Lúc bố mẹ Chu về nhà, hai người đứng trong phòng khách gọi hai tiếng, không có ai trả lời. Vì vậy bọn họ mới phát hiện Chu Viễn Quang không có nhà.
Mẹ Chu vừa đặt đồ xuống khay, vừa nghiêng đầu đùa với bố Chu: "Em phát hiện con chúng ta rất giống anh."
Bố Chu đang chuyên tâm gọt táo cho vợ, thờ ơ trả lời: "Con trai anh không giống anh mà giống người khác mới là chuyện xấu."
Nói xong lại đưa táo đã gọt đến bên miệng mẹ Chu. Mẹ Chu cắn một miếng, sau đó thấy bố Chu cũng cắn một miếng ở chỗ dấu răng của bà.
"... Trước kia theo đuổi cũng không biết anh như vậy."
Bố Chu không rõ nên hỏi: "Ý em là gì?"
Mẹ Chu lắc đầu cười: "Trước đây em có nói rồi đấy, lần trước đi đưa cơm cho con trai, em thấy hình như có một cô nhóc đang theo đuổi nó."
Nói xong mẹ Chu nhíu mày, hỏi đúng trọng tâm: "Anh biết điểm mấu chốt là gì không?"
Bố Chu dựa vào bàn, ánh mắt sâu xa nhìn vợ mình: "Là gì?"
"Em thấy hình như con chúng ta cũng để ý cô nhóc nhỏ đó, giống anh năm đó như đúc."
Vừa nghe mẹ Chu nhắc tới năm đó, bố Chu hắng giọng hỏi: "Ví dụ?"
"Anh nói xem, một ngày em đưa ba bữa cơm cho con, nhưng nó vẫn bảo em mỗi ngày đi siêu thị nhớ mua thêm bánh mì và sữa tươi. Anh phải biết, ở nhà nó không bao giờ ăn những thứ này. Anh biết dạ dày của nó rồi đấy."
"Sao có thể suy luận dựa vào chuyện này chứ? Đứa nhỏ Viễn Quang này từ nhỏ tính cách đã quạnh quẽ. Anh nghĩ nó không phải kiểu dễ thích nữ sinh khác đâu. Huống hồ, nó cũng biết việc mình cần làm nhất vào cái tuổi này là gì."
Mẹ Chu để khay trên bàn ăn, cười giễu: "Năm đó không phải anh cũng giống Lạt Ma sư tổ à? Cuối cùng vẫn bị em chiếm đoạt."
Bố Chu bất đắc dĩ lắc đầu, rót cốc nước cho bà vợ thao thao bất tuyệt nhà mình. Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng mở khóa cửa.
Mẹ Chu liếc bố Chu một cái, hai người ngừng thảo luận. Chu Viễn Quang mở cửa ra thì thấy bố mẹ Chu đang bốn mắt nhìn mình.
Anh vừa đổi dép vừa nói: "Cùng nhìn con làm gì?"
Mẹ Chu vẫy tay gọi Chu Viễn Quang tới ngồi: "Con trai, đi đâu vậy? Mẹ mua đồ nướng BBQ cho con nhưng lạnh mất rồi, gân bò ăn nguội sẽ dai."
Chu Viễn Quang liếc mắt nhìn đống đồ trên bàn rồi thu hồi tầm mắt: "Bố, bố đừng chiều mẹ ăn những thứ này nữa. Toàn đồ không sạch sẽ, ăn nhiều không tốt."
"Ai da, con trai còn quan tâm mẹ kìa. Không sao, từ thời chưa có con mẹ đã ăn những thứ này rồi, ăn tới bây giờ vẫn không sao."
Chu Viễn Quang lắc đầu, chuẩn bị đi lên phòng.
"Con còn chưa nói con đi đâu đó?"
Chu Viễn Quang hơi nghi hoặc: "Không phải trước kia hai người đều mặc kệ à?"
Mẹ Chu thấy Chu Viễn Quang nghiêng đầu nhìn mình, bà vội huých tay vào bố Chu, ý bảo ông tiếp lời.
"Đứa nhỏ này, mẹ con hỏi cũng vì lo cho con thôi."
Mẹ Chu bị bộ dạng nghiêm nghị của bố Chu làm hết hồn, ho khan một tiếng rồi lẩm bẩm: "Em bát quái nhiều hơn lo lắng mà..."
Sau đó bà bị bố Chu trừng mắt, ý bảo đừng có lên tiếng.
Bố Chu chỉ chỗ bên cạnh mình: "Tới đây ngồi, lâu rồi nhà chúng ta chưa trò chuyện với nhau."
"..."
Chu Viễn Quang nhìn bố mẹ mình một xướng một họa nên chỉ biết im lặng. Không cưỡng được ánh mắt sáng quắc của hai người nhìn mình, chỉ có thể đi qua.
"Bố mẹ muốn nói gì?" Chu Viễn Quang không nhìn bố Chu mà hướng về phía mẹ Chu.
Mẹ Chu nhìn về phía Chu Viễn Quang: "Mới chuyển đến Nhất Trung con đã quen chưa?"
"Quen ạ. Có điều cả tháng mẹ hỏi chuyện này nhiều lắm rồi."
Mẹ Chu ngượng ngùng cười: "Con vừa đi làm gì đó?"
Lại hỏi vấn đề này.
Chu Viễn Quang cúi đầu nhìn bàn: "Con xuống lầu tiêu thực, thấy con mèo bị thương nên mua thuốc cho nó."
Bố mẹ Chu liếc nhau.
Mẹ Chu dò xét thêm: "Sao con không ôm con mèo đó trở về?"
Chu Viễn Quang đưa tay cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm: "Con mèo đó tính tình mãnh liệt, sợ sẽ cào hai người."
Mẹ Chu cười to: "Tính mãnh liệt này được đấy, liệt lang cũng sợ triền nữ mà..." *
*Mẹ Chu cố ý nói ngược, câu đúng là liệt nữ sợ triền lang.
Thấy mẹ Chu càng nói càng kì lạ, Chu Viễn Quang cắt đứt lời bà: "Con về ngủ đây."
Mẹ Chu cũng tự giác "ừ" một tiếng.
Lúc Chu Viễn Quang còn cách cửa phòng hai bước thì dừng lại, xoay người hỏi: "Mẹ, mẹ biết khi không vui, nhất là... con gái thì ăn gì sẽ vui lên không?"
Bố Chu thấy anh hỏi như vậy thì kinh ngạc quay đầu.
Mẹ Chu đầu tiên cười to, biểu cảm trên mặt chính là "anh thấy em đoán đúng chưa" rồi liếc bố Chu.
Không đợi mẹ Chu trả lời, Chu Viễn Quang đã nói: "Bỏ đi, con đi ngủ. Đúng rồi, ngày mai con... muốn ra ngoài."
Mẹ Chu cười gật đầu, hướng về phía con trai nhà mình nói.
"Con gái đều thích ăn đồ ngọt."
"..."
___
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cam thu thập sách vở chuẩn bị ra cửa. Lúc đến cửa thư viện mới là 8 giờ 20. Lâm Cam nghĩ mình phải đợi Chu Viễn Quang một lúc.
Có thể vì không mong đợi, nên vừa đi tới cô đã thấy Chu Viễn Quang đứng chờ ở cửa. Lâm Cam ôm ba lô, gọi anh một tiếng từ đằng xa.
Kiến trúc thư viện thành phố tương đối đặc biệt, con đường phía trước có tên "đường Cầu Học", nên họ đã đặc biệt xây đường bậc thang để đi thư viện.
Người ở thành phố Ngu Châu đều nói người yêu nhau tới đây học tập là rất biết lo nghĩ cho đối phương. Dù sao thì yêu anh ấy, sẽ để anh ấy học tập mà:)
Chu Viễn Quang nhìn cô đeo ba lô, càng leo càng chậm. Anh híp mắt rồi đi xuống. Lâm Cam vừa thở hổn hển vừa leo, càng bò lên càng thấy mình sắp hết hơi rồi.
Nếu đây là "đường Cầu Học" thì cô nhất định sẽ ì ở đây không lên nữa.
Nếu không phải "đường Cầu Học" mà là "đường hái hoa Cao Lãnh" thì mệt mỏi mấy cô cũng leo lên.
Trong đầu vừa thoáng qua ý nghĩ như vậy, Lâm Cam cũng thấy ba lô trên vai mình nhẹ hơn. Vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy Chu Viễn Quang đang đeo ba lô đứng đó.
Chu Viễn Quang nhìn thấy một màn này, đột nhiên thấy miệng khô lưỡi đắng. Anh thấy tình trạng này của mình không ổn chút nào.
Lúc Lâm Cam nói câu "mỗi ngày" kia, phản ứng đầu tiên trong lòng anh không phải là phản bác. Mà là lo nếu mình không mang đồ ăn sáng cho Lâm Cam, chắc chắn cô sẽ chết đói. Giờ là lúc nào? Lâm Cam vậy mà lại chiếm vị trí đó trong lòng anh? Đến anh cũng cảm thấy việc mang đồ ăn sáng cho cô là đương nhiên.
Thật đáng sợ.
Anh vậy mà cũng cân nhắc chuyện "mỗi ngày" với cô - một người ầm ĩ, bừa bãi như vậy. Tuy Chu Viễn Quang cũng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, nhưng không biểu hiện ra mặt.
Anh tìm vị trí ngồi cùng Lâm Cam, lấy đề thi ra làm.
Còn Lâm Cam bên này lấy hai chai nước uống ra, sau đó là hai ba quyển đề thi thử, sau đó mới là đề thi.
"..."
Chu Viễn Quang thấy cô vẫn có xu hướng lục lọi ba lô tiếp nên ngăn lại, cùng lúc đó anh cũng biết vì sao ba lô của cô lại nặng như vậy rồi.
Anh đè thấp giọng: "Đủ để cậu làm rồi, còn lấy ra nữa bàn cũng không có chỗ để."
Hai người ngồi ở phòng tự học, thỉnh thoảng nói đôi câu cũng không có gì đáng ngại. Lâm Cam mỉm cười, thấy Chu Viễn Quang nói vậy thì bắt đầu làm đề.
Mười phút trôi qua, Chu Viễn Quang mới làm sang được câu thứ hai. Anh hít hơi thật sâu, tìm được căn nguyên đại gian đại ác kia.
Anh đưa tay xoay cằm Lâm Cam đi chỗ khác. Trong khoảng thời gian Chu Viễn Quang lẳng lặng làm bài, Lâm Cam lại lẳng lặng nhìn anh. Chu Viễn Quang muốn coi thường ánh mắt nóng rực đó cũng không được.
"Lâm Cam, nếu cậu không học, tôi sẽ về nhà."
Nhận được lời uy hiếp, Lâm Cam lè lưỡi, cúi đầu tự xem đề thi của mình. Lúc này Chu Viễn Quang mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không quá 3 phút sau, Chu Viễn Quang lại bị quấy rầy.
Lâm Cam để một tờ giấy nháp trước mặt anh, trên mặt nháp đều là tên anh. Chu Viễn Quang lớn lớn bé bé, Chu Viễn Quang viết bằng tất cả các kiểu chữ...
Bên cạnh còn có một dòng chữ: "Bạn học Chu, cậu cảm thấy tôi viết tên nào của cậu khôi ngô đẹp trai?"
Câu này còn được viết thật ngây thơ.
Chu Viễn Quang tức giận mà cười, trả lại tờ nháp: "Nếu cậu không học nữa, tôi sẽ ném cậu từ đây xuống "đường Cầu Học".
Lâm Cam nhìn anh trả tờ giấy nháp về, bĩu môi: "Bạn học Chu, hôm qua tôi nằm mơ."
Chu Viễn Quang liếc cô một cái.
"Tôi ra ngoài chơi, sau đó gặp một nam sinh cao ráo, đẹp trai, giọng nói rất hay." Nói đến đây, cô quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Quang.
"Sau đó tôi dùng mọi cách để thu thập nam sinh đẹp trai này."
Ánh mắt Chu Viễn Quang ảm đạm, tùy tiện vẽ vài đường trên giấy nháp: "Cậu còn muốn thu thập người khác?"
Lâm Cam nghe anh nói vậy thì cười giảo hoạt, sau đó nói.
"Vốn tôi và trai đẹp đó phải bên nhau, nhưng tôi đột nhiên phát hiện cậu ấy có bệnh."
Lòng Chu Viễn Quang run lên, nhìn Lâm Cam, anh mím môi, khó khăn mở miệng: "... Bệnh gì?"
Miệng Lâm Cam vểnh lên, thấp giọng, tỏ ra thần thần bí bí. Trong lúc chờ đợi, lo lắng trong lòng Chu Viễn Quang đã dâng tới cổ họng.
"Mỗi lần ở chung, cậu ấy đều bắt tôi học bài."
"..."
Vậy mà lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Cam cười híp mắt, vòng vo: "Không phải có một câu thế này à?"
"Yêu cậu ấy, sẽ theo cậu ấy học tập. Bạn học Chu, có thể thấy tôi vô cùng yêu..."
Lỗ tai Chu Viễn Quang đỏ lên.
"... Lâm Cam." Anh cắt ngang lời cô muốn nói.
"Ừ?"
"Mau... học đi."
Hết chương 29.
Lời của tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Có một ngày, Lâm Cam đột nhiên nói với Tiết Giai Kỳ: "Yêu một người, sẽ đưa sách đề thi thử cho người đó."
Tiết Giai Kỳ lờ mờ:?????
Lâm Cam cười khẽ, lấy ra bốn quyển đề thi thử: "Cậu biết bạn học Chu yêu tớ nhiều bao nhiêu rồi chứ?"
Dù sao cô cũng có đủ cả 4 quyển đề thi thử Toán, Văn, Anh và Vật Lý.
Chu Viễn Quang: "Còn thời gian nói chuyện phiếm? Mau làm đề thi thử, dù sao sau này tôi cũng không lấy người học dốt."
Lâm Cam mặt nịnh hót, nghiêng đầu nói với Tiết Giai Kỳ: "Ai da, Corgi, bà đây đi làm đề."
Chu Viễn Quang vỗ nhẹ đầu Lâm Cam: "Ngoan, đây đều là vì tương lai của chúng ta."
Lâm Cam nghe xong mặt đỏ tim đập mãi không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT