Y Ngọc, bản thân sau khi chạy thoát khỏi tầm mắt của Tuấn Khải liền nháy mắt hai cái mà quăng anh ra khỏi não, cứ tiếp tục cắm đầu chạy. Cô không suy nghĩ gì nữa, chân cứ tự động di chuyển, ngày càng về gần resort thì mới thở hắt ra, điều chỉnh lại tốc độ mà ung dung bước vào cửa. Người đầu tiên cô chạm mặt là bác bảo vệ, mỉm cười khách sáo cúi đầu chào bác một cái, hỏi thăm qua loa sức khỏe một vài câu, cuối cùng lại nhanh chóng cáo từ mà phóng vụt đi. Việc làm quen với bác bảo vệ, chắc hẳn sau này còn nhờ vả được nhiều hơn một tí, xem ra như thế cũng không tốn thời gian. Chạy thêm một khúc nữa, vì không nhìn đường nên khuôn mặt của Y Ngọc rốt cuộc cũng tông thẳng vào cửa kính trong suốt, dày như bêtông. Lấy tay chống lên cửa, đỡ cho thân người khỏi ngã, Y Ngọc tự nhủ thầm, hôm nay làm sao có thể xui xẻo đến mức đó.

“Ổn không?”

Một âm vực ngọt ngào vang lên từ phía sau, Y Ngọc giật mình quay phắt người lại. Là Như Bình? Cô ta không phải là đã về Bắc Kinh rồi hay sao? Hôm nay lại thần thánh xuất hiện ở đây? Chuyện gì đang xảy ra?

“Cô…..làm sao lại xuất hiện ở đây?”

Như Bình một mặt thương tâm, khóe mi cũng nhanh chóng vọt ra vài giọt nước mắt. Y Ngọc cũng vì đó mà giật mình. Tại sao cô ta lại khóc?

“Thật sự là nhẫn tâm với tớ như vậy sao? Chuyện lần trước cũng chỉ là hiểu lầm”

“Hiểu lầm? Nói ra cực nhẹ tai”_ Y Ngọc nhíu mày nhìn người con gái đang rụt đầu trước mặt, tâm tư khó chịu. Lần này cô ta rốt cuộc lại muốn gì?

“Thật là thế, tớ cũng hối lỗi rồi, có thể tha thứ cho tớ hay không?”_ Như Bình bất ngờ ngước khuôn mặt đầy nước lên, ôn nhu nói.

“Tôi không phải người hẹp hòi, nhưng không thể nói từ bỏ một cái là tha thứ. Chuyện như vậy, làn sau rốt cuộc bản thân có bị giết hay không còn không biết!”_ Y Ngọc cười khẩy. Đối với người này, nếu muốn mình đóng vai ác, thì đóng từ bây giờ luôn.

“Cậu nghĩ thông một tí đi, hãy hiểu cho tớ!”

“Hiểu? Dựa vào gì tôi phải tin cô?”

“Làm bạn đã bao nhiêu năm, tớ tin cậu không phải hạn người nói bỏ là bỏ. Y Ngọc, hãy một lần nữa thông cảm cho tớ, rốt cuộc tớ vẫn là bồng bột. Hiểu cho tớ, Y Ngọc à”

Những lời nói của Như Bình, rốt cuộc cũng đánh động tới thâm tâm của Y Ngọc. Cô một lần nữa liếc mắt qua, thấy Bình Bình một mặt nước mắt ngắn nước mắt dài, trong lòng liền bị làm cho cảm động. Nhưng nghĩ lại một lần nữa, làm sao cô ta có thể biết bọn họ ở đây mà tìm? Tiểu Ngọc đã nói là không còn liên lạc với Như Bình, trong đoàn cũng chỉ có Dii, vậy là anh ta? Rốt cuộc quan hệ của bọn họ là như thế nào?

“Được rồi, đây là nơi công cộng, đừng có hở ra là khóc, nhìn rất khó coi!”

Y Ngọc rốt cuộc là không chịu nổi ánh mắt khó hiểu của bác bảo vệ, cũng như cho Như Bình một chút sĩ diện lại từ từ tiến đến đỡ cô ta dậy. Có lẽ, chỉ là ân huệ cuối cùng cô có thể dành cho Như Bình. Coi như là bản thân cho cô ca sĩ này một chút mặt mũi, cũng không muốn để mọi người bàn tán.

“Tớ không khóc, chỉ khi nào cậu tha thứ!”

Y Ngọc buông tay ra, ngước nhìn trời đen mà đưa tay vuốt vuốt mũi, rốt cuộc cũng bị dồn đến đường cùng. Chấp nhận hay là không? Bản thân cô cũng không thể tự đưa ra đáp án…. Nhưng, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm Quỳnh Như và Y Thanh kể lại tình hình cho bọn họ. Nghĩ tới liền muốn vứt cái vật cản này ra khỏi tầm mắt, liền gật đầu qua loa rồi toan chạy đi. Ai mà ngờ được, khi bước chân mời vừa nhích lên thì cánh tay bị kéo lại, mém tí nữa lại ngã ngang.

“Cậu rốt cuộc là muốn cái gì?”

“Thái độ như thế, tớ không tin cậu đã tha thứ!”

“Có ai lại đi xin lỗi kiểu này? Làm ơn buông ra, tôi tha thứ cho cậu!”_ Y Ngọc dùng sức, gỡ cánh tay đó ra.

“Cậu tại sao lại vội như thế? Ở lại nói chuyện với tớ một tí đã là phiền hay sao?”

Nhìn Như Bình lần nữa rưng rưng nước mắt, tim Y Ngọc lại lần nữa nhũn ra. Chợt lắc đầu mạnh, Y Ngọc ngược lại dùng ánh mắt bực mình chiếu thẳng làm Như Bình hoảng sợ rút tay ra. Thật là, nếu sau này cô còn dễ bị nước mắt dụ dỗ, có ngày bị rinh đi mất!

“Cậu….vậy…. tôi đi!”_ Y Ngọc thở nhẹ, lấy tay gãi gãi lỗ mũi.

“Gấp như thế sao? Nói chuyện một chút đi…..”

“Tôi là đang có nhu cầu cần giải quyết! Cậu làm ơn đừng có ngán đường!”

Y Ngọc sau khi bất mãn hét lên một cậu, mặt mày cũng đỏ rần lên khi nhác thấy Tuấn Khải gần xuất hiện. Không đôi co nữa! Cô nhất chân chạy thẳng, ở lại kẻo chết không toàn thây.Như Bình lớ ngớ đứng đó, mỉm cười nhìn lại cánh tay đỏ của Y Ngọc, hoàn toàn hài lòng mà bước đi.

Y Ngọc nhanh chân phóng về phòng. Không hề ý thức được ở tay đang có thứ gì đó ra sức hoành hành. Chạy về đến gần phòng, Y Ngọc mới thả lỏng cơ thể, xoay nắm đấm. Rốt cuộc là vẫn nhác thấy Tuấn Khải không biết từ đâu lù lù đi tới liền thất kinh một chập. Cửa phòng mở ra một cái, liền bị giật ngược lại mà thô bạo đóng, lung lay. Sau khi chắc chắn bản thân mình an toàn, Y Ngọc liền vò tóc một cái, căm tức nhìn ba người trong phòng đang tự làm việc. Y Thanh ngồi giải bài tập với Quỳnh Như, lâu lâu lại cốc lên đầu Như Nhi một cái. Tiểu Ngọc nằm ngay ra giường nghịch điện thoại. Cảnh tượng này, thật là khiến cô tức muốn khạc ra một chén máu.

“Quỳnh Như! Y Thanh! Phương Ngọc!!!”

Một tiếng gầm của khủng long bạo chúa đột ngột vang lên. Mọi người đều đồng loạt dừng công việc hiện tại của mình mà chuyển sự chú ý sang người của Y Ngọc, nhận thấy cô bạn của mình không có gì bất thường ngoài đầu tóc hơi rối một chút, cũng không có gì khác lạ nên tiếp tục công việc. Tiểu Ngọc, rốt cuộc cũng nhận thấy người con gái đứng trước cửa, liền buông điện thoại chạy tới.

“Tỷ, có chuyện gì sao?”

“Tiểu Ngọc, Như Bình đã về, em có muốn đi thăm một tí?”_ Y Ngọc mỉm cười nhìn tiểu bảo bảo trước mặt.

Cái tên Như Bình được xướng lên, không khí trong phòng cũng vì thế mà chìm hẳn đi. Sắc mặt Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng không còn tốt như trước. Chị ta, về đây? Làm sao có thể? Làm sao chị ta có thể biết được bọn họ ở nơi này mà tìm đến? Làm sao…..

“Tiểu Ngọc, dù sao trước kia Như Bình cũng chiếu cô em nhiều, lại thương yêu em, không thể vì một chút hiểu làm mà vứt bỏ tình cảm đó, không phải đạo!”_ Y Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn được mà thốt lên_ “Chi bằng, đi nói chuyện một chút đi!”

“Vâng”_ Tiểu Ngọc ủy khuất, cuối cùng cũng là vì nghe lời Y Ngọc, vứt bỏ điện thoại, chạy đi thăm Như Bình một chút.

“Tốt, nhưng cũng chú ý thời gian, về sớm một chút!”

“Vâng, tạm biệt!”

Tiểu Ngọc rời khỏi phòng, Y Ngọc mới an tâm xoay người tiến lại gần chỗ hai con kia, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng. Quỳnh Như cảm nhận được tiếng bước chân, quay qua, liền bị hù cho một phen chết đứng.

“Có chuyện gì hay sao mà mặt cậu nghiêm trọng thế?”_ Như Nhi nhíu mày.

“Chỉ là……”

Khí trời đột nhiên chuyển sang âm u, ngay cả đèn trong phòng cũng bất ngờ vụt tắt, nhấn chìm cả không gian trong màn đêm. Ba người con gái trong phòng, nhất thời bị dọa cho giật mình, dùng lực tinh thần xem xét kĩ càng xung quanh, càng truy lùng rõ càng cảm thấy có gì đó không bình thường. Chỉ riêng phòng của ba người họ là có sự cố, ngay cả phòng của TFBOYS bọn họ cũng không có gì. Xem ra, ắt hẳn là có chủ đích, là do bàn tay của người nào đó nhúng vào. Chỉ chớp mắt vài cái, hệ thống điện nhanh chóng được phục hồi, trả lại nguyên trạng. Nhưng, nó bây giờ không phải là vấn đề mà bọn họ quan tâm. Y Ngọc trước mắt, mới là vấn đề. Cô bây giờ hoàn toàn khác, vẫn khuôn mặt đó, da dẻ lại càng trở nên thiếu sức sống, môi đỏ ngày thường lại biến thành môi đen, răng cũng theo đó mà dài thêm một chút, lại nói đến khuôn mặt, trên trán phía phải, chỉ toàn những vân đen chằng chịt nhau, thi thố nổi lên. Thoáng chốc, cả Quỳnh Như và Y Thanh đều bị dọa cho hết hồn. Bộ dạng này, rốt cuộc là chuyện gì sẽ xảy ra?

“Y Ngọc?”_ Quỳnh Như nhíu mày, dùng tốc độ nhanh nhẹn định tiến đến.

Y Thanh cảm nhận được khí tức khác thường, liền một tay mạnh bạo kéo Quỳnh Như một cái mạnh trở lại. Nháy mắt một cái cô cũng đã bị biến thành ma cà rồng, chuyện này, hoàn toàn nằm ngoài dự tính, chính là tự nhiên hóa thành, không hề có chủ ý của cô. Quỳnh Như kinh hỉ nhìn người phía sau, lại ngước nhìn người phía trước, trong lòng cảm thấy khó chịu, tay cũng hoạt động không tuân theo ý của mình. Rốt cuộc, “bùm” một cái, Như Nhi cũng bị làm cho hiện nguyên hình.

“Chuyện này, rốt cuộc là sao?”_ Như Nhi bất mãn hét, giật mình nhìn lại bản thân trong gương.

“Tớ không biết…. thực ra chuyện tớ định nói cũng có liên quan chút ít đến cái này. Hôm nay đi ngắm hoàng hôn, chợt có một tảng đá tự nhiên lăn tới, tớ bị nhốt trong đó. Và, tảng đá đó tuy nhìn rất to lớn, nhưng khi đụng tới tớ thì bên trong hoàn toàn rỗng tuếch, không có gì gọi là quá khủng khiếp. Nhưng, nó rốt cuộc vẫn là đá, phải mất một thời gian sau tớ mới có thể thoát ra! Tớ…. cũng không biết chuyện gì đang xảy ra”_ Y Ngọc ấp úng kể lại, tuyệt nhiên đã cố tình lượt mất mấy chi tiết mà cô nghe Tuấn Khải nói.

“Kì thực, chuyện này, bây giờ là quá kì lạ rồi!”_ Như Nhi cảm thán, cố ngắt nhéo mặt mình một tí, tìm cách hiện trở lại nguyên thân. Cái bộ dạng này, làm cô khó chịu._ “Mà, khi nãy cậu nói, Như Bình trở về?”

Y Ngọc gật đầu không suy nghĩ, lại khó chịu trong người.

“Cô ta, làm sao có thể biết được chúng ta trọ ở đây? Dù là công ty có nói TFBOYS đi đến Tam Á, thì làm sao thần kì đến mức chui vào trọ chung?”_ Quỳnh Như lấy tay chà chà cằm, ra chiều suy nghĩ.

“Đó cũng là điều tớ thắc mắc, lần này đụng lại Như Bình, thấy cậu ấy có cái gì đó rất khác, cảm giác không giống như trước kia, như là…. Cảm thấy cậu ấy vô cùng xa lạ”

“Xa lạ? Chẳng lẽ………..”

“Cậu cũng nghĩ như thế?”_ Y Ngọc giật mình. Cô cũng là đang nghĩ tới vấn đề này.

“Chuyện này còn chưa có chắc chắn, tốt nhất khuyên Tiểu Ngọc đừng….. Ấy, Tiểu Ngọc bây giờ lại sang chỗ cô ta ư? Em ấy……”

Y Ngọc thoáng biến sắc, làm sao cô có thể tự mình sơ suất đến mức này cơ chứ? Tự đem mồi dâng tới miệng cọp? Nếu Như Bình dám làm gì Tiểu Ngọc, hoặc là biến em ấy không còn là người nguyên vẹn nữa thì cô cũng sẽ biến Như Bình thành một đống khó coi.

“Tớ…… mặc kệ đi, dù sao cũng là chị em nhiều năm, Như Bình chắc là không nhận tâm đến mức đó!”

“Làm sao có thể tin? Ngay cả cậu…..”_ Quỳnh Như chợt ý thức được câu nói của mình, liền im lặng.

“Chuyện đó, không sao, tớ vốn là không có để trong lòng”_ Y Ngọc phẩy phẩy tay, bất chợt kinh hãi hét lên_ “Y Thanh, cậu chạy đi đâu?”

Quỳnh Như theo phản xạ, cũng quay lại nhìn. Y Thanh với một thân áo đen, hoàn toàn biến mất ngoài ban công. Y Ngọc và Quỳnh Như nhanh chóng chạy ra, chỉ phát hiện trên sàn lang can còn động lại một ít máu tươi chưa kịp khô, trong lòng bị dọa sợ thành một đoàn. Chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Quỳnh Như ngước lên nhìn bầu trời, lại lần nữa bị dọa, trăng hôm nay, khi nãy rõ ràng là còn bình thường, sao lại chuyển thành sắc máu??

“Y Ngọc, trăng máu?”

"Đâu, tớ rõ ràng nhìn thấy là trăng xanh"_ Y Ngọc ngây thơ trả lời, răng cũng dài ra thêm chút

Quỳnh Như nhăn trán, rốt cuộc là sao? Cô nhìn thấy chính là trăng máu, Y Ngọc nhìn thấy chính là lục nguyệt. Vậy….. ánh mắt, cảm nhận của họ khác nhau hay sao? Chuyện thần kì gì…..?? Y Ngọc và Quỳnh Như còn đang chìm trong suy nghĩ, cũng vì thế là không có để ý cửa phòng.

“Này…..”_ Thiên Tỉ ló đầu vào, nói nhỏ nhẹ một câu.

“Vào đây!”_ Quỳnh Như phản ứng nhanh nhẹn, thoắt một cái đã nắm đầu Thiên Thiên lôi ngược trở vào trong, ánh mắt như nhìn trúng sinh vật lạ.

Thiên Thiên bị lôi nhanh vào trong, thiếu chút nữa mất thăng bằng té lần thứ hai trong ngày. Ngước lên định mắng Như Như một câu, lại bị bộ dạng của Như Như và Y Ngọc dọa cho một phen, câm như hến. Họ là đang trong quá trình tổ chức Hallowen trái mùa, hay là đang tổ chức cosplay? Cái bộ dạng như thế, giữa đêm hôm, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa cho chết. Cậu chính là nạn nhân đầu tiên.

“Hai người là cosplayer à?”

“Cosplayer cái não cậu! Cậu nhìn cho kĩ nhé……”_ Quỳnh Như ghé sát mặt mình lại gần mặt Thiên Tỉ, hung hăn trừng mắt một cái, sau đó làm một tí phép, ly nước từ trên bàn liền di chuyển.

“Chuyện gì…. Rốt cuộc các cậu thật sự là ai?”_ Thiên Thiên căn bản là không có nói được gì nữa, rốt cuộc họ là ai? Sức mạnh đó con người có thể có được hay sao? Cậu căng mắt lại lần nữa, khi nãy….. vậy rốt cuộc bọn họ…. cậu là đang làm bạn với chủng loài nào như thế này? Thật là khó hiểu mà.

“Không có gì, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thân phận này, rốt cuộc là không có muốn giữ. Với lại, cậu nhất định tin chúng tôi, chúng tôi không làm hại người khác”

“Tốt…. vậy, các cậu là đang làm gì mà bị biến thành cái bộ dạng này?”

“Không biết, chỉ là chuyện rất lâu rồi. Hôm nay đùng một cái, bị biến thành thế này, chắc là sắp có biến cố”_ Quỳnh Như không tránh được thở dài một cái.

“Biến cố? Mà nè, Vương Nguyên biết chuyện này chưa?”

“Tôi là vốn chưa có định nói, chỉ sợ dọa huynh ấy không dám lại gần. Với lại, cậu làm gì mà buổi tối còn tọt sang phòng của nữ nhi?”

“Khi nãy đang ở trong phòng liền nhìn thấy dáng Y Thanh vụt qua ban công, chỉ sợ là mắt nhìn nhầm nên qua đây xác thực, bây giờ em ấy cũng không có trong phòng……”_ Thiên Thiên nói, âm lượng càng về sau càng nhỏ dần.

“Nếu tôi nói Y Thanh chính là ma cà rồng hiện thân, cậu có còn dám tiếp xúc hay không?”_ Y Ngọc nãy giờ im lặng theo dõi cục diện, rốt cuộc cũng là nhìn không được mà lên tiếng.

Thiên Thiên trầm mặc một hồi lâu. Ngước nhìn Y Ngọc và Quỳnh Như một lần. Tiếp đó, cửa phòng liền mở ra, Tuấn Khải và Vương Nguyên không biết là thần thánh phương nào nháy mắt đã xuất hiện, đối diện với bọn họ. Y Ngọc và Quỳnh Như bị dọa cho mặt cắt không còn một giọt máu. Chuyện họ giấu giếm, hôm nay lại một phát bại lộ hết hay sao? Tuấn Khải nhìn Y Ngọc, trầm mặc không nói gì, một tay bế Tiểu Ngọc ngay ngắn an bài trên giường, chỉnh lại chăn cho ngay ngắn, sau đó mới trực tiếp ngồi đối diện với Y Ngọc. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, sát khí đối sát khí. Chính bản thân anh cũng đang bị bộ dạng hiện tại của Y Ngọc dọa cho sợ, tuy vậy, ngoài mặt vẫn tỏ ra băng lãnh. Tiếp tục nhìn.

“Tuấn Khải…. anh có cảm thấy em ghê tởm hay không?”_ Y Ngọc run rẩy nói ra một câu, cũng không còn tí tự tin nào nhìn thẳng vào mắt phượng của anh.

Bên đây, Quỳnh Như nhìn Vương Nguyên, chân không chủ động được muốn lùi bước, một nhát biến mất khỏi thế gian. Vương Nguyên mỉm cười chua chát….. chuyện này, rốt cuộc anh nghi ngờ từ lâu, nay lại nghe chính miệng cô nói ra. Rốt cuộc là anh nên xử sự như thế nào?

“Cảm thấy ghét bỏ em rồi đúng không?”_ Quỳnh Như và Y Ngọc đồng thanh lên tiếng, không kìm được chua xót mà rơi một giọt nước mắt xuống sàn nhà lạnh giá.

Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ trầm mặc không nói. Không khí cả căn phòng như đặc quánh lại, vô cùng khó chịu. Y Ngọc và Quỳnh Như mỉm cười đau lòng, kết quả xác thực bọn họ có thể tự biết. TFBOYS cũng là con người, đối với sinh vật giống như họ, muôn lần ghê tởm, không muốn nhìn thấy, huống chi là làm bạn. Tình yêu thời niên thiếu tựa như giấc mộng dài trắc trở. Bất kể giấc mộng có đẹp đến đâu, có hấp dẫn đến mức nào rồi cũng sẽ có ngày phải tỉnh lại. Họ chính là bây giờ phải thức tỉnh bản thân, hai người con trai ưu tú đó, họ là không có xứng đáng đứng bên cạnh. Suy cho cùng, họ cũng chỉ là một loài sinh vật không nên tồn tại trên cõi đời, không nên xuất hiện ở nơi không thuộc về mình.

“Đối với tôi, việc người con gái tôi yêu là một người như thế nào đi nữa, là trộm cướp, sát thủ hay bất kể là người ngoài hành tinh, là ma cà rồng, là phù thủy hay là quỷ vương cũng vậy. Tình yêu của tôi dành cho cô ấy, muôn lần không thay đổi. Và, việc đó cũng không hề quan trọng bằng, tình cảm của cô ấy dành cho tôi”_ Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Thiên vô thức nói.

Y Ngọc run run nhìn Tuấn Khải, chạy lại ôm chầm lấy anh. Anh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ vuốt mái tóc mượt của cô, vỗ về. Quỳnh Như bên đây cũng sà vào lòng Vương Nguyên, khóc một trận ra trò.Nhìn bốn người họ tình cảm như vậy, Thiên Thiên bất giác thở dài. Y Thanh, rốt cuộc là em đang ở đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play