Trường tôi có một hotboy mới xuất hiện. Thực ra thì anh ta vẫn cứ sống ở đó hàng chục năm nay rồi, chỉ là anh ta mới được khai quật sau khi giành giải nhất cuộc thi tháng Olympia mà thôi. Nếu nói cho công bằng thì anh ta cũng chẳng đẹp trai lắm, chỉ là anh ta cao to và khác với những thằng con trai mọt sách khác ở chỗ anh ta không đeo hai cái đít chai ở mắt với mặt không có sủi cảo chứ cũng đen nhẻm đen nhèm, có đẹp đẽ gì đâu. Chỉ được cái sống mũi thẳng, trán cao, hàm răng trắng đều và nụ cười hơi duyên duyên một tí, đá bóng cực giỏi. Thế mà tự dưng sau một đêm, anh ta trở thành hotboy. Cả trường để ý tới anh ta, lũ con gái thì bàn tán, quan tâm xem anh ta có bồ chưa và lập kế hoạch cưa cẩm. Tất nhiên trong số đó không có tôi, tôi mà thèm quan tâm đến mấy anh chàng hotboy ấy à, mà tôi quan tâm thì cũng có được đâu, chẳng phải nhỏ Xuân Lan vẫn bảo tôi là thiểu năng đấy còn gì.
Một trong số những người thích anh chàng hotboy có cái tên "nữ tính" Nhật Anh ấy là vật thể lạ sống trong nhà tôi. Tôi chẳng hiểu sao anh ta có điểm gì nổi bật, mà trong số một tá con trai theo đuổi nó, nó lại chọn anh ta trong khi anh ta hoàn toàn chẳng biết nó là ai.
Người thích nó thì đẹp trai cũng có, vừa vừa cũng có, xấu tệ cũng có. Thông minh cũng có, học khá cũng có, dốt dốt cũng có, dốt đặc cũng có. Thế mà sao nó lại chọn anh ta? Có thể nó đang bị say nắng bởi cái vẻ chói lóa từ chiếc kỉ niệm chương Olympia và cái vòng nguyệt quế làm cho mê mẩn chăng? Hoặc có thể anh ta đã dụ dỗ nó ra căng tin và mua cho nó vài cái kẹo mút, hối lộ cho nó mấy ly kem vào giờ giải lao rồi chăng? Trời mới biết được... à mà tôi gần nó hơn trời, tôi không biết thì trời nào biết nữa. Nhưng tóm lại vẫn là nó đã để mắt tới anh chàng Nhật Anh hay Nhật Chị đấy.
Dạo này nó thích chải chuốt, tết tóc hai bên hoặc buông xõa xuống, mặc váy và đi giày búp bê nhìn nữ tính. Động đất Nhật Bản ảnh hưởng tới tận Việt Nam chăng? Nó không chạy ầm ầm trong sân trường mà bẽn lẽn, rụt rè đi bên cạnh tôi. Bỗng dưng sao tôi thấy mình muốn độn thổ quá, sao cái gì nó cũng hơn tôi vậy ta? Lúc nó mặc quần Jeans, đi giày thể thao chạy nhảy hò hét, nhìn nó cá tính hơn tôi. Còn bây giờ nó mặc váy, đi giày búp bê sao nó cũng nữ tính hơn tôi nữa. Cái bóng đèn cao áp này quả là sáng lâu và sáng dai. Hay tại tôi thuộc cái loại dở dở không có tính cách rõ ràng nhỉ?
- Nhật Anh! - Nó gọi lớn tên anh ta khi thấy anh ta chạy qua.
- Hai bạn gọi mình à? - Anh ta tới gần, nở nụ cười tươi rói như quảng cáo Close up tự tin hơn gần nhau hơn.
- Kìa, gọi anh ấy thì nói gì đi. - Nó huých tay tôi như thể tôi chính là thủ phạm trong việc dụ dỗ anh ta đến gần vậy.
Tôi ấp úng, không nói được gì.
- Chị em muốn làm quen với anh. - Cái giọng nó bẽn lẽn đến khó ưa. Mà... khoan đã, nó vừa gọi tôi là chị đấy sao? Sét nào vừa đánh từ tai trái qua tai phải thế nhỉ? Tôi quay cuồng, hóa đá ngay thời điểm đó.
Tôi quay lại lừ mắt nhìn nó thì gặp cái nháy mắt đầy ẩn ý của nó đáp lại.
- Em tên là gì? - Nụ cười anh ta nhìn hiền lành một cách điêu điêu. Tôi chẳng tin là anh ta hiền lành như thế đâu.
- Chị em là Xuân Lan. Bí thư lớp Hóa 10a3 đấy. - Nó đẩy tôi nhích lên một bước. Trò đùa gì đây? Trao đổi danh xưng à? Tôi thề là lát nữa vào trong lớp, tôi sẽ bóp cổ nó.
- Thì ra em là Xuân Lan. - Anh ta cười với tôi. - Còn đây là Lan Xuân hả? - Anh ta quay ra phía nó.
- Anh biết tụi em hả? - Nó cười hí hửng, hình như quên mất cái vẻ nữ tính đang cố diễn nãy giờ.
- Ừ, tất nhiên là biết rồi. Anh biết từ cuộc thi học sinh giỏi Hóa cấp tỉnh kì trước.Một người là Xuân Lan, còn một người Lan Xuân phải không? Cô gái nữ tính này chắc là Lan Xuân rồi
Chờ mãi mà mặt đất chẳng nứt ra cho tôi giấu cái mặt đỏ bừng bừng, may mà đúng lúc đó tiếng trống vào lớp kéo bọn tôi ra khỏi anh ta. Nó còn quay lại vẫy tay tạm biệt như thể đã quen từ lâu lắm.
- Chị bị khùng đấy hả? - Tôi hỏi nó.
- Ừ, đang khùng đây. - Cái mặt nó nhơn nhơn. - Cho làm chị thêm một lần không thích à? Từ nay trước mặt Nhật Anh, cho mày đóng vai Xuân Lan vô cùng thông minh và xinh đẹp. Còn để chị mày đóng vai Lan Xuân, một con bé thiểu năng và ngây ngô. - Nó lại cười ha hả bằng cái giọng đáng ghét.
Tôi nhéo vào hông nó, đập thêm một cái vào lưng kèm theo một từ "điên" rồi lầm bầm lôi sách ra ôn bài, không bận tâm về cái trò đùa của nó, chắc một phút xuất thần nào đó nó nghĩ ra rồi cũng sẽ quên luôn. Nó vẫn thường hay nghĩ ra những trò đùa nào đó mang "tầm chiến lược" nhưng rồi lại quên béng đi trước khi thực hiện.
Cuối giờ học, tôi thấy cái tên Nhật Chị đó với một lũ con gái vây quanh ngoài cổng trường, tôi muốn lờ đi thì nó kéo tôi lại gần, vờ đi ngang qua mặt mà làm ngơ. Nó cúi mặt vào vai tôi cười khúc khích.
- Cười cái gì đấy? - Tôi giống như con nai vàng ngơ ngàng, hỏi một cụ cáo già dù là đang sợ hãi con cáo già này sẽ ăn thịt mình bất cứ lúc nào.
- Nhật Anh đang để ý. - Tiếng cười của nó càng rõ ràng. - Đừng quay đầu lại. Nó nhéo tay tôi khi tôi tò mò quay lại sau lưng theo phản xạ.
- Nàng ơi! Nàng định ăn thịt hay lột da tôi thì nàng nói luôn cho tôi nhờ. Cứ như thế này tôi đau tim chết mất thôi.
- Cứ để yên rồi sẽ biết.
Hôm đó, anh chàng hotboy cùng chúng tôi về. Nó ngồi sau xe tôi, im thin thít không nói một câu nào. Anh chàng kia có hỏi câu nào thì nó cũng nhéo hông tôi để tôi trả lời. Bây giờ tôi mới biết mỗi lần đi cùng tôi, cái miệng nó mỏi mệt như thế nào.
Về đến nhà, tôi lôi cổ nó vào phòng rồi hỏi một cách bực bội:
- Nàng định cho tôi làm Xuân Lan thông minh xinh đẹp hay định cho tôi làm cáo già chín đuôi đấy hả? Tự nhiên bắt người ta đóng giả mình là sao? - Tôi tức giận.
- Theo một nguồn tin mật, - nó cười lém lỉnh - thì chàng thích người nhu mì, nữ tính và giỏi nấu ăn.
- Thế thì sao?
- Thế mà còn phải hỏi à? Người có bề ngoài nhu mì, nữ tính, giỏi nấu ăn và ngây thơ vô số tội còn ai vào đây nữa. Là Vũ Ngọc Lan Xuân chứ có phải là Vũ Ngọc Xuân Lan đâu. Thôi, cho chị mượn tạm cái tên nhá. Cưa đổ thì chị khao một chầu kem.
- Một tháng tiền tiêu vặt. Hai quyển truyện Harry Porter. Và một chầu kem ăn thoải mái. - Tôi ra giá. - Mà giả vờ im thin thít thế thì gọi là nữ tính à? - Tôi há hốc miệng hỏi nó.
- Yên tâm. Có chiến thuật cả rồi. - Nó vỗ vai tôi rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Trong khi tôi vẫn mải há hốc miệng thì nó đã khóa chặt cửa ở trong phòng mà quên béng mất việc nó đang trốn dọn cơm thì tôi mới hét toáng lên. Nhưng cũng vô ích, nó luôn nhanh hơn tôi một bước.
- Tối nay sinh nhật Hiếu lớp Sinh, đi nhá. - Nó nói với tôi như ra lệnh.
- Không đi. Sao em phải đi? - Tôi ngoặc lại nó, vẫn còn ấm ức chuyện về Nhật Anh
- Lệnh của tổng cục đấy. Quyết định rồi. Phải đi. - Nó lì lợm, giọng như thủ trưởng nói với cấp dưới.
- Em không đi. Làm gì được em? - Tôi vênh váo nhìn nó.
- Không đi cũng được. Nhưng ai không đi người ấy thiệt thôi. - Nó thản nhiên không quay lại nhìn tôi, vẫn mải sơn móng tay bằng cái màu đỏ chóe như vừa ăn thịt người.
- Thiệt cái gì? - Tôi lại ngơ ngác như con nai vàng trước nó.
- Nhật kí của em đâu? Em mà không đi, chị cho cả trường đọc. - Cái giọng nó thản nhiên đáng ghét.
Sau một hồi lục tung giường chiếu, chăn màn, tôi phụng phịu:
- Cái này là ép buộc nhau hả?
- Ai ép buộc đâu. Tự do của mỗi người hơn mà. Đứa nào khôn, đứa đấy thắng.
Tôi tức muốn trào nước mắt, mở tủ quần áo, lôi cái quần Jeans nó thích nhất ra đe dọa:
- Chị mà không trả em, em cắt cái quần này của chị ra đấy. - Mặt tôi hằm hằm nhìn nó như kẻ thù muôn kiếp.
- À cái quần đấy hả? Chị chán rồi. Cho em đấy. Trong tủ quần áo đấy thích lấy cái gì thì lấy. Nhưng tối nay em phải đi, em yêu ạ.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa. - Tôi hét lên. - Mẹ ơi...
- Lại làm sao nữa? Suốt ngày chí chóe. Mẹ mệt rồi, có gì thì giải quyết với nhau, đừng có gọi mẹ nữa. - Tiếng mẹ tôi ở ngoài vọng vào.
Sao tôi ghét nó thế? Giơ chân ra đạp cho nó một cái thì nó rụt chân lại, đá vào tường đau điếng. Đúng là đồ chị đểu. Tôi ấm ức nó cả chiều đến tận bữa ăn tối, cố gắng tìm mãi quyển nhật kí mà không thấy đâu. Đến tối, tôi ngọ nguậy chán không để cho nó make-up cho mà cuối cùng vẫn phải lẽo đẽo theo nó đi. Thì ra Hiếu lớp Sinh là bạn thân nhất của cái tên hotboy đáng ghét kia. Tất cả mọi thứ liên quan đến vật thể lạ nhà tôi bây giờ đều là đáng ghét hết.
Tôi mặc của nó chiếc quần Jeans mà tôi dọa cắt ban chiều, đi giày thể thao và buộc tóc bổng, đúng style của nó. Còn nó mặc váy, đi giày búp bê (tất nhiên là của tôi) và xõa tóc, đến cả cái kẹp nơ xinh xinh trên tóc nó cũng là của tôi luôn. Tôi vào trong mà vẫn cảm thấy ấm ức không chịu nổi.
Tên Nhật Chị đứng với Hiếu, anh ta quay ra cười với chúng tôi rồi lại gần chào:
- Chào Lan Xuân và Xuân Lan. Hai cô gái dễ thương.
Tôi cố nhớ mình là Xuân Lan mà mỉm cười, ngẩng cao đầu còn nó thì e dè, cố tỏ ra ngại ngùng mà tôi biết chắc là nó nghe lời khen đó đến cả trăm lần rồi mà không có cảm giác gì. Nó lỉnh đi chỗ khác, không quên thì thầm vào tai tôi: "Nhớ đảm nhận vai Xuân Lan mà hót cho hay về Lan Xuân dịu dàng nữ tính và nấu ăn giỏi đấy em nhá".
Tôi ngồi với anh ta, cố nuốt ấm ức về cuốn nhật kí để hót về Lan Xuân (tự mèo khen mèo dài đuôi theo như đề nghị của nó) cho hay đến chán chê rồi gọi nó lại gần.
- Em út nhà em ở nhà hiền lắm. Bị em bắt nạt suốt ngày. - Tôi đưa tay lên xoa đầu nó cười xòa mà trong tâm địa đen tối lúc ấy chỉ muốn vò rối rồi giật cho nó đứt ra từng sợi. - Nó hay ngại nên ít nói lắm. - Miệng tôi nói mà đưa tay xuống eo nó bấm cho thật đau để mượn cơ hội trả thù, thấy trong lòng hỉ hả ghê gớm.
- Ừ, đúng là em gái của em hiền thật. Chắc là xấu hổ nên anh chưa thấy nói gì.
- Vậy anh với nó nói chuyện với nhau nhé. Em ra chỗ của mấy bạn một chút. - Tôi cười rồi bỏ đi, không quên nhéo thêm nó một cái nữa trong khi nó đang cười gượng với anh chàng hoàng tử của mình mà vẫn lừ mắt để nhắc nhở về cuốn nhật kí đang trong tay nó.
Buổi sinh nhật chán ngắt chỉ có trò hát hò và ăn hạt dưa, chủ yếu là ở lớp Sinh lạ hoắc mà tôi không quen. Chắc là học Sinh nhiều quá, mổ xẻ giun dế nhiều nên hóa thành sinh vật lạ cả. Tôi ngồi thở dài ngao ngán, cố chui vào trong đám đông để cười nói cho giống Xuân Lan và mong cho sớm tới chín giờ để thoát nạn, đòi lại cuốn nhật kí và phục thù. Tôi sẽ ghi âm giọng hát trong nhà tắm của nó để phát lên radio của trường cho nó chừa cái tật đe dọa đi. Nhưng tất nhiên là sau khi nó cưa đổ anh chàng Nhật Chị này và đền bù thỏa đáng như hứa hẹn đã.
Không ngờ đến hơn tám giờ tối mà nó đã lại gần lôi cổ tôi về, chỉ kịp chào chủ nhà một tiếng mà không kịp vẫy tay chào hotboy - anh chàng Nhật Chị, anh rể tương lai của mình một cái.
- Làm sao đấy? - Tôi ngồi sau xe nó tò mò.
- Thất bại. Thất bại toàn tập. - Giọng nó cau có.
Rồi một hồi hỏi "làm sao, thế nào" của tôi thì cuối cùng, khi về đến phòng nó cũng bắn như súng liên thanh bằng cái giọng của cái tên Nhật Chị đó.
- Anh thấy Lan Xuân cũng dễ thương lắm. Anh rất thích những cô gái dịu dàng và nữ tính như em. - Nó kéo dài, môi trề ra để diễn tả một cách giễu cợt. - Anh để ý đến Xuân Lan từ lâu rồi. Từ hội trại văn nghệ hè năm ngoái. Anh thích mẫu người năng động như Xuân Lan. Xuân Lan có bạn trai chưa em? Nếu chưa thì em giới thiệu, làm mai cho anh nha.
- Thế mà là thất bại à? Là thành công chứ? Cái ông Nhật Anh đấy vẫn thích Xuân Lan, đúng nghĩa là Xuân Lan còn gì?
- Nhưng lúc đấy chị đang là Lan Xuân thiểu năng, ngây ngô chứ có phải là Xuân Lan năng động đâu. Trời ơi là trời. Không biết đứa nào dám tung tin đồn là chàng thích con gái dịu dàng nữ tính chứ. Òa òa òa. - Nó gào lên, khóc theo kiểu cá sấu, không ra nước mắt như tôi. - Mà bị lộ tẩy rồi đấy. Tự dưng thằng Tùng lớp mình ở đâu ra làm hỏng cả việc. Hừ hừ.
Tôi há hốc miệng rồi lăn ra cười không ngừng, đến lúc nó lấy cả cái gối bịt miệng tôi lại mới thôi. Thế là kế hoạch của nó đã thất bại, bị phá sản hoàn toàn. Lần thứ hai, tôi thấy cái cảm giác được làm chị của nó, cũng chẳng sung sướng hạnh phúc gì lắm. Thà cứ làm chính mình còn hơn.
Hôm sau, chúng tôi lại trở về nguyên bản là chính mình. Nó lại chạy nhảy hò hét với quần Jeans, tóc bổng, hình ảnh của một bí thư năng động. Còn tôi lại là con bé thiểu năng, nhút nhát chẳng nói năng gì trước mặt bọn con trai. Nhưng tôi biết chắc là nó sẽ chẳng bao giờ còn dám ngó nghiêng đến cái anh chàng hotboy Nhật Chị đẹp trai mà hôi nách ấy nữa. (Đây là phát hiện sáng giá của nó). Và khi đó tôi đã hiểu được hai điều, một là thất bại của nó không phải là thắng lợi của tôi và điều tôi làm tôi vui thực sự là khi thấy nó vui. Điều thứ hai đó là không khi nào thoải mái hơn khi sống được làm chính mình, chúng ta không bao giờ có thể bắt chước bất kì một ai dù rằng họ có vẻ ngoài giống hệt chúng ta đi chăng nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT