"Anh đi một mình sao?" Thiếu niên này không phải người xấu nhưng chưa hẳn là người tốt.

"Ta đi tìm thức ăn, người của ta nghỉ ngơi bên kia." Hắn trả lời

"Um, vậy dẫn chúng ta qua đó." Henry và Vincent liếc mắt nhìn nhau, sau đó ra lệnh. Bọn họ cũng không sợ những người đó, chinhs ự tò mò đã thôi thúc họ thôi.

Cả ba người chậm rãi đi. Không gian chỉ nghe những tiếng lá cây xào xạc. Đây là một khu rừng thưa, không lâu nữa sẽ chết. Xuyên qua vài con dốc cao, cuối cùng cũng thấy nơi trú ngụ của họ. Sắc trời lúc này hẳn là buổi chiều. Khoảng 100 người ăn mặc trang phục tương tự thời nhà Hán của Trung Quốc ở Trái Đất cũ kĩ, da xám đen đang tụ tập làm cái gì đó. Thầnsắc ai cũng khẩn trương. 

" Xem ra cần có một thân phận mới." Bọn họ không thể dùng tên thật được nữa, bởi nếu đã xuyên về thời không còn cổ hủ này thì vẫn nên hòa nhập với nó.

" Đặt tên khác sao?" Vincent đi sau cùng trầm ngâm.

(kể từ đây sẽ đổi "cô" thành "nàng", "anh ta" thành "hắn")

"Ta là Hoa Thiên Song Tiếu." Giọng nói non nớt êm ái nhưng tràn đầy sự tự tin nhiệt huyết. Đã xuyên qua, tất phải có cuộc sống mới.Nàng đã định hướng cho tương lai của mình. Cái nàng theo đổi đến cuối cùng là nụ cười thỏa mãn hạnh phúc của bản thân "Song Tiếu".

"Ngự Vân Trùng Thiên - tên của ta." Hắn cũng từng đến Trái Đất và tim hiểu ít nhiều về văn hóa nơi đó đấy. "Xuyên qua, chúng ta sẽ khuấy đảo nơi này để hả giận!" Hiếm khi thấy bộ dạng đứng đắn của hắn như bây giờ.

Song Tiếu dừng chân, quay lại nhìn hắn "Chúng ta? Vẫn chưa biết là đồng bạn hay kẻ thù kia. Để xem ai sẽ làm thiên hạ điên đảo hơn!" Cao ngạo cực kì, thách thức cực kì. Nhưng nàng có niềm tin mình có quyền được cao ngạo, được thách thức như thế. Bất kể hắn là bạn hay thù, hắn vẫn rất đáng để cô thưởng thức.

Phương hướng Song Tiếu đi đến vừa vặn thấy được chuyện gì đang xảy ra. Một người phụ nữđang ôm một thiếu niên nhìn còn trẻ hơn cả A Tĩnh. Lần này đích xác là 15-16 tuổi đi. Gương mặt tái nhợt, môi thâm đen. Hiển nhiên là trúng độc.

"Các ngươi là ai?"Một tiếng quát khiến hàng tẳm con mắt đổ dồn về phía hai người. A Tĩnh cũng bị tiếng quát làm cho thanh tỉnh. Vẻ mặt khó tin nhìn nàng.

"Tiểu Thanh...sao lại..."A Tĩnh quay lại nhìn thiếu niên đang được phụ nhân ôm chặt, giọng run run.

Do đi thuận hướng nắng  lại đứng trên mỏm đất cao nên bọn họ hiện không thấy rõ được chân dung hai người. Song Tiếu bình tĩnh quét mắt qua đám người. Có lẽ do làm việc quá cực khổ nên trông ai cũng tiều tụy và...trúng độc?! Trúng độc tập thể sao?

"Ta hỏi các ngươi là người phương nào? Thuộc hạ của tên Nhĩ Bính kia?" Một trung niên nam tử trầm ổn chất vấn. Những người xung quanh liền dùng ánh mắt đề phòng nhìn hai vị khách không mời mà tới rồi chia nhau bao vây tứ phía.

"Nhĩ Bính là tên hỗn đản nào? Tên thật xấu!" Vị thiếu niên cùng tiểu cô nương không để ý tiến lại gần phụ nhân. Giọng điệu mang hàm ý chê bai mỉa mai rõ ràng.

"Ngụy biện, nếu không phải người của Nhĩ Bính, làm sao biết được chỗ ở của bọn ta?" Một người phụ nữ tay cầm rìu đá hậm hẹ.

"Hắn dẫn."Tiểu cô nương đưa tay chỉ chỉ A Tĩnh đang quỳ cạnh phụ nhân đằng kia.

Mọi người nhìn theo hứng nàng chỉ "A Tĩnh, bọn họ là ai? Sao con có thể tùy tiện đem bọn họ về đây được." Những người còn lại khuôn mặt lo lắng, bất mãn hỏi.

"Con...con cũng không biết!"Giọng hắn ngập ngừng không rõ.

"Không biết?" "Con quá nhẹ dạ rồi "

"Chẳng lẽ...họ dùng yêu thuật với A Tĩnh." Người phụ nữ đó thì thầm nhưng hình như ở đây ai cũng là cao thủ nên đều nghe thấy. Lập tức, hàng trăm giáo mác bằng đá chĩa vào người họ "Các ngươi là yêu thú!" Không chất vẫn nữa mà là khẳng định.

"Không phải." Tiểu cô nương đáp lời. "Bọn ta từ trên trời rơi xuống." Thiếu niên bồi thêm một câu. Ai ai cũng nghi hoặc nhìn hai người họ. Ách, nếu ánh mắt có thể giết người thì bọn họ đã chết hơn nghìn lần a.

Ánh nắng bớt chói chang làm lộ dung nhan của hai vị khách lạ. Không nhìn thì thôi, nhìn vào, trong đầu mọi người liền hiện lên hai từ: yêu nghiệt. 

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài khoảng 6-7 tuổi. Còn nhỏ mà đã khả ái, xinh đẹp như vậy thì lớn lên cũng khuynh quốc khuynh thành. Vị thiếu niên đẹp đến kinh tâm động phách, tuấn mĩ vô trù. Hai người bọn họ quả thật tuyệt sắc vô song, là hai người đẹp nhất mà những người ở đây từng gặp. Qủa thật chỉ có hai từ "yêu nghiệt" mới có thể hình dung. Mọi người còn trong kinh sợ thì tiểu cô nương đã đến bên cạnh phụ nhân.

"Ngươi định làm gì?" A Tĩnh khiếp sợ nhìn Song Tiếu, lách người chắn trước người thiếu niên sắp chết.

Song Tiếu không trả lời, thân thể nhỏ bé vòng qua A Tĩnh, ngồi xổm xuống bắt mạch cho người được gọi là tiểu Thanh.

Trùng Thiên quăng cho A Thanh một ánh mắt khinh bỉ: "Cứu người chứ làm gì." nhưng nàng từ bao giờ có lòng từ bi mà hắn không biết nhỉ.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu cô nương, chả lẽ nữu hài  này sẽ cứu được tiểu Thanh sao? Nhưng nếu nàng có ý đồ xấu thì sao.

Người phụ nhân giật mình, vươn tay gạt phắt tay nàng ra, quát: "Ngươi tránh ra." Bà không cho phép ai tổn thương con của mình." Nếu đã không còn cách nào thì sao không thử?!" Giọng nói nhàn nhạt nhưng mang uy lực kinh người. Phải, bọn họ bây giờ chỉ có thể đứng nhìn tiểu Thanh chết đi, chi bằng liều một lần tin tưởng nữ hài đó.

"Thân thể suy nhược nghiêm trọng. Trong cơ thể có sáu loại độc tố. Một loại vừa xâm nhập độc tính thấp, bốn loại đã có từ vài năm trước có độc tính cao hơn. Còn một loại khá mạnh bị trúng khi còn là phôi thai. Một khắc thời gian, hắn sẽ không cầm cự nỗi." Song Tiếu chưa muốn lộ công dụng thần kì của đôi mắt nên đành bắt mạch chẩn đoán.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khó tin nhìn nàng. Di, chỉ là chuẩn bệnh thôi, có gì kì lạ đâu, sao lại nhìn nàng chăm chăm như vậy. Thấy A Tĩnh định mở miệng, nàng vội ngắt lời: "Ta sẽ cứu hắn" ngừng một chút " Nếu các ngươi hợp tác." Nói rồi quay sang phụ nhân vẫn còn thẫn thờ: " Hắn vừa rồi ăn phải cái gì?"

Người phụ nhân nhìn Song Tiếu chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thanh đã ăn loại quả này." Đưa cho nàng một chùm quả màu đen sẫm, bóng loáng. Nàng ngửi ngửi. Qủa nhiên có độc.

"Cây của quả này sinh trưởng ở đâu?" 

""Ở đằng kia." Người phụ nhân chỉ vào một góc khuất sau tảng đá nhỏ. Dây leo chằng chịt, có vài bông hoa nho nhỏ màu vàng nhạt tỏa mùi thơm nồng nặc. Nàng bước đến xem xét chùm hoa và ngửi chúng. Hoa này cũng có độc. Cả lá và thân cũng chứa độc. Môi mọng cong cong. Gương mặt nàng lành lạnh nhìn không ra biểu tình gì.

"Có...cứu được không?" Nhìn thần sắc nàng như thế, người phụ nhân lo lắng hỏi.

Cầm lấy chùm quả, nàng nhẹ nhàng lấy lõi của chúng ra. Nếu không nhanh sẽ nguy hiểm đến tính mạng của thiếu niên. Những lõi hột này mới chính là thuốc giải. Có ai sẽ nghĩ đến thứ đó là giải dược được kia chứ.

"Cho hắn nuốt vào." Độc tó của hắn đã lan ra. Nếu không nhanh sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đúng như dự đoán, tiểu Thanh khi ăn xong liền tốt lên nhưng gương mặt vẫn tái nhợt. Bỗng nhiên, từng đốm xanh tím lở loét nổi lên khắp cơ thể hắn. Trông chúng rất ghê tởm.

Mọi người nhao nhao cả lên: " Độc phát tác trước thời gian, e là..."

"Đem ngân châm giao cho ta. Một người mau bảo vệ tâm mạch cho hắn." Nếu là thế giới cổ đại, hẳn sẽ có nội công đi. Vừa đến nơi đã phải ra tay, loại độc này sao làm khó được nàng.

Nam tử lúc đầu tiến lại, ngồi xuống vận công truyền cho tiểu Thanh. Nàng nhanh chóng thi 24 châm lên người hắn. Qua một khắc, nàng rút ngân châm ra. Tiểu Thanh vốn nhắm nghiền mắt giờ lại phun ra một ngụm máu đen.

"Tạm thời tính mạng đã được bảo toàn. Nghỉ ngơi tốt. Ngày mai ta sẽ tiếp tục thi châm. Lúc đó, năm chất độc trong cơ thể ngươi mới hoàn toàn được loại bỏ. Về phần chất độc còn lại, ta cũng đã bài trừ được một nửa cho ngươi. Không cần lo lắng."

Mọi người khiếp sợ lắng nghe từng chữ nữ hài nói. Họ có nghe nhầm hay không. Chỉ châm châm vài cái là giải độc. Người đàn ông thu công, liếc mắt qua một người khác. Người đó nhanh chóng đến bắt mạch kiểm tra lại cho tiểu Thanh.

Song Tiếu thu hết thảy vào mắt. Người này rất cẩn trọng, cũng là một nhân vật chẳng tầm thường.

"Thân thể đích xác chỉ còn nửa phần độc Lục Nham, còn lại đều ổn." Thần kì, thật sự quá thần kì. Không cần dùng đan dược mà vẫn bứt độc được. Kĩ thuật thi châm phải siêu đẳng đến bậc nào mới có thể?

Nghe thấy lời hắn nói, cả nhóm người vui mừng cười lớn. Bọn họ có hi vọng rồi. Người đàn ông trầm ngâm nhìn đám người, lại quay nhìn Trùng Thiên và Song Tiếu. Ánh mắt Song Tiếu và hắn chạm vào nhau. Lập tức, hắn bị đả bại. Chỉ thấy tiểu cô nương môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt to tròn tự tin cao ngạo nhìn khiến hắn có cảm giác bị soi mói đến từng chân tơ kẽ tóc. 

Trong đầu bỗng hiện lên câu nói của đệ đệ trước lúc hôn mê: " Đừng bao giờ từ bỏ hi vọng. Chúng ta là con cưng của trời, cao quý chẳng khác nào các vị tiên. Huynh phải động viên dẫn dắt gia tộc gắng gượng đến phút cuối cùng. Sẽ có một ngày, chúng ta được cứu, được vinh quang, được lưu danh muôn đời sau." Câu nói vốn hắn gần như đã quên giờ lại rõ mồn một. Cứu tinh? Ánh mắt hắn chói sáng nhìn hai người đầy chờ mong. Cuối cùng, họ cũng đã xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play