Qua mấy vòng rượu, Hồ Chi Huy dường như đã quên hẳn chín thi thể chết một cách thảm thiết trong rừng.

Thạch Lân vẫn không quên, nhắc lại :

- Đại danh “Thiết Kỵ Thần Tiên đội” mấy năm gần đây tại hạ cùng từng nghe đến. Nghe nói “Thần Tiên Kỵ Sỹ” ai ai võ công cũng cao cường, vả lại là toán quưân chánh nghĩa, chuyên giải quyết những chuyện thị phi trên giang hồ.

Hôm nay sao...

Thạch Lân dừng lại, vì biết rằng nếu nói ra sẽ xúc phạm đến thể diện của người khác.

Mậu Văn tỏ ra rất hiếu kỳ, hỏi :

- “Thiết Kỵ Thần Tiên đội” nào?

Hồ Chi Huy lúc này đã có phần chếnh choáng, cười nói :

- “Thiết Kỵ Thần Tiên đội”, phải nói là hiển hách hữu danh nhất võ lâm.

Toàn đội có một trăm hai mươi kỵ sĩ chưa kể đội trưởng chính là Mao đại ca của ta, anh hùng đệ nhất võ lâm hiện thời.

Gã ta đắc ý cười khăng khắc mấy tiếng, bỗng nghĩ đến Thần Tiên đội “hiển hách hữu danh” đêm nay đột ngột chết đi chín người, giọng điệu đắc ý không còn nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc mặt Mậu Văn vào độ canh hai thấy đã đổi khác, nhưng trong khoảnh khắc liền trở lại bình thường. Hồ Chi Huy đã say mềm.

Thạch Lân và Mậu Văn đều ngà ngà, nói năng lệch lạc.

Sáng hôm sau, ở tiểu trấn này phát sinh một chuyện kỳ lạ. Chuyện này khiến cho mọi người bần khổ trong tiểu trấn có được nụ cười vốn cả cuộc đời thiếu hụt. Thế nhưng Hồ Chi Huy sau khi nghe tin, không những hoàn toàn tỉnh rượu, lại còn phải trào nước mắt vốn lâu nay chưa từng rơi lệ.

Thì ra trên con đường ở một đồi hoang cạnh gần tiểu trấn, có một một đống bạc vung vãi có đến cả mười vạn lượng. Người đi đường thấy vậy đua nhau hốt bạc mang về. Tin đó loan nhanh trên toàn trấn, mọi người đổ xô nhau đến hốt, một số lượng bạc mà cả cuộc đời họ dù có cầu mong cũng không được.

Hồ Chi Huy sau khi nghe “quái sự” vội nhảy xuống khỏi giường chạy đến phòng cất giữ bạc.

Cửa vẫn khóa kín, nhưng bạc trong kho không còn một thỏi.

Gã ta như bị sét đánh, tay chân rã rời, quay đầu nhìn, thấy tên thuộc hạ đang canh gác dựa tường ngủ say. Gã bước tới đánh “bốp, bốp” hai bạt tai, lại phát hiện tên thuộc hạ bị điểm huyệt mê. Gã nhìn quanh phòng, thấy ở góc tường có một vật sáng óng ánh, liền đi tới cầm lên xem, thì ra đó là một cây tiểu kiếm bằng vàng.

Mười vạn lượng bạc trong một đêm mất sạch vả lại đã vào trong rương từng nhà trong tiểu trấn, có lấy lại cũng không được.

Cây tiểu kiếm bằng vàng không quá năm thốn, hình dáng kỳ quái, xem ra giống như một ngoạn vật của con nhà phú quý, ai biết đâu “Kim kiếm” này lại là một hiệu vật khiến cho toàn thể võ lâm phải kinh động.

Hồ Chi Huy cầm “Kim kiếm” lững thững đi trở về phòng. Mười vạn lượng bạc mất đi, uy danh của Bình An tiêu cục khổ công gầy dựng cả mười năm nay, cũng tiêu tan theo mười vạn lạng bạc. Hồ Chi Huy đờ đẫn người tuyệt vọng.

Lúc này Thạch Lân và Mậu Văn cũng đã có mặt, Hồ Chi Huy than thở nói :

- Thế là hết...

Gã ta thả thanh “Kim kiếm” trên bàn, Mậu Văn chạy lại cầm lên vừa xem vừa hỏi :

- Đây có phải là hiệu vật của “Kim Kiếm Hiệp” không?

Thạch Lân thấy Hồ Chi Huy ủ rủ thê lương, trong lòng cũng đã hiểu được phần nào, nhưng vẫn chưa tin, hỏi :

- Đêm qua có sự cố gì hả?

Hồ Chi Huy kể ra sự việc, Thạch Lân bất giác kinh ngạc. Họ cũng ngồi chung một phòng, người ở phòng cạnh bên bị điểm trúng huyệt đạo, mười vạn lạng bạc bị mất, họ lại không hề hay biết, Thạch Lân có phần hổ thẹn, chấp tay bước quanh trong phòng, không nói gì được.

Đoàn Tiêu xa giờ buộc phải quay trở về, trông ủ rũ thảm thương như đoàn quân thất trận.

Hồ Chi Huy ngồi thẫn thờ trên ngựa, không còn những lời phô trương như trước nữa. Thạch Lân cũng có phần lúng túng, anh ta là nhân vật thành danh trong võ lâm, chuyện này phát sinh trong lúc anh ta có mặt ở hiện trường, dù sao cũng mất mặt. Còn Mậu Văn thì vẫn luôn tươi cười, đúng ra lúc này chàng ta nên chia tay mới phải, nhưng chàng vẫn đi theo bên cạnh, do đó Thạch Lân cũng khó bỏ đi. Trong trường hợp này khiến anh ta càng thêm lúng túng khó xử.

Đi hai ngày đường, họ về đến Trấn Giang Phủ. Hồ Chi Huy bảo bọn thuộc hạ đánh xe không về trước còn gã ta cùng Thạch Lân và Mậu Văn vào nghỉ lại trong một khách điếm.

Về đến đây, Hồ Chi Huy quả không thẹn với biệt hiệu “Bát Diện Linh Lung” (Khéo bề xoay xở), gã ta cười nói trở lại. Ngoài chuyện võ lâm ra, gã ta còn nói thêm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Mậu Văn mỉm cười lắng nghe.

Thạch Lân dần dần chịu không nổi, bèn thả bước đi ra ngoài, lại phát hiện một chuyện lạ mắt.

Thạch Lân vừa bước ra cửa khách điếm, có bốn con tuấn mã phi nhanh tới, chợt dừng lại trước cửa. Trên ngựa là bốn gã đại hán vận trang phục màu vàng rực rỡ. Sau khi xuống ngựa bọn ho vẫn đứng nghiêm nghị ở cổng, chưa vội vào khách điếm ngay. Thạch Lân cảm thấy kỳ quái :

- Họ 1àm gì vậy?

Chốc lát sau, một con ngựa khác tiếp phi đến, trên ngựa là một thiếu niên, cũng vận trang phục màu vàng, Thạch Lân mới nhìn qua đủ biết bọn họ có quan hệ với nhau. Rất kỳ quái là trên tay chàng thiếu niên bưng một cái hộp nhỏ có vải phủ ngoài màu đen.

Dừng lại trước khách điếm, chàng thiếu niên thoắt người nhảy xuống, Thạch Lân thầm tán thán :

- Thân thủ siêu tuyệt.

Chàng ta tuổi còn trẻ, diện mạo anh tuấn, hai mắt nhìn ngược lên có vẻ kiêu ngạo. Bốn gã đại hán cung kính nghênh tiếp đón lấy ngựa.

Chàng thiếu niên bưng hộp nhỏ trên tay đi thẳng vào khách điếm.

Bọn tữu bảo trong khách điếm vội cúi đầu chào tỏ ra rất cung kính. Thạch Lân ngạc nhiên thầm nghĩ :

- “Hắn ta lai lịch từ đâu?”

Bốn gã đại hán hộ tống theo sau, liếc mắt trừng Thạch Lân mấy cái, Thạch Lân không muốn vướng chuyện rắc rối, bèn trở về phòng mình. Vào tiền viện, thấy vị kim y thiếu niên đó đang nói chuyện với Hồ Chi Huy.

Kim y thiếu niên đưa hai tay ra, trên tay vẫn bưng chiếc hộp.

Mậu Văn cũng đứng một bên, mặt luôn hiện nụ cười quen thuộc. Hồ Chi Huy dường như đã giới thiếu về họ. Thạch Lân không muốn xen vào, định bước đi, chợt nghe Hồ Chi Huy gọi :

- Thạch huynh xin qua đây, tại hạ giới thiệu vị thiếu niên anh hùng này.

Thạch Lân đành phải dừng bước, Hồ Chi Huy giới thiệu :

- Vị này chính là Võ Đương danh kiếm Thạch Lân, Thạch đại hiệp.

Gã chỉ sang kim y thiếu niên, nói tiếp :

- Vị này chính là “Ngọc Diện sứ giả” Bàng Sĩ Trạm, vị thứ hai trong “Sản Cốt sứ giả” giang hồ hữu danh, cao túc (đệ tử) của Mao đại ca.

Thạch Lân trong lòng đã giận, cũng phải hé môi cười, trong nụ cười mang một phần ngạo khí Bàng Sĩ Trạm sắc mặt lập lức biến đổi. Hồ Chi Huy mỉm cười nói :

- Hiền điệt lần này đem theo “Tàn Cốt lệnh”, ngu thúc đang lúc cần sử dụng, gặp được hiền điệt thật quá tốt.

Bàng Sĩ Trạm đang định đáp lời, Mậu Văn hỏi xen vào :

- Đây chính là “Tàn Cốt lệnh” sao?

Thạch Lân đánh mắt nhìn, thấy cơ nhục trên mặt Mậu Văn run giật lên vẻ mất bình tĩnh, tay cũng nắm chặt lại, trong lòng không khỏi phân vân.

Bàng Sĩ Trạm nhìn Mậu Văn, như không có ác cảm gì đối với chàng, trả lời :

- Đúng. Đây chính là “Tàn Cốt lệnh”.

Chợt ngừng lời, qụay sang nói với Hồ Chi Huy :

- Hồ tam thúc cần sử dụng “Tàn Cồt Lệnh” này, chẳng lẽ có xảy ra chuyện gì hay sao?

Hồ Chi Huy kể ra sự việc, Bàng Sĩ Trạm nhíu đôi mày kiếm sát lại, nói :

- Gia sư lần này lệnh tiểu điệt đem “Tàn Cốt lệnh” đến đây, cũng là vì tên “Kim Kỉếm Hiệp”. Hồ tam thúc nên biết rằng, vì muốn đối phó với “Kim Kiếm Hiệp”, đã có bốn vị trong “Thất kiếm Tam tiên” đến Hàng Châu.

Mậu Văn bồi tiếp :

- Là bốn vị nào?

Chàng lại chớp mắt hỏi thêm :

- “Thất kiếm Tam tiên” là những người nào?

Hồ Chi Huy cũng cùng lên tiếng hỏi :

- Bốn vị nào đến Hàng Châu?

Thạch Lân cũng chú ý lắng nghe, “Thất kiếm Tam tiên” đã đạt công thành danh toại, cuộc sống nhàn hạ đã nhiều năm nay. Lần này tái hiện giang hồ, từ đó cũng rõ được họ coi “Kim Kiếm Hiệp” quan trọng biết dường nào.

Anh ta nhìn Sang Mậu Văn, thấy trên nét mặt Mậu Văn lộ vẻ nôn nóng, dường như rất muốn biết những chuyện đó. Thạch Lân thầm nghĩ :

- “Mậu Văn nếu là công tử một nhà phú gia, tại sao lại quan tâm đối với những chuyện trong võ lâm đến như thế?”

- Phu phụ “Uyên Ương song kiếm”, “Tả Thủ Thần Kiếm” và “Bách Bộ Phi Hoa” đều đến cả. Vì đối phó với “Kim Kiếm Hiệp”, gia sư lại rất thận trọng, nhất định phảì bắt được hắn mới cam tâm.

Bàng Sĩ Trạm cười ngạo nghễ, nói tiếp :

- Tiểu điệt từng nói với gia sư, đối phó với một người hà tất phải nhiễu động đến các bậc tiền bối. Gia sư biểu hiện thần sắc nghiêm túc, nói rằng chuyện này có liên quan đến công án mười mấy năm về trước, bởi vậy phải trừ tận gốc mới được. Theo tiểu điệt thấy, kỳ thực cũng bất tất lo lắng thận trọng như vậy, chỉ cần mấy huynh đệ ta ra tay cũng đủ quá rồi.

Ý tự mãn càng biểu lộ nhiều hìn trong lời nói :

- Như vậy càng tốt.

Hồ Chi Huy mỉm cười nói tiếp :

- “Thất kiếm Tam tiên” ra tay để cho bậc hậu bối có dịp chiêm ngưỡng tài năng thi thố của họ.

Gã ta hơi ngừng lời, đoạn nói tiếp :

- Tuy nhiên ta thấy đại ca cũng quá lo lắng, chẳng lẽ “Kim Kiếm Hiệp” lại có liên quan gì với gã họ Cưu hay sao?

- Vâng. Gia sư điều phái cả chín sư huynh đệ ta, chỉ để đại sư huynh ở nhà.

Cả mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên như vậy.

Thạch Lân nhìn Mậu Văn, thấy chàng ta cúi đầu trầm tư, giống như không chú ý gì đến những điều họ nói, thầm nghĩ :

- “Người này thật kỳ quái”.

Hồ Chi Huy trầm ngâm khoảnh khắc, chợt ghé sát bên tai Bàng Sĩ Trạm nói gì mấy câu.

Bàng Sĩ Trạm biến sắc, lớn tiếng :

- Có chuyện đó sao?

Chân dẫm mạnh, làm nền lát đá xanh vỡ vụn, công lực quả thực thâm hậu đến kinh người.

- Thật không tin chút nào. “Thiết Kỵ Thần Tiên đội” chỉ trong phút chốc đã bị người ta giết sạch. Được, được. Như vậy càng tạo hứng thú cho ta, ta phải cùng hắn quyết một trận sống mái mới được.

Bàng Sĩ Trạm hận giọng nói, ý nói chỉ cần một mình anh ta cũng đủ đối phó “Kim Kiếm Hiệp”.

Mậu Văn ngẩng đầu lên, miệng thoáng hiện nụ cười, Thạch Lân vừa phát hiện trong nụ cười đó có phần kỳ quái, Mậu Văn đã lên tiếng :

- Hà tất phải đứng đây lâu, để tiểu đệ thết đãi vị Bàng huynh này một bữa, chúng ta vào trong đi.

Chàng ta mỉm cười nói tiếp :

- Bàng huynh bưng “Tàn Cốt lệnh” như vậy không cảm thấy mệt sao?

Bàng Sĩ Trạm đáp lại :

- Không sao, ta bưng cả năm nay cũng chẳng sao.

Chưa dứt lời, một giọng nói lạnh nhạt vang lên :

- Khẩu khí thật không vừa.

Bàng Sĩ Trạm giật mình kinh ngạc, ở đây ngoài bọn họ ra đâu có ai.

Sắc mặt lúc này tái sạm đi như màu tro, Bàng Sĩ Trạm phẫn nộ quát :

- Vị nào muốn nói gì ra trước mặt ta để nói, hà tất phải lén lút.

Hồ Chi Huy và Thạch Lân cũng đều kinh ngạc, có ai dám nói lên lời đó?

- Đứng trước mặt người nói có sao đâu?

Theo giọng nói, nhân ảnh thoắt hiện, một người xuất hiện với thế nhanh như chim hồng.

Bàng Sĩ Trạm đang phẫn nộ, vừa thấy người kia lập tức dịu lại, tươi cười nói :

- Thì ra là cô nương...

Vị thiếu nữ nghiêng mắt nhìn, nói :

- Tôi ra đây rồi, anh muốn làm gì?

Thạch Lân và Mậu Văn thấv vị thiếu nữ đó, trong lòng cùng xao xuyến, thầm nghĩ :

- “Trên thế gian này lại có mỹ nhân đẹp đến như vậy”.

Hồ Chi Huy lại cười hớn hở nói :

- Mao cô nương sao cũng đến đây?

Vị thiếu nữ nở nụ cười tươi như hoa, eo lưng thon thả xoay nhẹ, đôi nhãn châu long lanh xoay chuyển, thốt lên :

- Ủa, thì ra là Hồ tam thúc à? Tiểu điệt sao không thấy nhỉ?

- Cô nương không theo gia sư, lại quay về đây làm gì?

- Tiểu điệt về thăm phụ thân.

Ánh mắt cô ta như làn thu thủy nhìn vào mặt Mậu Văn.

Mậu Văn có phần lúng túng ngập ngừng, mặt nóng ran lên.

Vị thiếu nữ quay sang hỏi Bàng Sĩ Trạm :

- Phụ thân muội có khỏe không?

Bàng Sĩ Trạm trả lời :

- Gia sư rất khỏe.

- Bàng huynh bưng ngoạn vật đó ra đây làm gì?

Thạch Lân thầm nghĩ :

- “Thì ra cô ta là ái nữ của Mao Cao”.

Nhìn thân hình thon thả của cô ta, trong lòng bất chợt lại nghĩ đến Mao Băng.

Cô ta chính là Mao Văn Kỳ, nữ nhi độc nhất của Mao Cao. Khi Mao Băng bỏ đi, cô ta vừa mới sinh, năm nay đã mười bảy tuổi.

Nữ nhi của Mao đại gia đương nhiên luôn được nuông chiều, thích gì làm đó.

Có điều kỳ lạ là cô ta không theo phụ thân để học võ nghệ, tính tình ngang bướng, lại đi lên vùng Hà Bắc xa xôi, trên giang hồ không có ai biết được sư phụ của cô ta là ai?

Bàng Sĩ Trạm đắm đuối nhìn Mao Văn Kỳ, ánh mắt lộ vé khát khao thèm muốn. Mao Văn Kỳ quay người, nở nụ cười kiều diễm, nói :

- Các người nên đi ăn đi, có mời tôi không nhỉ?

Mậu Văn vốn đang cúi đầu trầm tư, nghe vậy liền ngẩng lên mỉm cười đáp lời :

- Nếu cô nương chịu nhận lời mời thì có gì vinh hạnh bằng.

Thạch Lân ham nhìn thanh kiếm sau lưng Mao Văn Kỳ, nên không nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt Mậu Văn.

Thanh kiếm đeo sau lưng Mao Văn Kỳ quả là một thanh kiếm kỳ lạ, vỏ kiếm không phải bằng vàng, cũng không phải bằng thiết, mà giống như được chế thành từ da mèo. Thanh kiếm đó trong thiên hạ e rằng chỉ có độc nhất vô nhị.

- Anh mời tôi, nhưng tôi không đi đâu.

Giọng nghe ra có vẻ vô tư và khá bướng bỉnh. Cô ta quay người lại nói tiếp :

- Tôi đi đây. Này Bàng huynh, lần sau chớ phô trương như thế, cẩn thận giữ cái lưỡi đấy.

Bàng Sĩ Trạm cười gượng, nhìn theo cô ta.

Mao Văn Kỳ đến cũng như đi, như cánh chim hồng bay vút giữa lưng trời.

Hồ Chi Huy lắc đầu cười nói.

- Cô ta tính tình thật kỳ quặc, sau này nếu ai cưới cô ta về thì hỏng đời.

Mậu Văn đứng lặng một hồi lâu, mới mỉm cười, nói :

- Món ăn Trấn Giang nghe nói tuyệt vời, tiểu đệ chưa thưởng thức.

Chàng nhìn sang Băng Sĩ Trạm cũng đang sững đứng người, hỏi :

- Bàng huynh đem hộp đó đi luôn hay sao?

- Vâng. Đây là vật bất ly thân.

Sau khi gặp Mao Văn Kỳ, ngữ khí trong lời nói của Bàng Sĩ Trạm có phần nhẹ nhàng dễ chịu hơn. Hồ Chi Huy trêu đùa :

- Hiền điệt chú ý đến Mao cô nương không ít đấy.

Bàng Sĩ Trạm bất giác đỏ mặt, Mậu Văn trong lòng cũng không khỏi có cảm giác chua sót.

* * * * *

Tên tiểu nhi mỗi buổi sáng phải đem nước đi lau chùi các căn phòng trong khánh điếm. Đến một căn phòng sang trọng, gã ta cẩn thận gõ cửa, vì biết rằng nghỉ lại trong căn phòng này là một nhân vật có lai lịch không nhỏ.

Gã ta gõ cửa mấy cái, trong phòng không có người trả lời, gã bèn đẩy nhẹ cửa bước vào, mới thò đầu nhìn, bỗng hét lên một tiếng kinh hãi và đâm đầu bỏ chạy giống như vừa gặp quỷ.

Thạch Lân vừa bước ra cửa phòng, gã tiểu nhị suýt tí nữa thì đâm phải anh ta. Thạch Lân nắm đầu lại quát hỏi :

- Chuyện gì vậy?

Gã tiểu nhị nhìn Thạch Lân, chỉ tay về phía căn phòng của Bàng Sĩ Trạm, nói trong hơi thở :

- Đại gia.. bằng hữu của đại gia... bị nạn...

Tuy Thạch Lân không thích quan tâm đến chuyện gì, nhưưng mấy hôm nay đầu óc căng thẳng bởi những chuyện xảy ra bất ngờ. Nghe gã nói vậy, Thạch Lân liền chạy nhanh tới, ló đầu vào nhìn..

“Á...”

Thạch Lân kinh hãi kêu lên, nhào người trở lui, chạy gấp đến phòng Hồ Chi Huy gọi lớn :

- Hồ huynh, Hồ huynh...

Hồ Chi Huy mắt nhắm mắt mở chạy ra, tay xoa cái bụng to tướng hỏi :

- Thạch huynh, chuyện gì?

Gã làm như vẻ bực bội khi bị người ta phá đi giấc hảo mộng của mình.

Thạch Lân không để ý đến điều đó, liền giọng gấp gáp nói :

- “Ngọc Diện sứ giả” gặp chuyện không hay, xin Hồ huynh sang xem.

Hồ Chi Huy không kịp mang hài, hớt hải chạy sang, cơ nhục trên người cũng rung lên.

Gã vội đẩy cửa nhìn, cảnh tượng trong phòng ập vào mắt, làm gã hét lên một tiếng, người loạng choạng đưa tay níu lấy cánh cửa khỏi ngã.

Trong phòng Bàng Sĩ Trạm đứng cứng đờ, hai mắt lồi ra khỏi tròng. mặt trắng như ma trông đến rợn người, hai tay cắm sâu vào tường ngang đến cùi chỏ, bởi vậy tuy đã chết nhưng người không ngã.

Ánh bang ban mai mờ mờ chiếu vào trong phòng, chiếu xiên lên trên mặt Bàng Sĩ Trạm, khiến cảnh tượng càng thêm rùng rợn đáng sợ.

Hồ Chi Huy gượng đứng thẳng người, đôi mắt ti hí đảo nhìn quanh phòng bỗng kêu lên một tiếng, chạy tới đưa tay nhổ một vật đang găm ở trên bàn...

Thạch Lân đi theo sau dưng nhìn. Thì ra vật đó là một thanh Kim kiếm.

- Lại là thứ khốn nạn này... Lại là thứ khốn nạn này...

Hồ Chi Huy mặt như tử thi, miệng lẩm bẩm như vậy. Gã ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng biến đổi càng thê thảm hơn...

Thì ra trên tường treo một mành khăn đen, đó chính là mảnh khăn phủ trên “Tàn Cốt lệnh”.

Trên mảnh khăn đó có hàng chữ được viết bằng phấn trắng: “Lấy máu trả máu”.

Đến bây giờ đã hoàn toàn chứng thực được “Kim Kiếm Hiệp” thực sự có liên quan với cái chết của Cưu Độc mười bảy năm trước đây. Hồ Chi Huy cầm thanh Kim kiếm trên tay, miệng lấp bấp :

- Đây là thanh kiếm thứ hai.

Bỗng gã ngẩng đầu lên hỏi Thạch Lân :

- Thanh Kim kiếm hôm trước Thạch huynh có thấy đâu không?

Thạch Lân lắc đầu, đáp :

- Có lẽ bên Mậu huynh.

Hai người cùng qua phòng Mậu Văn. Mậu Văn cũng vừa thức dậy. Hồ Chi Huy kể chuyện vừa rồi, Mậu Văn tỏ ra thất kinh hỏi :

- Sao? Bàng huynh chết rồi à?

Hồ Chi Huy lại hỏi thanh Kim kiếm, Mậu Văn trầm ngâm một hồi, lắc đầu trả lời :

- Tiểu đệ chỉ xem qua chứ đâu biết để chỗ nào.

Kim kiếm mất tích, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng, Hồ Chi Huy liền cho qua :

- Mất rồi thì thôi, Mậu huynh bất tất để lòng.

Gã ta đến dựa bên song cửa, đặt thanh Kim kiếm trên bàn, pha một tách trà bưng lên nhấp một ngụm, than :

- Bàng lão nhị chết đi. Mao đại ca thực sự thiếu đi một sức hỗ trợ lớn. Tại hạ thật nghĩ không ra “Kim Kiếm Hiệp” sao lại làm nên một chuyện kinh thiên động địa như vậy?

Trên mặt gã trùm lên bao nỗi ưu sầu.

Võ công của Bàng Sĩ Trạm, Thạch Lân đã tận mất thấy, anh ta thầm nghĩ :

- “Võ công của “Kim Kiếm Hiệp” quả bất khả tư nghị. Võ công của Bàng Sĩ Trạm như vậy đã thuộc loại nhất lưu cao thủ trong võ lâm, thế mà “Kim Kiếm Hiệp” lại ra tay sát hại một cách thảm thương và không có ai hay biết”.

Mậu Văn cũng bước tới pha tách trà, cầm lên nói :

- Tiểu đệ ở sát vách với Bàng huynh, lại không hay biết một tí gì cả?

Hồ Chi Huy than dài tiếp lời :

- Hôm trước mất mười vạn lạng bạc, chúng ta cũng ở sát bên còn không hay biết nữa thì sao?

Thạch Lân đỏ mặt, một phần lại cảm thấy kỳ quái, “Kim Kiếm Hiệp” này xem ra là báo thù cho Cưu Độc. Thế thì hắn ta nhất định có quan hệ rất mật thiết với Cưu Độc.

Thạch Lân nhíu mày suy nghĩ :

- “Theo ta biết, Cưu Độc vô thân vô bằng hữu, người có quan hệ với Cưu Độc chỉ có duy nhất một người là Mao muội”.

Nghĩ đến Mao Băng, Thạch Lân lại nhớ đến hai vị quái khách, thầm đoán.

- “Chuyện này nhất định có liên quan với họ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play