Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói thanh linh quen thuộc, tựa hồ như đang thúc giục hắn tỉnh lại. Chậm rãi chớp động hàng mi, Kỉ Ngâm Phong từ từ mở mắt.

Mạn giường xanh lam, phóng mắt ra xa lại thấy một tấm bình phong họa tứ đại mỹ nữ ngăn cách giữa trong và ngoài thính phòng, thanh âm quen thuộc đúng là theo từ gian ngoài truyền đến, ngoài ra còn có thanh âm của một nam tử xa lạ nào đó. Bọn họ hình như đang tranh chấp cái gì.

“Ta nói này Tụ nhi, tuy lần trước Vân Phi Lai thay ngươi xử lý đám cường đạo kia, nhưng điều đó cũng không có nghĩa hắn là người tốt.”

“Lời này ngươi đã nói một trăm lần, ta nghe mà cũng mòn vẹt lỗ tai rồi.”

“Ngươi cho rằng võ lâm Vạn Sự Thông như ta chỉ là hữu danh vô thực thôi sao? Ngươi không biết mấy năm nay hắn là như thế nào đi nơi nơi hỏi thăm hành tung của ngươi, chỉ kém nước đem giang hồ lật tung lên để tìm thôi.” – Trong thanh âm của nam tử khó nén nổi sự lo lắng.

“Hắn nếu có bản lĩnh đó thì đã tìm được rồi. Trên thực tế, hắn vẫn không tìm được, cho nên ta cũng không việc gì phải bận tâm.” – Đây là thanh âm chẳng buồn để ý của Tô Doanh Tụ.

“Nhưng hiện tại ngươi không phải là độc hành, mà còn có trượng phu của ngươi.”

“Nói cũng đúng, cái tên thư ngốc kia quả là rất dễ làm bại lộ tung tích.”

Hắn thế nhưng lại thành gánh nặng cho người khác? Trong lòng Kỉ Ngâm Phong nhất thời trở nên tối tăm.

“Ta nghe bọn hắn nói ngươi đi giải trừ hôn ước, như thế nào lại thành thân? Ngươi có phải thấy người ta là người đọc sách dễ bắt nạn nên nổi lên ý bất lương, quyết định giữ ở bên người để bắt nạt người ta cả đời?”

“Ta có ác liệt như vậy sao?” – Tô Doanh Tụ không hài lòng.

Kỉ Ngâm Phong có chút cười ra tiếng. Nếu chân tướng thật sự như những gì Vạn Sự Thông nói thì hắn cũng rất vui vẻ. Nhưng, nói thế nào thì đối thoại với sanh cữu mà vậy thì quả là cũng có chút khôi hài.

“Đúng rồi, Lâm Nam Anh không có tới tìm ngươi sao?”

“Ngươi cái tên bất hiếu này như thế nào lại tìm phiền toái cho cậu mình như vậy chứ?” – Vạn Sự Thông nhất thời bốc hỏa.

“Là người làm cậu như ngươi bất lương khai đoạn trước, ngươi hại ta bại lộ hành tung, thiếu chút nữa đã đem đến phiền toái cho Kỉ gia rồi. Ta dù sao cũng mới lập gia đình, ngươi làm vậy rõ ràng là muốn ta ở nhà chồng hồ nháo không yên mà.”

“Ta là giúp ngươi a. Ta nghĩ như vậy có thể giúp ngươi giải trừ hôn ước nhanh một chút, ai biết chọn tới chọn lui mà thời gian vẫn là chậm một bước chứ. Biết như vậy ta đã để cho Huyết Kiếm Vô Tình đánh tới cửa sớm hơn rồi.” – Vạn Sự Thông vô hạn hối hận nói.

“Phải rồi, ngươi cả đời khôn khéo, riêng chuyện này là thất bại. Cả đời ta liền như vậy bị hủy trong tay ngươi rồi, phá hư có hai cánh cửa của ngươi đã là nể tình lắm rồi.”

Nàng đá hỏng hai cánh cửa của người ta, chẳng lẽ sanh cữu hai người đang thảo luận vấn đề về hai cánh cửa đó sao? Kỉ Ngâm Phong nhất thời đầu đầy đại hãn, hai kẻ dở hơi!

“Thư ngốc tướng công của ngươi tỉnh rồi, đến hỏi thăm một tiếng đi.”

Hắn làm sao mà biết mình tỉnh rồi? Kỉ Ngâm Phong nhất thời hoảng hốt.

“Kỉ Ngâm Phong ngươi tự mình ra đi, ta sẽ không vào phù ngươi đâu.” – Tô Doanh Tụ ngữ khí nhẹ nhàng nói.

“Ngươi làm thê tử của người ta như vậy sao?” – Vạn Sự Thông bất công thay người ta.

“Ngươi ngay cả mợ cũng chưa thú, làm sao biết làm thê tử người khác là thế nào. Ai mà cần cái biểu tình thực hiểu biết đó của ngươi, rất dối trá.”

“Tô Doanh Tụ, cái xú nha đầu nhà ngươi! Từ nhỏ đến lớn ngươi chẳng biết cái gì là tôn ti trật tự, kính trên nhường dưới, thật muốn đánh ngươi một trận cho hả giận.”

“Có bản lĩnh thì đánh đi, ta mà sợ ngươi mới là lạ.” – Tô đại tiểu thư hoàn toàn vô pháp vô thiên đáp lại, quả thực là muốn tức chết cậu của mình.

Kỉ Ngâm Phong vẫn như trước có chút choáng váng đầu óc, chậm rãi đi ra nội sảnh. Lúc nhìn đến người đang ngồi nói chuyện cùng thê tử của mình thì lập tức trừng lớn mắt. Đó là một nam tử phi thường trẻ tuổi, cùng niên kỷ của Tô Doanh Tụ tựa hồ không khác biệt lắm. Nếu không phải đã biết trước quan hệ của Vạn Sự Thông cùng thê tử mình, hắn nhất định không tiếp thu nổi vị nam tử trẻ tuổi này lại là cậu của thê tử mình.

Cậu phi thường trẻ tuổi, khó trách hai người nói chuyện lại hoàn toàn không có ngăn trở gì như thế.

Nhìn đến biểu tình khiếp sợ của hắn, Tô Doanh Tụ bĩu môi: “Không có gì hay mà phải giật mình. Cậu ta trời sinh đã có cái mặt như oa nhi, đã không còn trẻ trung nữa rồi mà vẫn là đối tượng tư xuân của các thiếu phụ khuê trung.”

“Cái gì thiếu phụ chứ, chẳng lẽ không thể là cô nương sao?” – Vạn Sự Thông đối với cách nói này cực kỳ bất mãn.

“Có thiếu phụ tư xuân là tốt lắm rồi, còn trèo cao đòi tơ tưởng cô nương nhà người ta, lão già ngươi không thử nhìn lại mình xem.”

Mắt thấy hai kẻ dở hơi kia lại chuẩn bị bắt đầu một vòng khắc khẩu mới, Kỉ Ngâm Phong trong lòng đại thán. Hắn bây giờ đã có thể tưởng tượng nhạc phụ nhạc mẫu chưa thấy mặt sẽ là cá tình cùng bộ dạng gì, tám chín phần mười chắc không khác thế này là mấy.

“Cậu, xin nhận của Ngâm Phong một lạy.”

Vạn Sự Thông thấy có người hành lễ với mình, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Ngoan, thật sự là đứa nhỏ thông thư đạt lễ, kết đôi với nha đầu vô pháp vô thiên này thật sự là đáng tiếc. Trong Thu Phượng viện của ta loại nữ tử nào cũng có, ngươi cứ chọn tự nhiên để mà mở rộng tầm mắt a.”

“Vạn Thi Lễ!” – Tô Doanh Tụ rống to – “Ngươi dám dạy hư hắn? Tin hay không ta sẽ hủy cái Thu Phượng viện này của ngươi?”

“Tin.” – Vạn Thi Lễ nói càng lớn hơn.

Kỉ Ngâm Phong tả hữu đánh giá đôi sanh cữu này một chút, không nói gì nhìn trời.

Gọn gàng ngã chén nước đưa cho trượng phu, Tô Doanh Tụ lập tức lại chạy về phía trước mặt cậu: “Cuối cùng hỏi một câu, Phi Nguyệt giáo cùng Huyết Kiếm Vô Tình có ra tay quá nặng không?”

“Nếu có, ngươi nghĩ trên giang hồ còn có thể bình lặng như thế này sao?”

“Cái đó không thành vấn đề, nếu bọn họ lặng lẽ quyết đấu thì người được xưng là Vạn Sự Thông như ngươi cũng phải biết chứ.” – Tô Doanh Tụ không cho là đúng nói.

Kỉ Ngâm Phong đem chén không đặt trên bàn, mở miệng nói: “Nương tử, cậu là trưởng bối.”

Vạn Thi Lễ giống như tìm được người tri âm, hưng phấn nói: “Vẫn là ngoại sinh nữ tế(1) nói chuyện tri tâm a. Về sau nếu muốn tìm ngoại thất(2) thì cứ tới tìm cậu, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được đóa giải ngữ hoa.”

Một cái ghế dựa ngay lập tức ném về phía người nào đó nói chuyện mà không dùng đầu óc.

Vạn Thi Lễ né qua một bên, kêu to: “Tụ nhi, ngươi mưu sát trưởng bối nha.”

“Ta thật sự rất muốn giết ngươi.” – Tô Doanh Tụ thành thật thừa nhận.

Kỉ Ngâm Phong lắc đầu thở dài: “Cậu, ta sẽ không muốn tìm ngoại thất, hảo ý của ngươi vãn bối lĩnh tâm.” Nhân sinh đến nay từ khi gặp được Tô Doanh Tụ hắn liền thường xuyên gặp được những người làm việc cổ quái, thật không hiểu là tốt hay xấu nữa.

“A, công tử tỉnh! Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?” – Một nữ tử kiều mỵ từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt thân thiết đi về phía Kỉ Ngâm Phong.

Bóng trắng chợt lóe, Tô Doanh Tụ đã chắn ngang đường đi của nàng, cười nói: “Ngọc Nương, tin hay không ngươi gần hắn thêm nửa bước nữa ta sẽ phá hủy khuôn mặt người gặp người thích này của ngươi?”

“A!” Ngọc Nương hé lên một tiếng, lập tức lui về phía cửa, hai tay bụm mặt, oán hận nhìn nàng: “Tô đại cô nương, ngươi không thể lần nào cũng đem việc hủy dung ra uy hiếp ta có được không.”

“Ta cao hứng.”

Kỉ Ngâm Phong bật cười. Lúc này Tô Doanh Tụ nghịch ngợm tùy hứng chẳng khác gì tâm tính hài đồng, tựa như một ngoan đồng ác liệt chọc cho mọi người phát hỏa mà lại vô kế khả thi làm gì nàng.

“Cữu, cảnh cáo thủ hạ của ngươi, ai dám đánh chủ ý với trượng phu của ta thì đừng có trách Tô đại cô nương ta thủ hạ không lưu tình.” – Tô Doanh Tụ một bộ dáng cọp mẹ hung hãn nở nụ cười với Vạn Thi Lễ cùng thủ hạ của hắn.

Kỉ Ngâm Phong cười khẽ: “Tụ nhi, bộ dáng ngươi lúc này hẳn là có thể dùng từ ‘đố kỵ’ để hình dung a, có biết hay không?”

Mọi người kinh hô một tiếng, một thân ảnh bay ra cửa phòng,”choang” một tiếng, bồn hoa bên cạnh vỡ tan.

“Thật là mỹ nam tử đáng thương, sao lại thú một nữ tử như Tô đại cô nương làm vợ chứ. Đúng là luẩn quẩn trong lòng a.”

“Ai nói không phải đâu.”

“…”

Chỉ trong chốc lát, chỗ Kỉ Ngâm Phong ngã xuống đã được vây quanh bởi một đám oanh oanh yến yến cảnh xuân tươi đẹp, thất chủy bát thiệt(3) nói cái gì đó không ngừng.

Dẹp bên phải, đẩy bên trái, thật vất vả mới đem trượng phu kéo ra khỏi đám oanh yến nồng mùi phấn son đó. Tô Doanh Tụ rất là tức giận, tay chống thắt lưng mắng: “Này, các cô nương của Thu Phượng viện không phải là cần tiếp khách sao? Ở trong này chảy nước miếng ngắm nhìn trượng phu của người khác làm cái gì.” Đối với trượng phu của người khác chảy nước miếng nàng không có ý kiến gì, nhưng đối với trượng phu của Tô Doanh Tụ nàng mà chảy nước miếng thì tuyệt đối không thể được.

“Nam nhân ngoài kia mười người thì cũng có đến chín người là trượng phu của người khác a.”

“Chúng ta chỉ là lấy hắn ra để luyện tập kỹ xảo câu dẫn khách nhân một chút thôi mà.”

“Phải a, vị công tử này bộ dạng phong lưu phóng khoáng như thế, cùng hắn ân ái thật sự là chuyện nhân sinh tối may mắn a.”

“…”

Nói một thôi một hồi, bỗng có người phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tô Doanh Tụ một cước đạp thẳng vào bộ ngực sữa của nữ tử đang nói chuyện quá mức rõ ràng nọ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng: “Ái ân? Tin hay không hiện tại ta cho ngươi hương tiêu ngọc vẫn?”

“Nói giỡn thôi mà.” – Nữ tử kia cười lấy lòng, một chút cũng không có thần sắc hờn giận vì bị người khác bắt nạt.

Tô Doanh Tụ thu hồi liên chưởng, thuận tay huy huy.

Lập tức một nữ tử khác phát ra tiếng kêu thảm thiết thứ hai: “Đại cô nương, ta vừa mới đổi bộ đồ mới a, còn chưa kịp huy thổ, ngươi cư nhiên huy hài?” (Quân: Ai biết, giúp ta với =.=)

“Ta thay ngươi huy a.” – Tô Doanh Tụ thản nhiên nói.

Một câu nói này đổi lại cả tràng cười của tất cả những người ở đây, nhất thời toàn trường một mảnh tiếng cười rộn rã.

Vài ngày sau, Kỉ Ngâm Phong đối với những chận tranh cãi đánh nhau ầm ĩ, đấu võ mồm làm như không thấy, nhất là đối với việc thê tử của mình cùng một đám thanh lâu kỹ nữ cười mắng đùa giỡn nhau nhìn mãi cũng thành thói quen. Trong mắt những nữ tử lưu lạc phong trần kia, Tô Doanh Tụ giống như là một tiểu muội muội đáng yêu. Bởi vì nàng đối xử với các tỷ muội vô cùng thân thiết, nửa điểm cũng không cảm thấy các nàng không trong sạch, lại càng không khinh thị các nàng.

Nhưng đối với tình hình trước mắt lúc này thì hắn cảm thấy có điểm không thể chịu đựng được.

Áo trắng như tuyết, mạo tựa Phan An, tuấn mỹ như Tống Ngọc, giơ tay nhấc chân đều thi triển hết thảy phong lưu, toát ra khí thế một vị trọc thế vũ y giai công tử, đang ngồi giữa đống lớn yên hoa nữ tử nói cười tự nhiên.

“Tụ nhi!” Hắn ở trong lòng thầm than. Đám yên hoa nữ tử này cũng thật kỳ quái, cố tình giành lão bà với hắn, mà còn làm không biết mệt. Suốt năm ngày nay, hắn chưa từng tới gần thê tử mình trong phạm vi năm thước.

Tô Doanh Tụ ra vẻ thân nam nhi hướng hắn vẫy vẫy tay: “Kỉ ngâm Phong, lại đây cùng ngồi a.”

Tình cảnh như vậy, hắn làm sao có tâm tình đi qua đó cùng nhau ngồi a.

“Các tỷ muội có khách đến rồi, đi ra ngoài tiếp đón một chút đi.” Tú bà trên khuôn mặt vẫn còn chút phong vận của một giai nhân thời trẻ từ ngoài cửa đi vào, nhẹ phất cây quạt tròn nói.

Các nữ tử lập tức giải tán, đi ra ngoài đón khách.

“Mama, thời tiết thế này rồi mà ngài không lạnh sao? Còn dùng quạt làm cái gì.” – Tô Doanh Tụ không cho là đúng bĩu môi.

“Tiểu nha đầu, thế này mới thể hiện là mama ta cùng bọn chúng bất đồng a.”

“Phải phải, ngài đặc biệt nại đông lạnh.” – Tô Doanh Tụ tự biên tự diễn.

Kỉ Ngâm Phong phì cười, vội vàng lấy tay che miệng lại, nhưng đầu vai run run vẫn tiết lộ tâm tình rất muốn cười lúc này của hắn.

Tú bào giống như tiểu cô nương bĩu môi, nói: “Không đùa với ngươi nữa. Mặc thành như vậy là tính đi gây tai họa phương tâm cho cô nương nhà ai đây?”

“Ta nào có?” – Tô Doanh Tụ kêu oan.

“Còn chối? Mấy năm gần đây các hoa khôi không phải đều bị bộ dạng giả nam tử của ngươi mà phương tâm ảm đạm sao? Ngươi cư nhiên còn muốn quỵt nợ.” – Ngữ điệu của tú bà khó nén ý cười.

Tô Doanh Tụ nhất thời mất mặt sờ sờ cái mũi.

Kỉ Ngâm Phong đến bên người thê tử, tò mò hỏi: “Ngươi làm cho hoa khôi đối ngươi nhất kiến chung tình?” – Coi bộ dạng nàng khi cải nam trang thế này thì cũng dễ lắm.

“Chung quy so với làm nam nhân đối ta nhất kiến chung tình tốt hơn nhiều.” – Nàng tự an ủi mình.

Hắn không khỏi phụ hoa thêm một câu: Nói cũng đúng, nữ tử ái mộ thì không sao, nhưng nếu nhiều nam tử ái mộ thì kẻ làm trượng phu như hắn chắc ngày nào đó sẽ chết trong bể dấm chua mất.

“Ngươi mặc thế này là muốn xuất môn sao?”

“Phải! Cả ngày cứ đội đấu lạp phiền muốn chết.” nàng sờ sờ khăn thư sinh trên đầu, bày ra vẻ mặt sĩ tử ngạo mạn: “Đệ tử này sương có lễ.”

Kỉ Ngâm Phong lại bật cười ra tiếng.

o0o

Một thanh một bạch, đồng dạng nho y phương khăn, đồng dạng phong lưu phóng khoáng, đồng mạc mặc hương Doanh Tụ, đồng dạng nhã nhặn thanh tú. Hai nam tử tài mạo xuất chúng như vậy mà cùng đi du ngoạn, nói thế nào cũng là chuyện cực kỳ gây chú ý.

Nhưng hai nam tử phong thần tuấn tú như vậy mà ở giữa đường bị người ta đánh trộm ngầm hạ sát thủ thì cũng không phải cảnh đẹp ý vui chút nào.

Mười mấy hắc y võ sĩ đao kiếm nhất tề đâm tới nam tử áo xanh, thống nhất đến không chê vào đâu được.

Ống tay áo nam tử áo xanh vung lên đã đem năm sáu bả đao cuốn vào trong tay áo, lại vung tay lần nữa, đao kiếm nhất tề bay lên không.

“Phi Lai lâu mà cũng làm những chuyện hạ lưu như vậy sao?” – Nam tử áo xanh cười hỏi, hai tay áo tung bay lại cuốn đi lợi khí của hắc y nhân, vẻ mặt tiêu sái, ngữ khí thoải mái tự nhiên như đang bàn luận vấn đề thời tiết.

“Ngươi là Tô Doanh Tụ!” – Cuối cùng cũng có người suy nghĩ cẩn thận.

“Chính là ta.” Cải nam trang Tô Doanh Tụ giơ chân đá một người bay đến tận trên nóc nhà, tay vẫn không quên ôm quyền thi lễ.

“Cẩn thận!” Kỉ Ngâm Phong ở bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh hồn táng đảm, nhưng chung quy cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách đứng nhìn, một chút cũng không giúp được. nguyên bản hắn không rõ vì sao nàng lại muốn cùng mình đổi quần áo, nhưng hiện tại hắn đã hiểu, trong lòng cũng vì thế mà càng phát ra lo lắng trầm trọng. Rốt cuộc có cái nguy hiểm gì mà mình không thể biết đến? Nàng một mình gánh vác như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm lo lắng mà thôi.

Mắt thấy phi đao nghênh diện mà tới, Kỉ Ngâm Phong lại tránh không nổi.

Tô Doanh Tụ giơ chân lên, một cước đá bay gã hắc y võ sĩ gần đó, vừa lúc đánh chệch hướng phi đao.

Nàng cười nói: “Bắt nạt một văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt là cường hạng của Phi Lai lâu sao?”

Một thân áo xanh di chuyển chớp nhoáng, hắc y nhân nếu không bị đánh bay thì cũng bị đá bay.

“Ngươi không có việc gì chứ?” – Nàng cười thản nhiên quay lại hỏi hắn.

“Ngươi thì sao?” – Hắn xem kỹ toàn thân nàng.

“Có việc là bọn họ a.” – Nàng cười đáp.

Mười mấy hắc y nhân tựa như phi tiếu bắn ra tứ phương, mỗi người ngã một chỗ: mái hiên, quầy hàng, mộc dũng, xe đẩy tay … Buồn cười nhất là có người còn ngã vào thủy đàm của một khách điếm.

“Chúng ta trở về đi.” Bị hắc y võ sĩ vây đánh một hồi như vậy, hắn một chút tâm tình du ngoạn cũng không có.

“Cũng tốt.” Nàng cũng không có hứng đi tiếp. Cái tên Phi Lai lâu chủ kia thật sự rất kém cỏi kinh nhi.

Trở lại Thu Phượng viện, Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt đông lạnh ngồi ở trong phòng, không nói được một lời.

Có chút đăm chiêu đánh giá vẻ mặt hắn, Tô Doanh Tụ kéo ghế dựa ngồi trước mặt hắn, thanh thanh yết hầu nói: “Ta cũng không phải là không muốn nói cho ngươi, chỉ là sợ ngươi sẽ lo lắng sợ hãi mà thôi. Ngươi tức giận?” Xem ra là rất tức giận, vì từ khi quen biết đến giờ, hắn chưa từng để lộ ra vẻ mặt thế này.

“Ta là trượng phu của ngươi.” – Hắn nói.

“Đúng vậy.” Sự thật vốn là như thế, không cần phản bác.

“Hơn nữa người bọn họ muốn giết là ta, ngươi sao có thể không nói cho ta biết nguyên nhân?” Hắn không hy vọng làm một trượng phu vô năng yếu nhược, đó là chuyện tối giẫm đạp lên lòng tự tôn của hắn.

Tô Doanh Tụ trầm mặc một chút, cười cười: “Bởi vì ngươi không phải người giang hồ, nói cho ngươi cũng vô dụng.” Tên ngốc tử này, chuyện giang hồ không thể dễ dàng nói rõ, mà nàng cũng thật sự lười mở miệng.

“Là Phi Lai lâu chủ sao?” – Tuy là câu hỏi, nhưng hắn đã có chín phần nắm chắc suy đoán của mình rồi.

“Ừ!” – Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

“Hắn vẫn không muốn buông tay sao?” – Kỉ Ngâm Phong trong lòng có chút động khí. Nàng nếu đã gả vào Kỉ gia, vì sao nam nhân kia vẫn không chịu buông tay?

Nàng nhún nhún vai cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Vân Phi Lai là người quá mức chấp nhất, cá nhân ta thì cảm thấy hắn là người điên. Mà đối với người điên thì chúng ta cũng không tất yếu phải điên theo hắn.”

“Nhưng đối tượng của kẻ điên đó là ngươi.” – Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

“Chẳng lẽ ngươi muốn đem kẻ đường đường đứng đầu một lâu đến bệnh viện tâm thần sao?” – Nàng trêu chọc nói. (Quân: Thề với trăng, cái cụm từ “bệnh viện tâm thần” là nguyên gốc, ko có chặt chém gì hết.)

“Có khả năng sao?” – Hắn nhướn mày.

Tô Doanh Tụ lắc đầu: “Ngươi nằm mơ chắc nhanh hơn đấy.” Vân Phi Lai võ công cao cường là chuyện người giang hồ ai ai cũng biết, người có thể đả bại hắn nghe nói khắp giang hồ cũng chưa vượt qua con số năm, tuy rằng nàng cũng rất hoài nghi điều này.

“Nếu vậy thì có gì là tốt.” – Hắn vô thố thở dài. Một nam nhân tâm tính không bình thường đối với thê tử của mình lúc nào cũng như hổ rình mồi, cho dù là ai cũng không thể không lo lắng.

“Lo lắng cũng vô dụng, cái gì đến sẽ đến. Chúng ta ăn cơm đi thôi.” – Nàng cười, kéo hắn đi về phía nhà ăn.

“Có đôi khi thực đoán không ra ngươi đang suy nghĩ cái gì.” – Hắn cảm thán một tiếng.

“Ngươi cũng không phải con giun trong bụng ta, đoán không ra cũng là điều tất nhiên thôi.” Nàng cười, giả làm cái mặt quỷ, ấn hắn ngồi xuống ghế, đem bát cơm nhét vào trong tay hắn.

Cho dù trong lòng có rất nhiều phiền não, nhưng nhìn đến nàng kiều nhan như hoa, Kỉ Ngâm Phong cũng chỉ có thể quẳng tất cả ra sau đầu. Có lẽ nàng đã có biện pháp giải quyết rồi cũng nên.

Trăng treo đầu cành, canh hai đã qua.

Một thân ảnh phi thân ra khỏi Thu Phượng viện, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Phi Lai lâu – võ lâm đệ nhất lâu, tọa ở phía trên một ngọn núi cách Kim Lăng thành ba dặm, luôn khiến giang hồ nhân sĩ tâm sinh e ngại, không dám sinh sự.

Dưới ánh trăng, một bóng hình xinh đẹp lặng yên không tiếng động xuất hiện ở Phi Lai lâu, gió đêm thổi bay tấm lụa mỏng của đấu lạp, lộ ra dung nhan thanh tuyệt như ảo mộng, làm người ta cứ ngỡ như tiên tử nguyệt cung hạ phàm.

Cửa Lâu chậm rãi mở ra, Vân Phi Lai một thân hắc y đi ra.

“Ngươi quả nhiên tới đúng hẹn.” – Hắn đối với việc này thực vừa lòng.

Tô Doanh Tụ cười nói: “Có thể được lâu chủ đích thân mời là chuyện bao nhiêu người giang hồ tha thiết ước mơ, thiếp thân làm sao có thể không đến.”

“Mời.”

“Lâu chủ khách khí.”

Hai bóng người một trước một sau đi vào Phi Lai lâu, cánh cửa yên lặng khép lại, tựa như chưa từng có người đến đây vậy.

Vách tường phía trên được khảm một viên dạ minh châu lớn, đem nội lâu chiếu rọi sáng như ban ngày.

Khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, hương trà tản mát trong không khí.

“Lâu chủ mời ta đến đây không biết là có chuyện gì?” – Nàng đi thẳng vào vấn đề, không muốn trì hoãn thêm.

Đôi mắt Vân Phi Lai thâm u như đáy đại dương nhìn về mỹ dung như hoa của nàng: “Cần gì biết rõ còn cố hỏi.”

“Lâu chủ.” – Tô Doanh Tụ dung nhan nghiêm lại – “Thiếp thân đã có phu chi phụ, lâu chủ cần gì phải si mê như cũ.”

“Đây là chuyện của ta.” – Hắn cười lạnh.

“Nếu lâu chủ nói vậy, ta đây cũng không còn gì để nói. Chẳng qua, tranh chấp giữa người giang hồ như chúng ta vẫn không nên liên lụy đến bá tánh bình dân thì tốt hơn.”

“Ngươi lo lắng cho hắn sao?” – Hai tay nhanh nắm chặt vào tay vịn của ghế tựa, tay vịn bằng đàn mộc nháy mắt đã hóa thành bột phấn.

Tô Doanh Tụ nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Thê tử lo lắng cho an nguy của trượng phu là lẽ nhân chi thường tình, lâu chủ hà tất phải phẫn nộ như thế.”

Hắn vừa động, nàng liền động. Hai người trong lúc đó chung quy cách nhau một khoảng chừng một trượng.

“Ngươi muốn ép ta giết hắn?” – Hắn giống như con dã thú bị thương gầm nhẹ.

“Giết hắn, hắn cũng như trước là vong phu của ta.”

“Nhưng hắn khi đó đã là người chết.”

“À!” – Nàng làm như không có việc gì lên tiếng, “Ta vừa lúc đối với chuyện thủ tiết rất có hứng thú. Nếu triều đình có thể lập cho ta cái đền thờ trinh tiết, kể ra mà nói cũng không tệ.”

Vân Phi Lai gân xanh nổi dữ dội, thiết quyền nhanh toản: “Giang hồ đặt cho ngươi danh hào Đạp Nguyệt Vô Ngân – Quỷ Kiến Sầu, quả nhiên là danh phù kỳ thực.” Đây là nỗi đau của toàn bộ nhân sĩ giang hồ, lại là bất hạnh vô kế khả thi. Nhìn khắp giang hồ, kẻ thù của nàng lần khắp thiên hạ, bằng hữu của nàng cũng tương đương như vậy trải khắp bốn phương, là người luôn khiến kẻ khác đau đầu, cũng là nhân vật luôn khiến họ bất đắc dĩ chẳng thể làm gì được.

“Đa tạ lâu chủ tán thưởng.” – Tô Doanh Tụ chắp tay nói lời cảm tạ.

“Ngươi nghĩ để hắn ở Thu Phượng viện thì có thể bình an vô sự sao?” – Hắn tươi cười thị huyết.

Tô Doanh Tụ trong lòng căng thẳng, trên mặt lại vẫn là biểu tình trấn tĩnh, khẽ cười nói: “Lâu chủ nói như vậy, ta đây cũng không có biện pháp gì, dù sao hiện tại ta đã ở trong thế nước xa không cứu được lửa gần.” Sớm biết như vậy thì nàng đã dẫn hắn đi, đáng chết.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” – Khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra vài phần đắc ý.

“Lâu chủ định lấy trượng phu của ta ra để uy hiếp ta sao?” – Nàng nhướng mày.

“Việc này hữu dụng sao?” – Hắn hỏi lại.

“Chỉ sợ vô dụng.” – Nàng buông tay – “Nếu ta vì hắn mà ủy thân cho ngươi, chỉ sợ tướng công nhà ta cũng tự tuyệt hậu thế. Kết quả vẫn là giống nhau thôi.”

“Cho nên, ta cũng không tính làm như vậy.”

“Nói vậy, thủ đoạn của lâu chủ nhất định là vượt ra ngoài ý liệu của người khác.” – Nàng một bộ biểu tình tò mò.

“Ngươi hành tẩu giang hồ lâu như vậy, có từng nghe qua ‘xử nữ lệ’ chưa?” – Hắn cười tà tứ, phản thân ngồi xuống, vẻ nhàn hạ như đang cùng nàng nhàn thoại việc nhà.

Tô Doanh Tụ mâu quang xẹt qua một tia thiểm điện, trong lòng hoảng hốt. “Xử nữ lệ” – nước mắt xử nử, là loại độc dược tối ác liệt thúc giục tình tề giang hồ thịnh truyền. Nam nhân ăn phải xử nữ lệ nếu không cùng xử nữ giao hoan, nhất định kinh mạch sẽ bạo liệt mà chết. Nghe nói người nào nếu ăn xử nữ lệ mà có thể sống sót thì cuộc đời này đối với dược vật kích tình cả đời miễn dịch.

Chẳng qua nghe truyền miêu nữ năm đó nghiên cứu chế ra loại dược này bởi vì dược tính quá mức ác độc, vẫn chưa lưu lại đơn thuốc. Nhưng là nàng năm đó dùng thừa một nửa, sau lại không biết tung tích gì, không thể tưởng được nửa còn lại đó lại đến tay Vân Phi Lai, cũng lấy đến để đối phó một văn nhược thư sinh.

“Ta không biết hắn, nhưng ta tin tưởng, cho dù hắn có thể sống sót, chỉ cần là đã dính qua nữ tử khác hắn cũng sẽ không đáng để ngươi lưu luyến nửa phần nữa.” – Hắn cười ác độc.

Tô Doanh Tụ trừng mắt hắn. Chắc hẳn hắn nghĩ rằng nàng gả cho người ta thì không còn là thân trinh bạch nữa mới có thể dùng loại xuân dược ác độc như vậy. Chẳng qua, bên trong tất thảy đều có an bài độc đáo của nó, là thứ mà loại phàm nhân như hắn không thể đoán trước được.

“Cáo từ.” Nàng nói xong liền đứng dậy, không chút khách khí đá bay cửa sổ lầu ba của Phi Lai lâu, phi thân ra ngoài, rồi sau đó biến mất trong ánh trăng mờ ảo.

Lấy tốc độ cực nhanh chạy vội về Thu Phượng viện, bước vào tiểu viện mình ở tạm, còn chưa tới gần cửa phòng đã nghe được tiếng rên rỉ thống khổ, nàng lập tức mủi chân, theo cửa sổ bay vào trong phòng.

Trên giường, Kỉ Ngâm Phong nguyên bản đang ngủ say bị nhân trói gô vào đầu giường, vẻ mặt tình dục bành trướng thống khổ không chịu nổi. Xem ra Vân Phi Lai nghĩ rất chu đáo, còn lưu lại cho nàng không gian tự hỏi, để chính nàng quyết định xem có muốn trượng phu đi chạm vào khuê nữ khác hay không. Nàng hội nhớ rõ sẽ đăng môn bái tạ.

Đem cửa sổ khép lại, cửa phòng khóa chặt, nàng bước nhanh đến gần giường.

Thân thủ đem dây thừng trói chặt hắn cởi ra, không nghĩ tới dây thừng vừa rơi xuống đất, thân mình nóng bỏng của Kỉ Ngâm Phong liền nhào tới làm Tô Doanh Tụ té lăn trên đất.

“Này, không cần loạn xả a.” Nàng khẽ gọi, trời ạ! Xử nữ lệ này rốt cuộc là dùng thứ gì chế thành a, hắn như thế nào đột nhiên biến thành đại lực sĩ chứ. Oa, quần áo của nàng, vừa mới mặc có một ngày mà thôi a.

“Roạt roạt” không ngừng bên tai, Tô Toanh Tụ nhìn những mảnh vải phi vũ đầy trời không tiếng động cảm thán, nàng tự thoát có phải tốt hơn không, ít nhất sẽ không lãng phí như vậy a.

Cho dù nền nhà có phủ một lớp thảm thật dày, nàng vẫn cho rằng cái giường có vẻ thoải mái mềm mại hơn.

Một chưởng đẩy hắn ra, nàng vừa mới nhảy đến trên giường, hắn liền bổ nhào tới, quả thực so với cao thủ võ lâm còn lợi hại hơn.

Khó trách tên là xử nữ lệ! Tô Doanh Tụ có chút sở ngộ, nam nhân trúng phải loại độc này căn bản là mất hoàn toàn lý trí, tựa như một con dã thú chỉ biết đến tình dục. Ác độc ở chỗ cho dù hắn cùng với nữ tử giao hoan, nếu nàng kia không phải xử nữ thì hắn nhất định sẽ bỏ mạng mà chết.

Đủ ác độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play