“Nhanh lên! Dùng tay đi, nếu không thì dùng chân cũng được” Chu Diễn hét to át cả tiếng sóng biển.

Tri Kiều gần như không thể mở nổi mắt, nước tràn đầy vào hai xoang mũi, cô muốn trả lời anh nhưng không mở miệng.

Gợi ý trong bức thư viết như thế này: Bạn và bạn đồng hành cùng nhau dùng ván lướt sóng ra giữa biển lấy vỏ sò của chính hai người.

Vì thế mới sáng sớm cô và Chu Diễn đã thay quần áo ra bờ biển chờ nhân viên chế tác đến —— may mắn tối qua Chu Diễn đã bảo với cô hôm nay tốt nhất là nên mặc quần áo bơi, để đỡ tốn thời gian thay quần áo.

Thật ra Tri Kiều biết bơi, thế nhưng lướt sóng kiểu ngược sóng thế này là lần đầu tiên. Hai cánh tay như bị ai đó trói lại, nặng trĩu. Mà Chu Diễn đã nhanh chóng lướt qua cô, quay đầu luôn mồm nhắc nhở cô nên làm thế nào, cô làm theo, nhưng cũng không thành công.

Cô dùng hết sức bơi đến thứ căng phồng bằng plastic màu trắng —— cũng chính là bức thư “Vỏ sò màu trắng” —— sau đó, Chu Diễn đã lấy từ bên trong thứ gì đó rồi cột vào cổ tay, tiếp theo anh làm động tác “trở về” ra hiệu với cô. Bản thân Tri Kiều mở mắt còn không nổi, nhưng vẫn cố gắng quay đầu lại, đúng lúc cô định cố hết sức nâng cánh tay đau nhức mỏi nhừ của mình lên thì phía sau có một cơn sóng lớn ập đến đập mạnh vào cô, Tri Kiều bỗng nhiên hiểu ra —— Sóng to gió lớn là đây.

“Á!……”

Cô chỉ hét lên một giây, đã bị sóng biển đẩy ra xa hơn mười mấy mét, Tri Kiều mở to mắt, phát hiện Chu Diễn vẫn đứng vững trên ván lướt sóng, toàn thân bao phủ ánh nắng vàng nhàn nhạt, dưới ván là sóng to dữ dội, giống như vị thần biển cả đang mạnh mẽ đi tới.

Có giọt nước rơi trên chóp mũi, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Diễn đứng ở trước mặt mình từ lúc nào không hay, từ trên cao xuống nhìn cô, cười cười hỏi: “Em không sao chứ?”

Cô không biết sức lực tự nhiên lấy từ đâu, lắc lắc đầu, anh vẫn cười, chính xác là chỉ nhếch khóe miệng, dường như đang cười nhạo cô trong tình cảnh chật vật như vậy. Anh xoay người kéo cô lên ván lướt, cô dốc toàn bộ sức lực đặt cái chân mềm oặt của mình xuống, đi theo anh đến bờ biển chờ nhân viên chế tác đến để lấy bức thư gợi ý kế tiếp.

Chu Diễn nhận bức thư nhưng không mở ra xem ngay, mà ném bức thư cho lão Hạ từ đầu đến giờ vẫn cầm máy quay đứng trên bờ biển, sau đó đẩy Tri Kiều vào phòng thay quần áo ngay bên cạnh cửa hàng cho thuê ván lướt sóng. Nói là phòng thay quần áo, nhưng hoàn toàn không thể thay ở đây được, bởi vì bên trong không hề phân biệt nam nữ, chỉ có một phòng chung, bốn phía đều gắn vòi hoa sen để du khách đến rửa sạch nước biển hoặc cát trên người, nếu muốn thay quần áo, mọi người thường chọn toilet công cộng bên cạnh.

“Em vẫn ổn chứ?” Chu Diễn nhìn Tri Kiều ngồi phịch lên ghế dài , mở vòi nước, xối sạch cát trên lưng cô.

“…… Vẫn ổn.” Cô thở phì phò trả lời.

“Chắc không?” Anh nở nụ cười.

“…… Chắc chắn.”

“Nhắm mắt lại.” Anh nói.

Cô làm theo, sau đó nước từ đỉnh đầu cô chảy xuống, chảy ngược vào trong khoang miệng khoang mũi, cô bị sặc, vừa ho khù khụ vừa vội vàng đứng lên. Chu Diễn đóng vòi nước, ngồi xổm xuống, lấy tay lau những giọt nước trong suốt trên khuôn mặt cô, hỏi: “Sao lại không nín thở chứ?”

“Anh……” Cô vừa ho vừa nói ,“Anh chỉ bảo em nhắm mắt lại, chứ đâu bảo em ngậm mồm, bịt mũi bịt tai……”

Anh ngẩn người, sau đó cười to, lần đó trượt chân ở trạm xăng hai năm trước cô đã từng nghe thấy tiếng cười này. Chu Diễn ít khi cười sảng khoái thế này —— chỉ những lúc anh thật sự vui vẻ.

Tri Kiều tức giận giơ tay đánh nhẹ vào bả vai anh, anh vẫn mỉm cười nhìn cô, không hề có ý định trốn tránh.

Từ phòng thay quần áo đi ra, nắng càng lúc càng gắt đến chói mắt. Chu Diễn lấy từ trong vali hai cái khăn tắm to đùng, phủ một cái lên đầu cô, sau đó nhanh chóng tự mình lau khô cơ thể.

“Em muốn thay quần áo.” Tri Kiều cuốn khăn tắm kín người, nhìn bốn phía xung quanh.

“Không đủ thời gian.” Chu Diễn vừa nói vừa cởi cái quần màu xanh nhạt bên ngoài, bên trong lộ ra quần bơi màu đen bình thường. Quần bơi này dường như được may riêng cho anh, thật sự phù hợp vừa khít với cơ thể. Tri Kiều chiêm ngưỡng, đó thật sự là…..những đường nét hoàn hảo như được phác họa.

Lúc đó Chu Diễn điềm nhiên thay quần, làm như không có chuyện gì. Tri Kiều cứng ngắc xoay người, giả bộ nhìn theo đám người đang đùa nghịch với sóng biển cách đó không xa .

“Đang nhìn đôi vợ chồng đeo kính kia sao?” Chu Diễn nhanh chóng mặc áo T-shirt vào, sau đó đóng cửa sau, túm lấy cánh tay của Tri Kiều, xách cô đến ghế phụ, “Ngày hôm qua chúng ta là nhóm thứ tám. Em có nghĩ lúc chúng ta lạc đường đã lỡ quá nhiều thời gian không?”

Không đợi cô trả lời, anh liền đóng cửa xe, rồi ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động xe, nhanh chóng lái đi.

“Đợi đã,” Tri Kiều vẫn quấn mình trong khăn tắm nói, “Quay lại đi. Chúng ta đã quên một thứ rất quan trọng.”

“Thứ gì?” Anh không kiên nhẫn hỏi, tốc độ vẫn không giảm.

“Lão Hạ, trong tay chú ấy còn có bức thư gợi ý kìa.”

“Oh……” Chu Diễn chán nản rít lên, sau đó phanh xe, quay xe một trăm tám mươi độ, nhấn ga —— tất cả các động tác đều mạnh mẽ dứt khoát.

Lái xe quay trở lại bờ biển, dừng xe tại bãi đỗ xe, hai người phát hiện lão Hạ chẳng những không để ý hành động vừa rồi của bọn họ, mà trái lại, một tay ông ta vác camera, còn tay kia cầm kem ăn, đang bắt chuyện với hai em tóc vàng ăn mặc gợi cảm cá tính…… Mà bức thư gợi ý kia được ông ta nhét vào túi sau của quần bò.

Bọn họ tiếp tục lái xe theo quốc lộ B100 ở phía nam bờ biển Australia nổi tiếng thế giới, Quốc lộ này được xưng là “Great Ocean Road (Con đường của Đại dương)”, là do một đoàn binh trong thời chiến tạo thành, con đường ven biển này kéo dài mấy trăm km chạy dọc theo bãi biển, rừng nhiệt đới, thị trấn và các dãy núi.

“Trước đây tôi đã từng nói, du lịch với cậu là một loại hình tra tấn, bởi vì ở đâu cũng có mưa to gió lớn,” Lão Hạ vừa chăm chú ngắm cảnh biển vừa nói chuyện với Chu Diễn, “Nhưng mà lần này cũng không tệ lắm.”

Chu Diễn từ chối cho ý kiến, tiếp tục chăm chú lái xe.

“Cho nên chú đừng quá đắc ý,” Tri Kiều nói, “Vừa nãy chúng tôi còn suýt quên chú ở đó đấy.”

“Nhưng hai người vẫn phải quay lại tìm tôi.” Lão Hạ bày ra vẻ mặt đương nhiên.

“Không,” Chu Diễn cong cong khóe miệng,“Chúng tôi có thể bỏ chú lại chỗ đó.”

“Giỡn hoài à, tôi là quay phim, không có tôi hai người cũng đừng mong đi tiếp.”

Chu Diễn liếc ông ta qua kính chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Căn cứ vào ‘Hiệp ước của cuộc thi’ điều 12 khoản 4, ‘Nếu như người quay phim đi theo mà lơ là công việc, làm ảnh hưởng kết quả cuộc thi, thí sinh có thể thi đấu một mình cho đến ngày cuối cùng nếu cần thiết’, cho nên chúng tôi hoàn toàn có thể bỏ lại chú đang bắt chuyện với mấy em tóc vàng xinh tươi mà đến địa điểm tiếp theo, mà chúng tôi sở dĩ phải quay về tìm chú là vì —— bức thư gợi ý ở trên người chú.”

“……” Lão Hạ há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng không nói gì.

Giữa trưa ánh nắng rất gay gắt, bộ quần áo trên người Tri Kiều đã được hong khô quá nửa, vì thế cô rúc dưới khăn tắm mặc áo T-shirt. Chu Diễn bẻ lái ở chỗ ngoặt hình chữ U, ven đường có một chiếc xe đang đỗ lại, đứng bên cạnh là một người đàn ông, hình như đang nôn mửa.

“Dừng lại đã.” Tri Kiều nói với Chu Diễn.

Chu Diễn mặc dù không đồng ý nhưng vẫn giẫm phanh. Tri Kiều nhảy xuống xe, đi về phía người đàn ông kia.

“Anh có khỏe không?” Cô hỏi.

Người đàn ông tên Tạ Dịch Quả quay đầu lại nhìn cô, xua tay.

Lúc đó bạn đồng hành của anh ta cũng từ trong xe chui ra, cầm theo chai nước khoáng và khăn ướt, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bởi vì hôm nay thật sự rất…… Hơn nữa vừa rồi…… Cho nên cậu ấy say xe……”

“À……” Tri Kiều không dám tới gần, nghĩ một lúc rồi quay trở lại mở cửa xe, lấy hộp thuốc trong ba lô của mình rồi đưa cho anh chàng luôn không biết dùng từ biểu đạt, “Thuốc chống say xe, cho anh ta uống đi, chắc sẽ ổn hơn.”

“Cám ơn……”

Tri Kiều vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Chu Diễn đã gọi to tên cô, cô đoán chắc anh muốn cô nhanh lên. Cô mỉm cười với bọn họ, sau đó quay người trở về xe của mình.

“Cậu ta làm sao vậy?” Lão Hạ hỏi.

“Say xe.” Tri Kiều vừa thắt xong dây an toàn, Chu Diễn liền rồ ga chạy.

“Thực xui xẻo.” Lão Hạ bày ra vẻ mặt nuối tiếc quay đầu nhìn nhìn bọn họ.

Chu Diễn không nói gì, vẫn tiếp tục lái xe, lúc đến Lorne, anh bỗng nhiên mở miệng: “Kiều, tôi hy vọng em vẫn nhớ đây là một cuộc thi.”

“?”

“Em đừng quên mục đích chúng ta đến đây là gì,” Anh liếc cô, khuôn mặt không có biểu cảm gì cả, “Chúng ta phải thắng giải nhất —— đây là nguyên nhân vì sao hiện tại hai người chúng ta đang ở đây —— không có bất cứ điều gì quan trọng hơn.”

Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, không biết có nên phản bác lại lời của anh không, cuối cùng cô vẫn nói: “Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?”

“Không phải,” Anh vẫn chăm chú nhìn đường, “Nếu có người sắp chết thật thì chúng ta đương nhiên cứu. Nhưng tình huống vừa rồi còn lâu mới là ‘sắp chết’, cho nên tôi hy vọng lần sau gặp chuyện tương tự em tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi trong xe.”

Cô ngạc nhiên nhíu mày: “Giọng điệu này của anh là ý gì vậy …… Chẳng lẽ việc em xuống xe đưa bọn họ hộp thuốc chống say xe khiến là chúng ta không chiến thắng nổi sao? Mà cho dù em không xuống xe đi nữa thì chúng ta cũng không thể giành được vị trí thứ nhất.”

“Kiều,” Giọng của Chu Diễn trầm thấp mà nghiêm túc, “Vừa rồi tôi đã nói, đây là một cuộc thi —— ngoài thắng thua ra thì không có quan trọng hơn cả —— em hiểu chưa?”

“……”

Thấy cô không có phản ứng gì, anh lạnh lùng nói: “Nếu em vẫn không hiểu thì tôi nghĩ chúng ta không cần phải thi nữa.”

“…… Em hiểu rồi.” Đây là lần đầu tiên anh uy hiếp cô, về lý, những điều anh nói đều là sự thật, cho nên cô buộc phải đồng ý. Nhưng về tình, Chu Diễn lạnh lùng như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng đáng ghét và thất vọng.

Trong xe không mở điều hòa nhưng không khí lạnh đã lan tỏa, nhiệt độ trong xe bỗng dưng hạ thấp đến cực điểm. Không ai nói gì, cũng không ai muốn nói.

Lão Hạ từ đầu đến giờ vẫn ngồi im ở ghế sau quan sát cuộc khẩu chiến, sau đó cẩn thận đặt camera trong tay xuống, đến thở mạnh cũng không dám.

“Xóa đoạn vừa rồi đi.” Chu Diễn trầm trầm nói với ông ta.

“?”

“Nếu không tôi lột da chú.”

“……”

Thị trấn nhỏ Lorne giáp với vịnh Loutit và rừng nhiệt đới trên dãy núi Otway, dân số ở thị trấn này chỉ khoảng 1200 người, nhưng con số du khách tới đây hàng năm lên tới hàng nghìn lần. Nơi đây là một trong những địa điểm đẹp nhất để khám phá Great Ocean Road, vào mùa du lịch, bãi đỗ xe ven đường lúc nào cũng chật ních các loại xe đến từ mọi nơi, mọi người đều tấm tắc khen ngợi món cá chiên được ghi trên biển hiệu của nhà hàng trong thị trấn này.

Chu Diễn thô lỗ dừng xe lại, nhưng may hai vị trên xe đều chuẩn bị trước tâm lý, nên cũng không cảm thấy đột ngột. Bức thư gợi ý lần này ghi, bọn họ sẽ nhận được yêu cầu của nhiệm vụ tiếp theo tại trung tâm thông tin du khách Lorne. Chu Diễn xuống xe, đi thẳng đến tòa nhà trên đỉnh có kí hiệu “!” chữ trắng nền xanh nổi bật.

Tri Kiều tuy vẫn còn tức giận, nhưng cũng không thể không xuống xe theo anh đi lên. Trước mặt là nhóm nữ cổ động từ trong đi ra, hình như họ cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ, khuôn mặt hết sức phấn khởi vui vẻ.

“Hi!” Cô gái tối qua lúc ăn cơm ngồi cạnh Chu Diễn vẫy vẫy tay, “Cuộc thi quy định không tiết lộ nhiệm vụ tiếp theo cho các nhóm khác, nhưng không nói tôi lại cảm thấy ngứa ngáy, nhiệm vụ lần này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần hai người phối hợp ăn ý là qua chắc rồi.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn bạn đồng hành của mình, người phía sau cười nhiệt tình đáp lại, hai người tạm biệt cô và Chu Diễn, tiếp tục bừng bừng khí thế lên đường.

Tri Kiều nheo nheo mắt nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ, nghĩ rằng làm người không tim không phổi lạc quan yên vui cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất cũng không phải chịu cơn tức giận của Chu Diễn……

“Đi mau.” Anh quay đầu trừng cô.

Cô nhếch miệng, đi theo anh.

Nhân viên trung tâm thông tin du khách vui vẻ đón tiếp bọn họ, đồng thời tuyên bố nhiệm vụ lần này: Hai người ba chân. Họ phải đi đến bãi cỏ ở sân sau hoàn thành một loạt nhiệm vụ mô phỏng bắt cá, mà quan trọng là, một chân của cả hai người phải cột chặt vào nhau.

Tri Kiều trong lòng gào thét: Tại sao mấy trò phía sau càng ngày càng lắm mánh vậy!

Nhân viên đưa họ đến sân sau, bốn góc sân cỏ đặt bốn loại đạo cụ, đầu tiên hai người phải dùng dây thừng bện thành lưới đánh cá, tiếp theo dùng những tấm xốp làm thành một “con thuyền”, sau đó “Rời bến bắt cá”. Cuối cùng mang toàn bộ “cá” đến chợ cá để bán.

Nhân viên ra hiệu bảo họ cột chặt dây thừng vào mắt cá chân hai người, Tri Kiều khoanh tay trước ngực, không tình nguyện đưa chân phải lên. Chu Diễn ngồi xổm xuống cột chặt chân trái của anh với chân phải của cô, đứng lên, nhìn cô.

“?” Cô trừng mắt lườm anh.

“Em cho rằng một người khoanh tay trước ngực có thể chơi ‘Hai người ba chân’ được à?”

“……” Cô thở dài trong lòng, tự cảnh cáo bản thân đang ở trong cuộc thi, sau đó miễn cưỡng buông tay, ngập ngừng ôm lấy thắt lưng của anh. Ngay lúc cô đưa tay thì bắt gặp ánh mắt của anh, tay anh vững vàng đặt bên hông cô. Bọn họ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói:

“Bắt đầu!”

Trò chơi mô phỏng cũng không khó lắm, bện lưới đánh cá hay làm thuyền, bọn họ đều hoàn thành rất nhanh , nhưng ở phần “Bắt cá” lại không thuận lợi như vậy, thí sinh phải đứng ở khu vực quy định, chỉ dùng lưới để bắt “Cá” được làm từ giấy bìa các-tông cứng sần sùi thô ráp, về hình thức thì không khác mấy trò chơi câu cá bình thường trên phố là mấy.

“Không phải, anh đưa lưới sang bên phải một chút.” Tri Kiều sốt ruột nhìn Chu Diễn đang vung lưới lung tung, lần nào cũng thất bại cả.

“Vậy em làm đi.” Chu Diễn tức tối đưa lưới cho cô.

Cô thản nhiên nhận lấy, phát hiện ra dù phương hướng có đúng, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên không thể đưa lưới tới gần mục tiêu.

“Nghe tôi nói này,” Chu Diễn bỗng nhiên đè vai cô,“Em nắm tay tôi, rướn người về phía trước một chút, sau đó dùng tay kia cầm lưới, như thế gần với mục tiêu hơn.”

Nói xong, anh cầm tay cô, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay mướt mồ hôi của cô. Cô sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu lại, tập trung tinh lực làm theo điều anh nói.

“Rướn người về phía trước thêm chút nữa.” Anh nói, tay kia nhẹ nhàng đặt trên eo cô, giúp cô giữ thăng bằng.

“…… Ngứa.” Cô nhột nhột cười nói.

“Thái Tri Kiều!” Chu Diễn gào to, “Em nghiêm túc chút đi!”

“À……” Cô cố gắng làm lơ cái tay đặt trên eo cô, sau đó nhắm trúng mục tiêu, chậm rãi đưa lưới ra ngoài ——

Cô thành công rồi.

Trong nháy mắt cô thu lưới đánh cá về, Chu Diễn thở hắt ra, nhẹ giọng nói:“Không biết phải nói em giỏi cái gì nữa.”

Vậy thì đừng nói. Cô nói thầm trong lòng.

Hai người lại “ôm” đối phương, mang theo chiến lợi phẩm của mình, chạy nước rút đến điểm cuối cùng.

Nhiều lúc Tri Kiều cảm thấy Chu Diễn là một người rất khó nắm bắt, nhưng sự thật thì, không chỉ có Chu Diễn, cô cũng là người khó đoán chăng?

Họ đến chỗ nhân viên để lấy bức thư gợi ý mới. Lần này, Chu Diễn không mở ra ngay, cũng không đưa cho lão Hạ, mà tiếp tục cùng Tri Kiều đi kiểu “Hai người ba chân” đến nhà hàng bên cạnh bãi đỗ xe.

“Anh đi chậm lại một chút được không……” Cô cảm thấy mình sắp ngã rồi.

Anh không trả lời, đi thẳng đến quầy thu ngân, gọi ba phần cá và khoai tây cùng chiên ba phần hamburger thịt bò.

“……” Cô nhìn anh, không nói gì.

Trả xong tiền, Chu Diễn quay đầu lại, giọng nói rét lạnh:

“Tôi sắp bị mấy tiếng ‘ọt ọt’ từ bụng em làm phát điên rồi, thế nên em một vừa hai phải thôi.”

Ba giờ chiều, ánh nắng tắt dần, bầu trời bắt đầu âm u xầm xì, hình như sắp có mưa.

Tri Kiều nhìn bầu trời u ám qua cửa kính xe, mặt biển không còn là màu xanh đến chói mắt nữa, mà là một màu xanh trầm lắng, dường như có thể nuốt trôi bất cứ thứ gì, làm cho người xem không khỏi có cảm giác sợ hãi.

Xe chạy hơn một cây số thì cuối cùng mưa cũng rơi xuống, nước mưa bắn vào cửa kính xe, dần dần, khung cảnh bên ngoài bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Xem ra cô nàng bị anh đùa bỡn không muốn tha thứ cho anh rồi.” Tri Kiều mở miệng nói.

Chu Diễn vẫn tiếp tục lái xe, biểu cảm trên khuôn mặt không hề thay đổi, thỉnh thoảng bật cần gạt nước: “Vậy sao, chắc tôi phải tìm cô ta nói chuyện rồi.”

Tri Kiều gượng cười, không nhìn anh nữa, tiếp tục ngắm bầu trời xa xa.

Lão Hạ đang ngủ ở ghế sau, ôm chặt camera trước ngực, camera hình như vẫn đang mở. Trong bức thư gợi ý ghi, điểm cuối cùng của bọn họ hôm nay là vịnh Apollo, nơi đây có thị trấn sở hữu phong cảnh đẹp nhất trên Great Ocean Road, đêm nay bọn họ sẽ ngủ ở đây, sau đó ngày mai tiếp tục trận đấu. Bởi vì có cơ sở đầy đủ tin rằng nhóm mình không phải là nhóm cuối cùng, cho nên không khí trong xe cũng không quá căng thẳng, nhưng qua trận cãi nhau hồi trưa, Tri Kiều cùng Chu Diễn dường như không nói chuyện với nhau, đều ôm tâm sự của riêng mình.

Được xưng là “Great Ocean Road”, toàn bộ hai chiều của quốc lộ B100 đều dành cho xe ô tô, cách mấy mét lại có khu vực nhường đường cho xe lửa, ven đường cũng có rất nhiều điểm đỗ xe để du khách ngắm cảnh biển, thời điểm buổi sáng bên đường có rất nhiều du khách dừng chân thưởng thức cảnh biển, đến buổi chiều có lẽ bởi vì trời mưa, Tri Kiều phát hiện không còn bóng dáng chiếc xe nào cả, sắc trời dần tối, mọi người vội vã tìm kiếm chỗ nghỉ đêm, cả con đường trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa, tiếng sóng biển, cùng tiếng xe bên ngoài thỉnh thoảng chạy qua, thì không có âm thanh nào khác.

“Trước khi tôi đến tìm em,” ngừng một chút, Chu Diễn lại nói,“Em đang làm gì?”

“…… Em làm cùng chỗ với mẹ. Ở đó mẹ em là nhân viên kế toán cao cấp, mà em chỉ là nhân viên kế toán nhỏ thôi, hàng ngày cũng không cần tăng ca gì cả.” Lúc rẽ ngoặt, cô đã nhìn thấy thị trấn nhỏ cách đó không xa.

“Em nhớ cuộc sống như vậy sao?”

Cô quay đầu lại nhìn anh, anh cũng nhìn vào mắt cô, dường như cả hai đều muốn nói chuyện với nhau.

“Vì sao anh lại hỏi vậy?” Cô dựa đầu vào cửa kính ô tô.

“Tôi muốn biết em có hối hận hay không,” Anh thành thực trả lời, “Nếu tôi khiến em bất mãn với cuộc sống, thì tôi xin nhận lỗi.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau về chuyện trong lòng hay về tình cảm, anh lại càng ít khi nói xin lỗi với người khác.

“Anh cảm thấy áy náy sao?”

“…… Thỉnh thoảng,” Anh không được tự nhiên, nhưng lại cố gắng che dấu vẻ mặt lúc này của mình, “Đúng vậy.”

“Vì bố em à?”

“?”

“Anh cảm thấy áy náy, muốn xin lỗi em, đều là vì em là con gái của Thái Gia Hùng?”

Anh cười khẽ, cả cơ thể đều thả lỏng: “Không, không phải.”

“……”

“Lúc đầu có lẽ là vậy, nhưng khi chúng ta làm việc với nhau ba năm , nói thật, đôi lúc tôi còn quên em là con gái của chú Thái.”

“Nhưng anh vẫn nói em giống bố em.”

“Đúng vậy, hai người giống nhau ở rất nhiều điểm, nhưng em là Thái Tri Kiều, trên người em không dán chữ: ‘tôi là con gái của ông Thái’……” Anh ngừng lại một chút, rồi nói, “Ít nhất theo tôi thì không có. Có lẽ tôi vì bố em, vì ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, làm mọi thứ vì chương trình này, nhưng tôi không bởi vì em là con gái của ông ấy…… ý tôi là, tôi áy náy với em, tức giận với em, vì em là chính em, chứ không phải vì em là con gái của ông ấy.”

“……”

Anh trầm mặc trong giây lát, nhìn cô, nói: “Tôi dài dòng quá à?”

“Không.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt khẳng định, nhưng không dám nhìn lâu. Bởi vì vừa rồi cô bị lời anh nói làm cho cảm động, anh không khen ngợi cô, nhưng đã khích lệ cô rất nhiều.

“Vậy……” Anh vẫn chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng điều khiển cần gạt nước,“Kiều, em hối hận không?”

“…… Không,” lúc cô nói lời này, chính giữa mây đen phía xa xa lại xuất hiện tia sáng rực rỡ, chiếu vào thị trấn cách bọn họ không xa, toàn bộ thị trấn dường như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, “Em không hối hận, cũng chưa từng hối hận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play