Rất nhanh băng tuyết đã tan, vạn vật bị nước tuyết tưới nhuần sinh trưởng nhanh hơn. Dương liễu lả lướt, đệm cỏ xanh mướt, cuối cùng cũng đã tới mùa có thể đạp thanh.
Doanh Võ ngồi dài ở dưới tàng cây hoa đào xanh biếc, người duỗi thật dài, vui vẻ hỏi:” Ngày mai chúng ta đến ngoài thành để đi bộ một chút có được hay không, hiện tại chính là thời điểm tốt.’’ Người trẻ tuổi quên mất thù cũng nhanh, không thoải mái ít ngày trước tiêu tan thành mây khói cũng nhanh, vứt ra sau đầu.
“Tốt! Ta và Hạo Nhiên mấy ngày nay đang chuẩn bị để đi, khó có được suy nghĩ giống nhau.’’ Hứa Hàn Phương nghĩ tới du ngoạn thật hưng phấn, nàng nhưng là một người ham mê du lịch. sau khi tới nơi này, đoạn thời gian trước chỉ lo chạy đi, hơn nữa trên đường không ngừng xảy ra sự cố, căn bản không có lòng ngắm phong cảnh. Nàng thích di chuyển đã sớm không nhịn nổi, nghĩ tới du ngoạn thì càng hưng phấn mà vui sướng hoa chân múa tay.
Doanh Văn cười he he nhìn dáng vẻ Hứa Hàn Phương hớn hở ra mặt.
“Hạo Nhiên, ta để cho ngươi chuẩn bị đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?’’ Hứa Hàn Phương xoay hỏi Hạo Nhiên bên cạnh.
“Sớm đã chuẩn bị xong, chuyện ngươi dặn dò ta nào dám không làm.’’ Hạo Nhiên mặt mày cũng hớn hở.
Hứa Hàn Phương hài lòng gật đầu cười cười, lộ vẻ tán thưởng.
Mùa xuân luôn luôn làm cho cảm thấy mong muốn tràn đầy.
Ngồi trên chiếu, nhìn sức sống khắp nơi dồi dào, tâm tình cũng đặc biệt thoải mái.
Trong miệng Hứa Hàn Phương cắn một cây cỏ côn, nằm ở trên cỏ, lại bắt đầu nhấc chân lên bắt chéo, nhấc chân lên còn lắc qua lắc lại, thích ý không gì sánh được.
Hạo Nhiên văn nhã mà chống thân thể bằng một cánh tay, ngồi dựa ở một bên trên cỏ, Doanh Võ cách đó không xa ra sức bắt bướm, Doanh Văn thì ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, ngẩng mặt lên nhìn Doanh Võ bắt bướm.
Hứa Hàn Phương quay đầu thấy Doanh Văn ở chỗ này còn ngồi trong quy trong củ, hỏi:’’Này, Văn Tử, ngươi ngồi ngay ngắn như lão già vậy, một mực giữ tư thế có mệt hay không?’’ Hứa Hàn Phương đặt cho Doanh Văn một biệt hiệu gọi là Văn Tử, Doanh Văn thân không có biện pháp nổi cáu. Hắn càng tức giận, Hứa Hàn Phương càng vui mừng, hình như cố ý gây khó dễ cùng hắn.
Doanh Văn liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:’’Ta tự nguyện!’’ Ngoài miệng nói bắt bí tư thế lại thoáng buông lỏng, nhưng vẫn còn duy trì tư thế ngồi thẳng. Không có cách nào khác, hắn đã sớm dưỡng thành thói quen ngồi thẳng như thế.
Doanh Võ đầu đầy mồ hôi chạy tới, vừa chạy vừa kêu gào:’’Nóng quá! Nóng quá! Ca, cho đệ uống nước đi.’’
Doanh Văn cầm túi nước da hươu ném tới, Doanh Võ tiếp nhận túi nước ừng ực mạnh mẽ uống vài hớp, lau miệng nói:’’Đi ra đùa đi, các ngươi đều ngồi ở chỗ này làm gì? Quả thật là không có ý nghĩa?’’
Hứa Hàn Phương cười nói:’’Ngươi cái này có ý nghĩa à? Mệt chết đi được!’’
“Vậy ngươi nói thế nào có ý nghĩa?’’
Hứa Hàn Phương ngồi thẳng dậy ngay, nói với Hạo Nhiên:’’Đồ của ta đâu?’’
Hạo Nhiên cười đưa qua một cái bao bố. Hứa Hàn Phương mở ra, bên trong là mấy cái cung làm bằng gân bò và một ít đậu tương.
“Đây là cái gì?’’ Doanh Võ lại gần hỏi.
“Cung!’’
“Cung? Cung là cái gì? Dùng làm gì?’’ Doanh Võ cầm lấy một cái nhìn kỹ.
Hứa Hàn Phương giương cung để một viện đậu tương lên, nhắm vào một đóa hoa đuôi chó cách đó không xa:’’Cứ dùng như vậy!’’ Nói rồi buông tay, hoa đuôi chó ứng tiếng khẽ động. Hứa Hàn Phương cao hứng quát to một tiếng:’’Hắc! Bắn trúng rồi!’’
Hứa Hàn Phương từ nhỏ lớn lên tại nhà bà ngoại ở nông thôn, mỗi ngày cầm cung cùng cậu con trai đánh đùa với nhau , bình thường còn tranh tài đánh cái lọ, lớn hơn chút nữa còn có thể chạy đến trong ruộng bắn chim sẻ ăn vụng hoa màu một chút. Trời sinh nàng một đôi mắt tốt, thị lực đạt được 5.3 xứng với tiêu chuẩn của phi công. Sau đó lại đến trường, lại trải qua huấn luyện bắn chuyên nghiệp, nguyên lý cơ bản xạ kích và cung giống nhau, cho nên tuy rằng hắn tuy rằng không thể nói bách phát bách trúng, cũng có thể đánh mười mươi.
Thử mở đầu một cái, phát hiện bản lãnh của mình vẫn chưa mất, Hứa Hàn Phương hưng phấn mà xoa tay, nóng lòng muốn thử, chuẩn bị đi bắn mấy con chim sẻ thử xem.
Hạo Nhiên và Doanh Văn khó có thể tin mà nhìn Hứa Hàn Phương, nha đầu kia thế nào không giống người thường như vậy? Còn luôn kiếm một đống cách cùng đồ chơi hiếm lạ?
Doanh Võ bởi vì theo Hứa Hàn Phương học qua kỹ xảo judo, cũng không thích suy nghĩ nhiều như thế, cho nên tuyệt không là kỳ quái. Hứng thú dạt dào mà nói:’’Ta thử xem!’’ Cầm một cung, bắt chước thử một chút, nhưng không biết đậu tương bay tới nơi đâu.
Doanh Võ quấn quít lấy Hứa Hàn Phương:’’Dạy ta!’’
Hứa Hàn Phương khinh thường nói:’’Dạy ngươi? Bái ta làm sư phụ!’’
Doanh Võ nói, không tình nguyện dòm Hứa Hàn Phương. Nhưng là ánh mắt muốn học bắn cung nhìn thật tội nghiệp.
Hạo Nhiên và Doanh Văn cõi lòng đầy hứng thú mà nhìn một đôi oan gia mỗi ngày cãi nhau này, cũng đợi trò hay lại muốn mở màn. Còn phải tùy thời chuẩn bị can ngăn.
Ngoài dự đoán mọi người, ngày hôm nay tâm tình Hứa Hàn Phương tốt, không có cố ý làm khó dễ Doanh Võ.
“Qua đây ta cho ngươi biết, bắn như thế nào!’’
Doanh Võ mang vui vẻ mà lại gần.
Nói cho Doanh Võ mấu chốt ba điểm một đường, để cho tự hắn đi luyện. Hứa Hàn Phương tự mình qua lại dò xét tìm chim sẻ, nhưng mà một con chim sẻ cũng không tìm được, mất hứng trở về. Thấy chỉ có bướm bay, lờ mờ nhớ kỹ thì ấu trùng hồ điệp đối với họ cây mù tạc nguy hại lớn. Mặc dù sau khi hóa bướm không còn là côn trùng có hại biến thành côn trùng có ích. Bắn đi mấy con cũng không tính là quá xấu chứ? Giương cung nhắm vào, bắn không trúng. Lại bắn vẫn không trúng. Hơi thất vọng. Ta không tin không bắn trúng, thái độ bướng bỉnh của Hứa Hàn Phương lại nổi lên.
Vội vã chạy đến trước mặt Hạo Nhiên nắm một nắm đậu tương, tiếp tục nhắm, lại thất bại. miệng lại nhổ ra bực bội, nhắm hết lần này đến lần khác, bắn. Cuối cùng pằng một cái, một com bướm ứng tiếng mà rơi, cánh trên mặt đất hé ra hợp lạ mà chớp động.
“Da!;; Hứa Hàn Phương kêu cao lên làm một tư thế thắng lợi. rước lấy ánh mắt của ba vị nam sĩ. Ba người nhìn Hứa Hàn Phương trên mặt đất vừa nhảy vừa bật, có lắc đầu mỉm cười, có cau mày, có quái lạ.
Doanh Võ đã chạy tới nhặt con bướm lên:’’Ngươi bắn rụng?’’
“Ừ.’’
“Không tin!’’ Doanh Văn bĩu môi.
“Không tin ta bắn lại cho ngươi xem.’’ Hứa Hàn Phương ngừng thở bắn, buông tay. Lại một con bướm rơi xuống trên mặt đất.
“Thần ơi!’’ Doanh Võ khen.
“Đồ đệ đi luyện nhanh! Đừng cho sư phụ mất mặt!’’ Hứa Hàn Phương giả vờ nghiêm túc nói.
Doanh Võ cười hắc hắc, theo như mấu chốt hết sức chuyên chú mà luyện tập.
Hứa Hàn Phương một chốc chạy đi về, Hạo Nhiên đem túi nước đưa cho Hứa Hàn Phương, quan tâm nói:’’Uống chút nước. Nhìn ngươi chạy đầu đầy mồ hôi.’’
Hứa Hàn Phương mỉm cười một tiếng tiếp nhận túi nước uống, nàng sớm thành thói quen Hạo Nhiên cẩn thận mà quan tâm và chiếu cố. Quay đầu thấy Doanh Văn cúi đầu cầm đao nhỏ khắc cái gì đó, tò mò hỏi:’’Văn tử, ngươi đang làm gì đấy?’’
Doanh Văn không ngẩng đầu, cũng không trả lời.
Hứa Hàn Phương tiến tới nhìn. Chỉ thấy hắn khắc khắc bên trái khắc khắc bên phải, sau đó đem mấy cái lắp ráp hoặc sáp hoặc buộc chặt tổ hợp cùng một chỗ, cầm trong tay một hình thù kỳ quái gì đó. Lại vừa nhìn đây rõ ràng là một tiểu mô hình cái nỏ. “Nha, nỏ?’’ Hứa Hàn Phương kinh ngạc nói.
Doanh Văn hiển nhiên rất khó hiểu Hứa Hàn Phương có thể một hơi kêu lên tên nỏ, phải biết rằng thứ này chỉ có ở trong quân đội mới có thể nhìn thấy. Tại sao nàng lại biết được?
“Ngươi làm nỏ nhỏ làm cái gì?’’ Hứa Hàn Phương tới đoạt lấy cầm ở trong tay, tinh tế nghiên cứu. Vẫn là lần đầu tiên thấy loại vật dụng này.
“Nhìn thấy các ngươi bắn cung, ta nhàn rỗi không có chuyện gì, nhớ tới nỏ. Đang nghĩ nghĩ làm thế nào có thể khiến cho tầm bắn mặt khác xa hơn.’’ Doanh Văn nhàn nhạt trả lời.
Hứa Hàn Phương vỗ vai Doanh Văn khen:’’Đồng chí tốt, giải sầu không quên công việc! Đáng biểu dương!’’
Doanh Văn không phòng bị, bị vỗ nhoáng lên, sửng sốt một chút sau đó bĩu góc môi cười nhạt.
Hứa Hàn Phương thưởng thức mô hình, nhớ tới từ trong sách xem qua năm đó lúc Đại tướng quân Tần quốc Mông Điềm cùng dân tộc Hung Nô chiến đấu, chính là dựa vào cái nỏ tên giành thắng lợi, đột nhiên giật mình, lẽ nào người trước mắt này cùng Mông Điềm có quan hệ gì sao? Không phải là người này chính là Mông Điềm chứ? Quay đầu lại tìm tòi mà nhìn Doanh Văn.
Doanh Văn nhìn lại liếc mắt nàng một cái:’’Thế nào, có cái gì không đúng sao?’’
“Mông Điềm?’’ Hứa Hàn Phương gọi thử.
Doanh Văn ngẩn ra, ngơ ngẩn nhìn Hứa Hàn Phương, không nói gì.
Doanh Võ giận đùng đùng chạy về, nhất ngồi dưới đất, thét:’’Không luyện nữa, không luyện nữa. Một lần cũng bắn không trúng!’’
Hứa Hàn Phương dùng nỏ trong tay gõ đầu Doanh Võ nói:’’Ngốc! Đã vậy còn muốn ta thu ngươi làm đồ đệ. Mất mặt.’’
“Ta đúng là bắn không trúng mà! Ta đã luyện nửa ngày rồi.’’ Doanh Võ cúi đầu xụ xuống nói, cũng thấy đuối lý.
Hứa Hàn Phương gõ đầu hắn lần hai:’’Biết heo chết như thế nào không?’’
Vừa hỏi lời này, Hạo Nhiên cũng biết Hứa Hàn Phương ý tại ngôn ngoại, che miệng lại len lén vui cười, không mất văn nhã.
Doanh Võ cầm đầu nói:’’Ta làm sao biết heo chết là như thế nào?’’
“Ngốc chết!’’ Hứa Hàn Phương lại gõ đầu Doanh Võ.
“Đừng gõ nữa, đều bị ngươi gõ choáng váng.’’ Doanh Võ bưng đầu la lên né tránh, chẳng biết tại sao gần đây hắn và Hứa Hàn Phương ở cùng một chỗ có một loại cảm giác kỳ quái.
Hạo Nhiên phát hiện hình dạng ngây ngô của Doanh Võ cùng mình trước đây có điểm giống nhau, có chút đồng tình.
Doanh Văn nhìn tình hình hai người cải vã, vẻ mặt cũng mang ý cười.
Doanh Võ né tránh hô:’’Không biết bắn cung thì đần sao? Nam nhân đều là lấy kiếm làm binh khí, luyện kiếm đi! – Nếu không chúng ta so kiếm một chút?’’
Hứa Hàn Phương biết mình cũng không biết kiếm gì đó, cùng hắn so kiếm? Hắc, đao kiếm không có mắt làm mình bị thương thì làm thế nào? Chuyện không mảy may nắm chắc mới không làm đó! Ngậm miệng không đáp.
Trong lòng Doanh Văn hiểu rõ vừa muốn mở miệng ngăn lại, Hạo Nhiên đứng lên nói:’’Ta đã ngồi nửa ngày rồi, cũng muốn đứng dậy hoạt động một chút. Đi, hai chúng ta đi luyện kiếm!’’
Hứa Hàn Phương hướng về Hạo Nhiên cười cảm kích, cảm tạ hắn thay nàng giải vây. Hạo Nhiên nhìn Hứa Hàn Phương cũng hiểu ý cười.
Doanh Văn nhìn hai người mắt nhìn mắt mà cười, cúi đầu cầm lấy nỏ nghiên cứu tiếp, chỉ là thoạt nhìn tựa hồ có chút không tập trung.
Hạo Nhiên và Doanh Võ đều lượm một cành cây đứng lên ra dấu ở phía xa.
Nhìn Hạo Nhiên và Doanh Võ cầm cành cây bắt chước so kiếm, Hứa Hàn Phương chợt nghĩ tới Thanh. Thanh lúc gần đi ánh mắt lưu luyến mà nhìn lại nàng, nàng đến nay còn nhớ kỹ rõ ràng. Dưới đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị khó có thể che giấu nhu tình, khiến nàng khổ sở. Hắn hiện tại người ở nơi nào? Hắn có hay không dùng tính mạng hắn đổi lấy những thứ hoàng kim đó? Hắn vẫn có thể trở về sao? Cầu khẩn trời xanh, để cho Thanh bình an vô sự đi. Bằng không cuộc đời này lương tâm khó an!
“Ngươi lại đang suy nghĩ gì?’’ Chẳng biết lúc nào, Doanh Văn bắt đầu nhìn chăm chú vào Hứa Hàn Phương.
“Không có việc gì, nhớ một người bạn.’’ Hứa Hàn Phương quay đầu không muốn mặt đối mặt, hình như ánh mắt Doanh Văn luôn có thể xuyên thấu qua phòng tâm của người ta.
“Bạn?’’ doanh Văn truy hỏi, ánh mắt thâm thúy lại bắt đầu lóe ra thần thái rạng rỡ.
“Quên đi, không đề cập tới hắn.’’ Hứa Hàn Phương tâm thần bất định mà khoát khoát tay, một cổ buồn bực không rõ xông lên đầu.
“Ta thấy ngươi mất hứng.’’ Doanh Văn ánh mắt sáng như đuốc.
Hứa Hàn Phương thuận miệng có lệ:’’Không có!’’ thở dài, thầm nghĩ: Quên đi, nghĩ chút chuyện vui vẻ đi, tin tưởng cát nhân tự có thiên tướng.
Doanh Văn không truy vấn nữa, mắt nhìn Doanh Võ so kiếm cùng Hạo Nhiên, như có điều suy nghĩ.
Hứa Hàn Phương vẫn là không có cách nào ổn định tâm trạng, trong lòng ầm ĩ chạy nhảy đến khó chịu, còn nhớ đi học chỉ cần phòng ngủ vừa có người không vui, mọi người cứ thay phiên kể chuyện cười, liền không hề nghĩ ngợi nói:’’Kể cho ta một chuyện tiếu lâm đi?’’
“Kể chuyện cười?’’ Doanh Văn nhìn Hứa Hàn Phương, nhức đầu, trả lời rất thẳng thắn:’’Ta không biết!’’
Hứa Hàn Phương miệng nhụt chí mà nói:’’Vậy coi như thôi.’’ Tiểu nữ nhân hiện ra hết, không giả bộ chút nào.
Doanh Văn si ngốc ngồi nhìn một lát, áy náy nói:’’Ta thật không biết, nếu không thì ngươi kể cho ta?’’
Suy nghĩ một chút nói:’’Có một nữ tử không biết gặp mặt, một hồi kêu:’Diện Trù đầu’ mẩu thân nàng nói: Diện Trù không biết đổi nước sao? Một hồi nàng lại kêu, Diện và Hi đâu? Mẫu thân nàng nói Diện Hi không cần đổi mặt sao? Một lát sau, nàng lại kêu, Diện và Hi cùng lại đây! Mẫu thân nàng rất tức giận, nói cô nàng ngốc, mới vừa rồi không phải là đã nói với con Diện Trù đến đổi nước sao? Nàng la, không được đâu, bỗn đã đầy không chứa nổi rồi! Mẫu thân nàng nổi cáu mà hô to, ngươi một cô nàng ngốc chết đi được, ta nếu không vá chăn đem mình vá vào trong, ta lúc này không phi ra ngoài đánh được ngươi! Cha cô nàng ngoài phòng lòng không vui, cao giọng mắng, hai ngươi một đôi ngu xuẩn, ta nếu không xây chuồng lợn quên giữ lại cửa. Lúc này ra không được, ta liền đánh cùng mẹ ngươi!’’
“Ha ha ha!’’ Doanh Văn cười nghiêng ngả, vỗ đùi nói:’’Thú vị, rất thú vị đó! Ha ha ha!’’ người ngồi nghiêm chỉnh như hắn vậy rất ít người sẽ cười đến thất thố như vậy.
Bạn bè vui sướng vậy, Hứa Hàn Phương cũng vui vẻ, cười là sẽ truyền nhiễm, Hứa Hàn Phương cũng ha hả cười không ngừng.
Doanh Văn nhìn Hứa Hàn Phương mặt cười tươi như hoa nói:’’Ngươi lúc này cao hứng! Cô gái ngốc này không phải là ngươi à!’’
Hứa Hàn Phương liếc Doanh Văn một cái nói:’’Đúng rồi, đúng rồi! có thể để cho bạn bè cười thành như vậy, ta đương nhiên vui vẻ. Ta mong muốn mọi người đều là thật vui vẻ!’’
Doanh Văn nghe vậy nao nao, nụ cười cứng trong chốc lát, tiện đà cười đến càng thêm hài lòng.
Hạo Nhiên và Doanh Võ cân nhắc cành gỗ đi tới.
Hạo Nhiên vừa đi vừa nói:’’Các ngươi cười gì vậy? Vui vẻ thế, để cho chúng ta cũng nghe một chút.’’ Nói giơ tay lên xoa mồ hôi một chút.
Hứa Hàn Phương cười nói:’’Chúng ta đanh kể heo chính là ngốc chết.’’ Nói rồi liếc xéo Doanh Võ, còn không quên mới vừa rồi chế nhạo hắn.
Doanh Võ không vui mà kêu lên:’’Tại sao lại toàn là nói móc ta? Kháng nghị!’’
“Kháng nghị vô hiệu!’’ Hứa Hàn Phương lập tức phản bác.
Hạo Nhiên nhận lấy khăn bố Hứa Hàn Phương đưa cho lau mồ hôi, cười nói:’’Phương, ngươi đem hai câu đố ngày đó cho ta đoán cho hắn đoán một chút, xem bọn hắn ngốc hay không ngốc!’’
Hứa Hàn Phương đáp:’’Được!’’ Hỏi tiếp:’’Ăn được mấy con sâu trong quả táo thì đáng sợ nhất?’’
Doanh Võ còn đang đảo mắt trầm tư suy nghĩ, chỉ nghe Doanh Văn thản nhiên nói:’’Đem sâu đều ăn vào trong bụng vẫn không phải là đáng sợ nhất.’’
Hứa Hàn Phương sửng sốt, không nghĩ tới Doanh Văn sẽ trả lời như thế. Hạo Nhiên mỉm cười nói:’’Phương, đáp án này của hắn và cái đáp án kia của ngươi gần giống nhau, gần giống nhau.’’
Hứa Hàn Phương yên lặng gật đầu, hỏi tiếp:’’Trên cây có ba con chim, đánh chết một con còn lại mấy con?’’
Doanh Võ cướp lời nói:’’Cái này ta biết, hai.’’
Hạo Nhiên cười khanh khách, tiểu tử này và ta lúc đó trả lời vấn đề ngốc giống nhau.
Doanh Văn lại là nhàn nhạt nói:’’Ta sẽ nghĩ biện pháp một cái đem ba con chim đều đánh chết.’’
Hứa Hàn Phương ánh mắt bỗng nhiên lại nhảy, trầm tư chốc lát, vì sao hắn trả lời vấn đề cùng người khác lại không giống như vậy chứ? Hắn đến tột cùng là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT