Mai Hoa sanh non.

Mang thai hơn một tháng nhưng nàng không phát hiện, khi biết được thì vì nàng bôn ba nhiều ngày, vất vả, mệt nhọc nên thai nhi chưa thành hình đã bỏ nàng mà đi…

“Nói như thế nào thì ta cũng là cha ruột của Thố nhi, chẳng lẽ ta sẽ hại nàng?”, Kim lão gia tức giận đến phùng mang trợn mắt mắng con trai ” chỉ vì không muốn ngươi vì cưng chiều Thố nhi quá mức mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống của huynh muội các ngươi, nên ta mới cố ý giấu ngươi, trước kia ngươi luôn không tin ta, đều cho rằng người khác đa tâm, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả thân sinh cốt nhục cũng mất đi, ngươi chắc là cao hứng lắm phải không?”

“Huynh đệ, ta kỳ thật rất muốn đánh ngươi”, Quản Tam Quốc nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, cuối cùng thở dài, chỉ có thể nói ” nhưng xảy ra chuyện như vậy, ta tin tưởng ngươi còn khó chịu hơn bất kỳ ai khác, cho nên ta sẽ không nói thêm gì, ngươi tự mình giải quyết cho tốt”

Doãn Thủy Hử đem theo rượu đến tìm hắn, không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng hắn, sau cùng hắn uống rượu suốt đêm.

Khi sự tình xảy ra, tâm tình Kim Bình hỗn lọan, trong tìn huống này hắn chẳng muốn gặp ai, trừ một vài người đặc biệt, mà cố tình người hắn muốn gặp nhất lại không chịu gặp hắn.

Mai Hoa quyết định rời khỏi hắn.

Nàng không khóc, cũng không có nháo, biết được đứa nhỏ không có, bộ dáng nhưng thật ra có vẻ bình tĩnh, chỉ có vẻ mặt đờ đẫn cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa, đồng thời cũng tỏ thái độ kiên quyết không về lại Kim gia, nàng muốn trở về Phượng Ngô sơn.

Cho dù mọi người đều khuyên nàng sau khi sẩy thai cần phải tĩnh duỡng nhiều để thân thể không bị tổn hại, nhưng nàng không chịu nghe.

Kim Bình không thể không thừa nhận, muội muội mà hắn yêu hơn bản thân mình lúc này lại dám đem Mai Hoa về Hoắc gia tĩnh dưỡng, rõ ràng là giúp hắn một đại ân.

Nhưng…… Cũng thực tại làm cho hắn như vậy ngoài ý muốn a……

“Ca, ta đã trưởng thành.” Đối mặt hắn không biết nên nói cái gì, muội muội đáng yêu của hắn, vẻ mặt thẹn thùng nói với hắn như vậy.

Kim Bình cũng có chút hoảng hốt…Oa nhi mới năm nào hắn còn ôm trong ngực đã trưởng thành…trưởng thành sao?

“Chị dâu hiện tại vì quá thương tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, ca ca đừng quá lo lắng, ta sẽ tận lực nói tốt giúp ngươi”

Nhìn muội muội vẻ mặt còn rất chân thành, Kim Bình không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói ” cảm ơn”

Tiểu oa nhi cuối cùng có chút ngượng ngùng nói với hắn ” đừng nói như vậy, trước giờ đều là ca ca chiếu cố ta, khó có dịp có thể giúp đỡ ca ca, ta sẽ rất sẵn lòng, nếu ca ca khách khí như vậy, ta sẽ rất thương tâm”

Lời nói thành thục mà lại khéo léo làm cho Kim Bình càng thêm hỏang hốt…

Tiểu oa nhi ngày nào còn bi bô tập nói đã thật sự trưởng thành…chẳng những đã thành thân, thậm chí còn có thể quay lại giúp đỡ hắn…Nàng không còn cần hắn chiếu cố nữa, không cần…

Ngươi trước kia có từng thấy muội muội cười như vậy sao?

Cái ngươi cho nàng, nàng thực sự cần sao? Đối với nàng mà nói là cái tốt nhất sao?

Những lời này của Mai Hoa một lần nữa lại vang lên trong lòng Kim Bình.

Hắn vẫn nghĩ muội muội mình là cô nương nhu thuận, ít nói lại hướng nội nhưng ở phiên chợ hắn đã thấy một mặt khác của nàng, họat bát, hiếu động…không phải là muội muội trong suy nghĩ của hắn.

Cũng bởi vì họat bát, hiếu động như vậy, cho hắn biết…

Thì ra muội muội không có bị Hoắc Tây Du ức hiếp, nàng không cần trợ giúp.

Thì ra muội muội cùng Hoắc Tây Du là tâm đầu ý hợp, không phải như hắn tưởng tượng.

Cũng thấy muội muội sau khi thành thân, chẳng những tươi cười vui vẻ mà tinh thần cũng thỏai mái hơn so với trước kia rất nhiều.

Thì ra…lại có nhiều thì ra như vậy…

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Kim Bình không rõ, vì sao mọi chuyện lại trở nên rối lọan như thế.

Những gì hắn từng nghĩ, từng tin tưởng phút chốc đều đảo lộn, làm như chưa bao giờ tồn tại qua.

Chưa từng nghĩ tới, hắn có thể không cần tiếp tục tuân thủ lời hứa hẹn với mẫu thân đã mất, chiếu cố muội muội là trách nhiệm, là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của hắn.

Chưa từng có người nào nói với hắn: đủ, không cần nữa, Kim Bình ngươi nên buông tay.

Nếu muội muội hắn thực sự không cần hắn bảo hộ hay chiếu cố…

Nếu cho tới nay tất cả đều là do hắn đơn phương tình nguyện…

Như vậy……

Hắn cho tới nay đã làm cái gì?

Hắn đối với Tiểu Hoa nhi đã làm cái gì?

Càng chưa nói tới…thân sinh cốt nhục không có cơ hội hiện diện trên cõi đời này…

Kim Bình cảm thấy băn khoăn.

Hắn không biết theo ai; Hắn áy náy bàng hoàng; Hắn tựa như đứa nhỏ bị lạc đường, tín nhiệm đã mất, không biết nên đi theo hướng nào.

Tinh thần sa sút, điều duy nhất an ủi là trong chuyện này, đau buồn cũng không chỉ mình hắn.

Huynh đệ Dõan Thủy Hử của hắn trong thời điểm khó trải qua này, cứ mỗi đêm lại mang theo một vò rượu đến, hai kẻ cùng thất ý, đau buồn cùng uống rượu giải sầu, cũng coi như là một sự an ủi.

“Ai.” đang trầm mặc uống rượu, Dõan Thủy Hử đột nhiên lên tiếng.

Kim Bình nhìn hắn một cái, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, buông chén thật mạnh xuống, hỏi ” ngay cả ngươi cũng muốn bắt đầu thuyết giáo sao?”

Cũng đang khổ sở vì tình, Dõan Thủy Hử nhìn hắn một cái, cũng nhất chén lên uống một hơi rồi đáp ” ta không có tâm trí”

Vậy lúc này ” ai” một tiếng là đùa chơi sao?

Biết Kim Bình đang bất mãn, Dõan Thủy Hử giải thích ” ta đã nghĩ thông”

Đặt thật mạnh chén rượu xuống, Dõan Thủy Hử nói ra kết luận sau nhiều ngày đau khổ suy tư của hắn ” trên đời thiếu gì cỏ thơm, cần gì phải lưu luyến một bụi hoa”

*****

Đúng vậy, chính là như vậy!

Thiên hạ thiếu gì nữ nhân, Dõan Thủy Hử cần gì phải đơn phương yêu mến một người?

Dõan Thủy Hử trải qua nhiều ngày đau khổ, cuối cùng mới thực hài lòng đưa ra kết luận này nhưng Kim Bình lại cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn là thập phần khó chịu.

“Vì sao lại không thể?”, Kim Bình căm giận hỏi, một chữ ” hoa” kia đâm thẳng vào nỗi đau của hắn, cho là Dõan Thủy Hử cố chấp, hắn nắm chặt cái chén trong tay hỏi tiếp ” ta chỉ thích đóa hoa này, không được sao?”

“Ngươi uống rượu đến phát điên rồi sao, hoa của ngươi cũng không giống hoa của ta”, Dõan Thủy Hử cũng tức giận phản bác ” hơn nữa nhìn không ra ngươi thích, nếu thật xem trọng như vậy sao lại ở nhà uống rượu giải sầu, phải sớm đi tìm người trở về mới phải”

“Ngươi không hiểu!” Kim Bình thống khổ nói:“Nàng sẽ không tha thứ cho ta, lúc này đây, nàng sẽ không tha thứ cho ta.”

“Ngươi đã thử chưa? thử bao nhiêu lần? thật sự mong muốn được Tiểu Hoa tha thứ sao?”, Dõan Thủy Hử cũng không khách khí mà hỏi thẳng

“Thử như thế nào?”, Kim Bình cảm thấy hắn đang mỉa mai mình, nói ” nàng ngay cả gặp mặt ta cũng khôn chịu, muốn ta thử thế nào đây?”

“Nàng nói không gặp, ngươi sẽ không đi tìm sao?”, Dõan Thủy Hử nhìn hắn, biểu tình như là nhìn thấy heo bay trên trời.

“Ta phải thử như thế nào?, mỗi lần ta ở đó, đừng nói là không chịu uống thuốc hay canh bổ, nàng thậm chí còn tuyên bố nếu ta không chịu rời đi, nàng sẽ đi tìm đứa nhỏ cùng đòan tụ, phản ứng như vậy ta làm sao có thể lại kích thích nàng?”, Kim Bình biết mình đã làm cho nàng chịu nhiều thua thiệt nên không muốn lại làm cho nàng thương tâm, sợ ném chuột vỡ đồ nên hắn còn có thể làm thế nào?

Nghe hắn nói, Dõan Thủy Hử lửa giận càng lớn ” nếu ngươi xuất hiện mà không làm gì, giống như một cái đầu gỗ thì ngay cả ta cũng muốn đi tìm cái chết a”

Kim Bình trừng mắt nhìn hắn.

“Nữ nhân muốn được năn nỉ, các nàng chính là cần dỗ dành, năn nỉ”, Dõan Thủy Hử càng nói càng giận ” thực không hiểu vận khí của ngươi lại tốt đến vậy, cho dù cái gì cũng không làm mà một cô nương tốt như Tiểu Hoa vẫn khăng khăng một mực với ngươi”

Kim Bình dùng sức trừng hắn.

“Ngươi a, chính là mệnh số rất tốt”, Dõan Thủy Hử hòan tòan không để ý tới cái nhìn chằm chằm của hắn, nếu không phải là vận khí tốt thì thật không hiểu là vì sao, lại nói tiếp “tình huống hiện tại thực đúng, ngươi cái gì cũng không làm cho nên ngươi đáng bị như vậy”

“Nói đủ chưa?”, một câu này làm cho Kim Bình thiếu chút nữa là không kiềm chế được.

“Ta nói không đúng sao? Nếu không ngươi nói thử xem ngươi đến nhà Hoắc Tây Du thăm Tiểu Hoa, ngươi có mang theo lễ vật không?Có tặng hoa nàng thích? hay là vật phẩm, trang sức, mỹ phẩm, hoặc là điểm tâm nàng thích ăn?”

“……” Kim Bình mặt không hiểu.

“Ta nói trúng đi! Ngươi căn bản cái gì cũng không chuẩn bị, như vậy còn vọng tưởng Tiểu Hoa vui vẻ đón tiếp ngươi sao? Ngươi có phải là quá ngây thơ hay không?”, Dõan Thủy Hử mỉa mai.

Kim Bình cũng không chịu phục, cường điệu:“Nàng vừa mới đẻ non……”

“Chính là vừa mới đẻ non, mặc kệ là thân thể hay tinh thần đều rất không tốt, lúc này mới cần phải lấy lòng nàng”, Dõan Thủy Hử không khách khí cắt ngang lời hắn, lại đóan ” có phải ngươi mang thuốc bổ đến nhà Hoắc Tây Du, nhờ Kim Thố muội muội giúp ngươi mang cho nàng, còn ngươi thì trốn ở xa nhìn, cảm thấy mình đã làm nhiều việc cho nàng, vì nàng làm những gì tốt nhất, đúng không?”

Kim Bình lại không tự giác trừng mắt hắn.

“Huynh đệ, ngươi không biết thức thời như vậy, cũng khó trách Tiểu Hoa không hết giận”, Dõan Thủy Hử thở dài, đối với bạn tốt bất trì chỉ có thể thở dài, nói ” nữ nhân a, không phải như ngươi nghĩ, các nàng là quan tâm đến cảm giác, là động vật có cảm tình…”

“Ngươi giỏi như vậy sao Thi Thi cô nương còn từ chối ngươi?”, Kim Bình nhịn không được phản kích.

Doãn Thủy Hử sắc mặt trầm xuống.

“Nói hay như vậy, giống như mọi chuyện đều rất rành rẽ, lại có thể sử dụng được thì sao ngươi còn cùng ta uống rượu giải sầu?”, Kim Bình lại nói.

Dõan Thủy Hử nghiêm mặt hỏi lại hắn ” ngươi hiện tại muốn đem Tiểu Hoa của ngươi trở về hay là muốn theo đuổi Thi Thi cô nương?”

“Ta theo đuổi Thi Thi cô nương làm gì? Ngươi là uống nhiều quá phải không?”, Kim Bình tức giận

“Ta đang nói với ngươi về chuyện của Tiểu Hoa, ngươi đem Thi Thi cô nương ra nói làm cái gì?”, Dõan Thủy Hử càng tức giận hơn hắn.

“……” Kim Bình cau mày, nghĩ mấy câu đó thì liên quan gì?

Doãn Thủy Hử lại đến trước mặ hắn, phân biệt cho hắn thấy ” Tiểu Hoa đối với ngươi là có cảm tình, còn Thi Thi đối với ta là giống nhau sao?”

Không đợi Kim Bình trả lời, Doãn Thủy Hử lại tiếp theo răn dạy:“Ta nếu có vận số may mắn như ngươi còn cần đuổi theo cho mệt vậy sao? ta còn lưu lạc nơi thiên nhai tìm hoa vậy sao? hai chuyện hòan tòan khác nhau, nói cùng một chỗ làm gì? nhất định phải nói chuyện thương tâm của ta sao?”

“Thật có lỗi.” Kim Bình cũng không biết chính mình vì sao lại xấu tính như vậy.

“Nể tình huynh đệ bao lâ nay, ta sẽ không so đo với ngươi”, Dõan Thủy Hử rất phóng khóang.

Kim Bình có chút hoang mang; Hiện tại là như thế nào? Hắn còn muốn nói cám ơn sao?

“Nhưng những gì mới nói với ngươi nói lúc nãy, ngươi nhất định phải nhớ cho rõ:dỗ dành, cô nương gia là muốn dỗ dành. Các nàng quan tâm tới cảm giác, chỉ cần làm cho các nàng cảm thấy là đúng, cho dù lỗi lớn bằng trời cũng biến thành chuyện nhỏ như con thỏ’, Dõan Thủy Hử lại nói về vấn đề chính.

Kim Bình lắng nghe, cũng cân nhắc xem lời này có đáng tin cậy.

“Cho nên chính là do phương pháp của ngươi không đúng mà thôi, muốn cho Tiểu Hoa hồi tâm chuyển ý phải có phương pháp khác, đi dỗ dàn cho nàng vui vẻ, năn nỉ cho đến khi nàng đồng ý tha thứ cho ngươi, như vậy người chiến thắng cuối cùng là ngươi”

Kim Bình cảm thấy sự tình cũng không đơn giản như Dõan Thủy Hử phân tích, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lý luận này cũng đáng để quan tâm, hơn nữa trong đó còn có điểm quan trọng

Đem đến niềm vui cho Mai Hoa.

Chỉ cần hắn có thể làm cho Mai Hoa vui vẻ, như vậy cơ hội được nàng tha thứ sẽ nhiều hơn, tiếp theo là sẽ có cơ hội nối lại tình xưa…Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Kim Bình đã tự động nghĩ tới sở thích của MaiHoa, nghĩ nên mua cái gì để làm cho nàng vui vẻ..

“Lại nói tiếp, cũng đã đến lúc ngươi nên tỉnh lại”, Dõan Thủy Hử tựa như là mở máy hát, tùy hứng tán gẫu ” ngươi có thể thắng vì Tiểu Hoa đối với ngươi có tình, chỉ cần ngươi có thể mang nàng trở về thì cơ hội sinh đứa nhỏ sẽ có, ngày sau sinh tám, mười đứa nhỏ, làm cho nơi này trở nên náo nhiệt, làm cho ngươi không còn yên tĩnh”

Chuyện đâu có đơn giản như vậy.

Kim Bình không cho là đúng, cũng không muốn nhiều lời.

“Về phần Tây Du và Tiểu Thố muội tử, ngươi cũng không cần quan tâm”, Dõan Thủy Hử khách quan nói ” lúc trước mặc kệ là thế nào, là Tây Du dùng thủ đọan hay là do ngươi hiểu lầm cũng không quan trọng, quan trọng là vợ chồng bọn họ hiện tại rất tốt, muội muội ngươi vui vẻ, hạnh phúc, đó mới là quan trọng, không phải sao?”

Kim Bình không nói gì, bởi vì không thể phản bác.

“Còn muốn lo lắng cái gì cũng chờ sự tình phát sinh rồi nói sau, hiện tại chuyện gì cũng không có huống chi đều là do ngươi hiểu lầm, kết quả làm cho ngươi tự trở mặt với Tây Du, chúng ta là huynh đệ mấy chục năm rồi, ngươi cứ vậy mà từ bỏ, đáng giá sao?”

Đến lúc này, Kim Bình nếu không rõ ý đồ của hắn thì đúng là bùn lõang.

“Nói thực ra là ngươi muốn giảng hòan?”, Kim Bình vạch trần ý đồ của hắn

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn hai ngươi chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà dứt bỏ giao tình hơn hai mươi năm sao?”,Dõan Thủy Hử hỏi lại.

Kim Bình trầm mặc.

“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui đùa, vì chút chuyện như vậy, đáng giá sao?”, Dõan Thủy Hử lại hỏi.

“Đã biết, ngươi đừng lại dong dài.” Kim Bình giúp hắn châm rượu, hy vọng hắn không lải nhải nữa.

Dõan Thủy Hử cũng không phải không cảm thấy tuy rằng ngữ khí của Kim Bình có chút không kiên nhẫn nhưng hắn biết đối phương đã nghe lời của mình, nên không cần thiết phải nói thêm nữa.

Nếu chuyện nhỏ vậy còn không hiểu ý nhau thì còn gọi là huynh đệ sao?

Lại im lặng, nhưng tâm tình uống rượu lúc này lại khác trước.

Nhân sinh chính là như vậy, có khi tuởng như đi vào ngõ cụt, không lối thóat, không phương hướng nhưng tâm niệm vừa thay đổi thì cũng đem theo một hi vọng mới, một cách nhìn khác…

Hi vọng là có, nó vẫn tồn tại, chỉ là có thay đổi cách nhìn để phát hiện ra nó hay không mà thôi.

*****

Bát bảo trân của Tụ Phúc lâu, châu báu trang sức của Kì Trân các, còn có son phấn, bột nước…

Kim Bình nghĩ tới những lời Dõan Thủy Hử đã nói nên ngay từ sáng sớ đã chuẩn bị hết thảy..

Đầu tiên là đi mua điểm tâm có hương vị độc đáo mà Mai Hoa ngày thường thích ăn.

Tiếp theo là đi đến Kì Trân các, xem có trang sức mới nào thích hợp để chọn làm lễ vậy xin lỗi.

Còn đang chọn lựa, Kim Bình đã tính chút nữa đi chọn mua cho Mai Hoa một ít son phấn, bột nước..thì lúc này gia phó do Kim Thố sai đến báo cho hắn môt tin tức làm người ta thất kinh

Mai Hoa phải đi ?

Điều này sao có thể!

Bất chấp tất cả, biết được muội muội đang nghĩ cách kéo dài thời gian, giúp hắn nên Kim Bình nào dám trì hõan, chạy nhanh đến Hoắc phủ để ngăn chặn.

Nhưng…… Ngăn được sao?

Còn chưa lên ngựa, Kim Bình cũng đã phán đóan ra kết quả, dù hắn có chạy đến cũng không thay đổi được gì.

Nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn buông tay.

Cũng là lên ngựa nhưng tâm tình lúc này đã thay đổi, hơn nữa còn tin tưởng mười phần sách lược đem lại niềm vui một lần nữa…Được rồi, trước mắt không có gì tốt nhưng…Kim Bình đã lĩnh ngộ được phải tùy cơ ứng biếng.

Cho nên trước đuổi theo rồi nói sau!

Giá giá! Giá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play