Lan nhi nhẹ nhàng bước liên tục, chầm chậm đi tới. Khí trời rất nóng, dáng vẻ vẫn đoan trang như cũ, tư thái ưu nhã. Người đẹp chính là người đẹp, mặt không biểu tình cũng là mỹ nhân.
“Lan nhi! Ngươi đã đến rồi, đã lâu không gặp ngươi, nhớ ngươi muốn chết!’’ Hứa Hàn Phương một chốc chạy lên phía trước lôi kéo tay của Lan nhi không buông. Tay của Lan nhi thật lạnh lẽo.
Lan nhi cười cười, cười đến có chút cô tịch, nhẹ nhàng nói:’’Ta cũng nhớ ngươi.’’ Nếu không phải là Hứa Hàn Phương sáp lại gần, hầu như không nghe được thanh âm của Lan nhi. Tiếng ve sầu trên cây đủ để đem thanh âm Lan nhi áp đảo.
Hứa Hàn Phương lôi kéo Lan nhi vào phòng trong, vặn một chiếc khăn bố cho Lan nhi, để cho nàng lau ít mồ hôi. Lan nhi tiếp nhận khăn mặt mà lau một cách ưu nhã, trên người tản ra từng chuỗi mùi thơm tự lan phi lan.
Từ sau lúc vào nhà, ánh mắt Lan nhi xinh đẹp liền không rời khỏi Hứa Hàn Phương. Ngồi ngay ngắn ở trên đệm hương bồ, giống như một pho tượng mỹ nhân điêu khắc bằng ngọc, chỉ có ánh mắt sáng ngời động lòng người càng không ngừng chuyển động theo Hứa Hàn Phương, có thể nói cho ngươi biết đây là vật sống, không phải là pho tượng.
Hứa Hàn Phương ngồi xếp bằng ở bên cạn Lan nhi, lôi kéo tay lạnh ngắt của Lan nhi ôn nhu hỏi:’’Đã lâu không tới, làm cái gì thế? Mấy ngày đó có khỏe không? Hàng ngày lại nhớ tới còn ngươi!’’
Chẳng biết tại sao, giọng nói Hứa Hàn Phương với Lan nhi cũng thành dịu dàng, không nói hô to gọi nhỏ như bình thường, chất phác thẳng thắn. Mị lực của mỹ nữ đúng là lớn. Ngay cả chính nàng một người tự xưng là mỹ nhân cũng đại biến, huống hồ nam nhân? Nếu ai có được mỹ nhân tuyệt thế như vậy chẳng phải là xem nàng làm như bảo bối nâng trong lòng bàn tay? Ai! Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh! Trượng phu đã chết.
Trong đôi mắt đẹp của Lan nhi hơi thay đổi, hỏi:’’Ngươi vẫn còn nhớ ta?’’
Hứa Hàn Phương cả tiếng trả lời:’’Dĩ nhiên!’’, lại lập tức ôn nhu nói:’’Chúng ta là bằng hữu mà!’’
Lan nhi mỉm cười, nụ cười này, đẹp đến làm cho nữ nhân nhìn cũng quên mình say sưa.
Lan nhi chậm rãi đem đầu nằm dài ở trên vai Hứa Hàn Phương, nhẹ nhàng mà nói:’’Phương, ta lạnh quá!’’
Lạnh? Ngày đại nóng sao nói lạnh được? Hứa Hàn Phương sửng sốt, giơ tay lên sờ sờ đầu Lan nhi, phát sốt ư? Không có, tất cả bình thường! Quan tâm hỏi:’’Ngươi ngã bệnh ư? Có muốn đại phu xem cho hay không?’’
Lan nhi nhẹ nhàng lắc đầu, thổ khí như lan mà nói:’’Ta không có bệnh. Là trong lòng ta lạnh.’’
Hứa Hàn Phương khẽ thở dài, đau lòng nhẹ nhàng ôm Lan nhi, đem Lan nhi ôm vào trong ngực, Lan nhi thuận thế rúc vào trong lòng của nàng. Hai ngươi đều không nói gì thêm.
Hứa Hàn Phương cúi đầu nhìn Lan nhi nằm ở trong ngực nàng, khuôn mặt trắng ngần tinh khiết, hoàn mỹ không tỳ vết. Lấy tay khẽ vuốt mái tóc Lan nhi, tràn ngập trìu mến.
Hồi lâu, Lan nhi nhắm đôi mắt đẹp lo lắng mà nói:’’Bây giờ ta cảm thấy ấm áp. – Đã lâu không cảm giác được ấm áp.’’ Lông mi thật dài đang run run.
Hứa Hàn Phương khẽ vỗ về Lan nhi như trẻ mới sinh, cười nói:’’Ngươi đã quên, ta nói rồi, bằng hữu giống như ánh mặt trời trong cuộc sống, ánh mặt trời dĩ nhiên cho người khác ấm áp.’’
Lan nhi ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời khát vọng nhìn Hứa Hàn Phương, ôn nhu hỏi:’’Chúng ta là bằng hữu đúng không?’’ Thấy Hứa Hàn Phương gật đầu mỉm cười, Lan nhi lại lần nữa quyến luyến mà ghé vào trong lòng Hứa Hàn Phương, lẩm bẩm giống như mưa phùn:’’Cảm giác có bạn bè thật tốt!’’
“...’’ Hứa Hàn Phương mỉm cười không nói gì. Mỹ nhân như hoa thế này, cũng tuổi hoa như thế, phải có cuộc sống của hoa, nhưng lại... Đột nhiên cảm thấy mình cười hơi chua xót, vẻ mặt trở nên hơi cứng ngắc.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào góc phòng,ve sầu trên cây vẫn đang cất tiếng kêu ngoài phòng, càng lộ ra yên tĩnh trong phòng.
Lan nhi núp ở trong ngực nàng nhẹ nhàng hỏi:’’Phương, ngươi nghe thấy ve sầu đang gọi ư?’’
“Ừ, nghe thấy được.’’
Đối thoại nhẹ nhàng tại trong căn phòng yên lặng có vẻ đặc biệt ấm áp.
Lan nhi lầm bầm hỏi:’’Nó đang kêu gì?
Hứa Hàn Phương như dỗ bé con cười nói:’’Nó đang kêu – biết Biết... Giống như nó cái gì đều biết vậy.’’
“Không! Nó là đang kêu – tịch mịch! tịch mịch!’’ Lan nhi nói xong lệ quang đã doanh tròng.
Trong lòng Hứa Hàn Phương run lên, cúi đầu nhẹ nhàng lau lệ vì Lan nhi, thoải mái nói:’’Ngươi nào tịch mịch, bởi vì ngươi còn có ta!’’
Nước mắt lóng lánh lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Lan nhi, lầm bầm nói:’’Ta còn có ngươi? – Đúng! Ta còn có ngươi!’’
Hứa Hàn Phương gạt đi lệ quang óng ánh nơi khuôn mặt Lan nhi, cổ vũ nói:’’Ta nói rồi, theo như cái loại phương thức sống ngươi hi vọng. Cho bản thân hạnh phúc!’’
Nghe được lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Hứa Hàn Phương, nhìn ánh mắt khích lệ của Hứa Hàn Phương, Lan nhi si mê hỏi:’’Ta có thể chứ?’’
Hứa Hàn Phương mỉm cười khích lệ nói:’’Ngươi có thể? Chỉ cần ngươi muốn làm!’’
Lan nhi cười cười, trong nụ cười tràn ngập bất đắc dĩ và chua xót, lại không muốn rời xa mà nằm ở trong lòng Hứa Hàn Phương.
Cứ ngồi bất tri bất giác như vậy tới trưa.
Mặt trời lên cao.
Lan nhi lưu luyến không rời mà đứng lên, cúi đầu mà nói:’’Ta phải đi rồi.’’ Vì sao nàng luôn luôn thích cúi đầu?
Hứa Hàn Phương lôi kéo tay nàng, tay của Lan nhi đã có độ ấm, không hề chỉ là băng lạnh. Lần thứ hai cổ vũ nói:’’Ngẩng đầu, ưỡn ngực, để cho mình được sống hạnh phúc một chút.’’
Lan nhi gật đầu thật nặng, ở sâu trong đôi mắt xinh đẹp cũng có độ ấm.
Lúc bóng hình xinh đẹp trước khi ra cửa, Lan nhi bỗng nhiên xoay người, tươi đẹp mà cười nói:’’Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi cho ta ấm áp. Ta nghĩ, sau này sẽ không bao giờ cảm thấy quạnh quẽ tịch mịch nữa.’’ Trên mặt có hơi thở của ánh nắng.
Hứa Hàn Phương vui vẻ mà nói:’’Vậy sau này lúc ngươi rãnh rỗi thì đến thường xuyên.’’
Lan nhi vui vẻ cười cười, trong nụ cười ánh nắng ấy đã không chiếu được vào góc tịch liêu.
Lan nhi đi rồi, lúc Lan nhi rời đi Hứa Hàn Phương nghĩ, chỗ sâu nơi đáy mắt có một thứ gì đó tương tự cùng với lúc Thanh rời đi ngày đó, đến tột cùng là cái gì chứ? Tận lực suy tư một lát đến trưa, đột nhiên hiểu, - là ly biệt.
Hứa Hàn Phương có một loại dự cảm chẳng lành, sau lưng toát ra khí lạnh, trời đại nóng ra một thân mồ hôi lạnh...
Một đêm, trong lòng chẳng biết tại sao khó chịu, lật qua lật lại làm thế nào cũng không ngủ được. khuôn mặt xinh đẹp của Lan nhi luôn chớp lên ở trước mắt.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Hứa Hàn Phương miễn cưỡng rời giường, đánh cái ngáp rồi chải đầu, lấy một chậu nước chuẩn bị rửa mặt. Suy nghĩ nếu như Lan nhi đến, lại nên khuyên giải nàng thế nào, làm thế nào cho nàng vui nhiều hơn một phần nữa? Làm cho bạn bè hạnh phúc đây là trách nhiệm và nghĩa vụ nghĩa bất dung từ!
Hạo Nhiên nôn nóng hoảng sợ mà từ ngoài cửa tiến đến, sắc mặt tái xanh. Một năm qua này chưa từng thấy Hạo Nhiên hoang mang đến như vậy.
Hứa Hàn Phương dùng nước mát rửa mặt, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hỏi:’’Hạo Nhiên, ngươi làm sao thế? Sắc mặt không tốt như thế?’’ Bưng chậu lên chuẩn bị đem nước hắt.
Hạo Nhiên chần chờ một chút nói:’’Phương, ta mới trở về từ trên đường, nghe nói một việc, người thiếp của tiên vương Trang Tương Vương cưng chìu, hôm nay phải chôn theo. Người thiếp cưng chìu kia không là ai khác, là – là Lan nhi!’’
“Hả?’’ Chậu gỗ trong tay Hứa Hàn Phương đông một tiếng rơi trên mặt đất. Nàng phóng chạy đến trên đường.
Lúc này hai bên đường phố quỳ đầy bách tính, dọc theo trên đường cũng có mấy bàn cúng tế, phía trên đốt hương nến, bày đầy rượu tế và thức ăn, bách tính quỳ đầy trên mặt đất trống mà khóc thét.
Hứa Hàn Phương chen lấn ở trong đám người, thanh âm khóc thét của bách tính đột nhiên vang dội lên. Dừng chân ngoảnh lại quan sát, thấy xa xa tinh kỳ màu đen đón gió phấp phới, một đội người trùng trùng điệp điệp tới.
Đội ngũ trước mắt nhất là đội quân dũng sĩ giáp trụ sáng láng mở đường, theo sát là một đám bà đồng quần áo màu trắng, vừa đi vừa hát nhảy, cũng nghe không rõ là hát gì, chỉ thấy các nàng khi thì cao hứng bừng bừng, khi thì che mặt khóc rống. Tiếp theo phía sau có tám người thiếu nữ áo quần màu trắng phân hai đội đi ở hai bên, trong tay đang cầm các thứ đồ đựng dụng cụ.
Tiếp theo chính là tám người khiêng kiệu hoa. Ở phía sau cỗ kiệu còn có tám người thị nữ đang cầm các thức quần áo và đồ dùng hàng ngày. Phía sau cùng là dũng sĩ quân áp đạo.
Mui xe cỗ kiệu chỉ có ngọn, không có bốn vách. Lan nhi ngồi ngay ngắn ở phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt như thủy, không chút biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhìn không ra kinh hoảng sợ hãi.
“Lan nhi!’’ Hứa Hàn Phương kêu to. Nhưng mà tiếng đám người khóc thét đã sớm đem tiếng la của nàng bao phủ.
Hứa Hàn Phương đi theo phía sau đội ngũ chạy chen trong đám người, thất tha thất thểu chạy theo đội ngũ, tất cả mọi người quỳ, chỉ có một mình nàng đang chạy, rất dễ làm người khác chú ý. Chỉ cần Lan nhi quay đầu lại một chút là có thể thấy nàng. Nhưng Lan nhi như một pho tượng thần chạm ngọc, vẫn không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại.
Thở hồng hộc chạy theo đội ngũ đến ngoài thành, đội ngũ đi tới trước lăng tẩm của Trang Tương Vương rồi dừng lại, cửa mộ rất nặng bị mở ra từ từ. Đội người đều ngưng tiếng khóc thét lại, lẳng lặng nhìn Lan nhi sắp bị tuẫn táng đem vào lăng tẩm.
“Lan nhi!’’ Hứa Hàn Phương mệt mỏi kêu khóc hết sức, đã chạy đến thở không được.
Vóc người mỹ lệ của Lan nhi chấn động, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết hơi thay đổi, nàng đã nhìn thấy Hứa Hàn Phương.
“Lan nhi!’’ Hứa Hàn Phương khóc nhào qua. Dũng sĩ quân canh giữ ở một bên dùng thương ngăn cản nàng.
Lan nhi nở nụ cười, bên trong nụ cười đều là ấm áp, nước mắt quét qua khuôn mặt xinh đẹp.
Ánh mắt mỹ lệ của Lan nhi đang cúi đầu về phía nàng bộc lộ:’’Ta đi, chỉ là ta không tịch mịch nữa, ta đem toàn bộ ánh mặt trời ngươi cho ta mang vào trong mộ, đem toàn bộ ấm áp ngươi cho ta mang đi. Cám ơn ngươi...’’
Dung nhan xinh đẹp, tuổi tác như hoa vậy mà dần dần mất hẳn ở trong ngôi mộ đen tối, cửa mộ thật dày chậm rãi khép lại, trong nháy mắt bóng tối đang bao phủ, Hứa Hàn Phương thấy được ai oán và sợ hãi ở trong đôi mắt của Lan nhi.
Trước mắt Hứa Hàn Phương mơ hồ, nàng tận mắt thấy bằng hữu của mình – mỹ nhân như hoa Lan nhi, mang theo thị nữ trẻ tuổi hơn nàng, cứ sờ sờ mà đi vào con đường hắc ám và tử vong. Mặt trong của mộ sẽ là thế giới như thế nào?
“Lan nhi!’’ Hứa Hàn Phương kêu khóc trong vô vọng, phát hiện ra mình bất lực như vậy. Nàng muốn xông lên phía trước ngồi cào mộ phần lạnh như băng, mang Lan nhi cứu ra.
Một người từ phía sau ôm lấy nàng, đem nàng đè quỳ xuống đất. chờ đội ngũ rời đi, Hạo Nhiên nâng đỡ Hứa Hàn Phương trở lại phường đậu Hạnh Phúc.
Hứa Hàn Phương đau lòng đến sắp phát điên, giơ chân đá lật mấy bàn nhỏ gào ta:’’Tại sao? Tại sao phải để cho Lan nhi đi tuẫn táng?’’ Tay điên cuồng xé chăn, đập gối, dùng sức phát tiết.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau đó Doanh Văn và Doanh Võ đẩy cửa tiến vào. Thấy đống hỗn độn trong phòng, sửng sốt. Hỏi rồi nhìn Hạo Nhiên thúc thủ vô sách đứng ngẩn ngơ ở một bên.
“Làm sao thế?’’ Doanh Văn hơi thiếu kiên nhẫn, ngồi xổm hỏi Hứa Hàn Phương ngồi trơ ra. Hắn cũng có lúc thiếu kiên nhẫn?
Ánh mắt Hứa Hàn Phương ngơ ngác nhìn chăm chú vào một chỗ, thẩn thờ nói:’’Tại sao? Tại sao phải để cho Lan nhi đi tuẫn táng? Tại sao?’’
Doanh Võ cướp lời:’’Nghe nói tiên vương ở dưới cửu tuyền tịch mịch...’’
Hứa Hàn Phương nhảy dựng lên, gầm rú cắt đứt:’’Là tên khốn kiếp nào nói như vậy? Cái gì Trang Tương Vương tịch mịch? Nói bậy!’’
Doanh Võ bị Hứa Hàn Phương làm sợ hết hồn, ngập ngừng nói tiếp:’’Nghe nói... Là Lã thừa tướng, Lã thừa tướng Thỉnh đại vương hạ chỉ...’’
Hứa Hàn Phương dậm chân, cắn răng nghiến lợi quát:’’Doanh Chính, Lã Bất VI bọn khốn kiếp các ngươi. Hỗn đản chết tiệt!’’
Hạo Nhiên vội vàng che miệng nàng:’’Phương, mau im miệng! Ngươi mắng như vậy , là tử tội!’’
Hứa Hàn Phương gỡ tay Hạo Nhiên ra, rống giận:’’Ta chính là phải mắng, chết cũng muốn mắng! Bọn họ những tên khốn kiếp chết tiệt. Ta hận chết bọn họ, ta hận không thể giết bọn họ! Tất cả bọn họ đểu là tên đại siêu cấp khốn kiếp!’’ Nhớ đến Lan nhi đau lòng sắp hít thở không thông, thống khổ cúi người xuống.
Hạo Nhiên nhanh chóng đem tất cả cửa sổ đóng lại toàn bộ, khép thật chặt. Nếu như tiếng hét này truyền đi còn xa đến đâu? Sắc mặt của Hạo Nhiên, Doanh Văn và Doanh Võ so với cà còn khó nhìn hơn.
Thấy Hứa Hàn Phương khom lưng không ngừng thở dốc. cũng không biết là mệt mỏi hay là tức giận đến đâu, Hạo Nhiên an ủi:’’Phương, có thể tuẫn táng cũng là một loại vinh quang! Có thể tiên vương quả thực tịch mịch...’’
Hứa Hàn Phương chặn ngang lời nói đẩy Hạo Nhiên ra, thiếu chút nữa đem Hạo Nhiên đẩy ngã, thô lô quát:’’Không cần nói cho ta cái tuẫn táng chó má gì đó là vinh quang, tất cả đều là chuyện hoang đường! Tất cả đều là chuyện hoang đường gạt người! Là vinh quang tại sao chính Lã Bất Vi, Doanh Chính hai tên khốn kiếp đó không tự mình đi tuẫn táng? Tịch mịch vì sao không tự mình đi bồi Trang Tương Vương? Không phải nữ nhân? Ghê tởm! Khốn kiếp!’’ Nước mắt đã chảy xuống cuồn cuồn, tiện đà lên tiếng khóc lớn.
Ba người nhìn sang đối diện, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì, vì sao người thường cảm thấy chuyện bình thường, nàng luôn luôn phản ứng kịch liệt như thế, khó có thể tiếp thu?
Một lát Doanh Văn mới chần chờ nói:’’Tuẫn táng là quy chế.’’
Có lẽ là nổi giận xong mệt mỏi, Hứa Hàn Phương chán nản ngã ngồi dưới đất, giống như mệt lả, si si ngốc ngốc mà nói:’’Tuẫn táng? Làm chút bùn nặn ít bùn nhân chôn cùng được rồi! Tại sao phải dùng người sống? Một người sống cứ như vậy đã không còn... Một người bạn cứ như vậy đã không còn...’’ Một hồi khóc môt hồi cười.
Đột nhiên Hứa Hàn Phương nhảy dựng lên từ dưới đất, nhấc chân liền đi ra ngoài.
Hạo Nhiên vội vàng kéo lại hỏi:’’Phương, ngươi muốn đi đâu thế?’’
Hứa Hàn Phương bỏ tay Hạo Nhiên ra, kiên quyết nói:’’Ta muốn đi đào mộ phần lên, mang Lan nhi cứu ra!’’
“Nàng điên rồi! không thể đi!’’ Hạo Nhiên nắm chặt nàng.
Hứa Hàn Phương cố sức đẩy, cuồng loạn mà hét:’’Để cho ta đi! Không nên cản ta!’’ Khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng. Đem Hạo Nhiên đẩy một cái lảo đảo về phía sau, lại suýt nữa té ngã. Đây đã là lần thứ hai.
Doanh Văn nhanh tay lẹ mắt, đem Hứa Hàn Phương sắp bước ra cửa phòng kéo lại. ngăn cản nói:’’Ngươi không thể đi!’’
Hứa Hàn Phương cũng không biết tại sao liền hất cánh tay của Doanh Văn ra, Doanh Văn sửng sốt.
Hứa Hàn Phương gắt gỏng thét:’’ Không nên kéo ta, ai kéo ta, ta liền không khách khí với người đó!’’
Doanh Võ vừa định đến ngăn, Hứa Hàn Phương nắm cái bàn nhỏ tên đất lên, giô tay lên thật cao quát dẹp đường:’’Tránh ra! Tránh ra!’’
Ba người bất an nhìn Hứa Hàn Phương, lại không ai dám tới gần, hiện tại nàng giống như dã thú mất lý trí đáng sợ, không tới gần còn tốt, đến gần nàng một chút, nàng liền trở nên điên cuồng.
Hạo Nhiên liều lĩnh ôm cổ từ phía sau Hứa Hàn Phương:’’Phương, nàng đừng như vậy!’’ Nói suýt rơi nước mắt.
Doanh Văn Doanh Võ vội vàng đoạt lại chiếc bàn nhỏ trong tay nàng, Hứa Hàn Phương gắt gao nắm chặt không buông, trên chiếc bàn đã khắc lên dấu móng tay thật sâu. Hai người đến tách tay Hứa Hàn Phương, để lại mấy cái móng tay đã bẻ gãy.
Tay thật vất vả, đem chiếc bàn đẩy đến rất xa, Doanh Văn móc khăn lụa ra băng bó cho ngón tay chảy máu của Hứa Hàn Phương. Trong con ngươi thâm thúy tất cả đều là yêu thương.
Hứa Hàn Phương vẩn đang liều mạng giãy giụa:’’Để cho ta đi! Để cho ta đi! Ta phải cứu Lan nhi!’’
Ba người gắt gao ấn lại, không dám buông tay.
Hứa Hàn Phương vùng vẫy một hồi, không có hiệu quả tí nào, khóc cầu khẩn nói:’’Van cầu ngươi, để cho ta đi! Van cầu ngươi...’’ Thanh âm đã khàn:’’Ta nhìn bằng hữu của ta cứ đi vể phía tử vong như vậy, lòng đau lắm, đau đến sắp chết.’’ Cầm lấy tay Doanh Văn để ở trước ngực:’’Ngươi sờ ở đây đi, lòng tựa như bị người khác ngắt đi vậy, trống rỗng, đau lắm, đau lắm. Ta còn thật hận, thật hận những lời nói liên thiên của tên quỷ kia... Tống tán Lan nhi...’’
Doanh Vũ Doanh Văn nhìn nét mặt là lạ của nàng.
Hạo Nhiên đau lòng ôm Hứa Hàn Phương nước mắt cũng chảy xuống:’’Cho dù hiện tại nàng đi cũng đã chậm, Lan nhi sẽ không sống lại. Chúng ta cái gì cũng không làm được. Thế này còn có thể đánh mất tính mạng của nàng... Phương, nghe lời!’’
Nghe được Lan nhi đã không còn sống, Hứa Hàn Phương đau lòng giận dữ, kêu khóc:’’Lan nhi!’’ Thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Ba nguồi quá sợ hãi. Bảy miệng tám lưỡi hô:’’Phương!’’ “Phương! Ngươi tỉnh lại đi!’’ “Phương!’’ Ba người
Doanh Võ xoay người nói:’’Ta đi tìm đại phu.’’ Bị Doanh Văn bắt lại:’’Không thể đi, nếu như bị đại phu nghe được nàng nói bậy, chẳng phải là đưa tới họa sát thân?’’
“Vậy bây giờ làm sao?’’ Doanh Võ lo lắng nói:”Nàng không có sao chứ?’’
Doanh Văn gấp đến độ cũng ra một đầu mồ hôi, cố trấn tĩnh nói:’’Nhanh đi lấy chậu nước! Lại nhanh chóng mở toàn bộ cửa số ra!’
Mọi người một hồi luống cuống tay chân, vừa đặt nước lạnh, vừa phẩy quạt, vừa nhu ngực.
Hứa Hàn Phương ở trong lòng Doanh Văn du du tỉnh lại, ánh mắt dại ra, nước mắt theo khóe mắt không ngừng chảy xuống, lầm bầm nói:’’Ngươi biết không? Lan nhi... Hôm qua Lan nhi đi tới tìm ta, nói cho ta biết nàng lạnh quá,ta lại không rõ... Lòng của ta đau lắm... Nếu như ta biết sớm một chút, ta có lẽ có thể cho nàng nhiều ấm áp một chút... sáng sớm hôm nay ta còn đang suy nghĩ làm sao có thể cho nàng hạnh phúc, nhưng mà... Nhưng mà ta vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội này nữa... Thành... Thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng ta Đau nhức vĩnh viễn... Ta thấy bằng hữu của ta bị chết uổng phí, lại bất lực... Trái tim của ta cũng nát rồi...’’ Vừa nói vừa khóc thút thít.
Doanh Văn cố sức ôm chặt Hứa Hàn Phương, gật đầu:’’Ta biết, ta biết rõ!’'
Hứa Hàn Phương không nói gì thêm nữa, ngây ngốc nhìn xà nhà, mặc cho nước mắt chảy xuống không ngừng.
Doanh Văn nhẹ nhàng đem Hứa Hàn Phương giao vào trong lòng Hạo Nhiên, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, bước chân của hắn luôn vững vàng, bước chân lúc này lại có chút, đầu hắn luôn luôn ngẩng lên thật cao lại hơi khẽ rũ xuống, đột nhiên cảm giác được trên mặt hơi lành lạnh, hắn giơ tay lên sờ soạng một chút, là nước mắt ư?
Hứa Hàn Phương khóc mệt ngủ mê man ở trong lòng Hạo Nhiên. Khi tỉnh lại phát hiện Hạo Nhiên ngủ còn giữ tư thế ngồi thẳng. Lại quyến luyến nhắm mắt lại, khuôn mặt dính vào lồng ngực ấm áp. Nàng phát hiện nàng là may mắn cỡ nào, ở thời đại này gặp được một người nam nhân như thế. Người đàn ông này cực lực cưng chìu mình không vụ lợi, yêu mình, bỏ ra không giữ lại chút nào.
Đứng lên từ trong lòng Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cười nói:’’Nàng tỉnh rồi?’’ Lại phát hiện cánh tay đã chết lặng không bỏ xuống được. Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cho Hạo Nhiên, khội phục bình tĩnh.
Thấp thỏm trong lòng Hạo Nhiên mới hạ xuống.
Doanh Văn và Doanh Võ lại tới vào cửa. Trong tay Doanh Võ còn cầm một cái giỏ trúc. Trong giỏ lại là một khuông nước.
Hứa Hàn Phương thẩn thờ cầm lấy một quả đào, đột nhiên nhớ đến trốn? Nếu như mình biết sớm một chút Lan nhi phải tuẫn táng, sẽ khuyên nàng chạy trốn. Nhưng Lan nhi sẽ nghe lời nàng chạy trốn ư? Nữ nhân thời đại này nhẫn nhục chịu đựng, sẽ chống lại vận mệnh của mình ư? Nhớ tới ôn nhu của Lan nhi ốm yếu, nụ cười nhợt nhạt mang theo sầu bi, nước mắt lại bất giác tuôn ra nơi vành mắt. Rơi trên quả đào.
Doanh Văn chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh, yên lặng đưa qua một chiếc khăn lụa.
Hứa Hàn Phương thống khố mà cười cười:’’Ta không cầu gì khác, chỉ cầu bạn bè của ta đều có thể bình an, vui vui vẻ vẻ. Ta mong muốn đem hạnh phúc của ta cho mỗi một người bạn bên cạnh ta, nhưng ta ngay cả những thứ này cũng không làm được.’’
Ánh mắt Doanh Văn thâm thúy nhìn Hứa Hàn Phương hỏi:’’Chúng ta là bạn ư?’’
Hứa Hàn Phương gật đầu:’’Chúng ta là bạn, cho nên ta cũng mong ngươi hạnh phúc.’’
Trong ánh mắt thâm thúy của Doanh Văn lộ ra mừng rỡ, nhàn nhạt nói:’’Ngươi đã cho ta hạnh phúc rồi!’’
Hứa Hàn Phương ôm gối mà ngồi ngơ ngác xuất thần, không biết có nghe được những lời này hay không...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT