Editor: Táo đỏ phố núi

Cuối tuần vốn là nên thảnh thơi, nhưng vì có mẹ Tần và ba Tần tới nên giống như một cơn ác mộng.

Vào lúc ăn bữa sáng, nhắc lại chuyện xưa, dường như mẹ Tần rất kiên nhẫn, “Chú rể mới vẫn chưa trở về sao?”

Tần Ngu hận không thể túm tóc quăng mình ra ngoài cửa sổ, hung hăng gặm một miếng bánh mì, không chút sức lực nhìn về phía mẹ Tần, “Vẫn chưa.”

"Ồ, không sao đâu, mẹ và ba con đã quyết định -- nếu như hôm nay chú rể mới vẫn chưa trở về, thì chúng ta sẽ tới công ty tìm cậu ấy.”

"Mẹ..." Tần Ngu vô cùng ai oán kéo dài một câu.

"Con cho rằng mẹ con không nhìn ra chút tâm tư này của con sao, như thế nào, chú rể mới không thể gặp người sao?” Mẹ Tần đưa ngón tay lên dí vào trán của Tần Ngu, “Ngoan ngoãn gọi điện thoại cho chú rể mới trở về đi, nếu không thì mẹ sẽ đưa con và ba con tới công ty thật đó.”

Tần Ngu xoa xoa trán, cảm giác cả người giống như bị sét đánh vậy.

Ăn sáng xong, dưới sự giám sát của hai ông bà, bấm số điện thoại của Tống Mạc.

Chuông điện thoại mới vang lên hai tiếng, người đàn ông đã nhận cuộc gọi, giọng nói trầm thấp từ tính, “A lô.”

"Cái kia, anh đừng ở công ty nữa, mau trở về đi, ba mẹ tôi muốn gặp anh.”

"Tôi đang ở dưới lầu."

"..."

Cúp điện thoại, Tần Ngu quay trở về phòng ngủ mặc thật áo lông thật dày vào rồi mới dám ra mở cửa, cô đã làm công tác chuẩn bị thật tốt để lát nữa sẽ bị đánh.

Tiếng chuông cửa vang lên, cả người Tần Ngu căng cứng lại, đôi mắt rực sáng, dường như là chạy vọt tới cửa, mở cánh cửa ra.

Người đàn ông bước đôi chân thon dài đi vào, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai như tranh vẽ, Tần Ngu đi theo bên cạnh anh, nhắm mắt đi theo chân anh.

Tới sofa, người đàn ông cao ráo, ánh mắt đen láy như phát sáng, giọng nói dịu dàng như nước, chân mày cũng dịu dàng hơn đôi chút, “Ba, mẹ.”

Mẹ Tần và ba Tần rõ ràng ngẩn người ra, đối với chuyện Tần Ngu lần lữa không cho bọn họ gặp mặt, bọn họ đã suy đoán ra vô số nguyên nhân, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, chú rể mới lại là Tống Mạc! Bọn họ sao có thể quên được chuyện năm năm trước, tên tiểu tử ngu ngốc này đã đối xử với Ngu Nhi như thế nào chứ!

Mẹ Tần lập tức thay đổi sắc mặt, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang tím, cuối cùng biến thành màu đen. 

Một giây sau, liền duỗi dài cánh tay dài ra đánh về hướng của Tống Mạc, bà không hiểu cái gì là quân tử động khẩu chứ không động thủ, bà chỉ biết rằng, bà không thể để cho một người tuỳ ý ức hiếp tâm can bảo bối của bà.

Tần Ngu vừa nhìn thấy tình huống không ổn, dường như là theo bản năng, chạy lại đỡ ở trước mặt của Tống Mạc, "Mẹ, mẹ đừng vội kích động, chúng ta có thể nói chuyện cho rõ ràng.”

Vẻ mặt ba Tần lạnh lùng đứng ở bên cạnh, Tống Lãng và vũ Trương đi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy tình thế giương cung bạt kiếm như vậy, thì sợ hết hồn, “Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

Tống Mạc cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang che chắn ở trước mặt mình giống như gà mẹ đang bảo vệ cho gà con rủ xuống con mắt nhìn xem giống như là gà mẹ hộ con gà con, khẽ nhíu nhíu mày, đè bả vai của Tần Ngu xuống, bước lên phía trước một bước, “Ba mẹ, có phải giữa chúng ta đã có sự hiểu lầm gì không?”

Người đàn ông không kiêu không nịnh che chở cho Tần Ngu khiến cho hai ông bà có chút kinh ngạc, không tiếp tục động thủ nữa.

Vẻ mặt mẹ Tần vô cùng không vui lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, "Hiểu lầm? Năm năm trước cậu bỏ lại Ngu Nhi đang mang thai đứa con của cậu mà đi, chuyện này là hiểu lầm sao!” Diễng đáng ele quiý don.

Rõ ràng là Tống Mạc cũng ngẩn người ra, "Ba mẹ, xin hai người bớt giận, hãy ngồi xuống trước, con xin giải thích với hai người.”

Thái độ vì lợi ích toàn cục tạm thời chịu nhân nhượng của Tống Mạc tạm khiến cho trong lòng Tần Ngu cảm thấy ấm áp, bước lên một bước, kéo ba Tần và mẹ Tần ngồi xuống ghế sofa, "Nghe một chút, con cũng muốn nghe một chút."

Cuối cùng bầu không khí cũng có chút hòa hoãn, mấy người cùng ngồi xuống ghế sofa ngồi xuống.

"Ba mẹ, chuyện của năm năm trước thật sự là con có chỗ không đúng, khi đó sở dĩ con bỏ đi là do ba của con sinh bệnh nặng, và con cũng không biết là A Ngu mang thai đứa con của con, cho tới một thời gian trước, trong lúc vô tình, con phát hiện ra Lãng Lãng là con trai của con, cho nên mới đưa hai mẹ con bọn họ trở lại, con biết là mấy năm nay con đã nợ cô ấy rất nhiều, nhưng cuộc sống sau này, con nhất định sẽ dốc hết tất cả sức lực để đền bù.”

Dốc hết tất cả sức lực, anh nguyện ý dốc hết tất cả sức lực vì cô, Tần Ngu nhìn gò má anh tuấn của người đàn ông, trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại và rối loạn.

Tống Lãng nghe thấy Tống Mạc nhắc tới tên của mình, khó có dịp bám dính lấy anh như vậy, cọ cọ vào trong lòng của Tống Mạc, Tống Mạc ôm bé vào trong ngực, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng.

Tất cả những hành động đó, mẹ Tần đều nhìn vào trong mắt, trong lòng khẽ thở dài một hơi, nói với Tống Mạc, "Tiểu Tống, ta cũng không phải là một người cố chấo, cho dù năm đó cậu đã phạm sai lầm, nhưng thái độ thẳng thắn nhận sai rất tốt, chuyện quá khứ coi như bỏ qua đi, người làm mẹ là ta đây cũng khong truy cứu nữa, nhưng mà, ta còn muốn khảo sát hai ngày, nếu cậu đối xử với Ngu Nhi nhà ta không tốt dù chỉ là một chút xíu thôi, ta nói cho cậu biết, ta và ông Tần sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

"Cám ơn mẹ."

―――

Trì hoãn thời gian gặp mặt một lúc lâu, nửa mừng nửa lo. Mừng chính là ba Tần và mẹ Tần cuối cùng cũng gạt bỏ thành kiến, nguyện ý tiếp nhận hôn sự cô và Tống Mạc, lo chính là ba Tần và mẹ Tần lại nhất định không chịuđi, chuẩn bị ở lại vài ngày để khảo sát đời sống tình cảm vợ chồng của hai người bọn họ.

Nghe được tin tức này lúc, Tần Ngu trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, sau đó chỉ lẩm bẩm một tiếng “Fuck”.

Khảo sát đời sống tình cảm giữa hai vợ chồng… Câu này có nghĩa là mấy ngày kế tiếp muốn cô và Tống Mạc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao! Diễng đáng ele quiý don.

Chuyện này đến quá đột ngột, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Quá rõ ràng, ba Tần mẹ Tần cũng không tính cho cô có cơ hội chuẩn bị. Buổi tối hôm đó, Tần Ngu nằm bên cạnh của Tống Mạc mà tim đập thình thịch.

―――

Chiếc giường của Tống Mạc rất lớn và rất rộng, Tần Ngu nằm ở trên giường, khoảng cách là nửa mét, giữa hai người dường như cách nhau một thái bình dương.

Người đàn ông nhấn nút tắt đèn, nhắm mắt lại, ngay cả câu nói ngủ ngon cũng không nói với cô, nằm thẳng đừ bên cạnh người của cô, hô hấp đều đặn, không có chút bất thường nào, ngược lại với Tần Ngu đang nằm bên cạnh người anh, trong lòng giống như có hàng ngàn con kiến đang bò, nằm như thế nào cũng cảm thấy bị giày vò, chỉ ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, tư thế ngủ của cô thiên biến vạn hoá, hận không thể ném cả chiếc giường đi. d,0dylq.d

Dường như cuối cùng người đàn ông cũng không thể nhịn được nữa, cặp lông mi dài run rẩy, mở mắt ra, liếc sang nhìn, đôi mắt đen láy không có chút tia sáng im lặng nhìn vào khuôn mặt của Tần Ngu, “Cựa quậy vậy đã đủ chưa?”

Tần Ngu đang đưa lưng về phía người đàn ông, cả thân thể cô quấn mền lại thành một cục cứng đờ lại, khuôn mặt khẽ nóng bừng lên, một lúc lâu mới nặn ra được một câu từ cổ họng, “Đủ rồi.”

Người đàn ông nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, một lần nữa nhắm mắt lại. Tần Ngu thở phào một cái, nhoi đầu từ trong chăn ra ngoài.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, ngay sau đó, một giọng nữ vang lên, "Ngu Nhi, đã ngủ chưa? Mẹ đi vào nha!”

Bất ngờ tập kích, đúng là mẹ ruột của cô!

Dường như là trong nháy mắt, cánh cửa bị đẩy ra, Tần Ngu lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai lăn lại bên cạnh người của Tống Mạc, ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, cũng nhanh chóng nắm lấy cánh tay của người đàn ông đặt lên trên hông của mình.

Đèn ngủ trong phòng được bật lên, Tần Ngu như cánh chim nhỏ nép vào trong lòng của Tống Mạc, cánh tay của người đàn ông cũng đặt ở bên hông của cô, hiển nhiên là bộ dạng của một đôi vợ chồng hoà thuận. d,0dylq.d

Khuôn mặt của mẹ Tần tràn đầy ý cười, lộ ra đuôi sói dài, “Sợ hai đứa không ngủ được, mẹ đưa nhang an thần tới cho hai đứa.”

Ánh mắt của Tần Ngu khẽ chuyển một cái, trời ạ, thật sự là có nhang an thần, đạo cụ chuẩn bị cũng đầy đủ quá nhỉ.

Đặt nhang an thần xong, trong lòng mẹ Tần thoả mãn lui ra ngoài.

Tần Ngu còn chưa khôi phục lại tinh thần, nằm ở trong lòng của người đàn ông, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống không.

Bên tai, vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông, “Cô có thể buông tôi ra được rồi.”

Tần Ngu hơi ngẩn ra, cúi mắt xuống nhìn, trước đó còn không biết gì, bây giờ mới phát hiện ta, tư thế của cô và người đàn ông này, đã quá ái muội rồi. d,0dylq.d Cánh tay của người đàn ông đang khoác lên hông của cô, mà ngực của cô, vẫn đang tì sát vào lồng ngực người đàn ông, cách một lớp vải, cô cảm thấy nóng bỏng tới mức doạ người.

Da mặt ửng hồng, Tần Ngu nhanh chóng lăn tới chỗ trống ở bên cạnh, ai ngờ, sức lực quá mạnh, không nắm được sức lực,  chỉ cảm thấy dưới thân trống rỗng, cả người chuẩn bị nhào xuống dưới đất.

Bên hông, đột nhiên có một cánh tay to lớn, dùng sức một cái, một lần nữa ôm cô trở lại trên giường, lần này, cả người cô nằm úp sấp trên người của người đàn ông, mới vừa rồi đồ ngủ bị xé rách, phân tán ra, lúc này, bộ ngực như tuyết trắng của cô đều bị lộ ra, tì lên lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, mà mặt của cô, liền kề sát lên khuôn mặt tuấn tú của đối phương, dường như là chóp mũi đụng vào chóp mũi, thoáng trượt xuống, hai đôi môi liền chạm vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Ngu cảm thấy đôi mắt đen láy người đàn ông giống như một cái đầm sâu hun hút, cuốn cô vào trong đó.

Rất lâu, cho đến  khi phát hiện ra được giữa hai chân của người nào đó nóng rực một cách khác thường, trong lòng Tần Ngu mới chấn động mạnh một cái, khẽ chống đỡ dậy, rời khỏi lồng ngực của người đàn ông, lấy chiếc chăn ở trên giường quấn lại, bọc kín cả người lại không một khe hở, mở to đôi mắt đen láy nhìn lên trần nhà, trong lồng ngực, tim đập mạnh như sấm.

Rung động, rung động rất lâu.

Giống như lúc còn niên thiếu thích một người, trong lòng rất yêu thích, không hề trốn tránh, không hề che giấu.

Ôm ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Một lát say, cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của người đàn ông ở đầu bên kia truyền tới, mang theo chút khàn khàn, “Ngực rất lớn.”

Rõ ràng là lời nói cợt nhả khiến cho người ta đỏ mặt tim đập mạnh, nhưng hết lần này tới lần khác anh nói ra một cách rất nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, Tần Ngu thẹn quá hoá giận, nắm chặt lấy mép chăn, “Anh câm miệng lại!”

Người đàn ông này, thật đúng bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cô có loại xúc động và ngượng ngùng muốn chết.

"Tôi chỉ nói sự thật thôi, em không cần phải thẹn thùng."

"... Ngủ!" Trong tình cảnh này mà còn tranh cãi với anh chuyện này chỉ khiến cô ngượng muốn chết mà thôi.

"Oh, em ngủ trước đi."

Vừa dứt lời, Tần Ngu cũng cảm giác được một bên giường khẽ trũng xuống, ngoái đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đã ngồi dậy rồi.

"Anh đi đâu vậy?" Tần Ngu nhíu mày.

Đột nhiên vẻ mặt người đàn ông quái dị nhìn về phía cô, “Đương nhiên là đi tắm rửa, em cảm thấy cái dạng này của tôi có thể ngủ được sao?”

"..." Mặt của Tần Ngu lập tức đỏ lên, người đàn ông này, lại đùa giỡn lưu manh với cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play