Một trận cuồng phong với sức gió khủng khiếp chẳng biết từ đâu bỗng dưng mãnh liệt tỏa ra từ người Lưu Tuân khiến cho mặt cỏ xung quanh chỗ gã đứng đều bị thổi bay loạn xạ hết cả lên. Đồng thời toàn thân gã chẳng hiểu vì sao mà lại mọc lên cả một đống đường gân máu trông vô cùng kinh dị, luồng đấu khí màu da cam nhàn nhạt như ẩn như hiện bọc quanh từng bắp thịt trên người Lưu Tuân càng làm cho tràng cảnh hiện tại trông cực kỳ khủng bố.
“Tại sao lại như vậy? Khí tức của Lưu Tuân tại sao lại càng ngày càng tăng lên một cách chóng mặt thế kia? Cứ như thể tu vi của hắn đã vọt tới tam tinh đấu nguyên cảnh vậy. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Chứng kiến tận mắt hiện tượng quái dị này đang xảy ra trước mặt của mình. Ngọc Dung mang theo một bộ kinh hãi, thất sắc ngước sang nhìn Kim Hậu lắp bắp hỏi.
“Cô cứ bình tĩnh, khí tức của Lưu Tuân tuy đã tăng lên tới tam tinh đấu nguyên cảnh, thế nhưng theo tần sóng năng lượng không ổn định tỏa ra từ người hắn thì tôi chắc rằng tên này đã sử dụng một loại bí thuật nào đó, giúp cho hắn trong một khoảng thời gian nào đó tăng sức mạnh lên tạm thời mà thôi. Còn bây giờ thì… trong khoảng thời gian con Thanh Cự Mãng Xà kia vẫn còn sức chống đỡ với Lưu Tuân, cô và Hỏa Nhi rời khỏi đây trước đi vậy.” Vừa nói, Kim Hậu vừa hướng sự chú ý của Ngọc Dung về phía con Thanh Cự Mãng Xà còn đang chậm rãi nhoài cả cái thân thể doài ngoằng của mình bò dậy từ trong đống cây cối đổ nát sau cú đẩy văng bất thình lình của Lưu Tuân.
“Thế còn cậu thì sao? Cậu tính sẽ định làm cái gì?” Ngọc Dung thấy Kim Hậu có ý muốn cho nàng rời khỏi đây trước thì bèn lo lắng hỏi.
“Tôi sao? Tôi… tôi sẽ ở lại tìm cách giết chết Lưu Tuân, nếu như hôm nay chúng ta để hắn sống sót chạy thoát thì sau này sẽ hậu hoạn vô cùng đối với rất nhiều người. Cho nên tôi…”
Thế nhưng để cho Kim Hậu có chút cảm thấy ngoài ý muốn, đó là khi hắn còn chưa kịp nói xong hết câu thì thái độ của Ngọc Dung bỗng ngay lập tức chuyển đổi thành cực kỳ nghiêm nghị. Cô nàng liền thẳng thừng cắt ngang, từ chối:
“Không được! Tôi cũng sẽ ở lại đây giúp cậu một tay. Biết cậu là một tên liều lĩnh cái gì cũng dám làm thì tôi không thể… yên tâm để cậu lại ở đây một mình được!”
“Nhưng mà sẽ rất nguy hiểm đó…”
“Nếu như tôi, cậu cùng Hỏa Nhi cả ba chúng ta hợp lực thì sẽ có cơ hội thành công cao hơn. Tôi nói vậy không đúng sao? Cậu cũng đừng có cố nói dối nữa, để mà lừa được tôi thì trình độ cậu vẫn còn non và xanh lắm.” Ngọc Dung không chút ngần ngại dùng cặp mắt màu hồng tím của mình nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Kim Hậu mà nói.
Toàn thân Kim Hậu lúc này đây khắp nơi đã thấm mồ hôi lạnh, đồng thời hắn cũng thầm không thể không công nhận Ngọc Dung đã nói trúng tim đen của hắn. Đối với sự việc xảy ra đã ngoài tầm kiểm soát như hiện tại, Kim Hậu thật sự đúng là không biết phải xử lý cái tình huống này làm sao cho phải. Nếu như để cho Lưu Tuân trốn thoát thì sẽ có rất nhiều người sẽ bị liên lụy trong vụ này, cơ mà cho dù có ở lại thì hắn cũng chẳng biết phải lấy gì để chống chọi lại với một tam tinh đấu nguyên cảnh cả bởi vì loại thực lực này đã quá mức chênh lệch để mà có thể làm gì đó được.
Cũng ngay tại thời điểm Ngọc Dung và Kim Hậu còn đang căng thẳng bàn luận tiếp theo họ sẽ phải làm gì để kéo dài thời gian chống chọi lại với Lưu Tuân. Cuộc chiến giữa Thanh Cự Mãng Xà và Lưu Tuân lại tiếp tục diễn ra, hơn nữa lại còn cực kỳ ác liệt hơn cả trước đó rất nhiều.
“Khè! Khè!”
Đã không còn có ai kiềm chế làm vướng víu cái đuôi của mình, Thanh Cự Mãng Xà thoải mái sử dụng cái đuôi khổng lồ ấy của nó, liên tục vụt những cú đập tựa như trời giáng về phía Lưu Tuân.
Rầm!! Rầm!!! Ầm!!!
Hàng loạt những cái rãnh, cái hố bị ấn sâu xuống mặt đất bởi những cú vụt bằng đuôi cực kỳ hung hiểm của con Thanh Cự Mãng Xà. Thế nhưng mà nhờ có thực lực tăng vọt, cộng thêm luồng đấu khí cuồng bạo tràn đầy thân thể. Lưu Tuân cũng không có phải chật vât tránh né nữa mà gã cứ thế, đứng im tại chỗ trực tiếp ngạnh kháng cùng với cái đuôi của con Thanh Cự Mãng Xà bằng hai thanh đại đao của mình.
“ Grào!!!!”
Con rắn vốn đã rất tức giận khi quả trứng của nó đã bị đập vỡ, mà nay cái tên “thủ phạm” trước mắt này lại càng khiến cho nó phải điên tiết thêm khi bị Lưu Tuân bất ngờ đánh cho nó một đòn vừa đau đớn, vừa nhục nhã tới như vậy. Điều này đã làm cho mức thù hận của con thú bị đẩy tới mức đỉnh điểm, thế nên bất chấp thực lực của Lưu Tuân dù cho có là đột ngột tăng lên, nó vẫn cứ tiếp tục xả thân điên cuồng lao vào tấn công gã.
“Con rắn chết tiệt, xem ông làm thịt mày thế nào đây!”
Có thực lực tam tinh đấu nguyên cảnh, Lưu Tuân đã hoàn toàn có thể một thân một mình đọ sức với Thanh Cự Mãng Xà. Đó là còn chưa kể trong cuộc đấu với cả một đám người lúc nãy, khắp nơi trên thân thể của nó cũng đã xuất hiện rất nhiều vết thương chằng chịt không thể đếm xuể. Cho nên lực chiến đấu của con rắn xanh này hiện tại cũng đã bị giảm đi đáng kể.
Vù vù vù!!!
Hai tay cầm hai thanh đại đao đã cuồn cuộn được bọc lại bởi một luồng đấu khí màu da cam dày đặc, Lưu Tuân cấp tốc vận chuyển trong người thêm một luồng đấu khí cuồng mãnh. Sau đó gã liền hơi cúi người xuống một chút để lấy đà, rồi cuối cùng trực tiếp bật người nhảy lên trên không trung, hướng tới cái đầu của con Thanh Cự Mãng Xà dồn lực để ra đòn.
Vù! Vù!
Xoẹt! Xoẹt!
Hai nhát chém cực kỳ bá đạo được Lưu Tuân nhanh như cắt “lưu lại” lên trên đỉnh đầu của Thanh Cự Mãng Xà. Theo đó để lại hai vết đao cứa sâu tới nỗi xuyên thấu qua cả lớp vảy dày đặc của con rắn, khiến cho máu me đỏ tươi mãnh liệt phun ra ở trên đỉnh của nó. Trông cứ như là cái đài phun nước vậy.
“Grào!!!!!”
Thanh Cự Mãng Xà rống lên một tiếng đau đớn cực kỳ thê thảm. Ngay sau đó nó mặc kệ cả sự đau đớn, cư nhiên tiếp tục điên cuồng lao tới tấn công Lưu Tuân dữ dội hơn nữa. Dường như con rắn đã muốn cùng Lưu Tuân một sống một còn, cho tới chết thì mới thôi.
Thế nhưng Lưu Tuân vẫn như trước đứng im tại chỗ không nhúc nhích, gã ngược lại còn dùng một loại ánh mắt âm trầm đầy sát ý chăm chăm nhìn về phía Kim Hậu. Chẳng hề mảnh may để ý tới con Thanh Cữ Mãng Xà đang xả thân lao tới, phảng phất gã đã chẳng thèm để nó vào mắt.
“Mãnh Hổ Khiếu!!!”
“Cà Uồm!!!!!!!!!”
Khoảng khắc Thanh Cự Mãng Xà đang há cái miệng rộng đỏ lòm của nó ra sắp sửa ngoạm lấy đối phương. Lưu Tuân còn đang đứng bất động đột nhiên quát to lên một tiếng, theo đó hư ảnh một cái đầu hổ màu da cam được tạo ra bằng luồng đấu khí của gã hừng hực bốc lên từ phía sau lưng của gã. Thậm chí cả tiếng gầm phát ra cũng giống y như là một con mãnh hổ thật sự đang uy mãnh gào thét, coi con rắn trước mắt chỉ bằng một con giun vậy.
Xoẹt!
Một đao, Lưu Tuân vẻn vẹn chỉ dùng tay phải chém ra có một nhát đao mà thôi. Thế nhưng mà một đao vừa chém ra này của gã ẩn chứa cả một nguồn đấu khí vô cùng khủng bố. Đến cả Kim Hậu và Ngọc Dung đứng nhìn đằng xa cũng phải mặt mày biến sắc vì cảm nhận thấy rõ mồn một uy lực của loại vũ kỹ này.
Kể thì dài mà mọi chuyện thì lại diễn ra rất nhanh. Ngay lúc Lưu Tuân chém ra một nhát đao này, Thanh Cự Mãng Xà cứ như là đột nhiên bị hóa đá, ngay lập tức dừng lại đứng im như tượng vậy. Cái miệng đang há rộng ra của nó chỉ cách mặt của Lưu Tuân vẻn vẹn có gần nửa mét thì tự dưng dừng lại rồi… cư nhiên cái đầu của con rắn cứ như vậy từ từ lìa khỏi cổ rồi ầm ầm đổ rụng xuống. Thậm chí cả máu me từ huyết nhục của nó còn chẳng kịp bắn phun ra nữa là.
Chỉ bằng một đao, Lưu Tuân đã chém rụng đầu Thanh Cự Mãng Xà! Tất nhiên đây không phải là một nhát đao bình thường mà là vũ kỹ vận dụng, thế nhưng mà chỉ dùng một đao mà đã chém đứt đầu Thanh Cự Mãng Xà cũng đã làm cho những người chứng kiến một màn này phải kinh hãi, biến sắc rồi.
Tuy nhiên ngay tại thời điểm Lưu Tuân còn đang định quay ra dương oai với Kim Hậu, gã bỗng đột ngột cảm thấy có một nguồn năng lượng giao động cực kỳ cuồng bạo xuất hiện từ phía sau gã đang tiếp cận tới rất gần.
“Hừ!”
Sau một tiếng hừ lạnh, Lưu Tuân không có chậm trễ một giây phút nào cả, gã ngay lập tức phản ứng, xoay người lại rồi liền giơ hai thanh đại đao cuồn cuộn đấu khí của mình giơ lên, che lại trước mặt.
“Lôi Vũ Phá Thiên Không!!!!”
Roẹt! Roẹt!
Một tiếng quát lớn dõng dạc chợt vang lên, đồng thời thân ảnh của Kim Hậu đang cầm một thanh kiếm đen sì tràn ngập những tia lôi điện màu trắng bạc trên thân kiếm, quỷ mị xuất hiện ở trước mắt Lưu Tuân. Hắn bây giờ đang cố nhằm vào chỗ hiểm của Lưu Tuân mà đâm tới, tuy nhiên bởi vì gã đã kịp thời giơ hai thanh đại đao của gã lên để đỡ đòn nên tiếp theo đó chỉ có tiếng binh khí va chạm với nhau giòn dã vang lên mà thôi.
Koong!!!!
Roẹt! Roẹt!
Hắc Long kiếm của Kim Hậu đâm mạnh vào giữa hai thanh đao của Lưu Tuân. Thế nhưng việc làm cho hắn phải cảm thấy bất ngờ nhất, đó là vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không của hắn đã bị Lưu Tuân chặn lại hoàn toàn! Hơn nữa, những dòng lôi điện từ trên thân kiếm của hắn cứ thế bị đánh bật ra cứ như là chẻ tre vậy.
Đây vốn là loại vũ kỹ mạnh nhất mà tại thời điểm bây giờ hắn có thể thi triển ra, thế nhưng mà Lưu Tuân lại thản nhiên lấy đao đỡ lại dễ dàng như thế thì bảo sao Kim Hậu không cảm thấy sốc?
“Sao? Thằng nhóc mày chỉ có đòn này là mạnh nhất thôi à? Vậy thì tao rất tiếc…”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Lưu Tuân cũng đang nổi sóng gió, khi mà một đòn này gã đã phải tốn rất nhiều đấu khí để mà có thể bảo vệ hai thanh đao khỏi bị gãy. Ngoài ra lực phản trấn từ đòn vũ kỹ này của Kim Hậu còn làm cho gã bị tê dại từ đầu tới chân điếng hết cả người. Phải biết rằng, Lưu Tuân đang ở trong trại thái cường hóa cả thân thể. Ấy vậy mà gã vẫn cứ bị lực phản chấn từ đòn vũ kỹ này làm cho toàn thân phải tê dại thì bản thân Lưu Tuân cũng phải đổ mồ hôi hột, thầm hô may mắn khi mà kịp thời chặn lại vũ kỹ khủng khiếp này của Kim Hậu. Nếu không thì chắc có lẽ hiện gã đã trở thành một cái thi thể lạnh ngắt như là em trai của mình rồi.
Bốp! Bốp! Binh!
Nhanh chóng gạt bỏ đi sự ngỡ ngàng nhất thời, Kim Hậu ngay lập tức nhanh tay tung mạnh Hắc Long kiếm lên không trung ra hướng đằng sau lưng. Tiếp theo đó thì hắn lấy tay, chân đã được vận sẵn đấu khí rồi mạnh mẽ tung ra một trận liên hoàn quyền cước tựa như vũ bão vào những chỗ hiểm yếu của Lưu Tuân.
“Thẳng khỉ con, tao không cần mày phải gãi ngứa cho tao nữa! Cút ra!”
Lưu Tuân tuy không có bị xi nhê gì cả, thế nhưng cứ thế đứng để cho Kim Hậu đám đá thì đúng là cũng không có được thoải mái cho lắm nên gã bèn gồng mình, ép mạnh đấu khí trong người để tạo ra khí thế.
Hấp!
Tất nhiên khí thế từ nguồn đấu khí của đối phương quá mạnh mẽ, cho nên Kim Hậu ngay lập tức bị đánh bắn ngược lại ra đằng sau. Tuy nhiên phản ứng của hắn cũng rất nhanh, Kim Hậu lập tức co người lộn vài vòng rồi vững vàng ổn định tiếp xuống ngay bên cạnh Thanh Hắc Long Kiếm đã cắm xuống mặt đất từ lúc nãy.
“Hỏa Nhi, chúng ta cùng lên!”
“Ngao!”
Lấy tay rút Hắc Long kiếm lên khỏi mặt đất, Kim Hậu lại một lần nữa toàn lực thi triển ra thân thủ của mình để mà vọt tới tấn công Lưu Tuân.
Vụt!
Kim Hậu biết rõ rằng hắn không thể nào đánh lại được với Lưu Tuân, cho nên bước hiện tại chỉ có tùy cơ ứng biến, kéo dài thời gian ra để mong cho bí thuật của Lưu Tuân mau chóng hết tác dụng. Vì vậy mà cứ đánh phủ đầu không được ngừng nghỉ để cho đối phương chuyên tâm mải chống đỡ là chiến thuật tốt nhất bây giờ hắn có thể nghĩ ra.
Keng! Keng! Keng! Xoảng!
Tiếng đao kiếm va chạm dồn dập liên tiếp theo sự di chuyển rất chớp nhoáng của cả hai, đi kèm theo đó là những tia lửa điện lóe lên do ma sát của vũ khí giao phong văng ra tứ tung.
Kim Hậu tận lực tung ra những chiêu số nhanh và mạnh nhất có thể. Ngay cả trong cái tình huống này, Lưu Tuân cũng phải công nhận kiếm thuật của Kim Hậu quá mức ảo diệu so với hiểu biết của gã. Từng chiêu kiếm mà Kim Hậu đánh ra luôn biến đổi theo một cách cực kỳ tài tình, lúc mạnh lúc nhẹ, hoàn toàn không có một quy luật nhất định nào cả. Điều này chính là nhằm để cho đối phương khó mà có thể nắm bắt được chiêu kiếm, từ đó có thể luôn tạo ra những tình huống bất ngờ khiến đối phương không kịp trở tay.
Thế nhưng theo lý thuyết thì có vẻ như Kim Hậu nắm thế chủ động là vậy, cơ mà thực tế thì lại là chuyện hoàn toàn khác hẳn. Cho dù có cố tấn công mãnh liệt như thế nào đi chăng nữa Kim Hậu thì cũng chẳng thể tài nào gây được chút sát thương gì đó vào người Lưu Tuân cả. Bởi vì vẫn là tại cái lý do muôn thủa: khoảng cách thực lực giữa hai bên cách nhau quá xa.
Cũng bởi cái lợi thế thực lực vượt trội này, Lưu Tuân cũng chẳng có quá tốn công, tốn sức để mà vô hiệu hóa hết tất cả những đòn đánh ấy của Kim Hậu. Mặc dù rất nhiều lần gã đã mắc lỗi để cho Kim Hậu chém vào người, nhưng mà thân thể của Lưu Tuân đang ở trong trạng thái cường hóa cho nên gã cứ trực tiếp lấy thân thể để mà ngạnh kháng lại.
“Ẳng!”
Phừng! Phừng!
Bùm!
Lại một lần nữa để cho Lưu Tuân phải ngạc nhiên, đó là cứ những lúc gã sơ ý để sơ hở cho Kim Hậu tấn công vào thân thể thì ngay sau đợt tấn công ấy sẽ có một quả cầu lửa bay tới để tiếp ứng cho Kim Hậu có thể an toàn rút lui những lúc gã định ra đòn phản công.
Tất nhiên không thể quên nhắc tới sự trợ giúp rất đắc lực từ phía Hỏa Nhi. Mặc dù thực lực của nó quá yếu để mà có thể chiến đấu trực diện với Lưu Tuân, thế nhưng bằng vào những đòn đánh bằng hỏa cầu từ kỹ năng trời sinh từ giống nòi của nó thì Hỏa Nhi cũng có thể tương trợ cho Kim Hậu. Hơn nữa cả hai cùng chiến rất chi là ăn ý, cho nên nhất thời trong một khoảng thời gian ngắn. Lưu Tuân bị cả hai không ngừng quấy rối khiến cho gã cảm thấy cực kỳ phiền phức.
“Bọn ruồi, muỗi tép riu!! Cút hết đi cho tao!~ Hổ Trảo Cuồng Đao!”
“Cà Uồm!”
Lại tiếng hổ gầm vang dội từ hư ảnh mờ nhạt được tạo nên từ đấu khí của Lưu Tuân, lần này gã lấy cả hai tay khua động hai thanh đại đao rồi nhanh như chớp chém mạnh về phía Kim Hậu và Hỏa Nhi. Điều đặc biệt từ vũ kỹ đang thi triển ra này của Lưu Tuân là mỗi một bên đao của gã chém ra thành ba nhát đao, có nghĩa là tổng cộng Lưu Tuân một đòn này chém thành sáu nhát bổ, mỗi một nhát đó chứa đựng một luồng đấu khí vô cùng khủng bố đánh về phía cả hai. Một đòn này của gã không những nhanh, mà lại còn bao quát cả một diện rộng.
“Hỏa Nhi cẩn thận!”
Thấy được sự nguy hiểm đang tới gần, mà Hỏa Nhi thì lại sơ ý rơi đúng vào trung tâm ảnh hưởng của đòn vũ kỹ. Kim Hậu trong tình huống này cũng không thèm nghĩ nhiều, hắn chỉ biết liều mình nhanh chóng xông ra chắn trước mặt Hỏa Nhi, sau đó toàn thân điên cuồng vận chuyển đấu khí để chuẩn bị dồn toàn lực thi triển ra Tiêu Dao Du kiếm kỹ với hy vọng có thể đón đỡ được đòn vũ kỹ này.
Keng! Koong! Xoẹt!!!
Ầm!!! Ầm!!!
“Hự!~”
Sau hàng loạt tiếng nổ ầm ĩ, đất cát, cây cỏ xung quanh vài mét đều bị xới tung bừa bãi. Mà ở dưới mặt đất lúc này đã hằn sâu xuống sáu vết đao nhìn chẳng khác gì như là hai vết cào từ hai cặp móng của con hổ vậy.
Mặc dù đã rất cố gắng, mặc dù Tiêu Dao Du kiếm kỹ đã phát huy ra tác dụng chống đỡ công kích tới hết mức có thể. Thế nhưng Kim Hậu vẫn không thể tránh khỏi bị thương nghiêm trọng bởi vì đòn vũ kỹ này của Lưu Tuân quá mạnh mẽ. Chỉ thấy sau khi đón đỡ xong một lượt vũ kỹ này, hắn hiện đã chỉ còn có thể miễn cưỡng đứng vững bằng cách vịn kiếm xuống đất để mà giữ thăng bằng. Quần áo rách nát nhuộm đầy máu me, thương tích thì lại đầy mình từ đầu cho tới chân. Đó chính là sự chênh lệch về thực lực! Cho dù lúc đầu Kim Hậu có nắm chủ động liên tục tấn công, cho dù kiếm kỹ của hắn có xảo diệu thế nào đi chăng nữa thì tất cả những thứ đó cũng chỉ có thể giúp cho hắn dây dưa được với Lưu Tuân trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
“Oắt con! Bây giờ thì mày đã biết, mưu mô quỷ kế đứng trước thực lực tuyệt đối thì vẫn chỉ là rác rưởi chưa? Yên tâm, hôm nay tao sẽ ban cho mày một cái chết từ từ và thống khổ nhất trên đời này.”
“Tên xấu xa kia! Hãy đỡ ~ Cự Thạch Xung Thiên!”
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!
Trong lúc Lưu Tuân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng dưng ở ngay dưới đất, chỗ mà gã đang đứng. Đất đá xung quanh bỗng đột ngột nứt vỡ ra thành từng mảnh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT