Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Nửa giờ học sau, Lâm Cam không tập trung nghe giảng nữa. Trương Cương lại đưa ra một câu hỏi, thấy cả lớp không có ai trả lời liền có chút bất đắc dĩ, âm thầm liếc Lâm Cam một cái.

Không biết đầu óc cô nhóc này lại bay đến nơi nào, thầy lắc đầu, biết ngay đứa nhỏ này chỉ nhiệt tình học hành được 3 phút thôi mà.

Lâm Cam bên này không nhận ra Trương Cương đang nhìn mình. Bởi sau giờ nghỉ đến lúc tiếp tục vào tiết, tâm tình cô nhộn nhạo không chịu được, thực ra vì ngượng ngùng nhiều hơn.

Cô thấy cô lại tự bôi nhọ hình tượng của mình rồi, mĩ mạo hay khí chất gì đó đều ném sạch.

Vừa rồi cô kéo ghế làm gì không biết? Đúng là dại dột mà.

Cô còn đang nghĩ phải tránh ra một cách tự nhiên như thế nào thì có chuyện mới phát sinh. Trương Cương nhìn cả lớp một vòng, mắt chuyển đến dãy ghế thứ nhất, mở miệng.

"Chu Viễn Quang, em có thể lên giải đề không?"

Trương Cương thấy anh gật đầu, chuẩn bị đứng lên trả lời thì có một bàn tay giơ lên ngăn lại.

"Vậy em lên bảng giải đề xem."

Lâm Cam thấy đối phương đứng lên, cũng không nhịn được mà đứng phắt dậy. Cả lớp đều tập trung ánh mắt ở dãy bàn đầu.

Tiết Giai Kỳ kéo tay trái Lâm Cam, chỉ biết thay bạn mình xấu hổ không thôi.

Hôm nay đại tỷ cũng bất thường quá đi, trước sau không đồng nhất chính là muốn dọa chết người ta.

Trương Cương cau mày: "Em muốn làm gì?"

Lâm Cam: "Em muốn lên giải đề này."

Trương Cương trợn mắt nhìn cô: "Vừa nãy còn không tập trung, lên đây đi." Lâm Cam nghe Trương Cương nói vậy, bèn ngẩng đầu tiến về phía nam sinh đối diện.

Hình như anh chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua cô một chút, sau đó liền không nhìn nữa. Lâm Cam cắn khẽ môi dưới, theo sau anh lên bục giảng.

Trương Cương thấy hai người đi lên thì nói với cả lớp.

"Các bạn phía dưới cũng tự giải đề đi, thử xem có làm được không, đừng nhìn lén bài giải của người khác."

Sau khi Trương Cương nói lời này, học sinh bên dưới cười rộ lên.

Trên bảng, cả hai người không hẹn mà cùng đưa tay về phía hộp phấn. Ngón tay Lâm Cam chạm nhẹ vào mu bàn tay Chu Viễn Quang.

Ấm áp thật đấy, cảm giác vừa hư vừa ảo.

Trái tim Lâm Cam nảy lên "thình thịch", tế bào toàn thân đều tập trung vào thời điểm chạm tay kia.

Nhưng rất nhanh, Chu Viễn Quang đã thu tay lại. Phấn vốn đang cầm trong tay lại rơi xuống. Lâm Cam thấy động tác này của anh, phản ứng đầu tiên là nhoẻn miệng cười.

Hình tượng lạnh lùng của anh đã biến mất, thay vào đó là có chút ngờ nghệch.

Tiết Giai Kỳ ngồi bên dưới liên tục cau mày. Trong lòng cô ấy có chút nóng này, chỉ muốn hét lên với Lâm Cam: Bộ dạng đại tỷ của cậu đâu rồi?

Lâm Cam cười xong lại ý thức được có điểm không đúng. Lúc nãy người này tránh né nhanh như vậy, coi mình như thú dữ sao?

Trong lòng trầm xuống, cô lấy một cây phấn, xoay người, chiếm hơn nửa tấm bảng, chỉ để cho người còn lại 1/3 khoảng trống.

Ai đó phía sau hơi kinh ngạc, đứng sau Lâm Cam không nói một lời.

Lâm Cam nhìn lướt xuống cả lớp, thấy cơ bản ai cũng cúi đầu làm bài, không để ý tình huống trên bảng.

Cô giả vờ đọc đề, ngẩng đầu lẩm bẩm: "Tôi đâu có ăn thịt cậu?" Giọng Lâm Cam nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Có điều với âm lượng này, chắc chắn anh nghe thấy được.

Nực cười, vốn cố ý để anh nghe thấy. Nếu không, lại như vở kịch độc tấu của cô.

Có điều, cô cũng không hy vọng xa vời rằng anh sẽ đáp lại điều gì. Dù sao thì từ sáng tới giờ, anh cũng chưa nhìn cô tới một lần.

Vì vậy khi Lâm Cam nghe thấy giọng nói của người kia, còn tưởng mình bị ảo giác.

"Ăn tôi không ngon." Chu Viễn Quang trầm mặc đáp lại.

Lâm Cam giật mình, "a" một tiếng theo bản năng. Nhưng người bên cạnh lại không để ý đến sự ngạc nhiên của cô, bắt đầu giải đề.

Lâm Cam nhìn sườn mặt anh. Anh hơi khom người, tay phải cầm phấn viết, khóe môi vẫn thẳng tắp như cũ. So sánh một chút sẽ thấy, anh vì nghiêm túc mà ánh mắt tập trung cao độ.

Lâm Cam cười nhẹ, nghiêng người lấy giẻ lau bảng của Trương Cương, lau đi vạch phân cách trên bảng giữa hai người.

Bảo sao mọi người đều nói đàn ông lúc chăm chỉ, tập trung là có sức hút nhất.

Trong nháy mắt, hôm nay cô rung động vì anh thật nhiều lần.

Thừa dịp này, Lâm Cam trả lời một câu.

"Trông cậu rất ngon miệng (1)."

(1) Bạn Cam khen Quang 美味, từ này nghĩa là mỹ vị, ý chỉ món ăn ngon =))

Cô vẫn nhìn người đang nhíu chặt chân mày giải đề toán, lặp lại câu nói này một lần.

Sau đó còn liếm môi dưới.

"Rất giống Tiramisu, tôi..."

Nói đến nửa câu thì kéo dài âm, giọng điệu mềm mại.

"Tôi thích đồ ngọt nhất."

Ngón tay đang đưa phấn của Chu Viễn Quang dừng lại, "rắc" một tiếng viên phấn bị gãy làm đôi.

Lâm Cam lại cười khúc khích.

Trương Cương đứng ở phía sau bỗng ngẩng đầu, nhìn Lâm Cam.

"Em làm đề nhanh lên, đâu phải gọi em lên chơi? Không làm thì xuống dưới cho thầy."

Lâm Cam lè lưỡi, nhanh chóng cầm phấn giải đề.

Tốt xấu gì đây cũng là cơ hội để thể hiện với Chu Viễn Quang, cô phải nhân cơ hội này cứu vãn hình tượng "học bá" của mình mới được.

Viết được vài chữ, Lâm Cam lại nổi lên ý xấu, lẩm bẩm.

"Ài, đúng là sắc đẹp hại nước hại dân." Nói xong liền nghiêng đầu nhìn Chu Viễn Quang.

Có điều anh... lại như cũ không có phản ứng gì.

Lâm Cam thở dài một tiếng trong lòng, khó chiếm được hoa Cao Lãnh quá mà. Thôi thì chuyên tâm giải đề vậy.

Vì vậy mà Lâm Cam không thấy tai người nào đó đang lặng lẽ ửng đỏ.

___

Dĩ nhiên Chu Viễn Quang giải đề xong trước. Sau khi hai người trở về bàn, Trương Cương lại tiếp tục giảng bài.

Kiểu bài tập này, Lâm Cam làm thường xuyên nên chắc chắn sẽ không sai.

Nhớ lại lúc hai người chạm tay vào nhau, Lâm Cam nhịn không được đưa tay lên mũi, dùng sức hít hít một chút.

Tuy lúc mới về bàn, cô đã dùng khăn ướt lau tay, giờ mùi phấn nhàn nhạt trên tay đã sớm được lau sạch. Có điều trong lòng Lâm Cam cố chấp nghĩ làm vậy có thể cảm nhận được hương vị của Chu Viễn Quang.

Tiết Giai Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Lâm Cam thì không khỏi muốn ói.

Sau tiết học, Lâm Cam cũng không làm gì khác. Cô đã chủ động tiến một bước rồi, không thể tiếp tục ép người ta quá được. Nếu không đến lúc thu lưới, con cá chắc chắn sẽ chạy mất.

Lớp học thêm buổi sáng đã kết thúc nhưng vẫn còn thừa chút thời gian, Trương Cương ngừng giảng bài, để học sinh tự ngẫm lại kiến thức đã học ngày hôm nay.

Lớp học xôn xao, đến lúc này, ai nấy đều đói bụng. Hôm nay là ngày đi học thêm đầu tiên, đã lâu tất cả mới lại đi học nên đều chưa quen.

Nhà Tiết Giai Kỳ gần đây nên buổi trưa phải về ăn cơm.

Cô thu dọn sách vở, quay sang hỏi Lâm Cam: "Trưa cậu đi đâu ăn cơm?"

Lâm Cam không tập trung: "Tùy tiện tìm một quán là được."

Tiết Giai Kỳ thấy cô vẫn xoắn xuýt ở kia, lo lắng hỏi: "Hay cậu về nhà tớ ăn cơm?"

Lâm Cam lắc đầu, nằm nhoài lên bàn: "Cậu nói xem, nếu tớ rủ cậu ấy đi ăn cơm thì có mãnh liệt quá không?"

Tiết Giai Kỳ liếc mắt nhìn Chu Viễn Quang, nhỏ giọng đáp: "Tớ vừa nghe ngóng cho cậu xong, hình như cậu ấy là cháu đằng ngoại của chủ nhiệm lớp mình, cậu đừng đùa quá trớn."

Lâm Cam liếc cô một cái: "Thích cậu ấy đâu phải vì thân phận."

Tiết Giai Kỳ chậc chậc hai tiếng: "Cậu chân thành như thế dọa chết tớ đấy."

Lâm Cam chỉ liếc mắt như đáp lời.

Cô vẫn còn đang lăn tăn, thầy giáo đã cho tan học rồi.

Học sinh trong lớp như ong vỡ tổ òa ra ngoài, trong mấy giây ngắn ngủi, lớp học chỉ còn lại một nửa.

Trương Cương thu xếp bài giảng xong, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Viễn Quang: "Cháu về nhà ăn cơm à?"

Chu Viễn Quang bỏ bút trong tay xuống, lắc đầu.

"Không có phương tiện đi lại, có lẽ cháu ăn gì gần đây là được. Chú mau về nhà đi."

Lâm Cam lắng nghe lời này thì hơi ngạc nhiên, không nghĩ ai đó có thể nói nhiều như vậy.

Khi anh đang nói, Trương Cương từ trên bục giảng bước xuống: "Cháu mang tiền chứ?"

Chu Viên Quang "Vâng" một tiếng.

"Vậy chú về nhà đây, có chuyện gì thì gọi điện cho chú."

Chu Viễn Quang ngẩng đầu: "Chú đi đường cẩn thận."

Trước khi Trương Cương ra cửa lại quay đầu nhìn một cái. Cháu ngoại nhà mình đang thờ ơ thu dọn sách vở, còn cô nhóc Lâm Cam kia đột nhiên đứng dậy.

Sợ cô nhóc lại gây ra chuyện gì, Trương Cương đè giọng: "Lâm Cam."

Hình như Lâm Cam không nghĩ thầy sẽ đột nhiên quay lại, người hơi run run.

"Mau dọn sách vở của em đi."

Lâm Cam bừng tỉnh, cười khanh khách: "Thầy Trương, thầy mau về ăn cơm đi, bọn em thu dọn sách vở ngay đây."

Trương cương lại trừng mắt một cái nhưng cũng không khiến Lâm Cam sợ hãi, thầy lại nhìn Chu Viễn Quang một cái rồi mới ra ngoài.

___

Lâm Cam di mũi chân trên nền đất, hướng đến người đang thu dọn sách vở gọi.

"Bạn học Chu."

"Tôi có thể hỏi cậu chuyện này không?"

"..."

Lâm Cam thấy ai đó vẫn im lặng, nuốt nước bọt một cái.

"Trưa cậu đi đâu ăn cơm?"

"Không biết." Chu Viễn Quang trả lời lạnh tanh, dứt khoát.

Sau đó ánh mắt anh vẫn bỏ qua Lâm Cam, không nói thêm gì khác.

Lâm Cam cũng không thấy ngại ngùng, thích một người thì phải chủ động nói ra.

"Buổi trưa tôi ăn cơm cùng cậu được không?" Cô nghĩ gì trong lòng liền biểu đạt ngay.

Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam đứng đối diện, lúc nói xong câu này, cô liền cụp mắt, có điều ánh mắt không ngừng di chuyển.

Nốt ruồi đón lệ ngay khóa mắt như lấp lánh, chất chứa mong đợi.

Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play