Đổng sơn nhân lau lau cái tay dính đầy dầu vào áo, rồi nhẹ nhàng khoan thai đưa lên vuốt chòm râu, mỉm cười gật đầu. Vốn định nâng lên một bước chân tiêu sái, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy phía trước có người lao tới, là một bóng hồng thướt tha.

Vỹ Khôi nhảy khỏi pháp khí, hắn chạy đến hỏi sư phụ:

“Sư phụ, tiểu sư đệ đâu rồi?”

Lão hất hàm râu một cái, mỉm cười nói:

“Sư đệ ngươi…bế quan rồi”

“Cái gì? Bế…bế quan rồi?”

Đổng lão sơn nhân hé mắt hừ lạnh:

“Không có việc gì thì về mà chăm chỉ tu luyện đi. Ba tháng nữa là tiến hành so quý, để chưởng môn ta xem, ta ra ngoài năm mươi năm, ngươi tu luyện thành cái dạng gì?”

Dù lão đang hầm hừ với mình, nhưng Vỹ Khôi thực sự muốn phỉ nhổ lão già này. Tiểu sư đệ băng thanh ngọc khiết của hắn. Tiểu sư đệ đáng thương của hắn.

Hắn nghe nói Vệ Tước không đến thiện phòng dùng cơm từ tối qua, mới lo lắng chạy đi tìm. Khó khăn lắm thấy lão sư phụ để hỏi thăm thì đã bế quan rồi. Hắn thực sự muốn đè lão ra đấm cho một trận:

“Sư phụ, người thật táng tận lương tâm. Sư đệ đến đây bao lâu? Mới có một ngày, là một ngày đó. Sao lại bắt đệ ấy bế quan. Người mau thả đệ ấy ra”

Tứ sư huynh gào lên.

“Con bà nó chứ ngươi gào cái gì mà gào? Sợ sư phụ ngươi điếc à. Cút. Đứng có mà nghĩ đến chuyện nhúng chàm sư đệ ngươi”

Lão tức giận, một cước tung ra, trực tiếp đạp hắn từ trên vách núi rơi xuống.

Vỹ Khôi bị đạp bay vẫn không ngừng kêu gào:

“Thả tiểu sư đệ ra. Đồ mất hết nhân tính”

Thân ảnh đỏ rực xuyên qua vân vụ bên dưới, thẳng tắp rơi vào hồ Vọng Nguyệt.

Bọt nước bắn lên doạ mấy con gà đang thong thả dạo chơi hoảng hốt, liên tục kêu quang quác.

Đổng sơn nhân chỉnh lại vạt áo, hiên ngang đi về:

“Một lũ đều không ra gì. Chỉ có mỗi con nha đầu kia là còn tạm được”

Trong Tàng thư các, Vệ Tước nhìn đống ngọc giản trôi lơ lửng trước mặt, một quyển rồi một quyển đều đem ghi nhớ.

Kim – Mộc – Thuỷ - Hoả - Thổ sinh ra từ đất trời. Ngũ hành tương sinh tương khắc. Bản nguyên mà kì diệu.

Nàng lần lượt xếp tinh châu vào từng mắt trận, đạo tràng lập tức sáng lên rồi xoay tròn bên dưới.

Hít một hơi, Vệ Tước chậm rãi theo chỉ dẫn, mở ra linh khiếu, cảm nhận thiên địa.

Từng sợi linh lực bên ngoài bị hút lại, nhanh chóng hướng Vệ Tước mà chạy đến.

Nàng dẫn dắt linh khí tuần hoàn một vòng, rồi chảy về thiên đan. Thiên đan vốn trống rỗng ảm đạm, bây giờ cũng bắt đầu sáng lên.

Quanh thân Vệ Tước, một luồng hào quanh dần dần bao phủ. Linh lực trong thiên địa như bị kêu gọi, điên cuồng tiến vào. Dần dần trên đỉnh đầu nàng, một lốc xoáy hình phễu lại được hình thành, còn lớn hơn cả khi ở Đầm Bích Thuỷ.

Vệ Tước ngồi bên trong, nhắm mắt cảm nhận linh lực đang tràn vào cơ thể. Chúng không hỗn loạn mà rất trật tự, chỉ cần nàng dẫn dắt một lần là có thể tự động di chuyển.

Thực sự có cái gì đó không đúng ở đây!

Trong ngọc giản có ghi, mỗi lần tu sĩ đều phải dẫn dắt linh khí tuần hoàn rồi đổ về thiên nguyên. Nhưng quả thực bây giờ, linh khí tự động chạy trong người nàng, tốc độ còn hơn cả lúc được nàng khống chế gấp cả trăm lần.

Mỗi đệ tử đều có thể tính được số vòng vận hành chu kì linh lực mà phân cấp thiên phú. Nhưng với tình trạng này, bảo nàng làm sao mà đếm?

Trên Bạch Thanh sơn, nhiều đệ tử đang bế quan cũng đột ngột mở mắt kinh ngạc. Linh khí trong không gian bị hút cạn, xung quanh bọn họ, đều có thể cảm nhận được linh khí điên cuồng dao động.

Đây là loại sự tình gì?

Bạch Thanh là thánh địa tu luyện của Cửu châu, linh khí cực kì nồng đậm. Chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.

Đổng sơn nhân đi đi lại lại trong Thiên điện cũng hơn nửa canh giờ. Mấy trưởng lão đều kéo đến hỏi lão xem có chuyện gì đang xảy ra. Đám đệ tử không biết nhưng mấy lão bất tử này đều nhận ra toàn bộ linh khí đang đổ về Tàng thư các. Chẳng lẽ, có người tu luyện trong đó?

Đổng chưởng môn ban đầu còn vắt vẻo trên ghế, thờ ơ đáp:

“Tiểu đồ đệ của ta vừa bế quan. Các vị trưởng lão không cần lo lắng”

Tống lão hỏi lại:

“Tên Vệ tiểu tử đó chẳng phải không có thiên phú sao?”

Đổng chưởng môn nở nụ cười banh hàm đến mang tai:

“A ha … Thiên thạch dạo này có trục trặc, tiểu đồ đệ của ta…”

Lão nuốt miếng thịt gà trong miệng, trịnh trọng nói tiếp:

“Là ngũ hệ thiên phú”

“Cái gì????”

Mấy lão đồng thời đứng bật dậy.

Ngũ hệ nguyên tố…

Là ngũ hệ thật sao?

Bây giờ mấy vị trưởng lão ăn trên ngồi trước của Bạch Thanh thật muốn có ai đến tát cho bọn họ một cái. Lập tức nghĩ là làm, Khúc lão quay sang bên cạnh, hung hăng giáng một cái nảy lửa:

“Bốp”

“Á… Con mẹ nó Khúc Tinh ngươi chán sống à”

Thẩm lão kêu lên oai oái. Giữa không gian Thiên điện tĩnh lặng, âm thanh cái tát vang lên làm người ta run cả da đầu.

Khúc lão ngây ngô hỏi:

“Đau không?”

Thẩm trưởng lão cũng không khách khí quay lại giáng một bạt tai:

“Bốp”

“Đau thật…”

Khúc lão lẩm bẩm.

“Thế là thật rồi.

Thực sự là thiên phú ngũ hệ…

Ngũ hệ…”

Cửu châu mấy ngàn năm mới gặp một người thiên phú đạt ngũ hệ. Khỏi phải nói, ai cũng trở thành tượng đài tu luyện.

Đổng Trác năm đó cũng là thiên tài ngũ hệ, trăm năm đã quét ngang Cửu châu, giương danh Bạch Thanh phái.

Nhưng trong trận chiến mười giáp trước, Bạch Thanh tổn thất nghiêm trọng, khó khăn lắm mới vực dậy như ngày hôm nay. Người ngoài không biết nhưng tất cả trưởng lão đều biết, trận chiến ấy khiến Đổng Trác vướng ma chướng. Đạo tâm không vững, tu luyện ngày càng xuống dốc.

Bây giờ, Vệ tiểu tử kia nếu thực sự là thiên tài ngũ hệ, chắc chắn có thể khiến Bạch Thanh nở mày nở mặt.

Nghe nói ba chục năm trước, lão đầu tử bên Tông sơn cũng thu nhận được một tên đồ đệ ngũ hệ. Từ khi đó, Tông sơn hễ ra ngoài là để mắt trên đỉnh đầu mà đi. Lần này thực mong ngóng tên tiểu tử kia có cái thiên phú khủng bố một chút.

Giang lão từ tốn hỏi lại:

“Chưởng môn, Vệ Tước thực sự là thiên phú ngũ hệ?”

Đổng chưởng môn bặm môi:

“Tất nhiên rồi”

Các vị trưởng lão đều an tĩnh ngồi lại xuống ghế. Mỗi người một suy nghĩ. Cuối cùng không nhịn được, Thẩm lão lên tiếng

“Này chưởng môn, ngài xem…Vệ Tước cũng cần phân đến các điện để tu luyện rồi”

“Phân điện?”

Đổng chưởng môn bĩu môi:

“Này, trước kia ta hỏi đều là mấy người các không chịu nhận. Bây giờ thấy nó có thiên phú, lại tranh giành cái rắm gì?”

Mặc dù Đổng lão sơn nhân ăn nói cực kì thô bỉ nhưng mấy vị trưởng lão bên dưới cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám phản kháng.

Ai bảo lão nói đúng.

Ai bảo mình không phải thiên tài, không có sư phụ thiên tài mà lại càng chẳng có đồ đệ là thiên tài như người ta?

Khúc lão vẫn là thấy nguy mà không chùn:

“Phong Thần ở Thanh Long, Uông Bá Gia ở Huyền Vũ, Vỹ Khôi ở Bạch Hổ, Lăng Triệt ở Luyện đan đường. Nay cũng chỉ còn mỗi điện Chu Tước ta là chưa có thu cái đệ tử nào của ngươi”

Tống trưởng lão cũng là gân cổ lên:

“Một điện hai đứa thì cũng có làm sao. Điện Thanh Long đều là đệ tử chăm chỉ tu luyện, Vệ Tước qua đó chính là có động lực thúc đẩy mà tiến lên”

Giang lão không đành lòng:

“Các ngươi xem, điện của các ngươi đều thế mạnh người đông trong khi luyện đan đường, đệ tử ít đến đáng thương. Khó khăn lắm mới có đệ tử mang cả Hoả - Mộc hệ, sao không nhường cho lão tử một lần?”

Hàn lão mở miệng âm u, rét lạnh:

“ Các ngươi cứ nhìn Uông Bá Gia sẽ rõ. Vệ Tước chỉ về Huyền Vũ điện thì mới đạt được thành tựu tốt nhất”

Mấy lão già đều quay lại trợn mắt ngó Hàn Mặc Dư.

Con mẹ nó nhìn Uông Bá Gia.

Nhìn Uông Bá Gia cái rắm gì?

Sao lão có thể phun ra câu này mà không thấy xấu hổ?

Uông Bá Gia đi theo Đổng Trác từ lúc đít còn hăm, đầu còn để chỏm. Thiên tài tam hệ. Huy hoàng như thế. Về sau phân về Điện Huyền Vũ. Không hiểu Hàn lão dạy dỗ kiểu gì, từ một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc noãn trở thành tên tiểu tử mặt sắt đen sì, si mê tu luyện đến điên cuồng. Một năm có ba trăm sau mươi lăm ngày, thì hắn bế quan ba trăm sáu mươi tư ngày không ra.

Tuổi thanh xuân cứ thế trôi qua mà chưa một lần được nếm trải mùi đời.

Thật là bất hạnh!

Đổng chưởng môn ngồi trên đau đầu. Mút cái xương gà rồi thở dài:

“Cứ đợi Vệ Tước xuất quan rồi tính”

Sau đó hạ lệnh trục khách.

Nhưng đây là chuyện của mấy ngày trước, bây giờ, Vệ Tước đã bế quan được sáu ngày.

Sáu ngày nay, cả Bạch Thanh gà bay chó chạy. Đám đệ tử bế quan đều ngừng lại vì trong không gian, chẳng còn linh khí để mà tu luyện.

Sang ngày thứ bảy, xung quanh địa phận Lục châu, Ngũ châu, Thất châu, linh khí đều hướng Bạch Thanh mà chạy đến.

Nếu loại sự tình này còn tiếp diễn, lại gây ra dị tượng gì như lần trước thì Bạch Thanh sẽ là đầu sào bị cả Cửu châu hướng đến.

Lão lo lắng nhấp nhổm không yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play