" Tiểu Uyên chị thật sự rất nhớ em " Ánh mắt Thiên Thiên nhìn cô mang theo sự áy náy vô hạn kèm theo sự nhớ nhung không nguôi khiến Chu Tiểu Uyên không biết phải làm sao
Đã nhiều chuyện xảy ra như vậy rồi mà còn muốn dây dưa đến bao giờ đây?
" Cô gái quả thật chúng ta chỉ là người xa lạ, xin cô đừng làm khó tôi "
" Tiểu Uyên chuyện năm đó là lỗi của chị, nhưng chị làm như vậy là vì em kia mà " Tiên Thiên kích động đứng bật dậy đến trước mặt cô ép buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt cô ấy
Đúng vậy, là cô ấy đã phản bội Tiểu Uyên, dù vậy đó còn không phải vì an nguy của cô? Cô thật sự nghĩ rằng lũ sói kia là thật lòng hay sao? nếu như thật lòng cũng sẽ không bị cô ấy dụ dỗ ngay lập tức như vậy. Cô ấy đã dành thời gian hai năm để lật tẩy bộ mặt xấu xa của bọn chúng nhưng vì sao người cô đau lòng không phải cô ấy chứ.
Tiểu Uyên em hãy nói đi rốt cuộc chị đã làm sai gì chứ?
"... Vì tôi ư?" Chu Tiểu Uyên bây giờ không còn giữ bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ nữa rồi, ánh mắt dần dần trầm xuống âm u tựa giếng cổ: " Quả thật là vì tôi, tuy nhiên chị làm sai cách rồi "
Không muốn người khác biết trừ phi đừng làm, không phải là Thiên Thiên thì cũng sẽ là một người khác. Dù là bất kì ai thì đến một lúc cô nhận ra được bộ mặt lang sói của bọn chúng
Nhưng lần này đến lần khác cứ nhất định phải là Thiên Thiên. Người mà cô tin tưởng nhất, thân thiết nhất lại đâm cô một nhát chí mạng. Cô không oán hận những điều Thiên thiên đã làm lại không thể chấp nhận việc bị cô ấy phản bội
" Không, không đâu. Chị không sai, chỉ có em vẫn mãi không quên được bọn hắn "
"... " Đúng là cô vẫn chưa quên, ai có thể quên được những kẻ đã từng khiến mình sống đi chết lại kia chứ?
Đến chết cũng không quên được!!!
Thiên Thiên thấy cô im lặng không nói tiến thêm một bước ôm cô vào lòng nhỏ giọng thì thào:
" Tiểu Uyên trở về đi được không. Chị hiểu em đang cảm thấy thế nào nhưng tất cả đã qua rồi. Trở về đi, được không? "
" Thiên Thiên, chị chưa bao giờ hiểu tôi cả dù là trước đây hay bây giờ. Chưa bao giờ..."
Nếu Thiên Thiên hiểu thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ làm ra những chuyện đó
Hơn nữa cô ấy sai rồi, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Dám nam nhân kia vẫn không muốn buông tha cho cô. Đến tận bây giờ cô vẫn còn trong sự kiểm soát của chúng.
Ngay cả nơi ở này chắc hẳn cũng là do bọn hắn bố trí. Nếu hôm nay Thiên Thiên không đến đây thì có lẽ cô vẫn chưa biết được điều này
Xem ra cô lại phải chuyển chỗ nữa rồi
" Tiểu Uyên, em nói gì vậy? Chị là người hiểu rõ em nhất mà. Chính em cũng đã nói như vậy không phải sao? " Cả người Thiên Thiên cứng đờ vẻ mặt đầy hoang mang trong ánh mắt còn mang theo vẻ điên cuồng
" Chị biết em giận dỗi nhưng... "
" Tôi không giận dỗi Thiên Thiên. Những việc chị làm tôi không muốn truy cứu nữa cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với chị "
Vẻ mặt Thiên Thiên như bị sét đánh, khuôn mặt vốn hồng hào, xinh đẹp nay nhợt nhạt đến đáng sợ. Cả người run run như sắp đổ
" Tiểu Uyên em thật tàn nhẫn. Lẽ nào em không nhận ra tình yêu chị dành cho em là thật? "
"..." Những lời nói này đúng là rất tàn nhẫn nhưng không còn cách nào khác, để chị ấy buông tay thì chỉ còn cách này thôi
Không thể đáp lại thì đừng gieo hi vọng. Đến bây giờ cô mới thật sự hiểu được. Đáng lí ra lúc đó cô không nên quá thân cận với Thiên Thiên để rồi cô ấy chìm sâu vào đoạn tình cảm không lời hồi đáp này
Bi kịch năm năm trước cô không có quyền oán hận ai, đơn giản vì cô là nguyên của mọi tội lỗi này
Chỉ là cô không hiểu được, cô chưa từng níu kéo bất cứ điều gì, chưa từng làm lỗi với bọn họ thế thì sao lại độc ác như vậy, đem cô thành súc sinh mà dày vò.
Đó là điều khiến cô thống hận nhất. Tình cảm 12 năm đổi lại những năm tháng sống khônh bằng chết trên bàn thí nghiệm. Đúng là nực cười
" Thật thì đã sao. Tôi không có bổn phận phải đáp lại chị "
" Em..." Thiên Thiên nghẹn họng nhìn cô trân trôi như không thể tin được. Đột nhiên sắc mặt Thiên Thiên trầm xuống ánh mắt điên cuồng mà cố chấp.
Thiên Thiên ôm lấy mặt cô, cúi đầu xuống hung hăn cắn xé đôi môi cô. Đến khi trong miệng tràn đầy vị tanh của máu Chu Tiểu Uyên mới hoàn hồn giãy dụa thoát ra
" Thiên Thiên chị điên rồi "
" Đúng chị điên rồi. Yêu em đến điên rồi "
Ngay lúc không khí căng thẳng nhất cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Năm con người đứng trước cửa sắc mặt phức tạp nhìn Thiên Thiên và Chu Tiểu Uyên
" Hai.. Hai người.."
Là bọn hắn hoa mắt sao? Một người là cô giáo, một người là mẹ. Vậy mà mới lúc nãy hai người họ lại....
Chu Tiểu Uyên cũng kinh ngạc không kém. Mấy cái tên này sao lại ở đây? Còn Thiên Thiên thì chẳng lộ ra vẻ mặt gì cầm lấy túi xách của mình lại hôn lên má Chu Tiểu Uyên một cái rồi mới rời đi
Khi đi ngang qua năm người trước cửa ánh mắt cô ấy lạnh lẽo buốt giá vô cùng
Thiên Thiên đi rồi chỉ còn lại sáu người đối mặt nhìn nhau không khí lần nữa đông cứng lại. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Cố Mạnh Phong không nhịn được nữa cất tiếng hỏi:
" Cô giáo, cô không nên giải thích gì sao? "
" Hử? Có gì phải giải thích kia chứ "
" Đó là mẹ của tôi vì sao hai người lại hôn nhau ?! "
" Tai nạn mà thôi " Tôi biết đó là mẹ các cậu rồi còn biết các cậu từ lúc còn nhỏ xíu kia kìa. Ở đó lớn lối cái gì
"..." Cô đây là xem bọn hắn là con nít ba tuổi mà lừa gạt đấy à. Tình cảnh vừa rồi chắc chắn không có ai tin là tai nạn
" Haizz. Thật sự chỉ là tai nạn, hơn nữa tôi cùng cô ấy quen biết đã lâu thân mật một chút thì đã sao "
Chu Tiểu Uyên trợn mắt nói dối, cũng may bọn hắn chỉ thấy hai người hôn nhau mà không chú ý đến câu nói của Thiên Thiên nếu không cô có 10 cái miệng cũng không cãi được
" Cô giáo quen mẹ chúng tôi sao?"
Thật ra bọn hắn ngạc nhiên cũng không có gì kì lạ, người bọn hắn gọi là mẹ còn không gần gũi bằng bảo mẫu. Từ nhỏ đến lớn bọn hắn có được mấy lần gặp cô ấy đâu chứ
Cho dù có cũng chỉ là thoáng quá. Quả thật nhiều khi bọn hắn không biết Thiên Thiên có phải là mẹ của họ thật hay không. Nài có người mẹ nào ngay cả con mình cũng không muốn nhìn đâu
Tất nhiên Chu Tiểu Uyên không biết điều này, cô vẫn thản nhiên gật đầu:
" Phải "
"Ừm " Cả bọn gật gù ra vẻ đã hiểu nhưng rồi lại: " Khoan đã nếu vậy năm nay cô bao nhiêu tuổi? "
" 32 tuổi "
CMN!!!!!!
32 tuổi? Đã 32 tuổi rồi, không phải cubgx bằng tuổi mẹ bọn hắn sao? Thế từ trước đến giờ bọn hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này? Đi trêu ghẹo một người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình
Chẳng lẽ khẩu vị bọn hắn nặng đến vậy sao? Không lí nào lại thế....
" Có chuyện gì sao? "Mấy cái đứa này thật lạ lùng nha, cái bộ dạng trố mắt thế này là sao chứ, bộ cô già lắm sao?
" Không... Không có gì. Chúng... Chúng tôi về trước "
Lời vừa dứt thân ảnh cũng biến mất theo, để lại Chu Tiểu Uyên ngẩn ngơ phía sau
-------------------------------------------
Ta nói nhé các nàng, cốt truyện này ấy nó diễn biến rất nhanh luôn vì vậy tầm 40 chương là kết thúc rồi nha
Hơn nữa sắp thi hk rồi nên tốc độ ra chương cũng chậm lắm nhé các nàng. Có khi đến tết ta mới đăng lại
Luật cũ 40 cmt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT