Anh ngồi dậy, ngoài khuôn mặt d[[dlqd vẫn còn tái nhợt, thân thể đã bình thường.
Hứa Văn vẫn ngồi trên ghế sofa híp mắt dưỡng thần cũng không ngủ được, mơ màng ngây người mấy giây, rất nhanh liền bừng tỉnh, “Tống tổng, ngài tỉnh rồi sao?”
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đứng dậy, mở đèn lên, rót một ly nước, đưa cho Tống Mạc, thuận thế ngồi xuống bên cạnh giường.
Giọng nói Tống Mạc khàn khàn, ngửa đầu uống xong một cốc nước lớn, đưa ly nước tới trước mặt Hứa Văn, “Thêm một ly nữa.”
Hứa Văn vâng lời, anh tiếp nhận ly nước từ trong tay của cô, khẽ nhấp một cái, giữa lông mày thon dài đen nhánh, có chút ướt nhẹp, ngược lại trở nên ôn hòa đi, một giây sau, liền nghe giọng nói trầm thấp từ tính của anh nhàn nhạt vang lên, “Tiếu Dịch có tới không?”
“Đến rồi, đang ở phòng kế bên, tôi đi gọi hắn?”
“Ừ” Tống Mạc hừ một tiếng, giống như là phát ra từ trong lỗ mũi.
Hứa Văn đứng dậy, Tống Mạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấy giây, hình như chợt nhớ tới cái gì, “Trợ lý Hứa.”
Hứa Văn ngoái đầu nhìn lại.
“Đi tra thân phận của Lâm Lam.”
“Có cần tra người đàn ông kia không? Bọn họ cùng một nhóm.”
Tống Mạc nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức liền đoán được hắn mà Hứa Văn chỉ là ai, ngón tay thon dài khẽ chọc ở trên vách ly, ánh mắt khẽ lay động, “Tra.”
Thân phận hai người này chắc chắn không đơn giản, dấu vân tay cùng hộ khẩu của bọn họ chắc chắn đã qua xử lý, mang một tầng kén rất dầy, chỉ có thương nhân quanh năm mò mẫn mới làm vậy, huống chi, mọi giơ tay nhấc chân, ánh mắt vẻ mặt ngôn ngữ cử chỉ của hai người đó đều biểu hiện ra thân thủ rất tốt, theo anh đoán, hai người này rất có thể là sát thủ, anh muốn biết ai là chủ nhân của bọn họ, hoặc là, bọn họ nhận tiền của ai.
Hứa Văn gật đầu.
“Còn có, nghĩ biện pháp đè xuống tất cả tin tức có liên quan đến tối nay.” Thần sắc Tống Mạc thoáng nhu hòa, trong đầu, hiện ra một khuôn mặt bạch hi nhỏ nhắn tràn đầy sức sống, nếu như cô biết tin tức này, có lo lắng không?
―――
Rất nhanh, Tiếu Dịch mang theo một nhóm người đi đến.
“Mọi người đến đủ chưa?” Tống Mạc châm một điếu thuốc, rủ con mắt xuống hít một ngụm, nhìn về phía Tiếu Dịch.
Tiếu Dịch có chút bực bội vuốt vuốt tóc ngắn đen nhánh, “Tổn thất vài huynh đệ.”
Tống Mạc trầm mặc mấy giây, đáy mắt tĩnh mịch nhìn không ra tâm tình gì, chỉ có vài vết lốm đốm nhàn nhạt.
“Ngày mai an bài như thế nào?” Tiếu Dịch thấy anh không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc mở miệng hỏi.
Tống Mạc híp mắt phun một hơi khói trắng, khói trắng lượn lờ giữa không trung, lông mày cau lại, phá lệ gợi cảm, mà giữa lông mày của anh, lộ ra một hơi thở bày mưu tính kế trấn định tự nhiên.
Chờ anh phân phó xong toàn bộ kế hoạch, ánh mặt trời, đã từ từ tản đến, trong không gian màu lam quỷ dị hư vô bị một luồng kim quang chói mắt xé ra,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT