Hắn là thiếu niên rất xinh đẹp, mặc dù hắn kháng nghị vô số lần rằng nam nhân không thể dùng từ “xinh đẹp” để hình dung, nhưng biểu muội của hắn vẫn như cũ nói hắn là nam nhân xinh đẹp, dường như không thể thấy bộ
dáng tức chết của hắn thề không cam lòng. Hắn biết, hắn hiểu ai kêu bộ
dạng hắn so với nàng còn xinh đẹp hơn, sẽ khiến cho nữ nhân sinh lòng
ghen tị, cho dù nàng nói nàng không phải là một cô nương, nhưng tương
lai sẽ là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân hay ghen tị.
Hắn
dùng lí lẽ nghiêm túc thanh minh lần nữa, hắn – Phong Thần Ngọc tương
lai tuyệt đối sẽ trờ thành một mỹ nam tử danh xứng với tên – Phong Thần
Ngọc.
Nhưng biểu muội của hắn cũng rất khinh thường hắn nâng cằm lên, nói với hắn câu khiến cho hắn phải hộc máu, ảnh hưởng đến cuộc
sống của hắn sau này —-
“Một tên khất cái lại phong lưu tuấn lãng có cái rắm dùng.”
Đây là ô nhục, tuyệt đối là ô nhục.
Đúng vậy, từ nhỏ hắn anh tuấn chịu không nổi, thông minh lanh lợi, người gặp người thích – Phong Thần Ngọc sống gần hai mươi năm, việc duy nhất làm
cho hắn khó chịu, chính là một gã tướng mạo bình thường, lại rất thông
minh….. biểu muội của hắn, hơn nữa còn lại là cái loại không hề có quan
hệ huyết thống này, chỉ vì mẫu thân hai bên kết bái với nhau mà hình
thành mối quan hệ họ hàng này. Chỉ vì hắn nói bộ dạng của nàng rất khó
coi, nàng thuận tiện cười nhạo hắn, chèn ép hắn vì chí nghiệp cả đời.
Mà hắn không thể chịu được nhất chính là, bọn họ cư nhiên từ trong bụng mẹ đã đính ước việc hôn nhân, nói cách khác, chắc chắn năm sau hắn phải
lấy một nữ nhân vô diêm*kiêm ác liệt này. Hắn tuyệt đối không phải là
người ngồi chờ chết, hắn cố tình bái lão khất cái này làm sư phụ, gia
nhập Cái Bang, thề trở thành một tên khất cái anh tuấn làm điên đảo
chúng sinh. [chí hướng không tồi *giơ ngón cái*]
*Vô diêm: không muối – hiểu nôm na là không quyến rũ
Lúc này lão khất cái vẻ mặt đang híp mắt cười, hướng về phía tiểu nữ oa
đáng yêu dụ dỗ nói: “Tiểu cô nương gia nhập Cái Bang có rất nhiều chỗ
tốt ngươi không tưởng được.” Thông minh như vậy lại là tiểu nữ oa đáng
yêu không lừa gạt gia nhập Cái Bang được thật sự là đáng tiếc.
“Không được, ta đã tìm được sư phụ.” Lời tiểu nữ oa nói ra làm người khác kinh ngạc.
“Là ai? Thế lực hắn chắc chắn không bằng thiên hạ đệ nhất Bang.” Lão khất cái không ngừng cô gắng, không dễ dàng buông tha.
Tiểu nữ oa cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía biểu ca của mình, rất
nghiêm túc nói: “Ta đi một nơi gọi là “Dong Nhân Cốc”, ngươi nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ làm chi?” Phong Thần Ngọc vẻ mặt “không cần nhớ*.”
*Mạc Tể Dương – 莫宰羊 : là một phương ngữ của Đài Loan nghĩa là: “Không nhớ”, “không biết”. Là cách chơi chữ của người Đài Loan.
“Chờ ngươi thất bại đầu nhập ta.” Tiểu cô nương sau cùng để lại một câu,
tiêu sái xoay người rời đi. Để lại vị vương tử tương lai sẽ là tên khất
cái anh tuấn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo bóng dáng đã xa của nàng.
Nàng lại có thể xem thường hắn như vậy………….
Trên giang hồ nơi thần bí có rất nhiều, Dong Nhân Cốc chính là một trong những nơi đó, quả thực thần bí đến độ không người nào biết nó tồn tại.
Mà trong Dong Nhân Cốc này, còn có một chỗ thần bí trong nơi thần bí —-
Thất Xảo Viên, đó là nơi trong Dong Nhân Cốc mỗi người có thể thoắt ẩn
thoắt hiện.
Một dòng suối nhỏ trong suốt từ trong rừng trúc chảy róc rách ra ngoài, vui vẻ chảy về phương xa, xuyên qua rừng trúc đó là
một ngôi nhà Giang Nam bằng trúc tinh xảo lịch sự tao nhã, dưới mái hiên treo một chuỗi phong linh (chuông gió), trước gió phát ra âm thanh
thanh thuý êm tai.
Trên đất trống trước nhà đủ loại hoa cỏ, xá
tử yên hồng [1] trông rất đẹp mắt, ở trong gió lay động đầy màu sắc,
phối hợp trúc diệp (lá tre) phát ra âm thanh xào xạc, đan vào thành một
khúc nhạc động lòng người.
Phía sau nhà ngoài động thiên (chỉ
nơi ở của Thần Tiên) ra, còn có một hồ nước xanh biếc, bên trên tựa như
gương ngọc bích nguyên vẹn từ thiên nhiên, cổ thụ gần hồ nước tự vươn
mình khắp bốn phía cao vút tầng mây, trên mặt hồ vẽ ra một cảnh vật đẹp
không sao tả xiết.
Bỗng nhiên “Rầm” một tiếng, trên mặt hồ xuất
hiện một đầu người, nàng có một mái tóc dài đen nhánh sáng bóng, một đôi mắt linh hoạt thông minh, cuối mắt mang theo ý cười, khiến nàng cho dù
không cười cũng mang theo ba phần ý cười tự nhiên.
Nhẹ nhàng bơi tới bên bờ, dưới ánh mặt trời hiện rõ dáng người lồi lõm đầy đặn, nàng
rất nhanh thay quần áo. Tuy rằng nơi này vị trí hẻo lánh, nhưng mọi
người ở nơi này rất có bản lĩnh, cho nên vẫn là nhanh chóng một chút
tương đối tốt hơn, nàng cũng không nghĩ muốn người khác có chút tiện
nghi.
Ngồi trên tảng đá lớn bên hồ, chải vuốt mái tóc dài của
mình, gió trong núi chầm chậm thổi làm khô mái tóc ướt, nàng lấy một vải lụa màu trắng bạc qua loa mang mái tóc buộc thành một búi, trong lúc đi đi lại lại tóc dài hơi hơi lay động, dưới khúc xạ của ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của
nàng, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười xảo quyệt, nàng quyết định tặng bản
thân cùng sư phụ một món quà đặc biệt, hy vọng sư phụ đến lúc đó sẽ
không trở mặt là được.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Thất Xảo vui vẻ
mang bao quần áo trên lưng mình, rời khỏi Dong Nhân Cốc đã sinh sống
mười năm, cùng lúc đó, trong cốc mơ hồ truyền đến tiếng rống giận dữ.
Sư phụ thật là ngốc a, nàng tuy rằng không có võ công, nhưng cũng không
phải là đần độn, lấy trí thông minh để xuất cốc có thể so với dùng lực
dùng sức còn ít hơn, trông nàng vậy không phải trở thành đệ tử dễ dàng
vượt qua cửa ải nhất trong cốc sao? Ha ha, tuy rằng đem sư phụ ra nắn là rất bất hiếu, nhưng mà ai kêu sư phụ rất tự đại.
Từ tám tuổi
cùng sư phụ quay về cốc, nàng đã không có đi xem nơi phồn hoa bên ngoài, hiện tại cuối cùng cũng bay ra nhà giam, nàng nhất định phải đùa cho
đủ.
Phượng Tê lâu là khách điếm lớn nhất trấn này, nhưng hấp dẫn Thẩm Thất Xảo dừng chân không phải vì nó lớn, mà là bởi vì câu đối phía trước khách điếm —–
Vế trên Đông Tây Nam Bắc Ngũ Hồ Tứ Hải.
Vế dưới Chân Trời Góc Biển Hữu Duyên Mới Gặp Lại.
Hoành Phi Tề Tụ Nhất Đường.
Đứng ở bên ngoài khách điếm nhìn nhìn bảng hiệu, Thẩm Thất Xảo mỉm cười đi
vào. Nghe nói trà tửu lâu là nơi thăm dò tin tức tốt nhất.
“Cô
nương mời bên này.” Tiểu nhị niềm nở tiếp đón nàng đến một chỗ trống
ngồi xuống. Xem cô nương này đi đường mệt nhọc, nhất định là từ nơi khác đến, quần áo cách ăn mặc tuy không phải phú quý nhưng cũng không keo
kiệt, ý cười ở khóe mắt đuôi lông mày thực dễ làm cho người ta cảm giác
thân thiết mà vui vẻ gần gũi.
“Trước tiên mang ấm trà ngon đi.”
Thẩm Thất Xảo đem bao quần áo trên vai đặt trên bàn, lấy ra khăn gấm
tuyết trắng chà lau mồ hôi trên trán. Chạy quãng đường xa như vậy, quả
thực có chút khát.
“Vâng, khách quan chờ một chút.” Tiểu nhị nhanh chóng chạy đi ngâm trà.
Thật kỳ lạ a! Thẩm Thất Xảo chờ pha trà chỉ tay nâng má, nhíu mi nhìn hình ảnh kỳ lạ tại một chỗ trong khách điếm —-
Một vị cô nương xinh đẹp đang nhiệt tình chiêu đãi một nhóm khất cái quần
áo tả tơi, ánh mắt vị mỹ nữ kia rõ ràng tràn ngập khinh bỉ cùng chán
ghét, nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười ngọt ngào.
Oa! Dung mạo của nàng tuy trông so với sư tỷ còn kém, nhưng vẻ giả dối tươi cười này tuyệt đối so với sư tỷ cao gấp một trăm lần, không nhìn kỹ còn nhìn
không ra, thật sự là cao thủ a!
“Khách quan, ngài ăn chút gì
chứ?” Tiểu nhị không thể không nâng cao âm lượng. Vị cô nương này cũng
xem rất tập trung vào, nàng rốt cuộc có phải đến ăn cơm không a?
Đột nhiên hoàn hồn, Thẩm Thất Xảo chưa nói trước đã cười. “Ta muốn tôm rang bóc sạch võ, ớt cay, thêm một bát cơm trắng to.”
“Một bát to…..” Tiểu nhị kinh ngạc cằm suýt nữa rớt xuống.
“Đúng vậy, một bát to.” Nàng lặp lại, thành công thu hút sự chú ý phần đông ánh mắt trong khách điếm.
Tiểu cô nương này sức ăn thật lớn a!
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thất Xảo vùi đầu vào trong cơm trắng, theo đó cơm
trắng cũng giảm bớt, mọi người chỉ có thể nhìn được một đầu người màu
đen che kín bát cơm trắng.
Đĩa ớt cay màu đỏ chói mắt kia, cũng
giống như cơm trắng nhanh chóng giảm theo, rất nhiều người ngừng chiếc
đũa trong tay, giật mình nhìn thật sức ăn kinh người kia, cô nương thích cay như mạng.
“Phong thiếu hiệp, thật khéo a.” Giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh cất lên, làm cho ánh mắt mọi người lại dời đi.
Người tới là một tên khất nhân phong thần như ngọc [e hèm… phong thần = đẹp
=.=” thì ra người như tên a =))], ngọc thụ lâm phong, sáng chói, vẻ mặt
cử chỉ nhanh nhẹn…., thế nhưng xiêm y cũ nát trên người chưa từng mang
phong thái của hắn giảm thấp nửa phần, ngược lại có loại khí chất mê
người nói không nên lời.
Một nhân vật như ngọc thế nào lại có
thể rơi vào làm tên khất cái, mọi người không khỏi than ngắn thở dài.
Bọn họ nếu biết khất nhân anh tuấn như ngọc này, hiện nay là bang phái
lớn nhất võ lâm —- Bang chủ đương nhiệm của Cái Bang, chỉ sợ sẽ không
phải xúc động như vậy.
Thẩm Thất Xảo từ bên trong chén ngẩng
đầu,? Díp hai mắt, một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mục tiêu của vị
mỹ nhân kia là ở trên người vị khất cái tuấn mỹ này.
Nhiều năm
không gặp, hắn vẫn huênh hoang như trước, sư huynh mang về cốc bức hoạ
nhưng thật ra trông vô cùng sinh động, hắn cùng với người đó dường như
là giống nhau như đúc.
Sau khi xa cách nhiều năm, không biết được hắn còn có thể nhận ra nàng không.
Ánh mắt Phong Thần Ngọc lơ đãng đảo qua một đôi mắt quen thuộc, chăm chú
nhìn vào, vẻ mặt hắn lộ vẻ khó có thể tin, chậm rãi di chuyển bước chân
đi đến phía trước.
Thẩm Thất Xảo nhướng mày, ung dung thản nhiên theo dõi hắn.
“Thất Xảo.” Giọng nói của hắn có chút run rẩy, có chút kích động, còn có
không tin. Tuy rằng nàng trổ mã xinh đẹp hơn so với trước đây, nhưng mà
chân mày mang ý cười kia, ăn cơm nhất định phải dùng bát to, còn có đĩa
ớt cay hồng chói mắt kia, khiến hắn không thể không hoài nghi nàng chính là biểu muội nhiều năm không gặp của hắn.
Lộ ra một răng nanh
trắng như vỏ sò, tâm tình của nàng tốt lắm. “Biểu ca, đã lâu không gặp,
không ngờ được huynh vẫn xinh đẹp như trước.”
Phong Thần Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, thất vọng gầm nhẹ một tiếng, “Muội tới tìm ta?”
“Tìm huynh làm gì?” Thẩm Thất Xảo không hiểu gì nhìn hắn.
Nghe được lời nói như thế hắn vô cùng buồn bực, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Muội đã quên chúng ta có hôn ước sao?” Được lắm, nàng quả nhiên là quên mất cái kia, chẳng lẽ hắn cứ như vậy để nàng khinh thường? Từ nhỏ đến
lớn, nàng quả nhiên đều giữ thói quen “Tốt” không bao giời thay đổi.
Thẩm Thất Xảo bỗng dưng mở to mắt, không thể tin nhìn hắn. “Huynh còn chưa
cưới vợ sao? Muội đã cố ý xuất cốc muộn vài năm a.” Đã nói hắn ngốc mà,
tuy rằng bộ dáng cùng vẻ mặt khôn khéo, nhưng lại khư khư so với con lừa còn ngu hơn, không muốn lấy nàng, còn không nắm lấy thời gian vài năm
nhanh chóng thành gia.
Đây là ô nhục, tuyệt đối là ô nhục.
Tức đến không nói ra lời, Phong Thần Ngọc lại một lần nữa khẳng định nàng
khắc tinh đời này của hắn, hắn nếu thông minh nên biết, có xa lắm thì
tránh rất xa, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau, nhưng Thẩm thúc
trước khi lâm chung đã căn dặn khiến hắn không thể tự do hoạt động hai
chân mình.
“Phong thiếu hiệp, đây là biểu muội huynh à?”
Mỹ nữ kim liên [2] bước nhẹ nhàng đến, thấy Thẩm Thất Xảo thay nàng lo
lắng không thôi, ba tấc kim liên như vậy, chân đi không đau sao?
“Biểu ca, vị tỷ tỷ này là ai vậy?” Thẩm Thất Xảo nghi hoặc nhìn biểu ca của mình.
Phong Thần Ngọc nghe vậy nhịn không được rét run, thật sự là đủ rồi a! Người
ta rõ ràng so với nàng nhỏ hơn hai tuổi, tuy bộ dáng của nàng quả thật
trẻ con hơn, nhưng xưng hô như vậy thật sự có ác cảm.
“Đây làm Tam tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang, hơn nữa người ta so với muội nhỏ hơn hai tuổi, muội nên gọi nàng là muội muội.”
“Muội muội?” Thẩm Thất Xảo nhịn không được nhíu mi, “Nàng rõ ràng thoạt nhìn lớn hơn so với muội, huynh gạt muội a.”
Tiêu Hồng âm thầm nắm tay rất chặt, nếu không nể nàng ấy là biểu muội của
Phong Thần Ngọc, nàng nhất định sẽ giáo huấn nàng ta thật tốt.
Phong Thần Ngọc khóe mắt nhịn không được run rẩy, “Thất Xảo, muội một ngày
không gây, trong lòng không thoải mái phải không?” Nhớ đến mỗi lần người thu dọn cục diện rối rắm là hắn, trong lòng lại càng không thoải mái.
Thẩm Thất Xảo uỷ khuất mếu máo, vẻ mặt lã chả chực khóc, lông mi dài chớp
chớp, trong mắt bắt đầu đông lại giọt nước trong suốt, chỉ thấy nàng
nhanh chóng hướng mặt bàn nằm sấp xuống. “Biểu ca, huynh bắt nạt người
ta….. Oa…….”
Cơn lũ bất ngờ oà lên đại khái loại tình huống này chính là trơ mắt, Phong Thần Ngọc rơi vào há hốc mồm, hối hận không kịp!
“Thất Xảo, là biểu ca không đúng, van xin muội không cần khóc nữa, nếu muội
tiếp tục khóc, ngay cả ta cũng muốn khóc.” =)) Hắn chân tay luống cuống ở bên người nàng xoay tới xoay lui.
Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng
không dám khiêu chiến biểu muội thiên hạ vô địch, không gì sánh bằng
tuyệt thế kỹ thuật khóc lớn, đó chính là kinh thiên động địa, quỷ khốc
thần sầu, phong vân biến sắc, cỏ cây u buồn…. =.=
Nhưng mà,
chẳng hiểu vì sao mỗi khi Thất Xảo đều lại dùng kỹ thuật khóc để đối phó hắn, giống như hiện tại, hắn thật sự là hàm oan không có lời biện bạch
a.
“Huynh mắng muội.” Thanh âm của nàng khóc thít thít [3] mang theo thanh âm của một đứa trẻ. =.=
“Ta hổn đản, biểu muội thông minh đáng yêu thế này, một cô nương xinh đẹp
người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, làm sao có thể lại làm chuyện
sai.”Phong Thần Ngọc che giấu lương tâm chỉ lên trời thề.
“Muội thật sự không có làm sai chuyện gì sao?” Nâng đôi mắt đầy nước mắt sương mù lên, nàng phải hỏi thật cẩn thận.
“Không có.” Phong Thần Ngọc như đinh đóng cột trả lời, còn vỗ ngực cam đoan như ông lão không lừa gạt trẻ con.
“Muội là muội muội.” Nàng cố ý muốn nhận định đáp án kia của mình.
Hắn vội vàng gật đầu nói. “Muội đương niên là muội muội.” Hiện tại cho dù
hắn phải thừa nhận nàng là Vương Mẫu nương nương cũng không thành vấn
đề.
“Muội so với nàng xinh đẹp một trăm lần.” Nàng càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước.
Chỉ thấy bờ môi của hắn hơi hơi run run, cắn răng một cái, gật đầu. “Muội
là xinh đẹp nhất, ngai vàng võ lâm đệ nhất mỹ nhân không phải của muội
thì không thuộc về ai.”
Mọi nơi nhất thời truyền đến âm thanh
cười trộm, mọi người nhất trí cho rằng căn bản là trợn mắt nói dối,
trước mắt rõ ràng có vị mỹ nhân, hắn cũng có thể nói được những lời ba
hoa chích choè, không thấy đầu mỹ nữ chân chính đã muốn bốc khói, xanh
cả mặt sao?
“Biểu ca, huynh tốt nhất.” Thẩm Thất Xảo tươi cười
rạng rỡ nhào vào trong lòng ngực hắn, ngay tại đó khiến cho sắc mặt Tiêu Hồng xanh càng thêm tím, giống như mở một phường nhuộm lớn.
Phong Thần Ngọc khóe miệng không khỏi giơ lên, đắc ý tâm như nở hoa. Xem đi!
Hắn biết Thất Xảo vẫn là thích hắn, mỹ nam tử phong thần như ngọc, tuấn
lãng mê người giống hắn như vậy, làm sao có thể có người không thích
được.
“Biểu ca, chúng ta xa cách đã lâu mới gặp lại, huynh phải
mời khách.” Thẩm Thất Xảo hợp tình hợp lý yêu cầu, đánh vỡ hắn đang ngây ngất.
“Ta là tên khất cái.” Phong Thần Ngọc nhịn không được
nhắc nhở biểu muội đáng yêu của mình một chuyện thực rõ ràng, hắn là tên khất cái, mà nàng không phải. Một người thoạt nhìn so với tên khất nhân còn giàu có hơn, một tên khất nhân lại phải trả tiền thay nàng, về tình về lý cũng không cách nào nói nổi nữa.
Thẩm Thất Xảo mày cao
một đường, cười đến không có ý tốt. “Muội nghe người ta nói, Cái Bang là bang phái giàu nhất thiên hạ, cho nên huynh chắc chắn nhiều tiền hơn
muội.” Đừng tưởng rằng nàng sự đời chưa thâm là đã lừa được.
Hắn chỉ biết, Thất Xảo tuyệt sẽ không làm chuyện không có lợi đối với nàng, nếu không phải bản thân còn có công dụng này, nàng có thể cũng sẽ không nhìn nhận hắn.
“Phong thiếu hiệp, các ngươi…..” Vẻ mặt Tiêu
Hồng cứng ngắc, do dự có nên nhắc nhở hay không tư thế của hai người bọn họ quá mức mờ ám. Bọn họ đã ôm nhau quá lâu, làm cho nàng xem thật sự
lửa lớn, quả muốn một kiếm bổ “Biểu muội” có vẻ mặt tươi cười hồn nhiên
kia.
Phong Thần Ngọc con ngươi hiện lên một tia sáng, nghiền
ngẫm nhìn về phía Tiêu Hồng. “Tiêu cô nương có việc sao?” Tuy rằng Thất
Xảo đối với hắn mà nói đại biểu cho vô số phiền toái, nhưng mà so với
Tiêu Hồng, hắn thà rằng lựa chọn Thất Xảo đại biểu phiền toái này ở cùng một chỗ, bởi vì nàng làm cho hắn cảm thấy thực vui vẻ.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Tiêu Hồng nhẹ nhàng nói ra những lời này.
“Ta chưa giới thiệu với muội sao?” Phong Thần Ngọc vẻ mặt giả vờ kinh ngạc, “Thất Xảo là vị hôn thê của ta.”
“Vị hôn thê!?” Tiêu Hồng mặt xám như tro tàn. Nàng ta quả nhiên là tình địch, trực giác của nàng không có sai!
Thẩm Thất Xảo chớp mắt một cái, một tiếng cũng không nói ra. Xem ra biểu ca
dường như không quá thích vị mỹ nữ này, nàng cũng không thích nàng ta,
bởi vì vị Tam tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang này làm cho người ta cảm
giác thực giả dối.
“Thật…. Thật tốt, thì ra huynh có vị hôn thê
a.” Vẻ mặt Tiêu Hồng cười thực miễn cưỡng, thực uỷ khuất, thực sự muốn
chạy nơi nào đó để khóc.
Thẩm Thất Xảo nhìn cũng cảm thấy khó
chịu thay nàng, người mình thích trên danh nghĩa là cỏ đã có chủ, cũng
đủ khiến người ta thương tâm, làm nàng cảm giác đồng tình sâu sắc…… [tại sao là cỏ nhỉ?? =))]
Phong Thần Ngọc buồn cười nhìn biểu cảm
thay đổi thất thường trên mặt Thẩm Thất Xảo. Nhiều năm không gặp, nàng
vẫn tính cách quái lạ như trước, làm cho người ta không nhịn được muốn
yêu thương nuông chiều nhiều hơn. Hắn một chút cũng không loại trừ lại
nhìn nàng thậm chí có thể nói là vui vẻ, có lẽ trong tiềm thức hắn luôn
luôn chờ nàng xuất hiện.
Nàng hoài nghi nhìn biểu ca, khó hiểu hắn ôm chặt như vậy làm gì? Nàng cũng sẽ không chạy.
“Biểu ca, trời rất nóng, huynh không cần ôm chặt như vậy, được không?” Nàng nhẹ nhàng xoay xoay thân mình.
“Muội cũng biết nóng a, vậy khi nãy lúc muội ngã nhào vào trong lòng ngực của ta, như thế nào lại không nghĩ đến chứ?” Hắn vẻ mặt thản nhiên, nói
năng hùng hồn đầy lí lẽ hỏi.
Thẩm Thất Xảo có chút kinh ngạc
phản ứng của hắn, nhớ lại khi còn bé biểu ca quả là rất dễ bị bắt nạt a, hiện tại dường như thay đổi như thế có một chút vô lại, một chút oai
hùng, một chút….. Rất nhiều một chút thêm lại với nhau, đáp án chính là
hắn không giống với trước đây, trở nên không hề dễ bắt nạt như vậy, thậm chí có điểm làm người khác đoán không ra.
“Bây giờ muội biết
thời tiết này thật sự không thích hợp diễn màn cửu biệt tương phùng
(cách biệt đã lâu giờ gặp lại), chúng ta muốn hay không suy xét đợi đến
khi thời tiết mát mẻ lại cùng nhận biết nhau?” Vẻ mặt nàng còn nghiêm
túc đề nghị.
Hắn cũng rất nghiêm túc suy nghĩ một lát. “Tốt đúng là tốt, nhưng chúng ta phải quy định nơi gặp lại chứ?”
Khách điếm nhất thời có người rất muốn té xỉu trên mặt đất, đối với huynh muội dở hơi này thật sự đủ rồi!
“Không bằng vào mùa Đông gặp nhau tại hồ Thiên Trì trên núi Trường Bạch.” Thẩm Thất Xảo nghĩ đến một nơi rất tốt, nghe nói nơi đó quanh năm tuyết
trắng xoá, khí hậu rét lạnh vô cùng.
“Vậy đúng là rất lạnh.” Vừa nghĩ đến tuyết trắng như tuyết kia, Phong Thần Ngọc liền phảng phất cảm giác được đối diện với hàn khí bức người, nhìn nhìn lại quần áo trên
người mình một năm bốn mùa phong phanh rách nát [tội nghiệp wớ =))]
trong lòng thầm than, Thất Xảo là từ đáy lòng không nghĩ để cho hắn dễ
chịu.
“Đúng a, lạnh mới thích hợp cùng ôm nhau được, nếu không
chẳng phải là để cho người khác nói chúng ta đồi phong bại tục.” Nàng
lớn tiếng nói ra lý do.
Không được, nghe bọn họ nói tiếp nữa,
cơm trưa hôm nay liền ăn không phải trả tiền. Có người bắt đầu che miệng hướng ra phía ngoài chạy.
“Hiện tại chúng ta có phải nên làm bộ không biết, sau đó chờ đến mùa Đông gặp lại?” Hắn thực khiêm tốn thỉnh giáo.
Thẩm Thất Xảo nhếch mép mở miệng cười, tươi cười thực ngọt, thanh âm thực
giòn, “Biểu ca, phiền huynh trước tiên thanh toán tiền cơm, sau đó chúng ta liền có thể làm bộ không biết.”
Phong Thần Ngọc rất trở mình xem thường, hắn đã biết nàng chắc chắn nói như thế! “Tiểu nhị, thức ăn
của vị cô nương này bao nhiêu tiền?”
“Năm quan tiền.” Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười đi tới, dáng vẻ tươi cười của hắn tuyệt đối là hàng thật giá thật.
Thẩm Thất Xảo không chút do dự xách bao quần áo lên, hạnh phúc đứng dậy hướng đi ra phía bên ngoài.
“Biểu muội, muội thật sự định mùa Đông gặp lại à?” Phong Thần Ngọc đau đầu nhìn người chuẩn bị nghênh ngang mà đi.
Nàng quay đầu thản nhiên cười. “Đúng a, biểu ca, huynh phải bảo trọng nha,
lần sau khi gặp lại, nhớ mời muội ăn món sở trường của Cái Bang các
huynh a.”
“Sở trường?” Phong Thần Ngọc vẻ mặt mê mẩn, Cái Bang
bọn họ còn có món sở trường này? Vì sao thân là người đứng đầu bang lại
không biết được, hắn thực khẳng định Cái Bang không phải nơi tập hợp đầu bếp.
“Gà ăn mày a (bạn nào thường xem phim Kiếm Hiệp chắc cũng
biết ha ), nghe nói món ăn này là thiên hạ mỹ vị đấy.” Trong mắt Thẩm
Thất Xảo toát ra vẻ thèm nhỏ dãi, nhịn không được dùng tay áo lau khóe
miệng.
Phong Thần Ngọc lại một lần nữa nhận lấy đả kích, hắn một người đứng đầu Cái Bang ngọc thụ lâm phong, uy danh hiển hách, lực hấp
dẫn lại có thể thua kém gà ăn mày với nàng? Thẩm Thất Xảo chắc chắn là
ông trời phái tới thử thách sự kiên nhẫn của hắn.
“Biểu muội,? Muội một mình lên đường không dễ, không bằng ta tiễn muội một đoạn nhá.” Hắn ý tốt đưa ra đề nghị.
Nàng đột nhiên lúc này giống như nghĩ đến gì đó, rất nhanh chạy trở lại,
dừng lại ở trước người hắn, cũng vươn tay nói: “Biểu ca, cho muội một
tín vật của Cái Bang, như vậy sẽ không có người tìm muội gây phiền
phức.”
Phong Thần Ngọc nhìn thấy bàn tay tinh tế trắng nõn duỗi
đến trước mặt mình, ở gan bàn tay không có vết chai của người giang hồ
tập võ cầm kiếm để lại, nàng quả nhiên không có võ công, vậy nàng mấy
năm nay rốt cục ở Dong Nhân Cốc học cái gì? Năm đó không phải nói muốn
bái sư sao? Có thể hay không là nàng quá mức xảo quyệt, cho nên sư phụ
nàng quyết định thay đổi dự tính ban đầu không dạy nàng võ công, để nàng giống người thường như giả làm môn hạ (học trò) đến trưởng thành? Việc
này càng nghĩ càng có khả năng.
Dùng sức khua khua tay, Thẩm
Thất Xảo rất không vừa lòng vẻ mất hồn của người nào đó. “Này, biểu ca,
quay hồn về, trước tiên đem tín vật của huynh ra, là có thể tiếo tục như đi vào cõi thần tiên.”
Mân mân môi, hai mắt trừng mắt nhìn
nàng, a Phong Thần Ngọc sờ tay vào ngực tìm kiếm, sờ soạng nữa ngày cũng không thấy hắn lấy ra cái gì.
“Phong Thần Ngọc, huynh đang sờ bọ chét à?” Thẩm Thất Xảo trừng mắt nói.
Nào ngờ, hắn mỉm cười gật đầu. “Đúng a, trên người tên khất cái không có bọ chét, vậy còn gọi tên khất cái ư?” Lời còn chưa dứt, Tiêu Hồng một bên
liền lui lại mấy bước. >”
“Vậy huynh bắt được mấy con?”
Thất Xảo hưng phấn mà mở to hai mắt, đến gần hai bước, chờ xem bọ chét.
Lại nói tiếp thật đúng là ngượng ngùng, nàng lớn như vậy, thật sự chưa
thấy qua bọ chét a, cũng vì nàng bình thường rất sạch sẽ.
“Một
con cũng không bắt được, Nếu không? Muội giúp ta bắt?” Hắn thở dài, rốt
cục đưa tay từ trong lòng ngực chìa ra, quả nhiên là rỗng tuếch.
Thẩm Thất Xảo mắt to xinh đẹp nhanh như chớp xoay vài vòng, cười khẽ gật gật đầu.“Được a, huynh trước đem quần áo cởi ra.”
Nghe vậy, Phong Thần Ngọc nhịn không được cố gắng thối lui đến phạm vi an
toàn. “Àh, không dám phiền biểu muội, huynh rãnh rỗi sẽ tự mình bắt.”
=))
“Đừng khách khí a, muội rất sẵn lòng giúp huynh bắt, đến
đây, cởi quần áo ra.”Nàng nhiệt tình tới gần, vẻ tươi cười trên mặt rõ
ràng không có ý tốt.
“Không cần, thật sự không cần……” Phong Thần Ngọc quay đầu đã chạy ra khách điếm, lại thế nữa rồi, hắn một đời anh
minh liền bị xem thường đủ, cho nên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Ha ha…..” Thẩm Thất Xảo vỗ cái bàn cười to, dường như rất vừa lòng vẻ mặt e ngại của hắn. Lúc này mới giống biểu ca trước đây nha.
“Tiêu
muội muội còn không đi sao?” Quay đầu nhìn thấy Tiêu Hồng một bên ngây
dại, Thẩm Thất Xảo hoài nghi hỏi. Nàng không phải nên cùng biểu ca không rời không bỏ sao? Như thế nào còn đứng ngơ ngác ở chỗ này?
“Cáo từ.” Tiêu Hồng lạnh lùng chấp tay nói lời từ biệt, bước nhanh đuổi theo ra khách điếm.
“Tiểu nhị, lại đây, để hỏi chuyện.” Thẩm Thất Xảo mỉm cười chào hỏi với tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức cuối đầu khom lưng nói. “Khách quan, người có chuyện cần
hỏi à, tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.*”
*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết thỉ nói, đã nói thì không hề giữ lại.
Nàng cười cười nói: “Câu đối bên ngoài đã đề được bao lâu?”
“Khoảng mười ngày trước, có vị công tử tuấn mỹ đi ngang qua, nhất thời cao hứng dùng chiếc đũa viết lên.” Tiểu nhị rất nhanh đã nghĩ ra, dù sao người
thích khoe mẽ như vị công tử kia cũng không nhiều.
“Hắn đi hướng nào?” Nàng lấy ra một thỏi bạc vụn đùa giỡn trước mặt tiểu nhị.
“Phía Đông Nam.” Tiểu nhị lần này trả lời nhanh hơn.
“Cảm ơn.” Nàng? Bỏ bạc vụn xuống, vui vẻ chạy ra khỏi tửu lâu, việc này nàng biết nên đi đâu.
Phong Thần Ngọc thực là loại keo kiệt bủn xỉn, lại có thể ngay cả tín vật cũng tiếc rẻ với biểu muội kiêm vị hôn thê của hắn.
Thẩm Thất Xảo một mình ngồi trên tảng đá lớn bên đường bùi ngùi. Nhìn thấy
mặt trởi đã lặn vầng sáng nhuộm thành một mảnh vàng nhạt phía chân trời, không khỏi có chút lo lắng đứng lên. Nàng quả nhiên còn thiếu kinh
nghiệm giang hồ a, lại có thể mất đêm đầu, mắt thấy nơi này trước không
thôn sau không khách điếm, nàng một thiếu nữ phải làm thế nào sống qua
đêm dài đăng đãng?
Trên đường một con tuấn mã vừa bay như tên bắn, nhưng mà không có một con ngựa thuộc về nàng.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, giống như tiếng vang
của sản phẩm từ cây sắp rơi rớt, thành công thu hút ánh mắt của nàng.
Một con ngựa vừa già lại xấu, một chiếc xe ba gác vừa thủng lại bẩn, còn có một tên khất cái… toàn thân đầy mảnh vá.
Ánh mắt Thẩm Thất Xảo? Đứng dậy, lẳng lặng chờ chiếc xe ngựa kia đánh gần,
dựa vào bước chân con ngựa già kia, phỏng chừng còn cần một quãng thời
gian mới có thể đến trước mặt nàng.
“Biểu muội, để muội đợi
lâu.” Tên khất cái đánh xe nhảy xuống xe ngựa, xe ngựa không thể tránh
phát ra tiếng vang gần như bỏ mình, khiến cho tâm người khác nghe thấy
cũng không nhịn được tiếp đến nhắc tới giữa không trung.
“Đường
đường đứng đầu nhất bang lại có đãi ngộ như vậy?” Nàng rất có hứng thú
mày nâng cao, cười như không cười vòng quanh xe ngựa đánh giá.
Tên khất cái tháo mũ dạ rách nát đội trên đầu xuống, lộ ra tướng mạo tuấn
mỹ, ở phía sau nàng cười nói: “Đúng a, đây chính là bản bang chủ cố ý
chọn lựa con ngựa thật tốt.”
“Cố ý?” Thẩm Thất Xảo nghiền ngẫm
nhìn hắn một cái, lấy tay sờ sờ càng xe bị mưa gió ăn mòn, “Như vậy xe
ngựa chỉ sợ nhiều người ngồi sẽ thọ chung chính thẩm[4], ánh mắt biểu ca quả nhiên có chỗ độc đáo.”
Phong Thần Ngọc vỗ vỗ càng xe, xe
ngựa nhất thời phát ra âm thanh cọt kẹt. “Xe này thật rất bền, biểu muội yên tâm, bằng chứng là tuyệt đối có thể an tâm cưỡi.”
Nàng
không khách khí nói: “Nếu không phải nó vẫn phát ra âm thanh sắp hư, tin rằng lời nói của biểu ca cũng sẽ có sức thuyết phục.” Xe này chỉ dùng
xem đã khiến lòng người kinh hãi run sợ, nàng thật sự lo lắng bản thân
ngồi lên cùng lúc nó liền vỡ vụn.
“Được rồi, tên khất cái có xe
ngựa như vậy? Đã cười trộm, còn ngại, đi lên đi.” Hắn một lần nữa lên
xe, lấy hành động chứng thực trong xe ngựa đỗ nát còn có một khoảng
cách.
Do dự một lát, Thẩm Thất Xảo cuối cùng vẫn nhảy lên xe
ngựa, cho dù xe tồi tàn, trước khi chết nàng cũng sẽ túm tên khất cái
đánh xe đẹp trai.
“Huynh mới vừa rồi không phải chạy đi hướng khác sao? Như thế nào ngược lại chạy đến phía trước muội?” Nàng hoang mang hỏi.
Phong Thần Ngọc nhàn hạ cười khẽ. “Trên đời có loại võ công gọi khinh công, biểu muội không bíêt sao?”
Thẩm Thất Xảo oán hận trừng mắt cái ót của hắn. Vì sao mỗi người đều nói đến võ công để kích động nàng? Không biết võ cộng cũng không phải nàng
nguyện ý, còn không phải sư phụ nói cái gì một lòng không thể dùng hai,
kiên trì không dạy cho nàng.
“Muội mười năm nay ở Dong Nhân Cốc có khỏe không?” Hắn giống như lơ đãng hỏi.
Ngắm cảnh mặt trời ngã về phía Tây hiếm có, tâm tình của nàng vui sướng.
“Chắc chắn so với tên khất cái mạnh hơn nhiều, biểu ca chớ không phải là sợ muội nhìn thấy bộ dáng nghèo túng, cho nên mới vẫn không đi tìm muội sao?”
Phong Thần Ngọc nghe vậy sợ run một chút, lập tức dùng sức vung roi ngựa trong tay, đánh lên con ngựa già bệnh tật.
“Phong Thần Ngọc, chém huynh ngàn đao, nếu ta bị rớt xuống xe ngựa, kiếp sau
cũng không tha cho huynh.” Trên đường vang lên âm thanh mắng chửi của cô gái, tiếng cười sang sảng của nam tử càng lúc càng xa.
[1] Xá tử yên hồng: hình dung màu sắc các loại hoa, kiều diễm, rữc rỡ, tươi đẹp.
[2] Kim Liên Tam Thốn: 三寸金莲 (Gót sen ba tấc): là tục bó chân của người
Trung Quốc thời xưa. Có rất nhiều giả thuyết về tục bó chân. Một trong
những giả thuyết được nhắc đến nhiều nhất là câu chuyện về một cung phi
của vua Hán Thành Đế tên là Triệu Phi Yến. Nàng đã quấn những dải lụa
quanh bàn chân và nhảy múa. Hán Thành Đế vì rất ấn tượng với dáng điệu
của Triệu Phi Yến khi nhảy múa trên đôi chân bó gọn nên gọi nó là “Kim
liên tam thốn” (Gót sen ba tấc) và ra lệnh cho những cung phi khác cũng
bắt chước theo.
Tục bó chân vẫn tồn tại ở Trung Quốc cho đến tận thế kỉ 20. Mãi đến năm 1911, tập tục này mới được bãi bỏ hoàn toàn và
được đông đảo dân chúng tách ra khỏi giá trị thẩm mỹ và đạo đức. Để bó
chân, người xưa đã dùng một dải vải dài được dệt rất chắc chắn, bọc
quanh đôi bàn chân của những bé gái nhằm hạn chế sự phát triển của khung xương bàn chân. Khi xương bàn chân bị hạn chế bởi dải vải dài sẽ trở
nên biến dạng, gây đau đớn khôn cùng, thậm chí còn khiến thịt bị thối
rữa khi móng chân ăn sâu vào trong thịt. Nhiều giả thuyết cho rằng tục
bó chân của phụ nữ Trung Quốc bắt đầu từ thời nhà Thanh nhưng thực chất
nó đã có từ thời nhà Tống. Thời nhà Đường không phổ biến tục lệ này và
tục bó chân phát triển hưng thịnh nhất là vào thời nhà Thanh.
[3] Trừu trừu ế ế: hình dung âm thanh khóc thút thít. Miêu tả tình trạng khóc rất tủi thân.
[4]Thọ chung chính tẩm: Thọ chung: sống đến già, Chính tẩm: căn phòng cũ ở
giữa nhà (sau khi chết, bình thường linh cửu đặt ở giữa phòng). Vốn chỉ
chết già ở nhà, hiện so sánh sự vật diệt vong, cũng dùng cho hài hước
hoặc châm chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT