Sáng hôm sau, Hạ Vân Du tỉnh dậy do cơn đói, cả ngày hôm qua nàng chỉ ăn được hai miếng bánh bao, sau đó bị bọn ăn mày đánh ngất xỉu.
Nhớ đến bọn ăn mày người của nàng còn đau, bọn hắn ra tay thật độc ác, tay của nàng bị hắn nghiền như muốn vỡ vụn, bây giờ vẫn còn xưng, cử động các ngón tay cũng không được, chắc chắn là nó đã bị gãy rồi haz, sau này khi có tiền nàng sẽ chữa thương, ở đây Tiên dược rất nhiều, chỉ cần có kim tệ thì cho dù có chết cũng sẽ cứu được. Không lo lắng nữa, Hạ Vân Du nhìn quanh đây xác định đây là một ngõ cụt, xung quanh không có ai.
Giờ ta phải làm sao đây, ở thế giới này ta còn chưa hiểu hết, ngay đến việc ăn cũng không thể tự lo thì làm sao tu luyện được, bây giờ ta không thể đi xin ăn, càng không thể xin việc ở đây được ta còn quá nhỏ sẽ không ai nhận, đúng là thật rối mà.
Ọt ọt ...Lại nữa rồi a,đúng rồi sao ta không nghĩ ra chứ, ta có thể vào rừng để tìm trái cây mà, nếu ta nhớ không lầm phía sau Phong thành có một khu rừng nhỏ, ở đấy chắc sẽ có trái cây.
Hạ Vân Du mang thân hình ốm yếu ra khỏi con hẻm, mỗi bước đi đau như muốn lấy mạng nàng, nhìn trên đường lớn tấp nập người qua lại. Lúc trước khi đi qua nơi này nàng là một linh hồnnên không cố kỵ mà dạo chơi, vì vậy cũng hiểu đôi chút về nơi này.
Ở đây chia làm ba khu, khu bên trái chính là nơi dành cho những người tu luyện, họ có thể đến đó mua vũ khí, phù,đan dược...Còn khu bên phải là nơi dành cho người phàm, khu trung tâm nơi nàng đang đứng là nơi sầm uất nhất có đầy đủ mọi thứ, nhưng nơi này chỉ dành cho những người có thế lực, vì đồ vật buôn bán ở đây không phải ai cũng có thể mua được.
Khi đang chăm chú quan sát xung quanh Hạ Vân Du cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình, sau khi quay lại phát hiện bọn ăn mày ngày hôm qua đang dùng ánh mắt bất thiện với mình. Nhớ lại những vết thương mà bọn họ gây ra tâm Hạ Vân Du lạnh dần, nhưng nàng biết bây giờ mình không thể đánh lại họ nên đành cố lê bước đi thật nhanh.
Hạ Vân Du đi bộ qua ba con phố, cuối cùng cũng có thể ra phía sau Phong thành. Nàng tiến về phía khu rừng nhỏ, càng đi càng mệt mỏi, càng đói, đi nửa canh giờ rồi cũng không thấy một quả dại nào, nàng thật xui xẻo mà. Các vết thương không được bôi dược cộng thêm Hạ Vân Du đi bộ một quãng đường dài mà trở nên đau nhứt, toàn thân không còn chút sức lực.
Xung quanh chỉ toàn là cây, nàng quyết định ngồi xuống một bóng cổ thụ để nghỉ chân.
Thật là, sao ở đây không có quả dại nhỉ, ông trời sao lại đối với ta như vậy chứ, a đói chết đi được.
' Xoạt xoạt '
Có tiếng gì thế nhỉ? Hạ Vân Du nhìn quanh không có gì, chắc do mình đói quá nên nghe nhằm, bây giờ ngủ một chút để lấy sức, chút nữa lại tìm quả dại.
Hạ Vân Du cảm thấy trên mặt mình có cái gì nhớt nhớt, thật khó chịu, đưa tay lau đi nhưng càng lau càng nhiều, nâng mắt lên nhìn xem cái gì, vừa nhìn liền hoảng sợ.
Trước mặt là một con Mãng Xà, đang mở miệng thật to hướng về phía nàng, răng nanh sắc nhọn như hai ngọn giáo, vòm họng đen ngòm, nước miếng nhỏ dài trên thân nàng, hoảng sợ cực độ tay chân Hạ Vân cứng đờ, khi nó tiến gần Hạ Vân Du mới hoàn hồn, vội vàng lùi về phía sau, nhưng lại đụng vào gốc cây, toàn thân đau đớn. Nhìn thấy một cành cây cô vội vàng nhặt nó rồi quăng vào họng của con rắn, sau đó nhờ cái cây đứng dậy, chạy ra phía sau cổ thụ rồi cố gắng quên đau nhứt chạy dùng hết sức mạnh chạy thật nhanh, vừa chạy vừa kêu cứu.
Hạ Vân Du nghe con Mãng Xà gào một cái, chân lại nhũn ra, quay ra đằng sau nó đã đuổi kịp, vấp một cái té ngã, giờ nàng mới nhìn rõ nó không phải là một con Mảng Xà bình thường, nó có bốn chân, thân sau của nó như một con ngựa. thấy con Mãng Xà Ngựa đến gần Hạ Vân Du hét lên:
' Đừng đến đây' Hoảng sợ quá mức, tay vung loạn lên, nàng không biết làm vậy chỉ làm cho con rắn thêm nổi giận, một lần nữa há miệng nuốt Hạ Vân Du. Khi nhìn con Mãng Xà Ngựa đến gần ý nghĩ duy nhất nàng là: ' Xong rồi'.
' Vút'.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play