Kim Hậu hiện đang đứng trước một tảng đá cao quá đầu của mình một chút. Cặp mắt của hắn bây giờ đang nhắm nghiền lại, đồng thời tay trái của hắn giơ cao lên về phía trước, còn tay phải thì ngửa ra nắm chặt thành hình quả đấm.
Nhìn bề ngoài sẽ cảm thấy tư thế lúc này của Kim Hậu không có gì đặc biệt. Thế nhưng bên trong cánh tay phải của hắn lúc này đang diễn ra cả một giai đoạn chuyển đổi cực kỳ phức tạp. Năng lượng từ vòng xoáy bên trong đan điền của hắn đang được liên tục điều động rồi chuyển hóa thành đấu khí, tiếp đó đấu khí được hắn dẫn theo một lộ tuyến khá kỳ lạ, để rồi chúng được nén lại thành một luồng ám kình mạnh mẽ đang chậm rãi lớn dần trong lòng bàn tay của hắn.
Qua một hồi đứng kiên trì tích tụ ám kình, Kim Hậu bất thình lình mở ra cặp mắt xanh biếc như bầu trời của mình, ánh mắt hắn tập trung nhìn vào tảng đá ở phía đối diện. Hắn khẽ lùi lại ra phía sau độ một cái gót chân, sau đó khẽ cúi mình để chuẩn bị lấy đà cho thật vững chắc. Cuối cùng thì Kim Hậu đạp mạnh cả bàn chân của mình xuống, liền lập tức cả người hắn tựa như hóa thành một cơn gió biến mất ngay tại chỗ. Chỉ để lại sau mình là một mảng đất bị lõm xuống cả vài phân.
“Ám Kình Quyền!”
Nương theo một tiếng quát lớn dõng dạc, Kim Hậu toàn lực dội nắm đấm chứa đựng luồng ám kình giống như nước lũ sông Hồng truyền thẳng vào tảng đá.
Binh!
Một âm thanh va chạm trầm thấp vang lên, tiếp theo đó là không gian chung quanh rơi vào vài giây tĩnh lặng…
“Ôi trời ơi, cái tay của tôi...” – Kim Hậu chợt ôm lấy bàn tay đang bị ê ẩm của mình nhảy cẫng lên, mặt mày thì cũng vừa nhăn nhó lại - “Mình lại quên không điều ra một chút đấu khí bọc lại bàn tay để bảo vệ mới khổ chứ. Bộ vũ kỹ Ám Kình Quyền này tu luyện thật đúng là không dễ.”
Sau lần luyện hóa Xích hỏa rồi thăng cấp lên tới tận bát tinh giả nguyên cảnh, Kim Hậu phải cần thêm vài ngày mới ổn định lại được cảnh giới của mình. Mặc dù nói hắn thăng cấp nhanh chóng cũng thấy rất sướng, nhưng thực lực thăng lên đột ngột như vậy thì cho dù Kim Hậu có là tuyệt thế thiên tài tới cỡ nào đi nữa thì cũng buộc phải cần có chút thời gian để làm quen với nguồn sức mạnh mới.
Mà nhân tiện thông qua việc ổn định lại cảnh giới này, hắn quyết định lấy ra bộ vũ kỹ Ám Kinh Quyền mà trước đó hắn còn tưởng sẽ phải còn lâu lắm mới tu luyện ra để vừa nghiên cứu, vừa luyện tập luôn thể. Dù sao thực lực của hắn bây giờ đã là bát tinh giả nguyên cảnh, hơn nữa Đấu Pháp quyết đã cường hóa lên tới Hoàng giai cao cấp. Thế nên Kim Hậu hiện tại đã có thể hoàn toàn cho phép bản thân mình tu luyện bộ vũ kỹ tàn bạo này.
Sở dĩ gọi nó là tàn bạo bởi vì như đã biết, Ám Kinh Quyền là một bộ vũ kỹ có nguồn gốc từ võ học Đông Kinh. Lấy đấu khí tích tụ thành ám kình, tại thời điểm thâm nhập vào trong cơ thể đối phương thì nó sẽ có cơ hội bùng phát như một cái kíp nổ trong người. Kể như không hóa giải kịp thời thì hậu quả dẫn đến sẽ là nhẹ thì kinh mạch bị đứt đoạn gây ra trọng thương, nặng thì cứ như vậy trực tiếp bạo thể mà chết. Là một loại vũ kỹ cực kỳ bá đạo và tàn nhẫn.
Tuy nhiên, để tích tụ ra thành ám kình cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nó cần đòi hỏi tinh thần tập trung cao độ, cộng thêm sự điều tiết hợp lý và một lượng lớn đấu khí của người thi triển. Thế nên muốn thi triển ra loại vũ kỹ này sẽ cần phải có một khoảng thời gian nhất định để chuẩn bị. Nhưng trong chiến đấu sẽ chẳng có ai ngu ngốc tới nỗi mà đợi đối thủ của mình chuẩn bị thi triển vũ kỹ rồi sau đó phải nhận lấy quả đắng cả. Vì vậy muốn sử dụng ra Ám Kình Quyền trong chiến đấu cũng thật đúng là một việc rất khó khăn.
Tất cả những lý luận và phân tích trên cũng chính là những suy nghĩ mà Kim Hậu trước đó đã tự suy nghẫm ra. Còn hiện giờ hắn đang đứng cau mày khó hiểu nhìn tảng đá vừa bị nhận một chiêu Ám Kình Quyền của hắn mà vẫn không có hề hấn gì cả.
“Chả lẽ mình đã luyện không đúng sao? Tại sao lại không có động tĩnh gì thế kia?”
Để có thể làm quen với cách vận chuyển và nén tụ ám kình, Kim Hậu đã phải bỏ ra vài ngày trước đó để luyện tập chuyển đổi cho quen dần. Mà hôm nay hắn mới chính thức lần đầu thi triển ra Ám Kình Quền nên dường như còn có gì đó trục trặc.
Rắc…rắc
Ngay tại thời điểm Kim Hậu còn đang cảm thấy rất kỳ quái thì tảng đá bỗng dưng xuất hiện ra những vết nứt, sau đó thì giống như là ai đó để sẵn một quả lựu đan bên trong tảng đá ấy, liền lập tức bạo tạc nổ tung ra thành từng mảnh.
Oành!
“Ặc! Lực tàn phá thật khủng khiếp.” Kim Hậu kinh ngạc chứng kiến tảng đá đột nhiên bị vỡ nát ra từ bên trong.
“Bộ vũ kỹ này nếu như dùng trong chiến đấu thì đúng là lúc thi triển có chút hơi vướng, nhưng nếu cố gắng luyện tập thật nhiều thì lâu dần thì cũng sẽ thành quen, về sau tốc độ vận ra ám kình cũng được tăng lên. Tới lúc đạt tới trình độ “hạ bút thành văn” thì đúng là tặng cho đối thủ một món quà bất ngờ.” Trên gương mặt thanh tú của Kim Hậu chợt hiện lên một nụ ranh mãnh.
Và cứ như vậy, Kim Hậu miệt mài tập luyện Ám Kình Quyền thêm vài giờ đồng hồ nữa. Hắn luyện kiên trì tới nỗi, khi những tảng đá xung quanh đó đều bị đánh nát ra hết thì lúc đó hắn mới chịu dừng tay lại.
Nhìn mặt trời cũng đã mọc lên tới đỉnh đầu, Kim Hậu lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, sau đó lấy chiếc khăn rồi lau đi mồ hôi trên mặt.
“Phù, có lẽ mình cũng phải nên quay về rồi.”
Chậm rãi quay trở về khu thác nước, Kim Hậu lập tức đi tìm kiếm Bạch lão để báo cho lão một tiếng. Nhưng khi Kim Hậu vừa mới đi đến trước cửa sơn động thì đập vào mắt hắn là một cảnh tượng cực kỳ hy hữu.
Bạch lão hiện đang ngồi bên cạnh Hỏa Nhi, trên mặt lão lúc này là một nụ cười cực kỳ hiền hậu, đồng thời lão cũng rất ân cần vừa xoa đầu, vừa chia cho nó một bát sinh tố mà Kim Hậu mới luyện ngày hôm qua.
Phải biết rằng, Bạch lão là một người luôn có thái độ rất lạnh lùng, những lúc lão cười hay nói nhiều đều là do Kim Hậu cũng bởi vì không muốn chứng kiến nét mặt ấy của lão nên mới luôn cố gắng trêu chọc lão mà ra. Còn hiện tại thì đây là lần đầu tiên Kim Hậu được nhìn thấy một nụ cười hiền từ đến như vậy của Bạch lão.
Chợt nghe thấy có tiếng động lạ, Bạch lão lúc này mới ngẩng đầu lên thì đã thấy Kim Hậu đứng khoanh tay dựa vào mép đá mỉm cười tươi rói nhìn lão.
Quả không hổ là một luyện dược sư cao cấp, sắc mặt của Bạch lão lập tức phục hồi thành lạnh như băng. Lão lúc này mới khẽ ho khan nói:
“Khục!... Tập luyện về rồi đấy à, mau vào nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị đi ngồi dưới thác nước đi.”
“Sư phụ, con thấy người bình thường cứ vui vẻ như vậy thì tốt hơn đấy, cần chi lúc nào cũng giữ cái bộ mặt nghiêm túc suốt vậy chứ? Trông chả cool tí nào đâu.”Kim Hậu vẫn cười mỉm nói.
“Không phải việc của ngươi, mau đi luyện tập đi kẻo ta lại phạt cho thì lúc đấy đừng có khóc. Mà “cool” rốt cục là cái gì? Có phải ngươi đang nói xấu ta không?”
“Ấy ấy sư phụ, người đừng có nóng. Con là phận dưới thì làm sao dám hỗn láo ạ?” – Kim Hậu vội vàng xua tay – “ Thôi con đi tập luyện tiếp đây.” Thấy Bạch lão tỏ vẻ hơi nóng thì hắn lập tức đánh bài chuồn.
“Ơ này, ngươi chưa điều thức thì luyện cái gì?... Thế rốt cục “Cool” là cái gì vậy?” Giọng nói của bạch lão truyền từ đằng sau tới…
Vẫn như mọi khi, Kim Hậu lại kiên trì ngồi luyện dưới chân thác nước, vừa tập trung tinh thần học thuộc bảng Viễn cổ chú ngữ. Cũng thật kỳ lạ, Viễn cổ chú ngữ cũng không phải là cứ đọc đi đọc lại là có thể học thuộc được nó. Mỗi lần Kim Hậu lại học một chữ là tinh thần của hắn phải ép tinh thần của mình lên tới cao độ để khắc ghi từng đường nét, từng cách phát âm của chữ đó thật sau vào trong đầu. Bảng chữ cái này giống như có một lực lượng thần bí nào đó, ép người học phải hiểu được từng ý nghĩa của từng chữ thì mới có thể hiểu và thuộc lòng được. Tuy vậy, Viễn cổ chú ngữ thật sự mà nói, mặc dù có chút khó học, nhưng cũng không có đến nỗi kinh khủng như mọi người thường kể về nó. Chỉ cần có tinh thần lực mạnh mẽ, kết hợp với sự chăm chỉ không ngừng nghỉ thì việc học thuộc bảng chữ này cũng không đến nỗi dọa người như trong tưởng tượng mà người ta hay đồn đãi.
Ở tại thời điểm này, Kim Hậu cũng đã sắp học xong bảng chữ kỳ cổ xưa này. Vẫn là nhờ vào tinh thần lực cường đại của mình, cộng thêm bài tập vượt qua giới hạn của Bạch lão, trong một thời gian ngắn hắn đã gần như nắm được hết cả bảng chữ này. Nếu là pháp sư bình thường thì họ cần phải ít nhất là một năm thì mới có thể nói ra lưu loát được Viễn Cổ chú ngữ, còn Kim Hậu thì dung vẻn vẹn có hai tháng. Thế mới biết bài tập vượt qua giới hạn của Bạch lão có hiệu quả với Kim Hậu như thế nào.
Đã tiến vào bát tinh giả nguyên cảnh, cộng thêm Đấu Pháp quyết đã cường hóa lên tới Hoàng giai cao cấp. Thế nên việc ngồi luyện dưới thác nước với Kim Hậu cũng đã phần nào trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, hắn từ giờ cũng đã không phải lo chuyện năng lượt tiêu hao quá nhanh mà phải khổ sở nữa.
Có chút mệt mỏi đi vào trong sơn động, Kim Hậu đã thấy Bạch lão ngồi chờ hắn tự lúc nào. Mục tiêu củalần thay đổi thời gian biểu của khóa tập huấn này mà Bạch lão đặt ra là hướng hắn tập trung cho việc luyện tập luyện dược thuật. Hôm nay cũng chính là ngày Kim Hậu bắt đầu thực hành luyện những loại đan dược cao cấp hơn nữa.
“Ngồi xuống đi, vi sư trước tiên muốn ngươi phải tập luyện một loại ma kỹ này.” Bạch lão nhàn nhạt nói.
“Ủa? Chẳng phải sư phụ người nói là con bắt đầu luyện dược sao? Tại sao lại là học ma kỹ?” Kim Hậu có chút khó hiểu hỏi.
“Thì cứ ngồi xuống đi rồi ta sẽ giải thích cho, chả lẽ tên nhóc ngươi không có hứng thú với loại thủ pháp mà vi sư dùng để luyện ra Hộ Thể Linh Mạch đan cho ngươi mấy hôm trước sao?” Bạch lão khẽ cười mỉm nói.
Vừa nghe được Bạch lão nói xong, hai mắt Kim Hậu lập tức sáng trưng lên như hai cái bóng điện. Loại thủ pháp dùng lửa hóa rồng để luyện dược ấy thì làm sao Kim Hậu có thể quên được? Hắn thậm chí hắn còn nghĩ sẽ phải lâu lắm Bạch lão mới cho hắn học, ấy thế mà mới qua có vài ngày kể từ lần luyện đan đó mà lão đã cho hắn bắt đầu thử luyện. Vậy thì còn điều gì có thể vui hơn nữa đây?
Kim Hậu lập tức ngoan ngoãn khoanh chân ngồi xuống đối diện Bạch lão, ánh mắt khao khát chờ đợi lão truyền thụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT