Chap 10: The man in pink jeans ( Chàng trai quần hồng )
Có đến 90% phái nữ không thích đàn ông mặc quần hồng và phũ phàng hơn là, tận 99% đàn ông mặc quần hồng sẽ không thích bất kỳ một người phụ nữa nào.
————-
„ Let’s don’t and say we did “
Sau buổi tới rạp cine cùng trường, một câu thoại cá tính từ bộ phim Freaky Friday cứ nhảy nhót quanh đầu Thiên Ly hệt đứa trẻ hiếu động.
Được về sớm hơn mọi ngày, Thiên Ly tạt qua tiệm nails, đầu bỗng vụt lên hình ảnh nhăn nhíu chả bố nếu biết cô lai vãng tới đó.
Mười bốn tuổi, chính thức sống với gia đình mới chỉ hơn bốn tháng – con số quá ít ỏi nhưng đủ để Thiên Ly nghiệm ra tính cách của bố rất phức tạp, luôn suy xét vấn đề theo cách căng thẳng, khó hiểu. Chẳng hạn như lời xã giao thoáng qua của ai đó cũng bị bố nghi ngờ người ta đang tính kế, ủ mưu.
Không như bác Thiên Ly rất cởi mở và thoải mái với tất cả, bố chỉ chịu kết bạn với người ngang cơ. Những gia đình có nền kinh tế non hơn, bố sẽ rất hời hợt và luôn tỏ ra không mấy thân thiện để khỏi bíu lấy lợi dụng. Còn những nhà không may mắn làm ăn chẳng nên và túng thiếu thì bố khinh ra mặt. Mẹ và Thiên Ly luôn phải cười ngại mỗi khi bố lờ hẳn họ như đám ruồi nhặng bay ngang cánh mũi.
Trái ngược hoàn toàn với mẹ trẻ tốt tính của Thiên Ly, không có chuyện bố đối đãi với nhân viên như con cháu trong nhà. Bố giữ khoảng cách chủ tớ rõ rệt và nét mặt luôn lạnh tanh hệt tảng đá băng. Đối với nhân viên, bố không đời nào dịu giọng nhờ vả hay nhẹ giọng nhắc nhở như mẹ mà luôn nghiêm nghị ra lệnh và thẳng thừng vạch lỗi. Với bố Thiên Ly, mọi thứ đều rạch ròi đến vô tâm vô tình. Bỏ tiền ra thuê nhân viên về để làm việc, không phải làm bạn nên bố chẳng thèm thân thiện hay sợ mất lòng.
Tại mỗi sòng bạc của bố, mỗi người đều lẳng lặng như cái máy, chẳng có tý sôi nổi, hoạt náo. Họ sợ lơ đễnh sẽ xảy ra sơ suất, sai sót. Mà bố Thiên Ly là chúa khó-kĩ tính! Nhân viên chỉ cần vấp một lỗi nhỏ xíu cũng có thể bị mất việc ngay tắp lự. Nhưng đổi lại những áp lực đó, họ hưởng sự đãi ngộ lớn hơn nhiều so với những nơi khác. Ngoài khoản lương lậu hậu hĩnh, bố Thiên Ly còn bao nốt cả nơi ở, trả thay tiền bảo hiểm, sẵn sàng sắp xếp cho nhân viên nghỉ phép và bảo lãnh người thân của họ sang nếu cần. Bởi thế, thái độ của nhân viên với bố là vừa nể vừa sợ.
Từ ngoài tiệm nails nhìn vào, Thiên Ly thoáng thấy mấy áo trắng đang túm tụm, gương mặt mỗi người lộ rõ vẻ hồi hộp lẫn phấn khích. Họ đồng loạt liếc mắt về phía cửa tiệm khi Thiên Ly bước vào, rồi giọng gào to tướng của quản lý Andy chặn ngang lời chào còn tắc trong họng cô bé:
– Ôi chà, đúng lúc quá đáng! Em gái nhỏ mau lại đây đi nào!
Mấy thợ nails vẫy tay loạn xạ với Thiên Ly, xê xịch người chun chút để cô bé thấy rõ Alex đang đứng giữa vòng vây, ngón tay cái run run chà nhẹ lên phần giấy xám trên tấm vé số. Các con số lộ ra đúng khít với các con số đầu của dãy số trúng giải độc đắc đang nằm chình ình trên trang mạng. Thiên Ly giật thót một cái, lòng dần nóng ran như những người khác.
Alex chưa cào vội con số cuối, ngẩng đầu nhìn tất cả một lượt, giọng rất phớt đời:
– Rồi! Mai mua mỗi người mỗi cái Iphone 5 ném chơi!
Khi hai con cuối lộ ra trước những cái nín thở, sự mong đợi của mọi người đang căng to như quả bóng bay, bỗng đột ngột xì hơi, bẹp dúm mắc trên cành cây nào đó. Tất cả cùng thở dài thườn thượt đầy tiếc rẻ, giống như các cổ động viên đang dồn hết trông chờ vào cú sút phạt thì cầu thủ lại đá trật.
Điều khiến mọi người trố mắt là Alex chẳng tỏ ra chút tiếc nuối hay hẫng hụt, anh bưng nguyên si bộ mặt không biểu cảm đi làm việc, hệt như chỉ vừa dính chút xui xẻo cỏn con. Đến lúc tấm vé số biết chơi khăm bị quên bẵng, ai nấy đều đã quay lại với guồng công việc thì một âm thanh rơi độp đột nhiên phát ra. Alex đứng trước thùng rác, thản nhiên phủi phủi tay. Trên bậu cửa, chậu cây cảnh xanh tốt đã mất tích.
– Công chúa ngủ dậy chưa?
– Dồi!
– À, rồi à? Thế công chúa ăn gì chưa?
– Dồi!
David tranh thủ gọi điện về cho cô con gái ba tuổi. Cô nhóc chưa tới trường, có lúc ở nhà bà tây, có lúc ở với bố mẹ nên nói ngọng nửa tiếng Việt nửa tiếng Séc, tạo ra những thanh âm bập bẹ rất ngộ nghĩnh.
– Công chúa cứ dồi dồi với bố thế? Con không có chuyện gì kể hả? – David tích cực ghẹo con.
Cô nhóc ngắc ngứ ưm a vài tiếng rồi chậm chạp kể sáng nay bà tây dẫn cô bé đi khám. Một câu chuyện không đầu đuôi, cô nhóc còn chưa biết cách diễn đạt và phát âm chưa rõ nên phần đa chỉ nghe thấy những tiếng bi bô bi ba. Ông bố trẻ David lại tỏ ra rất thấu hiểu, đứng bắt chéo chân, người tựa vào tủ mỹ phẩm và gật gù ừ hử như đúng rồi, có lúc còn hứng lên bắt chước ” ngôn ngữ ” bi bô bi ba đáp lời con gái khiến khách bật cười.
Quản lý Andy vẽ móng xong cho khách cũng học đòi rút điện thoại gọi cho vợ, nhưng đầu dây bên kia phát ra giọng véo von của trẻ con.
– Quỳnh Như của bố đây, vợ bố đi tắm rồi nhé!
Bố nào con nấy, Andy di truyền cho con gái cái miệng liến thoắng đặc trưng! Nhóc Quỳnh Như mới năm tuổi nhưng nói tiếng mẹ đẻ còn sõi hơn cả trẻ sinh ra tại Việt Nam, lại hay nhiều chuyện như cái radio.Thi thoảng vợ Andy dắt Quỳnh Như tới tiệm nails chơi, cô nhóc nhảy nhót ầm ĩ, bắt chuyện luyên thuyên, học bố đọc vanh cách mấy chiêu thức võ thuật. Buồn cười nhất là khi cô bé giành bố xách túi đựng laptop, người bé xíu kéo lê cả túi nặng trịch. Andy cười ngất, cũng chẳng ngại con làm hỏng laptop đắt tiền. Anh ăn chơi có tiếng hồi còn độc thân, lụa khắp các bar, pub và là khách quen của mấy sòng bạc lớn.
Nhướn mi thấy có khách mới vào, Andy dặn dò con câu cuối trước lúc tạm biệt:
– Quỳnh Như nhắn mẹ tắm xong lên giường nằm úp khô chờ bố về nhé!
– Dạ rõ!
Andy vừa cúp máy vừa cười ha hả rất khoái chí, chẳng thèm để tâm mình vừa đầu độc trẻ thơ.
Ngồi một góc tự tô vẽ móng tay và luyện nghe tiếng Séc qua radio, Thiên Ly không nhịn nổi cười. Tiệm nails y hệt lớp học vui nhộn, không bao giờ thiếu những lần giỡn nghịch ồn ào hay những trận đùa huyên náo. Đôi khi, Thiên Ly thấy mình còn chẳng tươi trẻ, xì tin nhí nhảnh được thế.
Riêng bố thì chẳng ưa Thiên Ly thân thiết các anh chị tiệm nails, cho rằng không lành mạnh. Bố thường gai mắt mỗi lần họ thoải mái làm trò, trông thiếu nghiêm túc, không có tác phong làm việc. Thực chất, họ rất được lòng khách và nhiệt tình chăm chút tiệm như chính tài sản của mình, mẹ Thiên Ly hiểu rõ là đủ. Dù bố không hài lòng cũng không thể động tới nhân viên của mẹ, và ngược lại.
Mỗi khi bố nhắc nhở Thiên Ly không nên quá gần gũi với nhân viên như bạn bè bằng vai phải lứa, cô đều không cãi lời nhưng cũng chẳng làm theo. Nếu ai ai cũng ngồi vào chiếc ghế bố mẹ sắp sẵn thì thế giới sẽ chỉ có luật sư và bác sĩ.
Đầu giờ chiều, bác Bách vẫy Thiên Ly sang Chi Ly ăn món gà hầm măng khô. Gà mềm, măng ngọt, nước dùng không quá dầu mỡ … Thiên Ly nhấm nháp rất ngon miệng. Vừa được bác Bách chỉ cho công thức, Thiên Ly chạy tót ngay sang siêu thị mua cả làn thực phẩm tươi, không quên lấy thêm gói thức ăn dinh dưỡng cho Boo Boo.
Tới thăm bà Sussan vào chiều muộn với món canh gà còn nóng, tay Thiên Ly ngập ngừng chưa chịu ấn chuông. Cô có linh cảm là lạ, như thể sau cánh cửa không chỉ có mỗi mình bà Sussan cùng cục bông xù Boo Boo. Càng lớn, óc phán đoán và những linh tính của Thiên Ly càng tinh nhạy và chuẩn xác, chính cô cũng cảm thấy chúng đang lớn dần như cô. Ví dụ rõ nhất gần đây là sau vài lần thầy Patrick ra bài kiểm tra đột xuất mà không nửa lời thông báo trước, Thiên Ly đã có thể dự tính tiết nào sẽ có biến.
Cánh cửa hé ra trước khi Thiên Ly kịp nhấn chuông. Một gương mặt lạ-mà-không-lạ thò ra, anh ta nở nụ cười nhẹ, đủ ấm thay một lời xin chào, nhưng chưa đủ thân thiện cho một lời làm quen.Anh ta mặc jeans hồng, bế trên tay cục bông Boo Boo đang gặm, mút một ngón tay của anh ta rất ngon lành.
Không một giọng nói nào mách nhỏ bên tai, nhưng Thiên Ly biết chính xác đây là ai …
Có đến 90% phái nữ không thích đàn ông mặc quần hồng và phũ phàng hơn là, tận 99% đàn ông mặc quần hồng sẽ không thích bất kỳ một người phụ nữa nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT