu ngượng ngùng xin lỗi. Đặng Kha đưa cậu đi ăn rồi mua sắm quần áo Triệu A Mẫn không có lấy một giây nghỉ ngơi.

Nhìn đống quần áo đắt tiền nhét đầy hai túi to, cậu nhíu mày. Sau 20 năm trời sinh ra và lớn lên lần đầu tiên cậu bị ép ăn và mua đồ quá mức phung phí như vậy. Anh làm cậu sắp nổi điên? Gì mà mua vài bộ, rõ ràng mua cả hai túi to đùng. Được đối xử quá tốt làm cậu không được tự nhiên. Triệu A Mẫn quay sang nhìn Đặng Kha với ánh mắt ái ngại.

- Hôm nay tôi rất vui, rất biết ơn anh. Nhưng... anh có thể dẫn tôi tới nhà thờ cổ ở phía Nam được không?

Biết bản thân đưa yêu cầu không mấy khả quang nên cậu cũng không mong anh đáp ứng. Cậu im lặng chờ câu trả lời.

- Được thôi!

Cái gật đầu nhẹ nhàng của anh khiến cậu bất ngờ. Ánh mắt biết ơn thay cho lời cảm tạ của cậu được anh nhìn rõ. Anh khẽ cười lắc đầu, tỏ ý không có vấn đề gì.

Đặng Kha tự động lấy xe và rời đi theo hướng phía Nam theo sự chỉ dẫn của cậu. Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh giảm tốc độ xe vừa nhìn xung quanh đoạn đường chạy qua, cảm nhận của anh luôn luôn đúng! Anh không bao giờ nghi ngờ giác quan thứ sáu của mình. Rõ ràng bản thân đã bị người khác theo dõi nhưng không rõ đối phương có dụng ý gì. Nếu có mưu đồ xấu nhất định Đặng Kha sẽ ra tay không suy nghĩ.

- Có gì xảy ra sao?

Không nén nỗi tò mò khi thấy hành động kì lạ của Đặng Kha. Đáp lại cậu bằng một cái lắc đầu. Đặng Kha lần nữa nhấn mạnh ga rồi biến mất dưới ánh mắt của kẻ bám đuôi. Xung quanh đoạn đường hai bên toàn bộ cây cối xanh um, che khuất tầm nhìn chỉ hiện ra chú dơi nhỏ ánh mắt sắc bén híp lại nhe răng cười hiểm rồi bay về biệt thự của Phong Hạo Thiên.

Tác giả: Tình tiết có sự thay đổi nhỏ nên mong đọc giả thông cảm ^^"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play