Y Ngọc mặt than, cao cao tại thượng chạy thẳng vào bên trong điện đang diễn ra hội. Khí chất lãnh khốc vô tình của cô cơ hồ dọa cho bọn quỷ quan xung quanh một phen xanh mặt xanh mày, tự động lui bước tránh xa, rút khỏi điện êm thấm không một tiếng động mạnh. Ngọc Nhi căn bản không có quan tâm tới bọn họ, trực tiếp chạy thẳng lên chỗ của Quỷ vương.
“Ba, người có thể hay không cho con đi vào Darkiin?”_ Y Ngọc lãnh đạm nói từng chữ.
“Con có bệnh hay sao mà muốn vào đó?”_ Quỷ hậu run run nhìn con gái tỏ vẻ lưu manh trước mặt.
“Không phải là có bệnh, người của Tộc thợ săn năm lần bảy lượt tấn công ta, Y Thanh và Quỳnh Như đều bị một chưởng của họ làm cho bị trọng thương, Vương Nguyên cũng bị người của họ không lí do mà bắt đi”
Quỷ vương nhíu mày, nửa muốn khóc nửa muốn cười nhìn đứa con gái nói năng loạn xà ngầu trước mặt. Bắt người mà cần phải đến khai báo lí do rồi mới được bắt hay sao? Bất quá cũng là do con gái mình lo lắng cho bằng hữu của nó, nhưng nói năng nhất thiết lại không thể có đạo lý như thế này hay sao?
“Y Ngọc, chỉ một chưởng mà đã làm tớ và Y Thanh trọng thương sao? Cậu là quá xem thường bọn tớ rồi!”
Quỳnh Như trong lòng dâng lên cơn sóng gió động trời, trong lòng kích động muốn chạy lên đó cốc cho Y Ngọc một cái. Cô không có vô dụng đến mức đó, một chưởng kia thật ra là chỉ đả thương tạm thời, chữa trị một chút là có thể hoàn toàn bình phục. Còn Y Thanh, là do tác dụng của viên đạn bạc quái quỷ kia nên bây giờ không có mặt ở đây, chứ nếu không thì Y Ngọc chính xác là bây giờ đã bị vặn gãy cổ.
“Cậu tại sao còn đến đây? Vết thương đã khỏi hay chưa?”
“Nếu chưa khỏi tớ làm sao có thể vác xác đến đây? Y Ngọc, đầu óc cậu bị gì rồi?”
Y Ngọc nghệch mặt ra, suy ngẫm lại quá trình từ nãy đến giờ, đột nhiên muốn khóc. Cô lúc nãy như một đại ôn thần hung hung hăng hăng xông vào chỗ người ta đang bày hội mà la hét, khiến cho chư thần xung quanh lặng lẽ cáo lui không một tiếng động, sau đó lại còn kích động chạy đến trước mặt Ba Mẹ la hét. Nhìn tới nhìn lui, cô không khác nào một sát ma người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ né.
“Vương Nguyên bị bắt, chẳng lẽ cậu lại không lo lắng?”_ Y Ngọc cười giả lả vội chuyển đề tài.
“Không lo lắng thì tớ đến đây làm gì? Cậu có bị ngốc không? Vương Nguyên không phải thân thích gì của cậu, tự nhiên lại lo lắng như thế? Tớ không muốn bát quái cũng không được”
“Cậu, tớ cũng là có lo lắng cho cậu và Y Thanh, sao lại nói tớ như thế?”
“Tớ không biết, tự hạ thấp năng lực của tớ, thù này nhất định sẽ ghi nhận”
Y Ngọc nuốt nước miếng. Lần trước hình như là bị ghi thù một lần, lần này lại thêm một người nữa ghi thù với cô. Những cái khoản nợ này, làm sao trả cho mà hết đây??
“Thôi được rồi, đừng có bức em ấy tới đường cùng”_ Tuấn Khải tiêu sái từ bên ngoài bước vào điện.
“Chúng ta nên nghĩ cách lôi Tiểu Nguyên Nguyên về, đừng để mâu thuẫn nội bộ”_ Thiên Tỉ tiêu sái từ bên ngoài bước vào điện.
Quỷ vương một tay chống lấy đầu nặng đang muốn gục xuống, ông cảm thấy não mình nhũn ra thành bột, đầu cũng nhức không kém. Từ khi nào cung điện uy nghiêm của mình đã bị biến thành một nơi ai ai cũng có thể ra vào tự do như thế này?
“Được rồi, nghĩ cách đi”_ Quỳnh Như thở hắt ra, phá vỡ cái không khí đặc quánh xung quanh.
“Ngoài cách thương lượng ra, không còn cách nào khác”_ Tuấn Khải gật gù nói.
“Thương lượng? Não là có vấn đề sao?”_ Y Thanh đen thui bay chầm chậm vào trong điện.
“Não có vấn đề thật”
“Y Ngọc, em nói vậy là sao?”_ Khải Khải dùng tà nhãn liếc Y Ngọc một cái.
“Tộc Thợ săn là Thiên địch không đội trời chung với Ma cà rồng và Quỷ, anh hỏi làm sao bọn họ có thể nhún nhường mà đi thương lượng thả người?!”_ Y Ngọc căn bản là không còn sợ ánh mắt “nhìn muốn táo bón” đó của Tuấn Khải_ “Cách duy nhất chính là trực tiếp đi cướp người về”
“Thật ra chỉ còn cách đó, để ta sai binh lính đi làm”
“Không được, trước mắt chúng ta và Darkiin không nên xảy ra xích mích quá lớn, có thể dẫn đến chiến tranh không nên có. Bây giờ chỉ là bắt đi một người, bọn con đi cứu là được rồi”
“Bọn con đi cứu, ta làm sao có thể yên tâm?”
“Không sao, bọn con bây giờ sẽ đi luyện tập kiếm thuật… à, cả ma thuật và phép thuật”_ Y Ngọc thầm nghĩ, bây giờ bọn họ chắc cũng đã thông thạo những cái này, chắc không có vấn đề gì_ “Người chỉ cần nguyện ý cho chúng con đi cứu Vương Nguyên”
“Ta có thể không nguyện ý hay không?”
“Không thể, ngoài cách đó ra không còn cách nào khác. Nếu người không chấp nhận, tụi con sẽ đợi đến thời cơ thích hợp mà đào tẩu đi”
“Con dám hay không?”
“Người nghĩ thử xem”
Quỷ vương căn bản là đắn đo suy nghĩ, nhìn thấy mọi ánh mắt của bọn nó đều đổ dồn vào mình thì bất lực gật đầu, sau đó hạ lệnh cho Vương Khải cùng với một số cao nhân trong Vương quốc về, dốc toàn lực rèn luyện cho bọn nó. Bản thân người cũng tìm cách gửi thư đến Tộc thợ săn yêu cầu thả người.
Cả bọn bị Tuấn Khải và Y Ngọc lôi kéo cũng bất đắc dĩ đi ra luyện tập, song cũng là tiếp thu được ít nhiều. Y Ngọc hưng phấn luyện tập hăng say, thuật và kiếm học cũng nhiều hơn người khác. Làm sao được, cô bây giờ là đang muốn chém chết Na Na a, không cho cô ta đường quay trở về thế giới kia luôn.
[…]
“Na Na, bên chúng ta có bắt ai của Ma Sát hay không?”_ Một giọng nói băng lãnh vang lên đều đều.
“À, hắc y nhân của chúng ta vừa bắt được một con người, có lẽ là bên Ma Sát, có vấn đề gì sao?”
“Quỷ vương yêu cầu thả người”
“Làm sao có thể?”_ Na Na há hốc mồm, cơ hồ hàm răng cũng muốn tuông xuống đất mà chạy trốn.
“Ta không biết, bên đó có lẽ cũng sẽ cử quỷ sang đoạt người về”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Mọi chuyện còn chưa có chuẩn bị xong, tốt nhất không nên để xảy ra xung đột. Trước hết, ta sẽ thông báo với Quỷ Vương là cử người đưa con tin ra, tiếp đó….”
“Tôi sẽ ra ứng chiến”_ Na Na mắt sáng quắc, trong đầu suy nghĩ có thể là có Y Ngọc đến, hưng phấn không thôi, trong lòng chỉ muốn một viên đạn triệt đường sống của ả.
“Gọi cả Như Bình và một vài người ”_ Một chất giọng trầm lạnh vang lên, bất chợt dừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp_ “Tuyệt đối không được đả thương Y Thanh”
“Tại sao lại không được?!”
“Ngươi đang cãi lời ta hay sao?”
Na Na bất mãn gật đầu, xoay người đi ra khỏi căn phòng hắc ám.
[…]
Bọn họ được tiếp ứng, thuận lợi phá kết giới chui vào trong Darkiin, mỗi người đều tự chọn cho mình một chỗ mai phục, đợi người giao dịch đến. Y Thanh và Y Ngọc cứ núp sau gốc cây bất động. Ba tên thợ săn được huy động đến dùng một đống đơn đao chém vào gió vù vù, từ từ tiến tới gần, đột nhiên nghe huỵch một tiếng. Y Ngọc chiếc lấy một dùi nhọn dùng tay trái từ sau gốc cây phóng ra trúng giữa ngực một tên, chiêu thế và lực đạo đều rất cương mãnh, tên thợ săn ấy vốn là không có phòng bị liền bị dùi nhọn đó thành công ghim thẳng vào người, kêu lên một tiếng đau đớn, hắn ta bay ngược về phía sau ngã vật xuống đất. Hai tên thợ săn mang áo giáp còn lại lập tức huy động đơn đao chém tới chỗ nấp của Y Thanh và Y Ngọc. Y Thanh dùng một thanh dùi giống như của Y Ngọc, cũng dùng tay trái nhưng không ném mà là để chống xuống đất, trực tiếp nâng thân người nhảy qua bên trái vài thước, lập tức né qua được hai thanh đơn đao đâm thẳng vào chỗ bọn họ, ngay sau đó liền sử dụng chiếc dùi đó đâm thẳng vào mặt một tên. Tên thợ săn ấy võ công cũng không kém, vung súng bạc vững chắc tinh thần đón đỡ cây dùi. Y Ngọc từ đằng sau không để thanh súng bạc dơ bẩn đó của gã thợ săn kia chạm vào người Y Thanh, rút tiếp một cái dùi nhọn nữa, dùng tay trái quét ngang lưng tên kia, sau đó Y Ngọc và Y Thanh nhất loạt lôi kiếm ra sử dụng. Chỉ thấy hai thanh kiếm đó song song trong tay hai người thay nhau giơ lên đập xuống vô cùng mau lẹ, không có chút nào núng thế.
Thiên Tỉ thấy trên lưng của gã thợ săn đang bị áp chế có đeo một cái bao to nặng liền suy đoán trong đó chính là Vương Nguyên liền từ trong bụi cây đang ẩn náu bay ra, vung đao chém trúng chiếc bao, xoẹt một tiếng, chiếc bao rách toạc, Vương Nguyên cư nhiên là từ trên bao tải rớt xuống, dùng mông tiếp đất. Thiên Thiên nhanh chóng lôi Nguyên Nhi quăng vào một bụi cây gần đó, bản thân cũng tìm một nơi ẩn náu. Tuấn Khải nhân lúc tên thợ săn còn đang bàng hoàng, với lại còn bị Y Ngọc và Y Thanh khắc chế đứng im không thể động đậy liền bay từ chỗ nấp, đột nhiên chát một tiếng, tên thợ săn ấy bị anh đập trúng đỉnh đầu ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự. Người còn lại cả kinh quay lưng bỏ chạy. Cước bộ của hắn thật sự rất mau lẹ, trong khoảnh khắc đã chạy ra được một khoảng. Y Thanh quờ tay phải vào bụng một cái rồi thẳng tay ném ra, dưới ánh trăng chỉ thấy một vật như cái đĩa tròn màu đen rít gió bay ra cắm vào sau gáy của gã thợ săn đó. Gã thợ săn ấy gào thảm một tiếng, thanh súng vẫn còn cằm vững trong tay đột ngột rời khỏi tay bay ra, hắn dùng hai tay khua loạn lên, ngửa mặt lên trời từ từ đổ xuống, giật giật mấy cái rồi nằm bất động, rõ ràng đã chết rồi. Quỳnh Như nhìn thấy bốn người bọn họ phối hợp ăn ý như thế, chỉ trong khoảnh khắc đã có thể giết chết ba người thợ săn mang giáp sắt, trái tim trong lồng ngực đập thình thình, không dám thở mạnh một tiếng, bọn họ thực là quá nguy hiểm a.
Đột nhiên, Quỳnh Như cảm nhận được có hơi thở phả ra sau gáy, thất kinh quay ngược lại thì thấy Như Bình hung ác đã đứng đó, trong tay còn cầm một thanh trượng làm bằng gỗ xem ra có uy lực vô thiên. Quỳnh Như nhíu mày, nhanh chóng đỡ được một chưởng bất ngờ từ Như Bình, khóe miệng quẹt ngang cây gai bị rách một miếng da nhưng không có chảy máu, Quỳnh Như mặc kệ. Như Nhi nhếch mép cười gian manh, Như Bình, bây giờ đã lộ mặt gian ác ra rồi. Trong tay Như Nhi thuận lợi biến ra được một thanh thương nhọn hoắc, sắc bén, vung lên một cái, xẹt ngang mặt của Như Bình, để lại một viết sẹo dài. Như Bình tuy không oai dũng bằng bốn người bọn họ nhưng thực lực sau hơn một ngày rèn luyện thì đâu thể nói là đồ bỏ đi. Quỳnh Như thực hiện một vài chiêu, khóa, đâm, đánh, hất, đập, đỡ, chặn, mũi thương lấp loáng, chiếc tua đỏ trên đầu thương chớp lên, một đường thương pháp tuyệt diệu! Như Nhi cắn chặt môi dưới, đánh hết đường thương, chiêu số linh động, biến hóa xảo diệu. Như Bình không ngờ được là Quỳnh Như có năng lực cao cường như vậy, không phòng thủ cư nhiên dính một vài chiêu, chỉ cảm thấy sao trên đầu xoay vòng vòng. Quỳnh Như chính là không khỏi mệt mỏi, quyết định dùng chiêu cuối là cắp ngược ngọn thương sắt xoay người bỏ chạy, Như Bình quả nhiên nhấc chân đuổi theo. Quỳnh Như bỗng nhiên quát lớn một tiếng, hai tay nắm chắc cán thương, đột nhiên vặn lưng vung tay, xoay người phóng thương đâm thẳng vào giữa mặt Như Bình, chiêu này mau lẹ tàn độc, là chiêu mà Quỷ vương thận trọng dạy cho cô mỗi khi lâm trận phá dùng để giết thủ lĩnh hoặc nhân vật cấp cao của Tộc thợ săn. Nghe nói hình như năm xưa Ngài trước khi đối địch cùng Thủ lĩnh của Tộc thợ săn cũng đã từng dùng chiêu này đâm chết em trai hắn, quả thật vô cùng lợi hại. Như Bình thuận lợi tránh né, dùng song chưởng hợp lại, chát một tiếng đã kẹp chặt mũi thương giữa hai bàn tay. Quỳnh Như cả kinh cố sức đâm mũi thương tới nhưng không hề động, dùng hết sức bình sinh rút lại thì mũi thương vẫn như đúc cứng vào một tòa núi sắt không sao rút lại được. Cô mặt mũi đỏ bừng ra sức giật lại ba lần, mũi thương thủy chung vẫn không rời khỏi song chưởng của Như Bình. Bình Nhi vô lại kia hô hô cười lớn, chưởng phải đột nhiên nhấc lên nhanh như chớp đánh vào giữa ngọn thương, chát một tiếng, chỉ thấy thân ảnh của Quỳnh Như từ từ ngã xuống đất, giữa ngực còn có một đống máu tươi.
“Ngươi đúng là vô tích sự, chỉ bao nhiêu đó thì tự tin có thể thắng nổi ta?”_ Như Bình đắc ý.
Câu nói chưa dứt, chỉ thấy trên cây có một mũi tên phóng xuống, Như Bình tránh qua bốn mũi, bắt được mũi sau cùng. Y Thanh từ trên cây dùng chiêu thủ tiễn phóng xuống, chỉ nghe ối một tiếng, Như Bình đã bị tên ghim vào bụng, máu tuôn ra không ngừng, bắn cả vào mặt của Quỳnh Như đang bất tỉnh nhân sự dưới đó. Y Ngọc không để thừa thời cơ, tuốt kiếm nhảy xuống, kiếm quang vừa chớp lên, Như Bình đã trúng kiếm, một tay rời khỏi thân. Như Bình cắn chặt môi dưới đến bật máu, bụp một cái đã biến mất.
“Roạt roạt roạt”. Ba mũi tên theo tay từ trên cây được bắn ra, Y Ngọc và Tuấn Khải phản ứng nhanh nhạy kéo ba người bọn họ nhanh chóng né khỏi bị tên ghim vào người. Âu Dương Na Na từ trên cây bay xuống, cười nửa miệng bỉ ổi nhìn bọn họ. Y Thanh nhìn người lần trước đả thương mình không có một tí thương tích, lại còn ngang nhiên đứng trước mặt mình cười bỉ ổi liền hung hăng tức giận kiếm quang liên tiếp chớp lên, Âu Dương Na Na thuận lợi né tránh. Y Thanh liên tiếp dùng chiêu tấn công vào bả vai của Na Na, tuy nhiên đều bị hóa giải. Thiên Tỉ đứng một bên thấy tình hình không ổn liền giựt phắt kiếm từ tay của Y Ngọc, phập một tiếng kiếm đã ghim vào bả vai của Na Na, một dòng máu tươi chảy ra. Thiên Tỉ kinh hoàng buông kiếm bỏ Y Thanh lại lấy bản thân, trong lòng run lên một chập. Cậu trước giờ là đã cầm kiếm nhưng chưa làm bị thương người nào nha, nhìn thấy máu từ kiếm chảy ra trông thật đáng sợ, kinh tởm. Thiên Tỉ lui một bước, trong lòng cảm thấy tội lỗi nhìn Y Thanh đối mặt với Na Na. Xung quanh lại có thêm viện binh của Na Na.
“Đi hết đi”_ Y Thanh quát lớn.
“Làm sao có thể bỏ cậu được?”_ Y Ngọc tức khí cũng quát lớn.
“Đưa Vương Nguyên đi, đi đi”
“Nhưng còn cậu thì sao?”_ Quỳnh Như lo lắng ôm chỗ bị thương, nhăn mặt một cái.
“Tự lo được”
“Được, cậu bảo trọng”_ Y Ngọc thở hắc ra kéo lũ kia nhanh chóng biến mất.
Y Thanh không quan tâm tới nữa, thanh nhuyễn kiếm nhẹ nhàng tiếp chiêu của Na Na, như mèo vờn chuột. Vương Khải từ đằng xa chỉ há miệng ra nhìn, nghĩ thầm mình cũng luyện võ mười năm nhưng Nữ hoàng Ám Vân này kiếm chiêu mau lẹ như thế thì đừng nói là chống cự, ngay cả nhìn cũng không thấy rõ, mới rồi nếu không phải nàng thủ hạ lưu tình thì cái cô kia đã sớm mất mạng rồi. Chỉ thấy Y Thanh lui tới mau lẹ giao đấu với Na Na, cô ta thật ra cũng rất giỏi, bị thương một bên nhưng vẫn còn có thể cùng một thanh đao đỡ gạt đâm chém rất oai mãnh của Y Thanh. Đấu thêm một hồi, Vương Khải tức thì liền nhận ra Y Thanh vốn là cố ý kéo dài cuộc đấu, lúc rảnh tay hoặc phát chưởng hoặc phóng kiếm sát thương một người của đối phương, dường như muốn giết tất cả số người đuổi tới nên sợ đả thương người đứng đầu thì đám còn lại hoảng sợ chạy tan, sẽ không dễ truy sát. Na Na biết không chống nổi liền quát lớn một tiếng, biến ra một con ngựa rồi nhảy lên trên đó, thúc mạnh hai chân quay ngựa bỏ chạy. Y Thanh dùng tả chưởng quờ về phía trước một cái đã nắm trúng đuôi ngựa, tay vừa phát kình, thân hình đã bay vọt lên, còn chưa lên tới lưng ngựa thì một kiếm đã đâm suốt qua hậu tâm NaNa xuyên ra luôn trước ngực. Y Thanh nhếch môi mãn nguyện hất cái xác xuống, giật cương phi ngựa xông ra đâm chém, chỉ thấy trong tiếng vó ngựa phi mau, kiếm quang loang loáng, tiếng gào thét sợ hãi vang lên, từng người từng người đổ xuống, máu tươi loang rộng nhuốm hồng cả một bãi tuyết lớn. Vương Khải đứng một bên chúng kiến tất cả, bủn rủn tay chân.
“Ngươi tại sao lại ở đây?”
Y Thanh lãnh khốc vô tình bước ra từ một đống xác chết, trên người và bộ y phục màu đen căn bản còn dính rất nhiều máu. Vương Khải vừa nhìn thấy đã muốn ngay lập tức cụp đuôi bỏ chạy. Gì chứ, rõ ràng là công chúa bảo hắn ở lại chi viện cho Nữ hoàng này, thật không ngờ khi hắn vừa tới nơi thì trận chiến cơ hồ đã muốn bãi trận. Còn vị Nữ hoàng kia lại chỉ với một thanh kiếm có thể tàn sát nhiều người đến như vậy. Căn bản là hắn đến đây chỉ để xem trận, hoàn toàn không có cơ hội nào nhúng tay vào.
“Nói!”
“Là do công chúa bảo hạ thần đến tiếp ứng!”_ Vương Khải run run, không dám nhìn thẳng mặt Y Thanh. Hắn trước đây chính là trời không sợ đất không sợ, nhưng nay cư nhiên lại phát hiện ra bản thân mình sợ vị Nữ hoàng này muốn tè ra quần.
“Bọn họ đã an toàn hay chưa?”
“Đã an toàn”
Y Thanh gật gật đầu, thoắt một cái đã biến thành dơi nhanh chóng bay đi. Vương Khải cũng nhanh nhẹn rời khỏi, chỗ đó chẳng mấy chốc đã bị những xác chết kia biến thành một nơi rất chi là quỷ dị. Ngay sau khi bọn họ rời đi, có một bóng người vận áo choàng đen, nhìn thoạt qua vô cùng tuấn tú hiện ra. Chàng nhìn quanh một cái rồi ngay sau đó đỡ lấy thân xác của Na Na, xoay người một cái liền biến mất vô tung vô ảnh như lúc ban đầu.
“Y Thanh, em ra tay cũng thực ác độc”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT