Mùi phấn hương thoang thoảng theo làn gió lùa qua Ô cửa thạch lao khỏa lấp không khí ẩm thấp, nhưng khi Thẩm Mộc Phong vừa ngửi được mùi hương đó, thì lại hơi nhỏm người lên. Mùi xạ hương đã in vào tâm não y. Mùi xạ hương chỉ có Ở người y yêu nhất trong cuộc đời nay: mùi xạ hương của Ðoan Cơ.
Từ một kẻ ngờ nghệch chợt giật mình qua một giấc ngủ say đầy mộng mị, Mộc Phong khẽ nói:
- Ðoan Cơ Người bước vào thạch lao không phải là Ðoan Cơ như Thẩm Mộc Phong tưởng tượng, mà là Lâm Bạch Huệ. Thấy Bạch Huệ, đôi mắt Mộc Phong cứ trố ra nhìn.
Bạch Huệ nhìn Mộc Phong nói:
- Thấy Lâm Bạch Huệ, Thẩm huynh không mừng?
Hai bàn tay Thẩm Mộc Phong nắm lại thành hai thoi quyền:
- Tại sao ta phải mừng khi thấy người đã hại ta?
Bạch Huệ mỉm cười nói:
- Ai hại huynh?
- Không phải là nàng ư? Nàng còn đến đây làm gì nữa?
Y cười khẩy nói tiếp:
- Hay đến thạch lao này cốt để lấy mạng Thẩm Mộc Phong?
- Làm một công việc vô nghĩa thì làm làm gì? Bạch Huệ không thích làm những chuyện vô ích. Còn người hại huynh ư?... Chẳng có ai hại huynh cả, mà chỉ có kẻ lợi dụng huynh mà thôi.
Hai cánh môi Mộc Phong mím lại biểu lộ tất cả sự bất nhẫn đối với Lâm Bạch Huệ.
- Nàng lợi dụng ta những gì nào?
- Tìm cho ta Bạch Huệ một nô tình siêu cao thủ để khôi phục Tinh Túc giáo, nhất thống võ lâm duy ngã độc tôn.
Mộc Phong khẽ gật đầu:
- Ta hiểu nàng.
Bạch Huệ lắc đầu:
- Huynh chẳng bao giờ hiểu được Lâm Bạch Huệ.
- Nàng trái ngược với Ðoan Cơ.
Bạch Huệ mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Ðiều này thì huynh nói đúng... Nếu Lâm Bạch Huệ là Ðoan Cơ thì võ lâm chẳng bao giờ nói đến Tinh Túc giáo. Ðúng... Bạch Huệ không hề giống Ðoan Cơ tỷ tỷ. Nếu Ðoan Cơ tỷ tỷ chỉ biết nghĩ đến chữ tình nhỏ nhen thì Bạch Huệ khác tỷ ấy xa lắm...
Thật là xa.
Mộc Phong đanh giọng nói:
- Nàng muốn gì Ở ta? Bây giờ Thẩm mỗ chẳng còn gì để nàng lợi dụng được cả.
Bạch Huệ chắp tay sau lưng. Cùng lúc đó một làn gió lùa từ phía sau lưng nàng thổi đến phả mùi hương xạ đặc dị riêng biệt của nàng xông vào khứu giác Thẩm Mộc Phong khiến gã phải cau mày. Mặc dù biết kẻ đối diện mình không phải là Ðoan Cơ nhưng mùi xạ hương từ cờ thể Bạch Huệ phả ra buộc y phải liên tưởng đến người tình hôm nao.
Bạch Huệ mỉm cười nói:
- Huynh đã biết mình là một kẻ vô dụng rồi à?
- Ta tự biết mình. Ta đã là một kẻ vô dụng hẳn nàng chẳng còn thú vị gì với ta nữa.
Bạch Huệ ngửa mặt cười khanh khách. Nàng chợt chắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị, nhu mì nói tiếp:
- Chỉ có giết ta, nàng mới tránh được hậu họa sau này. Nàng nghĩ lại xem, nếu như Thẩm Mộc Phong vượt qua được kiếp họa này thì có bỏ qua cho sự phản bội của nàng không?
Gã nói dứt câu thì Bạch Huệ cất tiếng cười ngặt nghẽo. Nàng vừa cười vừa hỏi:
- Huynh nghĩ xem, Lâm Bạch Huệ có sợ hậu họa Thẩm Mộc Phong hay không?
- Hiện tại Thẩm mỗ đang Ở trong tay nàng, nàng không sợ, nhưng tâm hẳn đã nghĩ đến điều đó.
- Thẩm huynh không hiểu Bạch Huệ. Không ngờ một Huyền Y tôn giả lại ấu trĩ đến như vậy Cả võ lâm Trung nguyên, Lâm Bạch Huệ còn có ý thâu phục thì một Huyền Y tôn giả đâu có gì để Lâm Bạch Huệ phải sợ hãi chứ?
Sắc diện Thẩm Mộc Phong đỏ bừng vì thẹn. Hắn muốn vận chuyển công lực để phát tác chưởng công nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Bạch Huệ nói:
- Bạch Huệ nói ra sự thật, huynh đừng thẹn, đừng giận.
Buông một tiếng thở dài, Mộc Phong nói:
- Vậy thì nàng đến đây muốn gì Ở Thẩm Mộc Phong này? Không có ý định lấy mạng ta thì đến đây làm gì?
Y nghiến răng rít giọng nói.
- Bỡn cợt Thẩm mỗ à?
Bạch Huệ lắc đầu:
- Bạch Huệ đến thạch lao này không có ý lấy mạng huynh cũng không có ý bỡn cợt huynh. Bạch Huệ đến để thăm huynh mà thôi.
- Thăm ta...
Y hừ nhạt một tiếng:
- Nàng còn có thể thăm Thẩm Mộc Phong này ư? Nàng đã bán ta cho Diêm la Thành Chủ giờ lại đến thăm ta. Nghĩ cũng lạ lắm đó.
- Huynh thấy lạ, nhưng Lâm Bạch Huệ thì chẳng lạ chút nào.
Nàng bước đến trước mặt Thẩm Mộc Phong:
- Bạch Huệ và huynh đã từng có những khoảnh khắc ái ân với nhau nên Bạch Huệ phải đến thăm huynh.
Mộc Phong lắc đầu:
- Ta đã quên đi chuyện đó rồi.
- Huynh thì quên nhưng Bạch Huệ lại không quên. À... Nhân tiện Bạch Huệ còn muốn đem cả đôi nạng đến cho huynh.
Nàng nói xong vỗ tay một tiếng. Ả a hoàn mang đôi nạng từ ngoài cửa bước vào quỳ xuống trang trọng dâng lên Bạch Huệ bằng hai tay.
Bạch Huệ nói:
- Hãy trao cho Thẩm tôn giá.
Ả a hoàn đặt đôi nạng xuống bên cạnh Mộc Phong. Mộc Phong nhìn đôi nạng gằn giọng nói:
- Thẩm mỗ không cần đến đôi nạng này nữa.
Y lắc đầu nhìn quanh.
- Thạch lao này quá nhỏ bé, Thẩm mỗ không cần đến đôi nạng này nữa.
Bạch Huệ nhìn gã nói:
- Nhưng đôi nạng này là của huynh. Cái gì của người thì Bạch Huệ phải trả lại cho người. Không lẽ huynh muốn Bạch Huệ giữ đôi nạng của huynh để làm kỷ niệm ư?
Bạch Huệ lắc đầu:
- Bạch Huệ không thích đâu. Với huynh thì huynh luôn giữ lại những kỷ niệm với Ðoan Cơ tỷ tỷ, nhưng Bạch Huệ thì không. Chẳng có gì trên đời này khiến Bạch Huệ phải trau chuốt nâng niu cả.
Mộc Phong gằn giọng nói:
- Thẩm mỗ không có ý tặng nàng đôi nạng để làm kỷ niệm.
- Như thế thì hay biết mấy.
Nàng nhìn Mộc Phong mỉm cười nói:
- Huynh một mình trong thạch lao hẳn nhớ Ðoan Cơ tỷ tỷ lắm phải không?
- Ðúng.
- CÓ khi nào huynh nghĩ đến Lâm Bạch Huệ không?
Gã nhìn nàng:
- CÓ nghĩ đến nhưng chỉ ngập sự căm hờn.
- Tại sao huynh căm hờn Bạch Huệ, phải chăng vì Bạch Huệ phản bội huynh?
Mộc Phong gật đầu:
- Không sai.
Bạch Huệ lắc đầu:
- Huynh không còn giữ được phong thái của một nam tử hán đại trượng phu. Nếu huynh là một nam tử hán đại trượng phu thì thắng là thắng, thua là thua, chứ không vì thua mà căm phẫn đối phương của mình.
- Trước đây ta không nghĩ nàng có tâm địa như hôm nay.
Bạch Huệ nhường mày nói:
- Ðừng trách Bạch Huệ mà hãy tự trách huynh là kẻ ấu trĩ.
Nàngnghiêmgiọngnói:
- Chỉ vì sự ấu trĩ mà huynh không nhận ra mặt trái của Lâm Bạch Huệ. Hãy nghĩ lại xem... Huynh có lợi dụng Bạch Huệ không?
Sắc diện Mộc Phong lại đỏ bừng vì thẹn. CỔ họng gã như thể có khối khí cô đặc chặn ngang khiến không thể thốt ra lời.
Thẩm Mộc Phong gục mặt nhìn xuống đôi chân cụt lủn của gã.
Bạch Huệ nói tiếp:
- Huynh cũng có ý lợi dụng Bạch Huệ. Mục đích của huynh chỉ muốn trả thù cho Ðoan Cơ.
Nàng cười khẩy nhìn Thẩm Mộc Phong:
- Hãy xem quan hệ của Bạch Huệ và huynh như một canh bạc. Ðã là một canh bạc thì ắt phải có kẻ thắng người bại. Kẻ thắng thì được tất cả, còn người bại hãy tự biết mình là kẻ thua cuộc. ÐÓ mới chính là canh bạc chân chính và công bằng.
Mộc Phong ngẩng mặt nhìn lên:
- Ta đã thua.
- Biết mình là kẻ thua thì đừng ôm hận, đó mới là kẻ đại trượng phu.
Buông một tiếng thở dài, Thẩm Mộc Phong nói:
- Nàng đến đây để giáo huấn ta đó à?
Nàng lắc đầu:
- Ðến thăm huynh.
- Ðến thăm ta?
Bạch Huệ gật đầu.
Mộc Phong ôm quyền:
- Ta vô cùng cảm kích. Xem ra Thẩm mỗ là kẻ thua cuộc nhưng vẫn còn để lại chút gì đó trong canh bạc này nhưng luôn nghĩ đến Thẩm huynh.
- Nếu không có Thẩm huynh, Bạch Huệ chưa hẳn có ngày hôm nay. Chính vì vậy, Bạch Huệ không quên huynh.
Mộc Phong khẽ gật đầu:
- Nàng đã không quên ta thì ta sẽ cho nàng một lời khuyên, không biết nàng có nghe không?
- Lời nói của huynh rất đáng giá đối với Lâm Bạch Huệ.
Thẩm Mộc Phong nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Nàng dùng tình và sắc để tạo dựng Tinh Túc giáo. Hãy cẩn thận với lưỡi kiếm của nàng.
Thẩm Mộc Phong nói xong, chỏi tay từ từ quay mặt vào tường.
Bạch Huệ nhìn y, từ tốn nói:
- Bạch Huệ luôn là kẻ thắng. Thắng ngay cả chính bản thân mình.
Buông một tiếng thở dài, Bạch Huệ nói:
- Nhân tiện đến thăm huynh, Bạch Huệ muốn nói cho huynh biết...
Mộc Phong không quay lại, nhưng lên tiếng hỏi nàng:
- Nàng muốn nói gì?
- Nếu gặp lại Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng, huynh sẽ ứng xử như thế nào?
Nghe Bạch Huệ thốt ra câu này, Thẩm Mộc Phong từ từ quay lại đối mặt với nàng. Y ngập ngừng nói:
- Ðàm Vĩnh Hưng cũng đang trong tình huống như Thẩm mỗ?
Bạch Huệ ngửa mặt cười khẩy rồi nói:
- Bạch Huệ chưa nói mà Thẩm huynh đã đoán ra.
- Câu trả lời ngay trong câu hỏi của nàng?
Bạch Huệ gật đầu:
- Huynh đoán rất đúng. Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng cũng giống như Thẩm huynh hiện tại. Trước đây võ lâm có Hắc Bạch kỳ hiệp thì cả hai phải cùng chung một số phận chứ.
Mộc Phong lắc đầu:
- Ta thật không ngờ.
- Vĩnh Hưng cũng thua một canh bạc giống như huynh. Thậm chí còn hơn huynh nữa.
- Y cũng rơi vào bẫy tình của Bạch Huệ?
- Nếu huynh là kẻ thua cuộc thì Vĩnh Hưng cũng là người bại trận. Hai người trước đây từng là bằng hữu tri kỷ của nhau thì họa hẳn như nhau chứ.
Nàng mỉm cười.
Thẩm Mộc Phong bật lên tràng cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói:
- Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng đang Ở đâu?
- Huynh muốn gặp y à?
Mộc Phong gật đầu:
- Rất muốn. Thẩm mỗ tưởng đâu chỉ có mình Thẩm mỗ là kẻ ấu trĩ nên biến thành kẻ bại trong canh bạc của nàng. Không ngờ ngay cả Lãnh Diện Tu La từng mệnh danh là ÐỔ vương cũng như ta. Hắn đúng là tri kỷ của Thẩm Mộc Phong.
Bạch Huệ khoanh tay trước ngực:
- Ngay cả trong tình yêu Ðàm Vĩnh Hưng cũng là tri kỷ của Thẩm Mộc Phong.
Mặt Mộc Phong nhăn nhó khi nghe câu nói này của Lâm Bạch Huệ. Y ngập ngừng hỏi:
- Nàng muốn nhắc đến...
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Bạch Huệ nghiêm giọng nói:
- Bạch Huệ muốn nhắc đến mối tình giữa Ðoan Cơ tỷ tỷ và Ðàm Vĩnh Hưng.
Nàng cười khẩy nói tiếp:
- Thẩm huynh cứ nghĩ Ðoan Cơ chỉ có mình huynh thôi sao? Chẳng qua huynh có được Ðoan cơ là do Vĩnh Hưng nhường lại cho huynh mà thôi. Nếu như hắn muốn có Ðoan Cơ tỷ tỷ thì huynh chẳng bao giờ có được tình của Ðoan Cơ.
Nét đau khổ hiện rõ trên mặt Mộc Phong.
Bạch Huệ mỉm cười nói tiếp:
- Mãi mãi huynh vẫn là kẻ đến sau trong trái tim của Ðoan Cơ. Trong tâm của Ðoan Cơ lúc nào cũng in hình bóng của Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng.
Nàng lắc đầu:
- Mãi mãi huynh là kẻ đến sau. Vĩnh Hưng đã từng được Ðoan Cơ tỷ tỷ trao tặng nụ hôn. Một nụ hôn tình yêu mà chưa bao giờ huynh có được nơi Ðoan Cơ.
Mộc Phong nghiến răng nói:
- Nàng im đi... Nàng chẳng có gì minh chứng cho điều nàng nói.
Bạch Huệ nhìn Mộc Phong lắc đầu:
- Ðiều Bạch Huệ nói ra không bao giờ là không thật cả. Vì đó là lời nói của Tinh Túc giáo chủ.
- Vì mục đích gì mà nàng nói với ta điều đó?
- Tại sao huynh lại hỏi Bạch Huệ câu đó? Huynh tự biết câu trả lời mà. Kẻ nô tình phải chăng chính là huynh?
sắc diện Mộc Phong biến qua màu tái nhợt, tái nhạt. Y lắc đầu như thể vừa nhận được hung tin mà y không có cách nào hóa giải được hung tin này.
Y gượng nói:
- Ta muốn biết sự minh chứng cho lời nói của nàng?
Bạch Huệ mỉm cười:
- Bạch Huệ đã nhận được nụ hôn nồng nàn thắm thiết mà trước đây Ðàm Vĩnh Hưng đã hôn tặng cho tỷ tỷ. Từ nụ hôn đó mà hắn đã nhận được một canh bạc cháy túi chẳng thể nào gỡ được. Huynh nghĩ xem... Ai có thể đánh gục được ÐỔ vương trong một canh bạc chứ, ngoài kẻ mà gã đã trao tình?
Mộc Phong với tay chộp lấy cây nạng, chỏi xuống đất. Y dùng nạng thế cho đôi chân một cách thiện nghệ.
- Ta muốn gặp Vĩnh Hưng ngay bây giờ.
Bạch Huệ nhìn Mộc Phong:
- Huynh muốn gặp ư...?
Mộc Phong gật đầu.
Bạch Huệ buông một câu lạnh lùng:
- Phải có điều kiện.
- Ta hiểu... Nàng đã có ý định này. Hãy nói điều kiện của nàng ra đi.
- vô Tự Kinh.
Mộc Phong mím môi, suy nghĩ.
Bạch Huệ mỉm cười nói tiếp:
- Nếu Thẩm huynh chấp nhận điều kiện đó thì cơ may huynh có thể hồi phục công lực để gặp mặt Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng.
Mộc Phong gằn giọng nói:
- Bạch Huệ... Ta đồng ý. Tất cả những gì trong VÔ Tự Kinh sẽ thuộc về nàng.
- Bạch Huệ vô cùng cảm kích khi nghe Thẩm huynh thốt ra câu nói này.
Bạch Huệ vỗ tay một tiếng.
Hai ả a hoàn bước vào. Trên tay hai người là hai chiếc mâm với bầu rượu và thức ăn.
Bạch Huệ nói với hai nàng đó:
- Hai người phải hầu hạ Thẩm tôn giá chu đáo. Chỉ cần Thẩm tôn giá phật ý thì bổn nương sẽ tước đoạt mạng hai người.
Hai ả a hoàn cung kính nói:
- Tuân lịnh nương nương.
Bạch Huệ nhìn lại Mộc Phong:
- Mong rằng sau lần hội kiến này, huynh sẽ hiểu Bạch Huệ hơn.
Mộc Phong im lặng. Bạch Huệ nhìn gã. Hai người đối nhãn với nhau. Phàm những lần trước hai luồng uy quang của Thẩm Mộc Phong phát ra tựa như những mệnh lệnh bất di bất dịch đối với Lâm Bạch Huệ, nhưng lần này thì ngược lại. Khi hắn đối nhãn với nàng thì bất giác thần trí suy sụp hẳn. Nếu trước kia Thẩm Mộc Phong là một chủ nhân ông đối với Lâm Bạch Huệ thì nay y đang đứng trước sự trưởng thượng bắt gã phải thuần phục mà không thể nào cưỡng lại được.
Bạch Huệ mỉm cười nói:
- Huynh sẽ tự lấy lại những gì huynh đã mất.
- Ta sẽ không bao giờ quên ánh mắt này của nàng.
- Mong rằng đó là sự vĩnh hằng trong cuộc sống và suy nghĩ của Thẩm huynh.
Bạch Huệ nói xong quay bước từ từ bước ra cửa thạch lao. Nàng ra đi rồi nhưng vẫn để lại mùi hương phảng phất trong gian thạch lao khỏa lấp mùi ẩm thấp nồng nồng.
Mộc Phong với tay chộp bầu rượu, mở nắp dốc vào miệng tu ừng ực. Hắn không phải uống rượu để khỏa lấp sự thảm hại của mình mà uống rượu để cố dằn sự xáo trộn trong nội tâm bởi những lời nói của Bạch Huệ khiến cho tâm tưởng y dậy sóng. Y đặt bầu rượu xuống cạnh, bâng quơ nói:
- Ðoan Cơ Vĩnh Hưng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT