Lâm Cam thấp giọng cười một tiếng, cảm thấy gò má mình nóng ran, thầm xem thường bản thân si ngốc như vậy. Vỗ nhẹ hai má, cô mới trả lời Tiết Giai Kỳ.
"Giờ tớ chuẩn bị nấu cơm, ăn xong sẽ đi ngủ."
Có một số việc cô sẽ giữ làm bí mật cho riêng mình. Mà Chu Viễn Quang chính là đóa hoa bí mật nhất trong vườn hoa này của cô.
Tiết Giai Kỳ bên kia bắt đầu náo động. Đừng xem thường Lâm Cam bình thường lông bông, thực ra tài nấu nướng của cô rất khá. Bình thường cô cũng để ý đến việc ăn uống, khi ăn cơm ở trường cũng vậy.
"Muốn theo cậu ăn chùa uống chùa cả đời, 2333."
Lâm Cam cười một tiếng: "Có thời gian thì đến đây tớ làm cho cậu ăn. Tớ nấu đã, mai gặp."
Thấy Tiết Giai Kỳ trả lời được, Lâm Cam vội đi nấu cơm. Tự nhiên cô hơi thèm ăn bánh ngọt. Nhắc tới cũng thật buồn cười, Tiết Giai Kỳ từng hỏi cô vì sao lại biết nấu cơm. Lúc ấy Lâm Cam đã trầm mặc một chút, chỉ qua loa lấy lệ mà không đáp lại.
Có một số việc, con người ta không muốn để người khác biết, ví dụ như chuyện trong gia đình.
Cuối cùng Lâm Cam chỉ nấu cho mình một bát mì trứng gà, đến lúc ăn xong vẫn chưa có ai về nhà. Lâm Cam thấy hơi mệt nên khóa cửa, lên giường đi ngủ.
___
Ban đêm, cô thấy người mình nóng hầm hập, rõ ràng đã bật điều hòa rồi mà. Lâm Cam đá một nửa chăn ra, sau đó mới mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Sau đó cô bắt đầu mê man.
Trong giấc mơ, một cô bé chừng 5,6 tuổi đang đứng sau cửa khóc lớn. Trong phòng có đôi vợ chồng cãi vã, thậm chí có thể gọi là đánh nhau. Người chồng đẩy vợ một cái, hùng hổ ra ngoài cửa. Người vợ phía sau khóc thút thít, ánh mắt trống rỗng, còn có kia thống hận.
"Lâm Kiến Quốc, ông có bản lĩnh thì chết ở bên ngoài đi, đừng về nhà này nữa." Thanh âm của người phụ nữ ấy cuồng loạn, như xé gan xé phổi.
Người chồng sắc mặt lạnh lùng vò đầu bứt tai, hừ lạnh một tiếng rồi đạp cửa đi.
Một người giận dữ rời đi, một người nằm khóc tỉ tê trên sàn đất lạnh lẽo. Chỉ còn lại cô bé đang sợ hãi trong căn phòng kia đang run rẩy sau cánh cửa.
Khi tỉnh lại lần nữa, Lâm Cam dụi mắt, mẹ Lâm đang ngồi cạnh giường. Thấy cô tỉnh lại, mẹ Lâm có chút mừng rỡ.
"Đứa nhỏ này, bị ốm cũng không gọi điện cho mẹ. Mẹ về muộn một chút, vào xem thấy con nằm trên giường mặt đỏ bừng bừng nên rất sợ hãi."
Mẹ Lâm nói một tràng, Lâm Cam thấy hơi nhức đầu nhưng vẫn lắng nghe. Đầu óc mơ mơ màng màng, cổ họng cũng đau, khó trách tối qua cô thấy người như phát hỏa.
"Con sốt à?" Giọng điệu uể oải, khàn khàn như ông lão.
"Không thế thì sao, sốt tới hơn 39 độ."
"Mấy giờ rồi ạ?"
"10 giờ hơn. Phải rồi, sáng bạn con gọi điện đến, mẹ nghe điện thoại hộ, nhân tiện nhờ con bé xin nghỉ giúp con luôn."
Lâm Cam "vâng" một tiếng. Trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh trong giấc mơ kia, bỗng nhiên cô hỏi một câu.
"Mẹ, lúc bố mẹ cãi vã ở vườn trẻ ngày đó, mấy ngày bố không về nhà?"
Sắc mặt mẹ Lâm bỗng chốc thay đổi, vừa chán nản còn ánh lên tia tuyệt vọng. Bà vốn định lên tiếng, lại thấy Lâm Cam khẽ lắc đầu, nói: "Mẹ, con muốn ngủ thêm chút nữa."
Môi mẹ Lâm hơi động, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lâm Cam, môi cũng không có huyết sắc, bà thở dài một tiếng rồi ra ngoài.
Lâm Cam kéo chăn, vùi đầu vào bên trong, mắt vẫn mở lớn nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Ba ngày.
Lần đó Lâm Kiến Quốc ba ngày không trở về nhà.
Cô sao có thể không nhớ?
Vào ngày thứ hai, mẹ Lâm gần như suy sụp, bà đã khóc tròn một đêm. Đêm đó, bà đã quên con gái mình còn đang trốn trong góc.
Đến tối ngày thứ hai, bà muốn ra ngoài tìm bố Lâm. Lâm Cam nhìn ánh mắt vô thần, trống rỗng đến dọa người của bà, cô cứ khóc nói mẹ đừng đi. Có điều, mẹ Lâm vẫn để Lâm Cam lại, nói: "Mẹ đi một lúc rồi về."
Đến lúc mẹ Lâm tìm được bố Lâm đưa về nhà, Lâm Cam đã đói đến xỉu. Vì vậy, từ đó về sau, lần nào ăn cơm cô cũng rất ngoan ngoãn, không cần ai đút cơm cũng ăn ngon lành. Đến khi lớn thêm chút nữa, Lâm Cam tự học nấu cơm.
Trong lòng cô, đồ ăn vĩnh viễn là thứ cảm giác an toàn nhất.
___
Ở lớp học thêm, Tiết Giai Kỳ nhìn ghế trống bên cạnh, đã 8 giờ hơn, hôm nay Lâm Cam đi học muộn quá. Nghĩ một chút, hay là lấy danh nghĩa đi vệ sinh gọi điện cho Lâm Cam xem sao.
Có điều Tiết Giai Kỳ không nghĩ mẹ Lâm lại nghe máy, bà nói Lâm Cam sốt cao, nhờ cô xin thầy giáo cho Lâm Cam nghỉ. Tiết Giai Kỳ thở dài trong lòng, nhắn Lâm Cam ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Sau giờ nghỉ tiết học buổi sáng, như dự đoán, thầy giáo đi tới bên cạnh Tiết Giai Kỳ, gõ bàn: "Sao hôm nay Lâm Cam không đi học?"
Tiết Giai Kỳ: "Em đang định báo với thầy. Sáng nay em gọi điện đến nhà Lâm Cam, mẹ cậu ấy nói cậu ấy bị sốt vì hôm qua dính mưa nên phải ở nhà truyền dịch, nhờ em xin nghỉ giúp cậu ấy ạ."
Thầy Vật lý gật đầu một cái, tỏ ý đã biết.
Chu Viễn Quang ngồi gần đó vốn đang làm bài tập liền dừng bút. Đến khi nghe Tiết Giai Kỳ nói "dính mưa" và "truyền dịch", anh cau chặt mày.
Đúng là đồ đại ngốc.
Thế mà tự làm mình bị sốt được.
Chu Viễn Quang nhàn nhàn nhìn qua đề luyện tập Vật lý, nhất thời có chút cảm giác phiền não. Sau đó, anh nhanh chóng bỏ qua những cảm giác này, tiếp tục làm bài.
Trong giờ, bầu không khí cả lớp đều trầm mặc, không có ai giơ tay trả lời câu hỏi. Đến lúc ăn cơm trưa, Chu Viễn Quang đeo ba lô ra ngoài, nhìn ghế bên cạnh lối đi đối diện trống không thì dừng chân một chút, sau đó ra ngoài bằng cửa sau.
Trận mưa ngày hôm qua lớn như thế, nhưng hôm nay không lưu lại chút dấu tích nào. Mặt đất không còn dấu vết ẩm ướt của nước mưa, ngày hôm qua chỉ tựa như một giấc mơ.
Hôm nay lại là một ngày nắng.
Khi Chu Viễn Quang đi qua cửa hàng đồ uống, lại bước chân vào. Chị bán hàng nhìn thấy anh, liền nở nụ cười.
"Cậu nhóc đẹp trai, hôm nay lại uống nước chanh chứ?"
Chu Viễn Quang nhàn nhạt gật đầu.
Chị bán hàng quay đầu làm đồ uống, vừa làm vừa nói chuyện phiếm với anh.
"Hôm nay Lâm Cam không bám lấy em à?"
Chu Viễn Quang cúi đầu, biểu cảm nhàn nhạt, không lên tiếng. Sau đó anh tình cờ ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng chuyển tới bức tường, sau đó nhìn không rời mắt. Anh thuận tiện nhìn bên cạnh, ở đó có bức tường ước nguyện. Trên tường có treo một bảng điều ước, ở trên có một tờ giấy màu xanh nhạt ghi một dòng chữ.
Chữ viết trên đó rõ ràng, nhỏ xinh: "Bạn học Chu, mong cậu giúp đỡ bạn gái tương lai nhiều hơn." Tại chỗ ký tên vẽ thêm hình hai học sinh, một là nam, một là nữ. Mặt nam sinh lạnh lùng, môi mím chặt, nữ sinh có một nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt.
Chị bán hàng làm đồ uống xong, xoay người thấy Chu Viễn Quang nhìn chằm chằm tấm bảng đó, cười rộ lên: "Tờ giấy ở giữa là Lâm Cam viết đấy."
Chu Viễn Quang nhận lấy đồ uống, gật đầu tỏ ý đã biết. Sau đó trả tiền rồi rời đi.
___
Lúc vào tiết học buổi chiều, Tiết Giai Kỳ nhận được tin nhắn trên WeChat.
"Hôm nay bạn học Chu có hỏi thăm tớ không?"
Vừa giấu thầy, Tiết Giai Kỳ vừa lướt tay trên bàn phím, nhanh chóng trả lời.
"Có phải cậu không thương tớ không? Sao vừa nhắn tin đã hỏi cậu ấy có hỏi thăm cậu không. Tớ không biết cậu ấy có nhớ cậu không, nhưng có tớ nhớ cậu này."
Lâm Cam nằm trên giường, nhìn Tiết Corgi gào thét, trong lòng vui vẻ. Cô nhất thời thấy mình bị ốm cũng không tồi.
"Đừng có chọc vào tớ, có tin sau khi khỏi bệnh, tớ kéo cậu lên giường bắt hầu hạ không hả?"
Lúc Tiết Giai Kỳ nhìn thấy tin nhắn của Lâm Cam, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Cậu ấy đang ốm sao còn mạnh miệng thế nhỉ?
"Tớ thấy cậu khỏe lắm rồi, còn muốn lôi tớ lên giường nữa chứ. Cậu không giả vờ ốm chứ hả?"
Vừa đánh xong dòng này, Tiết Giai Kỳ liền thấy ánh mắt của thầy giáo bắn tới. Cô ngượng ngùng cười cười, ném điện thoại vào trong ngăn bàn, không dám ngó ngoáy nữa.
Lúc tan học, Tiết Giai Kỳ mới có thời gian lấy điện thoại ra, mở ra thì thấy tin nhắn thoại.
"Tớ mà còn phải giả ốm? Chẳng là hôm qua lăn xả anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết chỉ một chút như vậy đã ốm sốt. Mai vẫn phải ở nhà truyền dịch nữa. Nguy rồi, không thấy cậu bảo bạn học Chu hỏi thăm tớ, đúng là tiền mất tật mang!"
Vừa ấn vào tin nhắn, giọng nghèn nghẹt của Lâm Cam đã truyền ra, Tiết Giai Kỳ hơi giật mình. Cô không nghĩ tới điện thoại đang mở âm lượng lớn như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Giai Kỳ là quay sang nhìn Chu Viễn Quang. Nếu anh có chút sốt ruột thôi, vậy có nghĩa anh cũng để tâm tới Lâm Cam.
Còn nếu không thì chẳng khác nào cô đang làm hỏng chuyện tốt của Lâm Cam, cô cũng không muốn thành tội đồ của đại tỷ đâu.
Chu Viễn Quang bên kia đang thu dọn sách vở, lúc nghe thấy giọng Lâm Cam, anh hơi xoay người. Chớp mắt một cái nhìn điện thoại di động của Tiết Giai Kỳ.
Khi nghe thấy năm chữ "anh hùng cứu mỹ nhân", Chu Viễn Quang hơi dừng động tác. Đến khi nghe tới mấy chữ "tiền mất tật mang", môi anh hơi giật giật.
Trong lòng Tiết Giai Kỳ nghĩ, chắc cậu ấy không khó chịu đâu nhỉ?
Khi giọng Lâm Cam ngừng lại, Chu Viễn Quang cũng không phản ứng gì nữa, chỉ khoác ba lô lên vai rời đi.
Hết chương 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT